- Trời nóng nực quá, uống chút nước có ga nhé em.
Tần Thiên cầm một chai nước đi tới, đưa cho Triệu Tiểu Nhã đang ngồi trên ghế sa-lon.
- Cảm ơn anh Tần Thiên, anh thật tốt với em.
Triệu Tiểu Nhã ngọt ngào nhìn Tần Thiên, nhận lấy lon nước rồi bật nắp đưa luôn lên uống ừng ực khỏi cần cốc.
- Từ từ thôi không sặc bây giờ!
Tần Thiên bèn nhắc nàng.
- Không sao đâ... Khụ khụ... Khụ!
Triệu Tiểu Nhã vừa muốn bác bỏ ý kiến của Tần Thiên thì đã ho lên sặc sụa, đồ uống trào ra khóe miệng. Tay nàng cầm lon nước cũng run rẩy đến tràn cả nước ra quần áo.
- Khụ khụ...
Triệu Tiểu Nhã ho đến không thở nổi, Tần Thiên thấy vậy vội đỡ lấy lon nước trong tay nàng để qua một bên rồi ngồi xuống bên cạnh, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào lưng nàng vài cái.
- Sao rồi, còn khó chịu không?
Tần Thiên vừa vỗ vừa hỏi, một tay quơ lấy tờ giấy ăn lau miệng cho nàng.
Không nghĩ tới trong lúc đưa mắt nhìn Triệu Tiểu Nhã hắn lại thấy hai khối cầu tròn tròn trước ngực nàng, vừa rồi bị nước hắt vào nên ướt một mảng lớn khiến lớp áo bó sát vào.
Học sinh trung học mùa hè mặc đồng phục khá là mỏng manh, đã thế lại có phần mờ mờ, nếu mặc đồ lót màu đen thì nổi bật lên ngay.
Hôm nay Triệu Tiểu Nhã mặc một bộ áo lót màu phấn hồng, loại áo lót này không phải kiểu truyền thống mà là loại áo chỉ có một lớp thật mỏng, được thiết kế để giúp bộ ngực các thiếu nữ có thể phát triện một cách tự nhiên. Vì các yếu tố này nên hiện tại chỉ cần liếc qua Tần Thiên cũng đã nhìn thấy toàn bộ nội y của Triệu Tiểu Nhã, hai Tiểu bạch thỏ nhảy nhót tung tăng như muốn thoát ra khỏi lớp áo.
Hai điểm nho nhỏ màu hồng đang nổi bật lên, có vẻ sắp đâm thủng lớp áo mỏng manh kia đến nơi rồi. Tần Thiên càng nhìn thì Tiểu đệ đệ của hắn lại càng hưng phấn, cảm giác cũng muốn phá quần mà ra giống như hai hạt đậu kia.
- Anh Tần Thiên, anh sao thế, nhìn gì mà chăm chú vậy?
Triệu Tiểu Nhã thấy Tần Thiên đang lau mặt cho mình tự nhiên lại dừng thì bèn quay đầu lại, bắt gặp hắn đang chăm chăm nhìn vào bộ ngực của mình thì không khỏi đỏ ửng cả mặt, nhưng cũng không đưa tay che lại.
- A... Đâu có nhìn gì đâu.
Tần Thiên nghe tiếng Triệu Tiểu Nhã thì tỉnh lại, vội vàng lấp liếm.
- Anh Tần Thiên, anh nhìn ngực người ta phải không?
Triệu Tiểu Nhã lại cố tình ép hai khối cầu tới khiến tim Tần Thiên đập còn mạnh hơn.
- Không... Không, làm sao như vậy được, ta thuần khiết lắm nha!
Tần Thiên lập tức giả bộ nghiêm trang nói, trong lòng thầm nghĩ không hiểu nữ hài này từ đâu học được cách câu dẫn người ta vậy.
- Anh Tần Thiên, có phải nam nhân các anh đều thích con gái ngực to không?
Triệu Tiểu Nhã chớp chớp đôi mắt khả ái mà hỏi.
- Đúng vậy.
Tần Thiên nói theo bản năng, vừa nói xong liền cảm thấy không đúng, vừa định sửa lại lời thì ai ngờ Triệu Tiểu Nhã đã dứt khoát cởi phăng chiếc áo đồng phục, hai con thỏ trắng nhảy ra, cái khe huyền bí cũng rõ mồn một trước mắt Tần Thiên.
- Anh Tần Thiên, Tiểu Nhã cởi ra cho anh nhìn a!
Triệu Tiểu Nhã ép sát vào người Tần Thiên, cái miệng nhỏ nhắn kề sát tai hắn mà nói, khiến Tần Thiên cả người như bị điện giật.
“Bỏ mẹ, không thể tiếp tục được, nếu không đến lúc ta không nhịn được đẩy nàng xuống thì xong mất!”
Tần Thiên nghĩ thầm, bèn cố tạo ra một bộ dáng nghiêm túc nói:
- Tiểu Nhã, em mau mặc quần áo vào đi, như vậy còn ra cái thể thống gì nữa?!
- Nhưng không phải anh muốn xem thân thể người ta sao!
Triệu Tiểu Nhã đổ người vào lòng Tần Thiên, ngón trỏ nhẹ nhàng khều khều vào chiếc áo ngực khiến cho máu mũi Tần Thiên muốn trào cả ra ngoài.
- Muốn chứ... À không, không muốn, em mau mặc quần áo vào không anh giận đấy!
Tần Thiên cố ra vẻ quân tử, nhưng Triệu Tiểu Nhã vẫn vờ như không nghe thấy, lại còn nhìn hắn với một ánh mắt ai oán.
- Tiểu Nhã, em không mặc quần áo vào thì từ nay về sau không cần sang đây nữa đâu!
Tần Thiên bèn nhẫn tâm một lần, giọng nói lạnh như băng.
- Hì hì, anh Tần Thiên đừng giận, em chỉ là muốn thử chút định lực của anh thôi.
Triệu Tiểu Nhã thấy Tần Thiên tức giận thì lập tức thay bộ mặt tươi cười, nhưng trong lòng không giấu nổi sự thất vọng.
- Tiểu Nhã, lần sau không được phép như vậy, nếu để người khác trông thấy là có chuyện đấy!
Tần Thiên nghĩ thầm không hiểu nha đầu này học từ đâu cái trò câu dẫn người ta vậy, đấy là còn nhỏ tuổi, vậy tới lúc trưởng thành thì còn tai họa đến đâu.
- Vâng, em biết rồi, anh Tần Thiên, anh đừng giận nữa!
Triệu Tiểu Nhã ôm lấy cổ Tần Thiên mà nũng nịu, hai con thỏ lại cạ cạ vào cánh tay hắn.
- Em mau thay quần áo đi, không phải vừa nói muốn anh đi cùng mua quần áo sao, mau về thay quần áo đi.
Tần Thiên cố đẩy tay Triệu Tiểu Nhã ra nói.
- Vâng, em về rồi quay lại ngay, anh đừng đi đâu nha.
Triệu Tiểu Nhã đứng dậy đi về thay quần áo. Tần Thiên tới lúc này mới thở phào một hơi, nhìn tiểu đệ đệ đang biểu tình, không thể làm gì hơn là vào nhà tắm cho nó một gáo nước lạnh.
"Mẹ nó chứ, cứ nhị thế này không biết có hỏng không nhỉ?
Tần Thiên vừa nghĩ vừa nhớ tới buổi sáng Sở Tương Tương dùng tay giúp, vẻ mặt trở nên phong phú vô cùng.
Tần Thiên cầm một chai nước đi tới, đưa cho Triệu Tiểu Nhã đang ngồi trên ghế sa-lon.
- Cảm ơn anh Tần Thiên, anh thật tốt với em.
Triệu Tiểu Nhã ngọt ngào nhìn Tần Thiên, nhận lấy lon nước rồi bật nắp đưa luôn lên uống ừng ực khỏi cần cốc.
- Từ từ thôi không sặc bây giờ!
Tần Thiên bèn nhắc nàng.
- Không sao đâ... Khụ khụ... Khụ!
Triệu Tiểu Nhã vừa muốn bác bỏ ý kiến của Tần Thiên thì đã ho lên sặc sụa, đồ uống trào ra khóe miệng. Tay nàng cầm lon nước cũng run rẩy đến tràn cả nước ra quần áo.
- Khụ khụ...
Triệu Tiểu Nhã ho đến không thở nổi, Tần Thiên thấy vậy vội đỡ lấy lon nước trong tay nàng để qua một bên rồi ngồi xuống bên cạnh, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào lưng nàng vài cái.
- Sao rồi, còn khó chịu không?
Tần Thiên vừa vỗ vừa hỏi, một tay quơ lấy tờ giấy ăn lau miệng cho nàng.
Không nghĩ tới trong lúc đưa mắt nhìn Triệu Tiểu Nhã hắn lại thấy hai khối cầu tròn tròn trước ngực nàng, vừa rồi bị nước hắt vào nên ướt một mảng lớn khiến lớp áo bó sát vào.
Học sinh trung học mùa hè mặc đồng phục khá là mỏng manh, đã thế lại có phần mờ mờ, nếu mặc đồ lót màu đen thì nổi bật lên ngay.
Hôm nay Triệu Tiểu Nhã mặc một bộ áo lót màu phấn hồng, loại áo lót này không phải kiểu truyền thống mà là loại áo chỉ có một lớp thật mỏng, được thiết kế để giúp bộ ngực các thiếu nữ có thể phát triện một cách tự nhiên. Vì các yếu tố này nên hiện tại chỉ cần liếc qua Tần Thiên cũng đã nhìn thấy toàn bộ nội y của Triệu Tiểu Nhã, hai Tiểu bạch thỏ nhảy nhót tung tăng như muốn thoát ra khỏi lớp áo.
Hai điểm nho nhỏ màu hồng đang nổi bật lên, có vẻ sắp đâm thủng lớp áo mỏng manh kia đến nơi rồi. Tần Thiên càng nhìn thì Tiểu đệ đệ của hắn lại càng hưng phấn, cảm giác cũng muốn phá quần mà ra giống như hai hạt đậu kia.
- Anh Tần Thiên, anh sao thế, nhìn gì mà chăm chú vậy?
Triệu Tiểu Nhã thấy Tần Thiên đang lau mặt cho mình tự nhiên lại dừng thì bèn quay đầu lại, bắt gặp hắn đang chăm chăm nhìn vào bộ ngực của mình thì không khỏi đỏ ửng cả mặt, nhưng cũng không đưa tay che lại.
- A... Đâu có nhìn gì đâu.
Tần Thiên nghe tiếng Triệu Tiểu Nhã thì tỉnh lại, vội vàng lấp liếm.
- Anh Tần Thiên, anh nhìn ngực người ta phải không?
Triệu Tiểu Nhã lại cố tình ép hai khối cầu tới khiến tim Tần Thiên đập còn mạnh hơn.
- Không... Không, làm sao như vậy được, ta thuần khiết lắm nha!
Tần Thiên lập tức giả bộ nghiêm trang nói, trong lòng thầm nghĩ không hiểu nữ hài này từ đâu học được cách câu dẫn người ta vậy.
- Anh Tần Thiên, có phải nam nhân các anh đều thích con gái ngực to không?
Triệu Tiểu Nhã chớp chớp đôi mắt khả ái mà hỏi.
- Đúng vậy.
Tần Thiên nói theo bản năng, vừa nói xong liền cảm thấy không đúng, vừa định sửa lại lời thì ai ngờ Triệu Tiểu Nhã đã dứt khoát cởi phăng chiếc áo đồng phục, hai con thỏ trắng nhảy ra, cái khe huyền bí cũng rõ mồn một trước mắt Tần Thiên.
- Anh Tần Thiên, Tiểu Nhã cởi ra cho anh nhìn a!
Triệu Tiểu Nhã ép sát vào người Tần Thiên, cái miệng nhỏ nhắn kề sát tai hắn mà nói, khiến Tần Thiên cả người như bị điện giật.
“Bỏ mẹ, không thể tiếp tục được, nếu không đến lúc ta không nhịn được đẩy nàng xuống thì xong mất!”
Tần Thiên nghĩ thầm, bèn cố tạo ra một bộ dáng nghiêm túc nói:
- Tiểu Nhã, em mau mặc quần áo vào đi, như vậy còn ra cái thể thống gì nữa?!
- Nhưng không phải anh muốn xem thân thể người ta sao!
Triệu Tiểu Nhã đổ người vào lòng Tần Thiên, ngón trỏ nhẹ nhàng khều khều vào chiếc áo ngực khiến cho máu mũi Tần Thiên muốn trào cả ra ngoài.
- Muốn chứ... À không, không muốn, em mau mặc quần áo vào không anh giận đấy!
Tần Thiên cố ra vẻ quân tử, nhưng Triệu Tiểu Nhã vẫn vờ như không nghe thấy, lại còn nhìn hắn với một ánh mắt ai oán.
- Tiểu Nhã, em không mặc quần áo vào thì từ nay về sau không cần sang đây nữa đâu!
Tần Thiên bèn nhẫn tâm một lần, giọng nói lạnh như băng.
- Hì hì, anh Tần Thiên đừng giận, em chỉ là muốn thử chút định lực của anh thôi.
Triệu Tiểu Nhã thấy Tần Thiên tức giận thì lập tức thay bộ mặt tươi cười, nhưng trong lòng không giấu nổi sự thất vọng.
- Tiểu Nhã, lần sau không được phép như vậy, nếu để người khác trông thấy là có chuyện đấy!
Tần Thiên nghĩ thầm không hiểu nha đầu này học từ đâu cái trò câu dẫn người ta vậy, đấy là còn nhỏ tuổi, vậy tới lúc trưởng thành thì còn tai họa đến đâu.
- Vâng, em biết rồi, anh Tần Thiên, anh đừng giận nữa!
Triệu Tiểu Nhã ôm lấy cổ Tần Thiên mà nũng nịu, hai con thỏ lại cạ cạ vào cánh tay hắn.
- Em mau thay quần áo đi, không phải vừa nói muốn anh đi cùng mua quần áo sao, mau về thay quần áo đi.
Tần Thiên cố đẩy tay Triệu Tiểu Nhã ra nói.
- Vâng, em về rồi quay lại ngay, anh đừng đi đâu nha.
Triệu Tiểu Nhã đứng dậy đi về thay quần áo. Tần Thiên tới lúc này mới thở phào một hơi, nhìn tiểu đệ đệ đang biểu tình, không thể làm gì hơn là vào nhà tắm cho nó một gáo nước lạnh.
"Mẹ nó chứ, cứ nhị thế này không biết có hỏng không nhỉ?
Tần Thiên vừa nghĩ vừa nhớ tới buổi sáng Sở Tương Tương dùng tay giúp, vẻ mặt trở nên phong phú vô cùng.
Danh sách chương