Theo lịch, sau khi những cuộc thi thể thao kết thúc, chúng tôi sẽ đi tắm rồi làm BBQ.

Trong suốt khoảng thời gian đó, hễ có cơ hội là Shimotsuki lại trêu tôi. Trông có vẻ như cậu ta đang muốn được chú ý ấy.

Ryuuzaki nãy giờ cứ dán mắt vàp một Shimotsuki như thế. Lâu lâu tôi có nhìn qua kiểm tra, và đúng là cậu ta thật sự không rời mắt khỏi cô, dù chỉ là một chút.

Chắc trong thâm tâm Ryuuzaki đang mâu thuẫn và đau đớn lắm đây. Ước gì cậu ta cứ mãi như thế thì tốt biết mấy... Nhưng đúng là không thể, vì đây là Nhân vật chính-sama mà.

Màn xoay chuyển tình thế đã bắt đầu.

Tôi cực kỳ lo lắng, vì vậy tôi luôn luôn cảnh giác.

Nhưng người tính không bằng trời tính.

Màn đêm đã buông xuống, theo lịch thì chỉ còn hai hoạt động nữa là hết ngày.

Thi can đảm và Lửa trại.

Đây là hai event hoàn hảo để đẩy nhanh câu chuyện.

「Ufufu... Nakayama-kun nè, tớ không giỏi mấy vụ ma cỏ cho lắm, vậy nên giờ tớ sẽ chém rằng mình cảm thấy không khoẻ rồi xin nghỉ đây. Không biết thầy cô nghĩ gì mà lại bắt tụi mình đi giữa rừng vào lúc trời tối thui như này nữa. K-không phải là tớ sợ hay gì đâu nhé? Chỉ là không giỏi thôi」

Nói thế xong, cô trốn tham gia thi can đảm luôn.

......Cô có phải nữ chính thật không thế?

Nhắc tới thi can đảm thì đây rõ ràng là nơi hoàn hảo để nữ chính thể hiện.

Cô sẽ hét lên mấy thứ như "Kyaaa", "Sợ quá~" rồi rút ngắn khoảng cách với nhân vật chính, kể cả về mặt vật lý lẫn tinh thần, tạo nên một tình huống "may mắn".

Với một Shimotsuki đã bước ra khỏi con đường đúng đắn và trở thành một kẻ ngoại đạo, có lẽ quy ước này chẳng còn có tác dụng nữa. Chính cô đang tự do khiến câu chuyện này trở nên lộn xộn.

Do đó, cuộc thi can đảm đã diễn ra mà không có Shimotsuki, chỉ là...

「Ryo, Ryouma-san... Mình sợ ma lắm, cậu ở cạnh mình được không?」

「Ừm...... Được thôi」

「T-t-t-tớ cũng đâu có sợ ma đâu, nhưng mà tuyệt đối đừng có bỏ tớ lại đó!」

「Aa...... Đúng rồi nhỉ」

「FueeeE...... Ryouma onii-chan, cứu emmmm」

「............」

Dĩ nhiên dàn harem của Ryuuzaki sẽ tranh thủ dịp này mà ve vãn cậu ta.

Chỉ là đầu óc đương sự giờ đang ở trên mây mất rồi, thành ra cái event này cũng chẳng có ý nghĩa gì mấy.

Chắc hẳn trong đầu cậu ta giờ toàn là Shimotsuki.

Đám Azusa có làm gì thì cậu ta cũng chỉ hời hợt đáp lại mà thôi.

「Ryouma onii-chan......?」

Những ánh nhìn lo lắng hướng về Ryuuzaki.

Đúng là thành viên harem có khác, họ đã nhận ra ở Ryuuzaki có gì đó sai sai rồi.

Thế là cuộc thi can đảm kết thúc chóng vánh mà chẳng để lại cao trào gì.

Và cuối cùng cũng đến phần lửa trại... nhưng trước đó thì nhân vật chính-sama đã gọi tôi.

Sắp đến đoạn cuối rồi mà... thông thường thì vai trò của nhân vật nền sẽ kết thúc tại đây. Nhưng có vẻ như nhân vật chính-sama có gì đó muốn nói.

「Nakayama... Từ khi nào mà mày với Shiho trở nên thân thiết thế?」

Đó là vào thời điểm sau cuộc thi can đảm, lúc đó các cán bộ phụ trách đang chuẩn bị để làm lửa trại.

Vì đang rảnh, tôi đứng suy nghĩ mông lung ở một nơi ít người để ý thì Ryuuzaki đột nhiên gọi tôi.

Đây là nơi tôi bắt gặp Shimotsuki lúc cuộc thi thể thao hồi chiều diễn ra. Cậu ta đúng là giỏi tìm mấy nơi không ai chú ý thật, bởi vì chỗ này rất được.

Chưa kể sự hiện diện của tôi cũng mờ nhạt nữa, nên khó có chuyện tình cờ gặp mà bắt chuyện được với tôi... Chắc hẳn Ryuuzaki đã chạy quanh chỉ để tìm tôi rồi.

「Đây là lần đầu tiên tao thấy Shiho cười vui vẻ như thế... đáng lẽ cậu ta phải không hứng thú với người lạ mới đúng. Lúc nào cũng ở một mình, vì cậu ta thích thế, nên tao cũng chẳng thân thiết được... Rốt cuộc thì mày đã giở trò gì?」

Có lẽ Ryuuzaki đã thực sự bị dồn vào đường cùng.

Nhân vật chính-sama lúc này đang gục đầu xuống.

「............」

Về phía tôi, tôi chẳng biết nên nói gì.

Tôi muốn trả lời cậu ta bằng mấy câu xoàng xoàng của một tên nhân vật nền như mọi khi lắm, nhưng lúc này tôi chẳng nghĩ ra được gì cả.

Cũng tại, chuyện một tên nhân vật nền dính vào mấy cảnh quan trọng như thế này, bình thường thì làm gì có đâu.

「Oi, nói gì đi chứ... Mày đã trở nên thân thiết với bạn thuở nhỏ của tao rồi đúng không? Người duy nhất có thể nhìn được nụ cười của Shiho đáng yêu kia là mày đó... Tự hào thêm đi chứ. Dù có là thanh mai trúc mã, tao vẫn chỉ là một kẻ thua cuộc. Giễu cợt tao đi! Chế nhạo tao đi!」

Ryuuzaki gục xuống, xả hết cảm xúc của mình ra.

Còn tôi chỉ có thể mơ hồ đứng nhìn.

Tôi có nên kích động?

Tôi có nên giễu cợt?

Tôi có nên phủ định?

Tôi có nên lừa gạt?

Tôi có nên xác nhận?

Có rất nhiều lựa chọn đang xoay vòng trong đầu.

Dẫu thế, tôi không thể nhìn xa hơn được. Và vì thế, tôi không biết lựa chọn nào là đúng.

Có lẽ đây chính là giới hạn của một tên nhân vật nền.

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn đang bám víu vào những mánh khoé tạm bợ... nhưng sự thật là tôi chẳng hề có sức mạnh để thay đổi được câu chuyện.

Cũng vì tính bất thường của Shimotsuki mà tôi mới có thể xuất hiện trên bàn cờ lúc này.

Với một thân phận như thế, tôi không thể tìm được thủ đoạn nào để đối phó được với Nhân vật chính-sama.

Nếu tôi chọn một cái gì đó quá tầm, tôi sẽ không còn là một tên nhân vật nền nữa.

Tên hề trước đây từng lầm tưởng bản thân là nhân vật chính, đã từ bỏ mọi thứ và quyết định trở thành một nhân vật nền.

Giây phút hắn ta bị phản bội bởi người bạn thuở nhỏ của mình, rồi em gái kế của mình, rồi cả người bạn thân của mình, và cả mọi người mà hắn ta yêu thương, để có thể thuyết phục bản thân, hắn đã tuyệt vọng bấu víu vào một lý do.

『Không còn cách nào khác, dù gì thì mình cũng chỉ là một tên nhân vật nền mà thôi』

Kể từ đó, hắn ta tự thuyết phục bản thân rằng mình là nhân vật nền, vậy nên chẳng thể trở thành nhân vật chính.

「Chết tiệt... Không có lời nào cho kẻ thua cuộc này à? Bộ tao còn chẳng đáng để mày bỏ vào mắt luôn hả? Khốn nạn... Tự thoả mãn khi chỉ là bạn thuở nhỏ, trông tao có khác gì thằng ngu không chứ」

Lời than khóc của Ryuuzaki tan biến vào màn đêm của khu rừng.

Và rồi cậu ta bực dọc đấm vào thân cây, sau đó bỏ đi đâu mất.

「.........」

Cuối cùng thì tôi cũng chẳng nói được lời nào.

Nakayama Koutarou... đúng là một tên nhân vật nền mà.

Nếu lúc ấy tôi trả lời được gì đó, có lẽ tôi đã có thể xen vào dòng chảy của câu chuyện.

Tôi đã có thể lột xác khỏi cái vỏ mang tên nhân vật nền này mà trở thành một cái gì đó khác.

Nhưng nếu có thể làm vậy, có lẽ từ đầu người đó sẽ chẳng là nhân vật nền đâu.

「Kẻ thua cuộc à... Nói hay lắm」

Nhìn theo bóng hình đã khuất sau những hàng cây của Ryuuzaki, tôi nhớ lại chuyện của quá khứ.

「Kẻ thua cuộc, không phải là cậu... Mà là tôi」

Đã có một thời, một thời tôi nghĩ bản thân mình là nhân vật chính――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện