Đề nghị của Thần Thiên Tử hơi có chút mạo hiểm, nhưng mà mắt thấy con sinh vật thần huyết kia đang nằm sấp ở trên đỉnh núi không ngừng chảy máu, thoạt nhìn cánh chim bị thương rất nặng, liền vỗ lên đều có chút khó khăn, lúc này chính là cơ hội tốt nhất để giết nó, nếu hôm nay để cho nó chạy, sợ rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Cuối cùng Tần Huyên đồng ý với đề nghị của Thần Thiên Tử, nhưng Tần Huyên quyết định tự mình lên núi, chỉ để lại Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ có được cung và tên thú hồn biến dị ở dưới tùy thời chuẩn bị ra tay.

- Tần đoàn trưởng không cần phải lên trên, ở dưới đây tiến hành chỉ huy là được rồi.

Thần Thiên Tử liền vội vàng khuyên nhủ.

- Việc này không cần phải chỉ huy, tôi đã không có cung tên thú hồn biến dị, lưu lại ở phía dưới cũng không có tác dụng gì, vẫn nên đi lên thôi.

Nói xong, Tần Huyên đã leo lên vách đá.

Cả đám chia làm bảy đội, theo các phương hướng khác nhau leo lên trên ngọn núi, Hàn Sâm không nói hai lời theo sát ở sau lưng Tần Huyên trèo lên trên.

Mặc dù sát cơ trong mắt Thần Thiên Tử chỉ hơi lóe lên, nhưng vẫn bị Hàn Sâm nhạy bén thấy được, biết rõ Thần Thiên Tử nhất định sẽ hạ độc thủ với hắn, đến lúc đó chỉ sợ Thần Thiên Tử bắn trước nhất không phải là con sinh vật thần huyết kia, mà chính là hắn.

Cho nên Hàn Sâm liền quyết định đi theo bên cạnh Tần Huyên một tấc không rời, nhìn xem Thần Thiên Tử hạ độc thủ với hắn thế nào.

Thần Thiên Tử xác thực cũng suy nghĩ giống như Hàn Sâm, từ lúc y đề nghị đã muốn nhân cơ hội này dùng một tên bắn chết hắn, ở trên vách núi đá cheo leo kia, Hàn Sâm muốn trốn cũng không có chỗ để trốn, đến lúc đó hắn chết là cái chắc.

Nhưng mà bây giờ Hàn Sâm lại đi theo bên cạnh Tần Huyên, khiến cho hàn quang trong mắt Thần Thiên Tử nổi lên, lát nữa cho dù y mượn cơ hội bắn một mũi tên tới, Tần Huyên ở bên cạnh cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm, cô nhất định sẽ ra tay giải vây cho Hàn Sâm.

Nhưng chuyện này cũng không khiến cho Thần Thiên Tử hết hy vọng, ngược lại y càng quyết tâm muốn giết Hàn Sâm hơn, hiện tại y cần tìm một cơ hội để Tần Huyên rời xa Hàn Sâm.

Mặc dù vách đá dốc dựng đứng, nhưng đối với loại người có được nguyên bộ công cụ leo núi như Tần Huyên, cũng không tính là chuyện khó khăn gì, chớp mắt đoàn người đã nhanh chóng leo tới giữa sườn núi.

Sinh vật thần huyết quả thật bị thương vô cùng nặng, sau khi phát hiện bọn Tần Huyên đã leo lên, vẫn chỉ hướng phía dưới gào rú, nhưng không hề lao xuống, cũng không hề vỗ cánh bay đi.

Chờ lúc bọn Tần Huyên sắp tiếp cận đỉnh núi, sinh vật thần huyết mới vỗ cánh chim đã bị máu tươi nhiễm đỏ, thế nhưng mới chỉ bay lên cách mặt đất vài mét lại rơi xuống, xem ra cánh của nó bị thương không hề nhẹ, miệng vết thương vẫn còn đang chảy máu.

Bọn Tần Huyên vui mừng không thôi, ở xa xa phía dưới kéo cung điên cuồng bắn tới sinh vật thần huyết kia, mặc dù cung tên của họ không thể tạo thành thương tổn lớn đối với sinh vật thần huyết, nhưng vẫn thành công chọc giận sinh vật thần huyết kia.

Cánh chim của sinh vật thần huyết vung mạnh lên, mặc dù máu tươi văng khắp nơi nhưng nó vẫn cưỡng ép bay lên, hung hăng nhào tới người cách nó gần nhất, há to miệng đầy răng nanh ra muốn cắn người kia.

Người ở trên vách đá không có chỗ nào để trốn, liền dùng một thanh đại đao bổ lên trên đầu sinh vật thần huyết, nhưng sau khi thanh đao kia chém vào đầu sinh vật thần huyết, vậy mà ngay cả một vết xước cũng không có, ngược lại bản thân y bị sinh vật thần huyết táp một cái, thân thể lập tức đứt lìa mất mạng.

Máu tươi phun ra khắp nơi, mọi người bị dọa vội vàng bò xuống, lên núi không dễ dàng, xuống núi càng khó hơn, cũng may sau khi bò lên đã lưu lại chốt khóa dây ở trên vách đá, đu dây thừng tụt xuống, tốc độ không hề chậm.

Mắt thấy sinh vật thần huyết kia đã bị dụ xuống, nó tựa như nổi điên lên đuổi giết xuống, Thần Thiên Tử và Dương Mạn Lệ vội vàng giơ cung tên lên, nhắm đúng cơ hội liền bắn tới thân sinh vật thần huyết.

Thần Thiên Tử bắn hai mũi tên, đều không bắn trúng sinh vật thần huyết kia, tâm tư của y căn bản không ở trên người sinh vật thần huyết, mà vẫn luôn tìm cơ hội bắn lén Hàn Sâm.

Thế nhưng Hàn Sâm lại vô cùng gian xảo, vẫn luôn theo sát bên cạnh Tần Huyên, khiến cho y không có cơ hội bắn lén.

- CMN, thứ hèn nhát.

Thần Thiên Tử thầm mắng trong lòng, đành phải đem mũi tên bắn về phía sinh vật thần huyết.

Trên thực tế mọi người đều đã sớm nhìn ra, con sinh vật thần huyết kia đã là nỏ mạnh hết đà, nó đã chảy nhiều máu lắm rồi, cánh chim bị thương rất nặng, bay cũng rất khó khăn, lúc này nó bay xuống, đợi lát nữa muốn bay lên sẽ không thể bay được nữa.

Mặc dù đã hy sinh mấy người, nhưng sinh vật thần huyết này chết là cái chắc.

Thần Thiên Tử không tìm thấy cơ hội đánh lén Hàn Sâm, đành phải đem sinh vật thần huyết ra trút giận, từng mũi tên mãnh liệt bắn về phía sinh vật thần huyết đã bị trọng thương kia.

Sinh vật thần huyết lại trúng thêm mấy mũi tên, phát ra tiếng kêu thê lương, không quan tâm tới chuyện đi giết người nữa, vỗ đôi cánh đầm đìa máu me muốn bay trở lại đỉnh núi.

Thế nhưng cánh của nó bị thương quá nặng, liều mạng vỗ vài cái, thân thể vẫn có xu thế rơi xuống như trước.

Đột nhiên, thân thể của sinh vật thần huyết bay về phía vách núi, móng vuốt sắc bén trực tiếp chộp lên trên vách đá, giống như là cắt vào đậu hủ, móc núi đá ra bốn lỗ thủng, bốn móng vuốt của sinh vật thần huyết kia phát lực, cánh sau lưng vỗ lên, lại có thể bò lên đỉnh núi.

- Không thể để cho nó leo lên.

Tần Huyên cắn răng một cái, từ trong thân thể lao ra một vệt ánh sáng màu vàng, hóa thành một con sư tử vàng phóng tới Tần Huyên.

Thân thể của Tần Huyên lập tức dung hợp cùng thú hồn kia, hóa thành hình dáng một con hoàng kim sư, móng vuốt chụp lên trên vách đá cũng để lại vết thủng ở phía trên, cấp tốc đuổi theo con sinh vật thần huyết kia.

Trong lòng Hàn Sâm vô cùng khẩn trương, lúc này Tần Huyên đi như thế, hắn chẳng phải sẽ trở thành bia ngắm cho Thần Thiên Tử ư?Ngay sau đó Hàn Sâm quyết tâm liều mạng, liền bắt lấy cái đuôi của con hoàng kim sư đang bò lên, lập tức cả người đều bị kéo lên theo, đuổi theo sinh vật thần huyết kia.

Tần Huyên quay đầu lại hung hăng lườm Hàn Sâm, Hàn Sâm lại giả vờ không hề phát hiện ra, nắm chắc cái đuôi của cô không tha, lúc này Tần Huyên cũng không kịp mắng mỏ Hàn Sâm, toàn lực đuổi theo sinh vật thần huyết.

Sinh vật thần huyết đã sắp thoát khỏi tầm sát thương, Thần Thiên Tử thu cung tên lại, đột nhiên hét lớn một tiếng, một tia sáng màu đen từ trong thân thể y lao ra, hóa thành một một con khỉ đột khổng lồ lông đen cao hơn ba thước dung hợp cùng Thần Thiên Tử.

Thần Thiên Tử biến thân thành hắc sắc cự viên chạy vội về phía vách núi, nhanh chóng trèo lên đỉnh núi, tốc độ vượt xa bọn Tần Huyên vốn đã lên núi từ trước, hoàn toàn không khác gì đi trên đất bằng cả.

- Cậu còn không mau buông tay ra.

Tần Huyên ì bị Hàn Sâm lôi đuôi lại, tốc độ không theo kịp sinh vật thần huyết, lập tức khoảng cách càng ngày càng xa, liền quát lên với Hàn Sâm.

Hàn Sâm vội vàng buông lỏng cái đuôi của Tần Huyên ra, dùng đinh móc treo mình ở trên vách núi đá, Thần Thiên Tử đang vội vã đi giết sinh vật thần huyết, lúc này đã không còn quan tâm tới chuyện bắn lén hắn nữa.

- Thằng khốn Thần Thiên Tử kia, có thú hồn biến dị mạnh như vậy, lại để cho chúng ta leo lên mạo hiểm, quả thật không phải thứ tốt lành gì.

Hàn Sâm nhìn Thần Thiên Tử biến thân thành hắc sắc cự viên bò lên giống như cơn lốc, trong lòng vừa đố kỵ vừa hận.

Mặc dù Huyết Tinh Đồ Lục Giả của hắn rất mạnh, nhưng ưu điểm là tốc độ chạy ở trên đất bằng cùng với đôi tay linh hoạt, nếu để cho Huyết Tinh Đồ Lục Giả bò lên loại vách núi cao chót vót như thế này, dùng bốn cái móng kia làm sao bò?Thần Thiên Tử rất nhanh đã vượt qua hoàng kim sư do Tần Huyên biến thành, vọt tới đằng sau sinh vật thần huyết, sinh vật thần huyết cũng đã bò lên trên đỉnh núi, thấy Thần Thiên Tử đi lên, lập tức duỗi móng vuốt ra chộp tới.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện