Tất cả mọi người liền nhìn về phía âm thanh truyền tới thì chứng kiến được hoa hậu giảng đường Hàn Thi Vũ cùng hai cô bạn đang đi tới. Lập tức cả đám người ngạc nhiên tới quên cả khép miệng lại.

- Tần Thiên, ba người chúng em có được không vậy.

Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên hỏi.

- Đương nhiên là được!

Tần Thiên nói. Hắn không hy vọng xa với tới mức có tên nào giỏi giang mò đến giúp hắn, chỉ cần có người chuyền bóng cho là tốt lắm rồi.

- Ha ha ha... Người ở khoa mỹ thuật tạo hình toàn là đồ bỏ đi. Lại để cho con gái lên thi đấu!

Tên cao lớn nhìn đám người ở khoa mỹ thuật tạo hình với ánh mắt giễu cợt. Mấy thằng ở khoa mỹ thuật tạo hình đều không dám lên tiếng.

- Được, chúng mày đã gom góp đủ 5 người rồi thì chúng ta bắt đầu đi. Người đẹp, nếu cô sợ bị thương thì có thể ra dấu cho anh biết, anh sẽ mở lưới ra cho.

Tên cao lớn nhìn Hàn Thi Vũ, nói trêu ghẹo. Hàn Thi Vũ lườm hắn một cái đầy vẻ chán ghét, rồi trốn thẳng sau lưng Tần Thiên.

- Được. Nếu đã bắt đầu thì ta cũng nói một vài quy tắc. Khi thi đấu trên sân thì khó tránh khỏi va chạm. Nếu như không cẩn thận mà va đầu vào nhau thì mong đừng có mà tức. Còn nữa, chúng ta sẽ chơi hai mươi lượt giao bóng. Lần giao bóng đầu tiên sẽ cho bọn mày phát, không thì đến lúc hết trận bọn mày lại chẳng có cơ hội tấn công nào.

Tên cao lớn nhìn Tần Thiên nói rồi ném thẳng quả bóng về hướng Tần Thiên.

- Hừ! Cám ơn!

Tần Thiên đón quả bóng rồi kéo đám người bên mình lại, đưa bóng cho Phạm Kiến để hắn phát bóng đồng thời hướng dẫn mọi người tí nữa phải chơi thế nào.

- Tốt, bắt đầu!

Trọng tài hô, tên mập mạp lập tức ném bóng cho Tần Thiên. Tần Thiên nhận bóng rồi thành thạo đập bóng xông lên. Về bóng rổ mà nói thì Tần Thiên phải ở cỡ khá. Khi còn ở cấp III, về bộ môn bóng rổ ở trường hắn mà nói thứ hai thì không ai dám nói thứ nhất. Đương nhiên mấy tên ở khoa thể dục kia cũng không phải loại chỉ biết ngồi không.

“Hừ! Thằng nhãi, để tao cho mày biết tay, bố mày cho mày biết thế nào gọi là nhục nhã!”

Tên cao lớn nhìn Tần Thiên đang dẫn bóng thầm nghĩ. Hắn phất tay ra hiệu cho đồng đội phòng thủ còn một mình thì xông lên ngăn Tần Thiên.

Tần Thiên nhìn thằng to con xông tới, lập tức ném bóng về phía Phạm Kiến. Sau đó hắn bắt đầu chạy ra chỗ khác, rồi ra hiệu cho Phạm Kiến ném trả lại bóng.

Phạm Kiến vừa thấy thì lập tức ném bóng trong tay về phía Tần Thiên. Trên không trung, quả bóng tạo thành một đường vòng cung hoàn mỹ bay về chỗ Tần Thiên.

Nhưng thực sự tốc độ ném bóng quá chậm nên một tên cao to khác đã nhảy lên túm được. Lập tức bên kia bắt đầu phản công lại. Lúc này đúng là Tần Thiên không kịp trở tay rồi.

- Bang!

Quả bóng mang theo một lực lớn đập thẳng vào rổ làm toàn bộ giã đỡ lung lay.

- 1 - 0!

Trọng tài hô lên. Ba người Hàn Thi Vũ thì mang vẻ mặt thất vọng.

- Đó! Ta biết mà. Một lũ ô hợp mà lại muốn chiến thắng. Đúng là nằm mơ!

- Đúng là tự rước lấy nhục. Đúng là loại ngu xuẩn!

Bên khoa mỹ thuật tạo hình nhìn thấy đám Tần Thiên thua một quả, thì cả đám chẳng những không cảm thấy khổ sở, mà ngược lại còn có chút hả hê đi châm chọc đả kích.

- Tần Thiên, tôi...

- Không có việc gì. Chỉ là một lần sai lầm mà thôi. Cũng mới chỉ bắt đầu. Đi. Phát bóng đi!

Tần Thiên bẻ gãy cái vẻ mặt áy náy của Phạm Kiến bằng vài lời. Phạm Kiến gật đầu nhẹ, chạy tới nhặt cầu rồi phát bóng cho Tần Thiên.

Tần Thiên cầm bóng xông về phía bên khoa thể dục thêm lần nữa. Hắn muốn xông thẳng vào giữa nhưng kết quả là đã bị người từ hai phía kẹp lại, hai tay quờ quạng lung tung, thiếu chút nữa thì hắn đã bị mấy tên này đánh vào mặt. Tần Thiên vội vàng chuyền bóng về phía Hàn Thi Vũ.

- Hừ! Muốn lẻn vào à. Muốn chết?

Tên cao to nhìn Tần Thiên khi bị buộc phải chuyền bóng với vẻ mặt lạnh nhạt, mỉm cười.

Hàn Thi Vũ đứng bên này, bóng rổ như thế nào nàng cũng còn chả biết. Sau khi nhận được quả bóng thì vẫn ôm khư khư trước ngực, thấy có người chạy tới cướp bóng thì liền giật nảy mình. Kết quả là bóng bị cướp mất và đối thủ thì đang xông lên tấn công bên mình. Tần Thiên thầm kêu không ổn, lập tức ra hiệu cho tên mập mạp quay trở lại phòng ngự, đồng thời rất nhanh hắn đã chạy ra chặn đoạn hậu của thằng cha đang cầm bóng kia.

Nhưng thằng cha đang cầm bóng đó lại đập bóng ra một phía rồi lách người sang bên hướng khác để tránh. Tần Thiên vội vàng quay đầu xem bóng đi hướng nào. Kết quả là vừa quay đầu thì thấy một bóng người cao lớn một tay đang cầm bóng vụt qua nhảy thẳng lên rổ đập vào. Tần Thiên cuống quít né ra.

- Bang!

Lại thêm một cú úp mạnh mẽ nữa.

- Tỉ số bây giờ là 2 - 0.

- Thằng nhãi, mày nhận thua luôn đi. Chúng mày không phải đối thủ của bọn tao!

Tên cao lớn sau khi ụp mạnh cải giỏ thì hung hăng nói với Tần Thiên. Nói xong thì hắn liền quay người đi. Đám nam sinh khoa mỹ thuật tạo hình đứng bên cạnh thấy vậy thì cũng tản dần đi.

- Tần Thiên, thật xin lỗi. Đều là em không tốt!

Hàn Thi Vũ vác vẻ mặt tội lỗi nói.

- Không có việc gì. Tiếp tục!

Tần Thiên chẳng thèm để ý, tay cầm quả bóng lên chuyền sang cho tên mập mạp. Tên mập mạp lại không đón được làm quả bóng bay sang bên phía khoa thể dục. Đám người khoa mỹ thuật tạo hình lập tức cười ngặt nghẽo.

- Thằng nhóc. Cảm ơn quả bóng của mày!

Tên cao to cầm đầu vác vẻ mặt đầy đắc ý nhìn Tần Thiên rồi hắn lập tức chuyền bóng sang cho đồng đội. Sau ba lượt chuyền bóng thì tỉ số đã là 3 - 0.

Mười phút tiếp theo, năm người Tần Thiên dốc sức liều mạng phòng thủ. Nhưng vẫn như trước không thể làm được gì, điểm số rất nhanh lên tới 15 - 0. Chỉ cần bọn khoa thể dục không phải bọn não tàn thì chắc chắn trận này bọn chúng sẽ thắng rồi.

- Tôi biết ngay mà. May mà tôi không đi theo mấy tên này, không thì chỉ có nhục đến chết.

- Đúng đấy. Không biêt tự lượng sức. Giờ phải nhục nhã như thế đó. Tranh thủ thời gian mà nhận thua đi.

Đám người ở bên khoa mỹ thuật tạo hình bắt đầu lải nhải.

- Tần Thiên. Chúng ta có lẽ phải nhận thua thôi. Chúng ta không phải là đối thủ của bọn họ!

Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên nói. Dưới con mắt của cô nàng, đúng là bọn họ đã hết hi vọng để thắng trận bóng này rồi.

- Thằng nhãi nhận thua đi. Mày không phải đối thủ của bọn tao!

Đám người bên khoa thể dục hung hăng càn rỡ nói.

- Hừ! Mới vào có 15 quả mà thôi. Để bố cho chúng mày biết thế nào được gọi là kỳ tích!

Tần Thiên nhìn đám người khoa tạo hình rồi quát với vẻ lạnh lùng. Nói xong hắn liền ném bóng cho tên mập.

- Hừ! Hai đứa mày kẹp chết nó cho tao!

Tên cao lớn nhìn Tần Thiên dẫn bóng thì lập tức bố trí hai tên đồng đội đi kẹo chặt Tần Thiên.

- Hừ! Bố mày nhịn lắm rồi, giờ mới ra tay cho bọn mày biết thế nào mới được gọi là cao thủ!

Tần Thiên nhìn hai tên đang xông tới mà thầm nghĩ. Sở dĩ vừa rồi hắn thua nhiều như vậy là hoàn toàn cố ý. Bởi vì hắn muốn tát một cái thật đau với đám người kia cho nên mới không sử dụng dị năng. Mà hiện tại thì hắn đã vận dụng để tiêu diệt thằng cha kia.

- Nhìn đây này. Nhìn xem ông lớn nhà mày làm cách nào qua đây này!

Tần Thiên nhìn hai tên trước mặt nói. Chân dậm mạnh làm cả người ôm quả bóng bay đi. Vừa vọt lên được hai bước thì cả người lập tức lui lại rồi vòng qua hướng bên trái. Với tốc độ nhanh như tia chớp, hắn đã vượt qua được hai thằng cha kia, mang theo quả bóng hướng về phía rổ.

- Làm sao có thể có tốc độ nhanh tới vậy được!

Mọi người lập tức kinh hãi.

Tên cao lớn kia thấy hai đứa bạn của mình bị Tần Thiên đơn giản vượt qua thì lập tức giật mình vội chạy về phòng ngự.

- Hừ! Bố mày cho bọn mày xem thế nào là ghi điểm!

Tần Thiên nhìn xem hai tên cao lớn quát. Cả người hắn bay lên cầm quả bóng ném vào trong giỏ.

- Dám ở trước mặt tao ném bóng vào rổ à. Muốn chết!

Gã kia hét lớn, nhảy mạnh lên thò tay hướng về quả bóng của Tần Thiên. Lòng bàn tay của hắn giơ trước quả bóng để gạt nó ra.

Nhưng là làm thế thì đã sao. Tần Thiên đã dùng lực vào quả bóng đánh bay cái tay của tên cao lớn kia làm quả bóng bay vào rổ.

- Bang!

- A...

Theo một tiếng trừ điềm, tên kia hét lên thảm thiết. Quả bóng bị nện mạnh vào trong rổ.

- 15 - 1!

Trong nháy mắt, toàn bộ xung quanh lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều sững người ra, mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Tần Thiên rõ ràng đã tấn công chính diện, lại còn đập thẳng vào mặt tên đội trưởng đội bóng của trường, hơn nữa còn làm tên đội trưởng kia văng ra. Thật đáng sợ. Đây là thực lực cỡ nào.

- Không có khả năng, không có khả năng!

Có người vẫn còn không tin nổi.

- Hừ! Cái gì là không có khả năng chứ. Chờ xem đi!

Tần Thiên lạnh lùng nhìn những tên sợ chết kia.

- Tần Thiên, anh tài quá!

Hàn Thi Vũ vui mừng cầm tay Tần Thiên nói.

- Đồ con hoang, tao muốn hành hạ mày. Phát bóng!

Tên cao lớn giận dữ nói, tiếp quả bóng từ động đội chuyền sang. Hắn liền lập tức xông thẳng vào chỗ Tần Thiên, trực tiếp 1 vs 1 với hắn.

- Thằng nhãi, mày chết đi!

Tên cao lớn phẫn nộ quát, rồi nhảy mạnh lên với vẻ như nắm chắc trong tay, ném quả bóng vào trong rổ.

- Hừ! Muốn ném vào rổ sao. Đừng có hòng!

Tần Thiên hừ lạnh nói, cả người như một viên đạn pháo bay đi, tay phải giơ nhanh ra vươn tới quả bóng trên tay tên cao lớn kia.

- Không!

Tên cao lớn thấy Tần Thiên như nghịch thiên bay tới thì lập tức hét lên, nhưng rốt cuộc đã chậm.

- Bịch!

- A!

Lại là một tiếng vang lớn đi kèm một tiếng hét thảm. Nhưng lần này không giống với lần Tần Thiên đập mạnh tay vào, mà lần này hắn nhảy lên cao rồi đập quả bóng xuống đất. Cả đám đông ở bên ngoài há hốc mồm. Cái vẻ này thật nghịch con mẹ nó thiên quá trời. Thật sự quá mạnh.

Nhưng Tần Thiên cũng chẳng thèm quan tâm mà hắn rất nhanh liền phóng đi, cầm quả bóng trong tay, thừa dịp những người kia còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã lại một lần nữa ném bóng về phía rổ. Quả bóng dường như muốn kéo rách cả lưới ở rổ ra.

- 15- 2!

Toàn trường lại một lần nữa ồ lên, đến cả Hàn Thi Vũ nhìn thấy cũng bất ngờ.

- Không, tao không phục. Phát bóng, phát bóng nhanh!

Tên cao lớn kêu lên, lại một lần nữa nhận bóng rồi lao về hướng Tần Thiên. Lúc này hắn không thèm phối hợp ba bước gì nữa lập tức lao thẳng tới Tần Thiên. Sau ba bước lấy đà thì bóng lại bị Tần Thiên đoạt lấy rồi lại cũng sau ba bước thì bóng lại bay vào trong rổ, giống như người chơi bóng rổ trong game vậy. Trâu bò y hệt như người trong game, Tần Thiên vẫn còn đu trên cái rổ.

Nếu như lần đầu Tần Thiên ném bóng vào rổ thì còn có thể bảo là may mắn... Nhưng rồi lần thứ 2, thứ 3 thì còn gọi là may mắn sao? Rồi 17 lần tiếp theo nữa, chẳng lẽ lại đều là may mắn sao?

Sau lần thứ 20 Tần Thiên ném bóng vào rổ, thì toàn bộ người xung quanh cũng đã không dám ho he tiếng nào nữa. Tất cả mọi người đều không biết dùng từ ngữ nào để miên tả nữa. Lúc trước bọn họ còn cười nhạo Tần Thiên không biết lượng sức, nhưng bây giờ sau khi thấy được thực lực khủng bố của Tần Thiên thì cả đám chỉ còn biết trợn mắt mà xấu hổ.

- Không có khả năng. Làm sao có thể như vậy được. Làm sao tao có thể thua được. Không có khả năng. Đây là ăn may, là ăn may mà thôi!

Tên cao lớn không thể tin nổi, hét lên. Cho đến tận bây giờ hắn vẫn không thể chấp nhận được thất bại này.

- Hừ! Không có gì là không có khả năng cả. Bọn mày mới là kẻ bỏ đi!

Tần Thiên khinh thường nhìn đám kia.

- Còn bọn mày nữa. Cũng là đồ bỏ đi nốt. Bị máy bay bỏ bom giữa nhà mà vẫn còn nén giận. Thật không biết đến ngày vợ bọn mày bị bắt đi thì bọn mày còn có thể nén giận được nữa không. Thậm chí lại còn cười nhạo khinh bỉ kẻ khác!

Tần Thiên chỉ thẳng vào đám nam sinh khoa mỹ thuật tạo hình vừa cười lạnh vừa nói làm nguyên một đám tức quá hóa giận.

- Tần Thiên, mày đừng có làm càn!

Một tên tức giận đứng lên chỉ thẳng vào mặt Tần Thiên quát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện