Kể từ khi đó, Asakura Kirari đã luôn suy nghĩ.

『Cậu rốt cuộc, là ai thế?』

Cậu thiếu niên mà cô từng coi là bạn đã cho cô một câu hỏi, nhưng cô lại chẳng thể tìm được câu trả lời.

(Mình rốt cuộc, có phải là mình không?)

Asakura Kirari đã không còn hiểu được bản thân mình nữa.

Cô đã không để ý mấy, cho đến khi cậu ta hỏi.

Cô chỉ là sống như mình muốn, nhưng trước khi nhận ra được thì Kirari đã đánh mất bản thân mình rồi.

(Từ khi gặp được Ryu-kun, mình...... đã trở thành mình)

Cô đã nhớ ra được khởi nguồn của mọi chuyện.

Đó là vào lễ khai giảng cấp ba. Cô đã quyết định sẽ thay đổi bản thân khi gặp được cậu thiếu niên tên Ryuuzaki Ryouma.

(Mình đã muốn trở thành người Ryu-kun yêu cơ mà......)

Khi đó, Kirari vẫn là 『Kirari』.

Cho dù đã thay đổi kiểu tóc, bắt đầu mang kính áp tròng màu, thay đổi tông giọng và thay đổi cả trang phục, cô vẫn còn giữ được bản thân mình.

Nhưng, một ngày nọ...... cô đã đánh mất đi ý nghĩa tồn tại của chính mình.

(Phải rồi. Vào buổi dã ngoại...... mình đã chẳng còn biết được gì nữa......)

Đó là một sự kiện khó có thể nào quên được.

Người mà mình yêu đơn phương đã có ai đó khác trong lòng.

Chỉ chừng đó thôi cũng đủ khiến Kirari tự vấn bản thân.

(Dù đã trở thành đúng kiểu người mà Ryu-kun nói...... nhưng nếu đã không thể được yêu, thì còn lý do gì để mình là mình nữa?)

Cậu ta đã nói thế. Ngay sau khi gặp nhau, cô đã hỏi về kiểu người mà cậu ta thích.

『Tớ thích mấy cô gái có màu tóc phô trương ấy. Tuy không phải là ghét tóc đen...... nhưng tớ nghĩ là mình thích vẻ ngoài Tây hơn chút』

Kirari đã thật lòng chấp nhận những lời đó. Và rồi cô thay đổi bản thân vào ngày hôm sau, bóp méo tính cách và cố gắng bằng cách nào đấy khiến Ryuuzaki Ryouma yêu mình.

Nhờ thế mà cô đã thân thiết được với cậu ta, nhưng cuối cùng thì, cảm xúc đó cũng chẳng thể đơm hoa kết trái.

Giây phút cô biết được cậu ta yêu thanh mai trúc mã Shimotsuki Shiho tại buổi dã ngoại, Kirari đã không còn hiểu được bản thân cô nữa.

(Ra vậy. Chính là lúc đó...... Vào lúc đó, mình đã biết được cảm xúc của Ryu-kun...... à không, không chỉ thế. Khi mình...... nhìn thấy Kou-kun, mình đã không còn hiểu rõ được mình nữa rồi)

Lý do không chỉ nằm ở người cô thích.

Cô nhìn vào cậu thiếu niên mà cô đã từng coi là bạn, và cảm nhận được cảm xúc mạnh mẽ này.

――Mình đang làm cái quái gì đây?

Aaaa, ra là vậy.

Kirari cuối cùng cũng nhận ra, và cô nghiến răng.

(Kou-kun đã thay đổi rồi. So với thời cấp hai thì cậu ta đã thu hút hơn nhiều...... Nhưng, còn mình thì sao? Mình hiện tại có thật sự tốt hơn thời cấp hai không vậy?)

Khi đó tại buổi dã ngoại, cậu ta vì bảo vệ một cô gái mà mặc kệ ánh nhìn của mọi người lên mình, thật sự trông rất tuyệt vời.

Không như Kirari, cậu ta rất sống động.

Có nói giảm nói tránh kiểu gì thì hình bóng đó vẫn rất ngầu.

Chắc hẳn là nhờ người đó rồi.

Shimotsuki Shiho, cô gái mà Nakayama Koutarou đã tuyệt vọng bảo vệ chính là nguyên do.

(Kou-kun đã gặp được ai đó chấp nhận cậu ấy)

Nhờ cô gái đó mà cậu ta đã thay đổi.

Một sự phát triển to lớn trên thân phận con người.

Cô thấy ghen tỵ khi nhìn vào mối quan hệ đó của họ.

Nakayama Koutarou và Shimotsuki Shiho trông lúc nào cũng hạnh phúc.

Ở góc lớp, trông hai người họ luôn luôn thân thiết.

Họ nhỏ giọng để nói chuyện với nhau, suy nghĩ về nhau, và yêu thương lẫn nhau.

Với Kirari, người đã không thể xây dựng được mối quan hệ như thế với Ryuuzaki Ryouma, thì đó quả là một quang cảnh chói loà.

Vậy nên, cô lại càng cảm thấy bản thân mình thảm hại hơn nữa.

Không thể thành ra như này được...... và, cô bắt đầu tự hỏi.

Cô đã không còn muốn coi bản thân, như là một bản thân sẽ chẳng thể trở thành người mà Ryuuzaki Ryouma thích.

Và vì thế, Kirari đã không còn biết được bản thân mình là ai nữa rồi――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện