――Cuối cùng thì cũng đã đến lúc vở kịch bắt đầu.

Hiện giờ đang là ngày thứ hai của lễ hội văn hoá. Vở kịch của lớp 2 năm nhất sẽ diễn ra vào hôm nay - ngày có cả sự tham gia của những người bình thường khác.

Tiết mục sẽ là 『Người đẹp và quái vật』. Đây là câu chuyện về một chàng thiếu niên dù bị hoá quái vật vì ma thuật tà ác nhưng lại tìm được tình yêu đích thực của đời mình.

「Phù......」

Thở dài một hơi, tay tôi giờ run rẩy cứ như đang căng thẳng, nhưng lại theo một cách khác với mọi khi.

Nhớ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi tắm trong ánh nhìn của người khác―― à không phải.

Nhắc mới nhớ hồi dã ngoại, vì Shiho mà tôi cũng đã bước lên sân khấu.

Nếu phải so sánh với lần đó thì có lẽ lần này phần diễn xuất sẽ nặng hơn.

(Shiho chắc cũng đang ở đâu đó ngoài đấy)

Tôi muốn thấy gương mặt của cô, nhưng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy cô đang ở sau cánh gà. Vì phụ trách đạo cụ nên chắc hẳn là cô đang dõi theo từ một nơi nào khác để không vướng tay vướng chân rồi.

Dẫu thế, tàn hương của cô vẫn còn đây.

Được trang trí trong một góc ở một phần của sân khấu...... là một dải băng origami với hình thù không đồng đều. Nhìn sự cố gắng hết mình tuy vẫn còn vụng về kia khiến tim tôi yên bình đến lạ.

Đây chính là sân khấu mà cô gái đó mong muốn.

Cô từng bảo là muốn nhìn thấy tôi ngầu ra sao.

Tôi có thể giành lấy được vị trí đó cũng là nhờ cánh tay của cô.

Vậy nên lần này, đã đến lượt tôi cố gắng.

Mấy thứ như mong muốn của Mary-san, màn trả đũa của Ryuuzaki hay chuyện thất tình của Kirari, tôi sẽ dứt khoát quên đi hết.

Giờ chỉ còn là vì cô ấy.

Màn biểu diễn này còn chẳng phải là để cho những khán giả khác coi.

Vì Shiho, tôi sẽ vào vai nhân vật chính.

Thật ra tôi cũng chỉ là một tên nhân vật nền, một con người đơn giản.

Nhưng dù có thế, tôi vẫn là 『nhân vật chính』 duy nhất trong lòng cô ấy mà――

――Tiếng chuông báo hiệu sự kết thúc của màn trình diễn đã vang lên.

Những diễn viên xếp thành hàng rồi cúi chào khán giả.

Vào khoảnh khắc đó, một tràng pháo tay lớn vang vọng khắp khán phòng.

Phần diễn xuất chẳng có gì thú vị nên tôi xin phép không đi vào chi tiết.

Đây cũng chỉ là dạo đầu mà thôi. Nếu như nghĩ về vai trò của tôi trong câu chuyện, thì đó cũng chỉ là một sự kiện nhỏ nơi tôi chỉ muốn thể hiện như thể đã gạt Ryuuzaki sang một bên rồi trở thành nhân vật chính, để rồi ám chỉ gì đó về mối quan hệ sau này.

Phần diễn xuất thì... hừm, không tệ cho lắm.

Nếu suy nghĩ ở cấp độ học sinh thì hẳn đây là một màn trình diễn tốt.

Bằng chứng là, khán phòng đã trở nên náo nhiệt sau khi vở kịch kết thúc.

Ai trông cũng thoả mãn, trừ một người.

Mà, một người đó chính là Ryuuzaki đang nhăn nhó. Cho dù có là lúc tập luyện diễn xuất hay không thì cậu ta đều thế, nên tính ra thì đây là chuyện thường ở huyện.

Ừm, hẳn là thế rồi.

Trong một câu chuyện không có Shiho, nếu không thể hoạt động nổi bật thì tôi cũng chẳng để lại thất bại gì đáng chú ý. Chỉ ở mức khá là thường thường mà thôi.

Giờ thì vở kịch đã kết thúc.

Nhưng đó cũng chính là hồi chuông mở màn.

Những gì cần làm còn lại chỉ là bữa tiệc đêm lễ hội...... nhưng chắc chắn rằng từ giờ chính là sự mở đầu thật sự.

Câu chuyện mà Mary-san yêu bằng cả trái tim―― 『romcom hệ đáng đời』 đã lên đến đỉnh điểm cao trào.

Từ giờ trở đi, Ryouma sẽ dần dần chìm nghỉm.

Bị phản bội, bị ruồng bỏ, mất đi tất cả, và tuyệt vọng.

Aaaa, đúng là chán ngắt mà.

Thất bại dưới tên phản diện ở trình độ như tôi...... à không, riêng lần này là cậu ta sẽ bị phá huỷ mà chẳng cần tôi phải động tay nữa.

Romcom của Ryuuzaki Ryouma đúng là chán phèo.

Này, Ryuuzaki...... mày muốn thắng tao mà nhỉ?

Thế thì phải cố hơn đi chứ?

Làm ơn, ít nhất thì cũng khiến những người con gái quan trọng của tao hạnh phúc đi chứ.

......Mà dù có cầu mong thế thì, haiz, bất khả thi rồi nhỉ.

Ryuuzaki cũng chỉ là một tên nhân vật chính harem mà thôi. Thế nên muốn hơn thì cũng không hơn, mà muốn kém thì cũng chẳng kém được――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện