「Thảm hại thật đấy. Kirari...... cậu đang muốn ra vẻ như mình là nhân vật nữ trong mấy bộ bi kịch à? Bị tổn thương, đắm chìm trong cái bản thân buồn khổ, không chịu đứng dậy, và cứ mãi ngồi đó chờ ai khác đến cứu mình...... Đáng thương ghê. Cậu giờ đã lên cấp ba rồi đấy? Lạy hồn, dừng cái việc mơ mộng hão huyền lại đi」
――Không phải.
Kirari lắc đầu nguầy nguậy.
Bây giờ cô đâu có muốn nghe những lời đó.
Cô muốn được chiều chuộng. Cô muốn muốn được đối xử dịu dàng. Cô muốn được an ủi. Cô muốn được xoa dịu rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, vậy mà......
「Cậu vẫn đang cố gắng dựa dẫm vào tớ à? Xàm quá rồi đấy...... Đừng có đặt cuộc đời của cậu, câu chuyện của cậu vào bàn tay của người khác thế. Kirari là Kirari mà nhỉ? Tại sao cậu lại thoái thác cho người khác khi đó là chuyện của cậu mà chẳng phải là ai khác?」
――Đau quá.
Con tim, đau quá.
Cô đâu muốn cậu ta nói những lời tàn nhẫn như kia đâu.
(Kou-kun, không phải đâu...... Chẳng phải vậy đâu nhỉ? Mình, mình đang tổn thương rất nhiều, vậy nên đáng ra cậu sẽ không xát thêm muối vào vết thương này chứ)
Cô cảm thấy lạc lõng.
Trước những lời mình không mong muốn, Kirari vô thức thốt ra.
「Đừng nói những lời khắc nghiệt như thế mà......」
Đến cả bản thân cô cũng ngạc nhiên trước sự run rẩy của những lời mình vừa nói ra.
Vậy nhưng cậu thiếu niên trước mặt cô, lại chẳng hề tha thứ cho lời nói trên bờ vực của những giọt nước mắt đó.
「Đừng có mà nhõng nhẽo. Tớ đâu phải anh hùng, và cũng đâu có phải là nhân vật chính. Nghe cho kỹ đây...... với Nakayama Koutarou, Asakura Kirari chẳng phải là nữ chính. Nhưng dù có thế thì cũng đừng mong tớ sẽ cứu cậu. Cũng đừng có bám víu vào tớ. Mấy trò như dựa dẫm, cậu đừng có mà làm」
Cô đã bị phủ nhận.
Mọi cảm xúc của cô đều đã bị khước từ.
Như muốn phô ra sự yếu đuối của bản thân cô.
Như thể cái hiện thực mà cô nhắm mắt làm ngơ đã tát thẳng vào mặt cô.
「Chỉ là, nếu đã đến như vầy rồi mà cậu vẫn còn muốn được nuông chiều...... muốn bám víu vào tớ, hay là muốn dựa dẫm vào tớ, nếu đã thế thì, quỳ xuống. Hạ cái đầu cậu xuống. Phủ phục trước tồn tại của tớ là được. Đó là những gì cậu mong muốn mà nhỉ? Cậu muốn người khác làm lý do cho cậu sống mà đúng không? Tóm lại là, nó có nghĩa như thế mà ha?」
Cô đã bị xem thường.
Cô đã bị khinh bỉ.
Cô đã bị giễu cợt.
Cô đã bị chế nhạo.
Nói cách khác, đó là những cảm giác mà Nakayama Koutarou dành cho Asakura Kirari.
「Tớ sẽ ban phước cho cậu đây, nữ phụ-chan đáng thương. Cậu mong muốn tình yêu của một tên nhân vật nền đúng không? Tớ chẳng thể cho cậu tất cả đâu, nhưng mà, cho cậu một phần cũng được. Vì có một mối duyên xưa cũ, nên nếu là lâu lâu trò chuyện thì tớ làm cũng được. Thế nên, hãy cầu xin đi. Hãy khẩn nài đi. Cho tớ thấy sự thành khẩn cao nhất có thể của cậu đi. Nếu cậu làm được, tớ sẽ cho cậu lý do để sống」
――Đáng thương, là những gì cậu ta bảo cô.
Cậu ta nói, một cách rõ ràng, rằng cô tội nghiệp, đáng thương, và thảm hại.
Nếu không thì cậu ta sẽ không thể tuôn ra những lời này được. Như thể cậu ta không coi cô như là một con người.
「Một con người yếu đuối đến cả việc bản thân là gì còn chẳng biết như cậu thì làm gì có lòng tự trọng nhỉ? Đã thế thì, hạ cái đầu xuống. Làm vậy được thì tớ sẽ cứu cậu. Cuối cùng thì, cậu cũng chỉ là một con người đáng thương chẳng thể tự mình sống được mà ha. Cái gì mà 『Tớ muốn dâng hiến tất cả cho Ryuuzaki Ryouma』[note43222] ấy...... Kirari, cái cảm xúc của cậu chẳng phải là 『yêu』 đâu. Cậu chỉ đang tìm kiếm 『Người để mình dựa dẫm』 mà thôi」
――!
Khoảnh khắc đó, có gì đấy trong cô bùng nổ.
Những cảm xúc đã luôn bị dồn nén trong sâu thẳm con tim bắt đầu tuôn ra, chiếm lấy bản thân cô.
――Không phải!
Không được. Cô không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này.
――Đừng có mà coi thường tôi!
Đừng có mà, nhục mạ Asakura Kirari.
Những cảm xúc 『giận dữ』 sôi sục trong tim cô.
「......Không phải đâu」
Một giọng nói run rẩy tự mình tuôn ra.
Nhưng âm lượng vẫn còn nhỏ, và chẳng thể chạm đến được Nakayama Koutarou.
「Hở? Cái gì cơ?」
Thái độ cười cợt của cậu ta, càng làm cho Kirari phát tiết hơn nữa.
「Đã bảo là, KHÔNG PHẢI RỒI MÀ!」
Cơ thể vốn ngập ngụa, giờ đã tràn đầy sức sống.
Toàn thân cô nóng bừng. Ruột gan cô như đang sôi sục. Và cô đã không còn kiềm chế được bản thân nữa.
「"Cúi đầu xuống"? Cậu là ai...... mà lại có thể tự phụ như thế? Đừng có coi thường tớ. Đừng có thương xót tớ. Và cũng đừng có bảo là tớ đáng thương!!」
Cô hét. Rồi đứng lên. Và tát vào mặt cậu thiếu niên đang đứng trước mặt cô.
Bốp!
Một âm thanh khô khốc vang lên. Nhưng cảm xúc của Kirari vẫn chưa vơi đi chút nào. Cô để cho cơn cáu giận chiếm lấy bản thân, nắm lấy cổ cậu ta, và một lần nữa hét vào cái bản mặt xấc xược kia của cậu ta.
「Đừng có mà, coi thường tớ!!」
Kirari rõ ràng là thảm hại. Và cũng là một kẻ thất tình thất bại. Có lẽ cô trông không khác gì một tên hề đáng thương.
Nhưng, dù có thế thì cô cũng không cho phép mình bị coi thường.
「Và cũng đừng có mà phủ nhận...... câu chuyện tình yêu[note43222] của tớ」
Vậy đấy. Dù gì thì cô cũng đang mang trên mình một câu chuyện.
Có thể đó là một tác phẩm tồi với rất nhiều lần thất bại mà chẳng ai muốn xem qua. Nhưng, dù có thế thì cũng chẳng có lý do gì để mà phủ nhận nó.
Vì cô, vẫn đang cố gắng mà.
Đó là một câu chuyện mà cô cật lực cố xây dựng vì muốn có được hạnh phúc.
Nếu nó bị phủ nhận, thì làm gì có chuyện cô không tức giận cho được――
――Không phải.
Kirari lắc đầu nguầy nguậy.
Bây giờ cô đâu có muốn nghe những lời đó.
Cô muốn được chiều chuộng. Cô muốn muốn được đối xử dịu dàng. Cô muốn được an ủi. Cô muốn được xoa dịu rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, vậy mà......
「Cậu vẫn đang cố gắng dựa dẫm vào tớ à? Xàm quá rồi đấy...... Đừng có đặt cuộc đời của cậu, câu chuyện của cậu vào bàn tay của người khác thế. Kirari là Kirari mà nhỉ? Tại sao cậu lại thoái thác cho người khác khi đó là chuyện của cậu mà chẳng phải là ai khác?」
――Đau quá.
Con tim, đau quá.
Cô đâu muốn cậu ta nói những lời tàn nhẫn như kia đâu.
(Kou-kun, không phải đâu...... Chẳng phải vậy đâu nhỉ? Mình, mình đang tổn thương rất nhiều, vậy nên đáng ra cậu sẽ không xát thêm muối vào vết thương này chứ)
Cô cảm thấy lạc lõng.
Trước những lời mình không mong muốn, Kirari vô thức thốt ra.
「Đừng nói những lời khắc nghiệt như thế mà......」
Đến cả bản thân cô cũng ngạc nhiên trước sự run rẩy của những lời mình vừa nói ra.
Vậy nhưng cậu thiếu niên trước mặt cô, lại chẳng hề tha thứ cho lời nói trên bờ vực của những giọt nước mắt đó.
「Đừng có mà nhõng nhẽo. Tớ đâu phải anh hùng, và cũng đâu có phải là nhân vật chính. Nghe cho kỹ đây...... với Nakayama Koutarou, Asakura Kirari chẳng phải là nữ chính. Nhưng dù có thế thì cũng đừng mong tớ sẽ cứu cậu. Cũng đừng có bám víu vào tớ. Mấy trò như dựa dẫm, cậu đừng có mà làm」
Cô đã bị phủ nhận.
Mọi cảm xúc của cô đều đã bị khước từ.
Như muốn phô ra sự yếu đuối của bản thân cô.
Như thể cái hiện thực mà cô nhắm mắt làm ngơ đã tát thẳng vào mặt cô.
「Chỉ là, nếu đã đến như vầy rồi mà cậu vẫn còn muốn được nuông chiều...... muốn bám víu vào tớ, hay là muốn dựa dẫm vào tớ, nếu đã thế thì, quỳ xuống. Hạ cái đầu cậu xuống. Phủ phục trước tồn tại của tớ là được. Đó là những gì cậu mong muốn mà nhỉ? Cậu muốn người khác làm lý do cho cậu sống mà đúng không? Tóm lại là, nó có nghĩa như thế mà ha?」
Cô đã bị xem thường.
Cô đã bị khinh bỉ.
Cô đã bị giễu cợt.
Cô đã bị chế nhạo.
Nói cách khác, đó là những cảm giác mà Nakayama Koutarou dành cho Asakura Kirari.
「Tớ sẽ ban phước cho cậu đây, nữ phụ-chan đáng thương. Cậu mong muốn tình yêu của một tên nhân vật nền đúng không? Tớ chẳng thể cho cậu tất cả đâu, nhưng mà, cho cậu một phần cũng được. Vì có một mối duyên xưa cũ, nên nếu là lâu lâu trò chuyện thì tớ làm cũng được. Thế nên, hãy cầu xin đi. Hãy khẩn nài đi. Cho tớ thấy sự thành khẩn cao nhất có thể của cậu đi. Nếu cậu làm được, tớ sẽ cho cậu lý do để sống」
――Đáng thương, là những gì cậu ta bảo cô.
Cậu ta nói, một cách rõ ràng, rằng cô tội nghiệp, đáng thương, và thảm hại.
Nếu không thì cậu ta sẽ không thể tuôn ra những lời này được. Như thể cậu ta không coi cô như là một con người.
「Một con người yếu đuối đến cả việc bản thân là gì còn chẳng biết như cậu thì làm gì có lòng tự trọng nhỉ? Đã thế thì, hạ cái đầu xuống. Làm vậy được thì tớ sẽ cứu cậu. Cuối cùng thì, cậu cũng chỉ là một con người đáng thương chẳng thể tự mình sống được mà ha. Cái gì mà 『Tớ muốn dâng hiến tất cả cho Ryuuzaki Ryouma』[note43222] ấy...... Kirari, cái cảm xúc của cậu chẳng phải là 『yêu』 đâu. Cậu chỉ đang tìm kiếm 『Người để mình dựa dẫm』 mà thôi」
――!
Khoảnh khắc đó, có gì đấy trong cô bùng nổ.
Những cảm xúc đã luôn bị dồn nén trong sâu thẳm con tim bắt đầu tuôn ra, chiếm lấy bản thân cô.
――Không phải!
Không được. Cô không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này.
――Đừng có mà coi thường tôi!
Đừng có mà, nhục mạ Asakura Kirari.
Những cảm xúc 『giận dữ』 sôi sục trong tim cô.
「......Không phải đâu」
Một giọng nói run rẩy tự mình tuôn ra.
Nhưng âm lượng vẫn còn nhỏ, và chẳng thể chạm đến được Nakayama Koutarou.
「Hở? Cái gì cơ?」
Thái độ cười cợt của cậu ta, càng làm cho Kirari phát tiết hơn nữa.
「Đã bảo là, KHÔNG PHẢI RỒI MÀ!」
Cơ thể vốn ngập ngụa, giờ đã tràn đầy sức sống.
Toàn thân cô nóng bừng. Ruột gan cô như đang sôi sục. Và cô đã không còn kiềm chế được bản thân nữa.
「"Cúi đầu xuống"? Cậu là ai...... mà lại có thể tự phụ như thế? Đừng có coi thường tớ. Đừng có thương xót tớ. Và cũng đừng có bảo là tớ đáng thương!!」
Cô hét. Rồi đứng lên. Và tát vào mặt cậu thiếu niên đang đứng trước mặt cô.
Bốp!
Một âm thanh khô khốc vang lên. Nhưng cảm xúc của Kirari vẫn chưa vơi đi chút nào. Cô để cho cơn cáu giận chiếm lấy bản thân, nắm lấy cổ cậu ta, và một lần nữa hét vào cái bản mặt xấc xược kia của cậu ta.
「Đừng có mà, coi thường tớ!!」
Kirari rõ ràng là thảm hại. Và cũng là một kẻ thất tình thất bại. Có lẽ cô trông không khác gì một tên hề đáng thương.
Nhưng, dù có thế thì cô cũng không cho phép mình bị coi thường.
「Và cũng đừng có mà phủ nhận...... câu chuyện tình yêu[note43222] của tớ」
Vậy đấy. Dù gì thì cô cũng đang mang trên mình một câu chuyện.
Có thể đó là một tác phẩm tồi với rất nhiều lần thất bại mà chẳng ai muốn xem qua. Nhưng, dù có thế thì cũng chẳng có lý do gì để mà phủ nhận nó.
Vì cô, vẫn đang cố gắng mà.
Đó là một câu chuyện mà cô cật lực cố xây dựng vì muốn có được hạnh phúc.
Nếu nó bị phủ nhận, thì làm gì có chuyện cô không tức giận cho được――
Danh sách chương