Cậu ta miêu tả tôi thời cấp hai chỉ với một câu.

「Kou-kun, tớ chẳng biết cậu đang nghĩ gì luôn」

「......Đến thế luôn à?」

「Ừm. Nói sao nhỉ, chắc là nhìn giống robot ấy? Kiểu, nếu bắt chuyện thì nó mới trả lời, còn không làm gì thì nó cứ đứng yên đó mãi luôn?」

......Giống như robot―― à?

Nhắc mới nhớ, trước đây Azusa cũng từng nói gì đó giống như vậy.

Tôi khá chắc lúc đó Ryuuzaki vẫn chưa phát hiện ra quan hệ của tôi với Shiho.

Khi tôi nhờ Azusa 『Giữ bí mật về mối quan hệ của chúng tôi』, con bé đã nói rằng.

『Đây là lần đầu tiên em thấy onii-chan bị cảm xúc chi phối đấy...... Bất ngờ thật. Onii-chan cũng là một con người đàng hoàng nhỉ』[note42963]

Có vẻ như cho đến tận lúc đó, Azusa vẫn luôn nghĩ rằng tôi trông chẳng giống con người cho lắm.

「Chúng ta đã từng khá là thân thiết đó chứ nhỉ? Nhưng, từ khi lên cấp ba cậu lại ngó lơ tớ như là một người xa lạ...... Làm tớ cứ có cảm giác rằng mình chỉ là một người chẳng mấy quan trọng với Kou-kun đấy」

「Vậy à......」

Hiểu rồi, nghe cũng khá hợp lý nếu cậu ta nói như vậy.

Mãi cho đến khi gặp được Shiho, tôi chỉ là một thằng chẳng có tính độc lập. Trông không khác gì một con robot chẳng thể tự mình hoạt động.

Tôi hầu như chẳng bao giờ biểu lộ cảm xúc ra ngoài chứ chưa kể đến việc nói chuyện.

Chắc sẽ chính xác hơn nếu bảo tôi là một người 『không có cảm xúc』.

[Nhưng gần đây trông cậu đã sống động hơn nhiều rồi, hay đúng hơn là...... trông cực kỳ dễ hiểu hơn rồi. Mới nãy vẻ mặt cậu khá là khó chịu khi thấy tớ đấy.]

Cậu ta nhận ra được à?

Kirari có vẻ hiểu được việc tôi chẳng muốn nói gì nhiều, nhưng cậu ta trông như vẫn muốn nói chuyện với tôi.

「Tớ luôn cảm thấy rằng Kou-kun đã thay đổi rất nhiều kể từ đợt dã ngoại đấy. Vậy nên chúng ta đều như nhau ha...... Tình yêu thay đổi con người, đúng chứ? Và cậu đã thay đổi vì Shimotsuki Shiho nhỉ?」

「............」

Tôi không thể phủ nhận được.

Lặng im bước đi giữa khu phố mua sắm, tôi suy nghĩ về những lời của cậu ta.

Có vẻ như tôi chẳng khác gì Kirari.

Thì tại tôi đã thay đổi bản thân vì Shiho mà.

「Một Kou-kun từng khó gần, kín miệng và không cảm xúc...... Lại có thể trở nên tuyệt vời như thế, tớ không biết luôn đó」

――Tại sao lúc này cậu mới nói những lời đó với tôi?

Như là được thứ gì đó mách bảo, nên mãi đến giờ cậu ta mới chịu mở lời.

「Thật là tiếc khi tớ chẳng thể thay đổi được cậu nhỉ. Nói đi cũng phải nói lại, Shimotsuki Shiho đúng là tuyệt thật ha...... Cả Ryu-kun, Kou-kun và mọi người đều bị cậu ta giam cầm cả」

Nói rồi, cậu ta đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi.

Như để bắt tôi lại hòng không để tôi chạy trốn được, một cách mạnh mẽ...... và đau đớn, cậu ta nắm chặt tay tôi.

「Tớ, không được hả?」

......Những lời đó có lẽ chẳng hề hướng đến tôi.

Cậu ta bộc lộ ra những cảm xúc kia, như thể muốn gửi những lời đó đến Ryuuzaki.

「Tớ với Shimotsuki Shiho khác biệt đến vậy sao?」

Liệu có câu trả lời chính xác nào cho câu hỏi này không?

「Chẳng lẽ tớ còn chẳng bằng hàng dự phòng luôn à? Nè, Kou-kun...... Tớ chẳng cần phải là số một đâu. Chỉ cần cậu yêu tớ, dù có phải thay đổi bản thân đến mức nào thì tớ cũng làm được. Nếu cậu không thể yêu được tớ, vậy thì tớ sẽ cố gắng trở nên giống như Shimotsuki Shiho mà, thế thì tại sao...... cả Ryu-kun lẫn Kou-kun, đều chẳng nhìn về phía tớ vậy?」

Những cảm xúc trong tôi vô thức bùng nổ khi nghe thấy những lời than vãn đó.

Tôi hất tay Kirari ra và nhìn thẳng vào cậu ta.

Tôi cực kỳ ghét một Kirari phủ định bản thân đến thế này.

Như thể tôi đang nhìn vào bản thân mình trước đây...... một cảm giác khó chịu đến cùng cực.

「Là thế đấy」

Sao lại không hiểu được cơ chứ?

Tại sao Kirari luôn chỉ có thể nghĩ về mọi thứ dưới một góc nhìn thiên kiến như vậy?

「Đừng có thả thính nữa...... Này, Kirari, rốt cuộc thì cậu muốn làm gì? Tất cả những gì cậu muốn chỉ là được yêu thương thôi à? Nhìn Kirari lúc này khiến tớ xót xa lắm...... Đúng là cả tớ và cậu, ai đều cũng đã thay đổi. Nhưng, cái cách mà Kirari thay đổi nó lạ lắm. Thay đổi không chỉ có trưởng thành...... mà còn có cả thoái hoá đấy」

Tuy có hơi áy náy với Kirari.

Nhưng chỉ chừng này là tôi có thể nói thẳng ra được.

「Kirari của trước đây ngầu cực. Còn cậu lúc này chỉ là một kẻ lười nhác mong được yêu thương nhưng chẳng chịu đứng lên giành lấy được điều đó mà thôi...... Rốt cuộc thì Kirari mà tớ đã từng thích giờ đâu rồi?」

Thật đau đớn.

Bóng dáng cựu bạn thân đã trở thành một người chỉ biết thả thính này, tôi chẳng thể nhìn tiếp được nữa.

Tôi và Kirari giống nhau?

Không, không hề. Sự thay đổi của tôi là 『Trưởng thành』, còn Kirari thì lại là 『Thoái hoá』.

Tôi chẳng muốn xếp chung như thế đâu.

「Vì không thể khiến Ryuuzaki nhìn mình nên cậu chuyển sang dựa vào tớ à?」

Tiếc cho cậu, tôi chẳng phải người bảo hộ của cậu đâu. Đã không chung huyết thống thì chẳng phải gia đình. Và dĩ nhiên, tôi cũng chẳng phải thánh nhân để mà có thể yêu thương mọi người vô điều kiện.

Giả dụ giờ Kirari có là gia đình của tôi...... cứ cho cậu ta là em gái tôi đi.

Chắc hẳn là tôi sẽ yêu thương phần đó rồi. Dù có bị nói hay bị đối xử tồi tệ đến thế nào, tôi vẫn sẽ nghiêm túc mà chấp nhận.

Nhưng, Kirari chỉ là người lạ.

Và tấm lưng tôi chẳng đủ rộng để gánh vác cả cuộc đời cậu ta.

「Xin lỗi cậu. Tôi giờ không còn là tôi của thời cấp hai nữa...... Dù cậu có muốn, tôi cũng chẳng thể trao nó cho cậu được đâu」

Vì giờ đây, tôi đã có người khiến tôi muốn dâng hiến tất cả.

Tôi sẽ phải phản bội người con gái đó nếu muốn cứu Kirari.

「Xin cậu đấy, đừng khiến tôi......

vỡ mộng nhiều hơn nữa」

Đó là tất cả những gì mà tôi có thể làm được.

「............」

Kirari sẽ nghĩ gì khi nghe thấy những lời vừa rồi?

Cậu ta chỉ đang im lặng nhìn tôi, nên tôi chẳng thể biết được cậu ta đang nghĩ gì.

Nhìn cứ như, tôi của ngày xưa ấy――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện