Sau khi rời khỏi khu mua sắm và cảm nhận không khí bên ngoài...... tôi ngửi được vài mùi khó chịu.

Mùi tanh tanh, của máu.

Có vẻ như tôi đã vô thức cắn môi.

Sự tức giận với Kirari rõ ràng đến thế đấy.

「Haiz......」

Bùn lầy đang ứ đọng lại trong tim tôi.

Như thể vừa bước lên một vũng nhầy, cảm giác khó chịu lấp đầy cơ thể khiến tôi dừng bước.

Không hiểu sao tôi lại nhìn ra sau, nhưng Kirari đã không còn ở đây nữa rồi.

Cho dù đã thích gì nói nấy đủ thứ thế mà, cậu ta cuối cùng cũng chẳng phản biện lại một lời nào cả.

Nếu là Kirari của hồi cấp hai, cậu ta chắc hẳn sẽ thẳng thừng bật lại ngay.

......Việc mọi chuyện lại diễn ra một chiều như thế kia lại càng làm tôi thấy khó chịu hơn nữa.

Tôi cũng chẳng muốn khiến cậu ta tổn thương đâu.

Tuy đã từng là bạn chí cốt, nhưng giờ đây cả hai chỉ là người lạ. Nếu có thể đường ai nấy đi thì tốt biết mấy.

Nhưng Kirari lại chen vào theo một kiểu kỳ lạ, vậy nên tôi mới bất giác nói ra.

Tôi cực kỳ hối hận vì những lời đó.

Liệu đâu đó còn có lựa chọn khác không?

Nếu lúc đó tôi đánh trống lảng, hoặc có thể giải quyết mọi chuyện trong yên bình thì...―― những cảm giác hối tiếc đó quay cuồng trong tâm trí tôi.

Và tâm trạng của tôi đã trở nên tệ nhất có thể khi phải thấy cái bản mặt của cô ta ngay lúc này đây.

「Nihihi. Không có gì tuyệt hơn khi thấy cậu vẫn còn sống tốt đấy」

「Theo một kiểu méo mó thì ừ」

Một cô gái tóc vàng mắt xanh biếc đang đứng đó.

Chẳng phải đồ giả như Kirari.

Cô ta là đồ thật, một mỹ nữ đến từ phương Tây.

「Sao cô lại ở đây? Tới cả bám đuôi mà cô cũng làm à?」

Mary tựa lưng vào một cái trụ điện nhìn tôi như thể đã chờ nãy giờ.

「Ừm. Thì tại, hôm nay Kirari hành động một mình đúng không? Vì tôi đã độc chiếm Ryouma nên cô ta mới cô đơn nhỉ? Và những lúc thế này, sự yếu đuối rất dễ được bộc lộ ra...... ví dụ như, có lẽ cô ta sẽ đi nối lại tình xưa với người bạn thân khi trước không chừng―― tôi đã nghĩ thế đó」

......Ra là thế.

Có vẻ như cả tôi và Kirari đều đang nhảy múa trong lòng bàn tay của Mary-san.

「Những con quay nhẹ sẽ quay nhiều lắm đó. Quay vòng vòng vòng vòng, trông rất sướng...... nhỉ? Nhưng, vì nhẹ nên sẽ chẳng thể tồn tại lâu được. Một khi đã hết sức thì sẽ sụp đổ ngay. Và lúc đó, tôi sẽ nghiền nát nó」[note42967]

Mary-san siết chặt bàn tay.

Như thể muốn bóp nát tôi và Kirari ấy.

「Nhìn xem? Mọi thứ vẫn đang diễn ra đúng như kịch bản của tôi đấy thôi? Cả nữ phụ, cả nhân vật chính, và cả vai phản diện kia đều đang nuột nà xoắn vào nhau cả rồi」

Mary-san tự mãn ra mặt, trông cứ như người sáng tạo thực thụ ấy. Có lẽ người sáng tạo nào cũng thế, dính đến các tác phẩm là đều nói nhiều ngay.

「Kirari kiểu gì mà chẳng trở nên giống như những gì tôi muốn, nhỉ? Cô ta chỉ còn có Koutarou để nương tựa vào sau khi bị Ryouma quay lưng. Và cậu cũng chẳng phải loại người giữ mình đến mức ngoan cố, nên cậu rồi cũng sẽ chấp nhận cô ta thôi. Nihihi, không biết lúc đó Koutarou sẽ làm gì nhỉ?」

......Thật là khó chịu, Mary-san đã hoàn toàn nhìn thấu được tôi.

Vì sự thiếu hụt sự tự tin vào bản thân nên chính kiến của tôi khá là yếu...... Không biết tôi có thể tiếp tục cự tuyệt được Kirari không nữa đây.

「Gì mà 『Đừng có nghĩ là mọi chuyện sẽ theo ý mình nhá?』[note42968]. Cuối cùng thì câu chuyện vẫn tiến triển theo đúng những gì muốn đấy thôi」

Mary-san cười hoan hỉ khinh bỉ tôi.

Và tôi chẳng thể bật lại được câu nào.

(Chết tiệt)

Tôi nguyền rủa trong thâm tâm.

Kết cục thì, chẳng lẽ nhân vật Kirari và Ryuuzaki thật sự chẳng cứng như tôi nghĩ à.

Và chẳng lẽ, câu chuyện sẽ cứ thế này mà tiếp tục theo đúng như mong muốn của Mary-san à――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện