「Cậu có ổn không thế? Errr, cái... bay bay gì đó ấy, bộ không làm không được hả?」

Cậu ta thật sự là học sinh tiểu học à?

Một Shimotsuki ở chế độ trẻ con như thế này thì đúng là bó tay, nhưng làm trò con bò kia thì lại xấu hổ quá.

「Muuu, Nakayama-kun là đồ bủn xỉn... Ít nhất thì xoa đầu thôi cũng được mà. Cổ vũ tớ đi, nói rằng tớ đã cố gắng đi nào?」

「Nếu chỉ thế thì... Etto, cố lên nhé. Hãy chiến thắng nỗi đau đi Shimotsuki!」

Rốt cuộc tôi đang làm cái quái gì đây?

Có cổ vũ đi nữa thì chắc gì đã có tác dụng... thế mà lại có tác dụng thật. Shimotsuki ngừng khóc ngay sau khi tôi hét lên động viên.

「Phù...... tớ bình tĩnh lại rồi. Hồi nãy đau đến nổi tớ tưởng tớ sắp ngỏm luôn rồi ấy, nhưng nhờ lời động viên của Nakayama-kun mà tớ mới chịu đựng được nè. Không lẽ tớ lại mạnh hơn nữa rồi? Tệ quá, tớ không muốn mạnh hơn nữa đâu」

Không, cậu yếu xìu à. Có khi gần với yếu nhất luôn ấy, nên cứ yên tâm đi.

Shimotsuki vẫn ngố như mọi khi. Chắc vận động cậu ta cũng tệ nên mới ăn thẳng quả bóng vào mặt như thế được.

Mà cậu bay đẹp lắm đấy. Cũng vì thế mà áo cậu dính đầy bụi, cả mặt cũng lấm lem hết rồi kìa.

「Áo và đồ của cậu bẩn rồi kìa? Cậu có đồ để thay không thế?」

Nghe tôi nói thế, Shimotsuki cười nham hiểm và lắc đầu.

「Hông có. Vậy nên cho tớ mượn khăn với áo khoác của cậu được không? Tớ từng nói rồi mà, tớ nhạy cảm với ánh nắng lắm, không mang áo tay dài là không được đâu. Chắc là bằng hữu Nakayama-kun đây sẽ không từ chối đâu nhỉ?」

Hình như cậu ta định cướp đồ.

「......Cậu sẽ làm gì nếu tớ từ chối vì lý do áo tớ đang dính mồ hôi?」

「Không nha? Tớ từ chối lời từ chối của cậu」

Shimotsuki đã quyết định sẽ trấn lột áo của tôi, vì nói thế xong, cô cởi áo khoác và để lộ ra cánh tay trắng ngần của mình.

Chắc là do chẳng hề bị nắng chiếu lên mà làn da cậu ta mới trắng muốt. Vì quá trong sáng nên tôi không dám nhìn tiếp, chỉ có thể đánh mắt đi chỗ khác.

Chắc do bình thường cô hay che đi làn da của mình nên nó mới khiến tôi bồn chồn thế này.

Cứ để nó phơi ra thế kia cũng không phải ý hay, vậy nên tôi đành phải cởi cái áo khoác của mình ra.

「......Đây, cho cậu」

「Ừa, cảm ơn nha」

Cô chộp lấy cái áo khoác ngay khi tôi vừa đưa ra.

Sau đó cô mang nó vào, kéo dây kéo lên và trưng ra một nụ cười tinh nghịch.

Vì thân hình nhỏ bé của mình, cái áo khoác của tôi đúng là quá rộng so với cô. Nó dài, nhìn cứ như đang mang váy một mảnh ấy. Cả cánh tay áo cũng dài đến nỗi phần thừa đem gấp lại cũng được luôn.

Chắc là mang cái áo nào vừa hơn thì tốt hơn.

Tôi nghĩ chắc Suzuki-sensen có chuẩn bị dư ra nên định đi hỏi thử, nhưng...

「Ehehe. Đồ của Nakayama-kun... Tớ ngửi thấy mùi của Nakayama-kun luôn nè. Hít hà, mà cũng không tệ lắm. Không, thay vì không tệ, tính ra nó cũng được đấy chứ... Mama của tớ có fetish mùi hương, có lẽ tớ cũng đã hiểu được cảm giác đó ra sao rồi」

Shimotsuki trông thoả mãn ra mặt, làm tôi chẳng nói được gì nữa.

Như mọi khi, bản năng đàn ông của tôi đang bị thách thức.

「Còn khăn nữa, cho tớ mượn luôn nào? Khăn của tớ cũng bẩn rồi nên chắc phải đi giặt thôi... Nếu tớ không quấn khăn quanh cổ như thế này thì cũng sẽ bị cháy nắng đó. Mà nếu thế thì nhìn có khác gì Nakayama-kun đang ôm tớ đâu... Tự nhiên thấy hồi hộp ghê♪」

Mặt Shimotsuki đang ửng hồng, có lẽ là do nắng.

Hay là... do đang xấu hổ?

「......!」

Nghĩ theo hướng đó khiến tim tôi đập thình thịch theo.

Sao cậu ta lại đáng yêu đến mức này được thế?

Và... Không biết Ryuuzaki đang nghĩ gì khi quan sát cái cảnh này.

(Cậu đã đứng đó nhìn từ nãy giờ rồi đấy... Tha cho tôi đi mà)

Shimotsuki vẫn chưa nhận ra, nhưng tôi có thể thấy được Ryuuzaki từ góc này.

Cậu ta đang đứng quan sát tôi và Shimotsuki từ xa với một vẻ mặt như muốn khóc.

Ngay trước mắt mình là hình ảnh người mình yêu đang vui vẻ với người con trai khác... Chắc hẳn trái tim cậu ta giờ đã nát tan rồi.

Câu chuyện có vẻ đã đến hồi cao trào.

Và sự đau đớn của Ryuuzaki chắc sẽ kéo dài thêm ít lâu nữa――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện