Tôi thật sự đã định bày tỏ tất cả.

Tôi đã nhắm giải quyết mọi chuyện qua việc nói cho Shiho những phiền não và bất mãn của mình.

Dẫu cho tình hình có trở thành cãi nhau.

Những rạn nứt trong quan hệ rồi một ngày cũng sẽ bình thường lại...... là những gì tôi đã nghĩ.

Trên thực tế, tôi nghĩ sự tình có thành ra vậy thì cuối cùng vẫn hàn gắn được.

Vì tôi với Shiho vẫn yêu nhau, vẫn tin tưởng lẫn nhau dẫu cho chuyện gì có xảy ra đi nữa.

Sợi dây gắn kết tôi và Shiho sẽ chẳng thể nào đứt được vì một mâu thuẫn nhỏ nhặt như này đâu.

Theo tôi thì lựa chọn này chưa chắc đã sai.

Nhưng đấy cũng chẳng phải lựa chọn tốt nhất, nếu không muốn nói là một quyết định tồi.

Bởi cách xử lý đầy phiền phức này, dù tôi không làm...... thì Shiho vẫn sẽ chấp nhận.

Gượng ép xây dựng diễn biến để tạo cao trào cho câu chuyện là một hành động không cần thiết.

「Koutarou-kun giỏi suy tư thật đấy」

「......Tớ xin lỗi」

「Ưm, tớ không trách cậu...... mà là đang khen đó? Suy tư nghĩa là lúc nào cũng suy nghĩ về điều gì đó đúng không? Tớ thì không giỏi suy nghĩ, vậy nên đành nhờ Koutarou-kun suy nghĩ thay phần tớ」

Cô ấy nói không sai.

Tôi và Shiho có tính cách gần như là trái ngược.

Nhưng cũng vì vậy mà chúng tôi thu hút lẫn nhau.

Chúng tôi có thể gần gũi đến nhường này là vì cả hai đều có những điều đối phương không có.

Thế mà tôi...... lại nghĩ cô ấy cũng nên phiền não giống như tôi, nếu không vậy thì sẽ lạ lắm.

Một suy nghĩ sai quá sai.

「Tớ ấy, một khi đã phiền não là chẳng thể nghĩ được gì luôn...... Cậu nhớ không, hồi chưa gặp Koutarou-kun tớ chính là như vậy đó. Ryuuzaki-kun khiến tớ phiền não, vậy nên tớ chẳng nghĩ được gì khác và mặt tớ lúc nào cũng cứng đơ chẳng thể mỉm cười」

Hồi mới gặp nhau, Shiho...... à không, 『Shimotsuki-san』 là một thiếu nữ lạnh lùng như băng giá.

Không biểu cảm, không cảm xúc là cách duy nhất để cô ấy có thể tự bảo vệ mình.

Nhưng Shiho giờ đã khác xưa rồi.

「Vậy nên tớ rất mừng khi được gặp Koutarou-kun. Chẳng có ai tốt bụng và thực sự biết nghĩ cho người khác như cậu cả. Koutarou-kun là người duy nhất tớ biết đó」

Cô ấy đột ngột thay đổi kể từ khi gặp tôi.

À không, chính xác là về lại con người vốn có của mình.

Gặp được tôi, cô ấy cuối cùng cũng có thể sống như 『Shiho』, một thiếu nữ ngây thơ trong sáng.

「Thế nhưng cậu là một người hết mình suy nghĩ cho người khác nhưng lại bỏ mặc ngó lơ bản thân mình. Vậy là không được đâu. Cậu không làm được thì để tớ. Tớ đã quyết sẽ thay Koutarou-kun trân trọng bản thân cậu rồi」

Và nhờ có cô ấy suy nghĩ cho mình, tôi cuối cùng cũng được sống như 『Nakayama Koutarou』.

Thế thì...... cũng không cần phải thay đổi tình trạng hiện tại.

Xung đột các thứ không có cũng chẳng sao.

Cô ấy thực sự suy nghĩ cho tôi.

Nếu đã thế...... tôi chỉ cần nói ra là được.

「Shiho này. Không thể trở thành người yêu của cậu...... khiến tớ đau lắm」

Chỉ chừng đó.

Chỉ một câu đó thôi, chỉ cần nói vậy là được rồi, thế mà tại sao tôi lại định chọn đường vòng vậy.

Dù vẫn chẳng có ý nghĩa gì nếu cứ bám vào câu chuyện mà xa rời thực tế.

「Vì Shiho là người tớ yêu mà...... Tớ không chịu được khi hai ta vẫn là bạn」



Tại sao cậu lại không hiểu cho tớ?



Tại sao cậu lại không chịu chấp nhận?

Trước khi trút những bất mãn trên lên Shiho, lẽ ra tôi nên bày tỏ cảm xúc của mình.

Bởi nếu làm vậy...... Shiho sẽ thực lòng nghĩ cho 『Nakayama Koutarou』 này.

「Là vậy sao? Thế thì, ờm...... Ưưư, tớ ngại lắm, cũng chẳng biết nên làm gì, nhưng nếu Koutarou-kun không gắng được nữa thì―― Tớ sẽ là người yêu của cậu」

Đấy, thấy chưa.

Quá ư là cụt hứng.

Quá đơn giản đến mức nếu xét về mặt phấn khích của câu chuyện, diễn biến này sẽ khiến ta thấy không đủ.

Nhưng cô ấy, giờ đã đáp lại những cảm xúc của tôi rồi――

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện