Lớp 2 năm nhất nơi tôi và Shiho thuộc về đã quyết định sẽ diễn kịch tại lễ hội văn hoá.
「Diễn kịch hả, được đó~♪ Vẫn còn thời gian, có lẽ vẫn kịp để quyết định tiết mục, vai chính và kịch bản nhỉ~?」
Cả Suzuki-sensei cũng đang hăng hái. Lớp trưởng Niou, người phụ trách phần này gật đầu không cảm xúc và trả lời câu hỏi đó của cô.
「Dạ vâng. Thế giờ chúng ta làm gì đây? Những vở nổi tiếng nhất là 『Romeo và Juliet』, 『Nàng tiên cá』, 『Ba chú heo con』 và 『Cô bé quàng khăn đỏ』. Chúng ta có biến một vở bi kịch thành hài kịch cũng được, sự đảo ngược đó có khi lại thú vị không chừng」
......Nn?
Không lẽ các câu chuyện là niềm yêu thích của Niou-san?
Những lời vừa rồi có giọng điệu rất mượt, chưa kể cậu ta còn nói nhiều một cách bất thường nữa.
「Nhưng tôi đặc biệt muốn đề nghị vở 『Lọ Lem』. Với tôi, có lẽ đây chính là câu chuyện đẹp nhất thế gian này, không hề nói quá đâu...... m-mà cuối cùng thì đó cũng chỉ là cảm nhận cá nhân của tôi mà thôi」
Chắc hẳn sau khi tuôn ra tràng kia xong, cậu ta đã nhận ra rằng mình vừa nói quá nhiều. Và giờ đây mặt Niou-san đang đỏ bừng.
「Xin lỗi, tôi có hơi hưng phấn quá. Giờ thì mọi người hãy suy nghĩ thêm về nó đi...... Có hỏi ý kiến từ mọi người xung quanh cũng không sao. Tôi đi rửa mặt chút đã.」
Có lẽ vì xấu hổ đâu đấy mà Niou-san rời khỏi lớp cứ như đang chạy ấy. Sau khi cười nhìn theo bóng cậu ta, mọi người trong lớp bắt đầu thảo luận về việc tiết mục mà mình sắp diễn sẽ là gì.
「Suyaa...... Muguu? Fueee? Mama...... đang làm gì thế?」
Tôi bỗng để ý đến việc Shiho yên lặng nãy giờ, thì hoá ra là do cô đang ngủ ngon lành. Không lẽ là vì xung quanh ồn lên nên cô mới dậy?
「Tớ không phải mama của cậu đâu」
「Ể? Ah, không ph......!」
Gần đây Shiho đã có thể nói nhiều hơn chút trong lớp rồi. Tuy vẫn phải thầm thì, nhưng khi ở cạnh tôi thì cô có thể nói to đủ để nghe hiểu.
Chúng tôi vẫn tiếp tục trao đổi nhật ký trong các tiết học...... nhưng vì thế mà điểm tôi sắp tuột dốc đến nơi rồi, nên ước gì cô dừng cái vụ này lại nếu được.
「E hèm. Koutarou-kun, lúc này cậu đang làm gì thế? Vì ăn trưa xong nên tớ thoải mái quá mà ngủ mất tiêu, vậy nên tớ chẳng biết gì đâu......」
Ăn cơm xong buồn ngủ nên đi ngủ, bộ cậu là trẻ sơ sinh à.
Tôi đã tưởng cô chỉ có lơ đễnh và chểnh mảng, nhưng gần đây thì lại đặc biệt vô dụng luôn. Có lẽ do trên lớp có tôi ngồi cạnh mà cô yên tâm và thoải mái hơn.
Thế thì cũng vui, nhưng gà gật trong lớp thì chẳng ổn chút nào.
「Buổi tối đừng chơi game nhiều quá, cậu không ngủ đàng hoàng là không được đâu đó?」
「Đ-đừng có nói như mẹ tớ vậy chứ. Cơ mà, nói cho tớ biết cậu đang làm gì đi. Sao trên bảng lại ghi toàn truyện cổ tích thế kia? Tiện thể thì tớ thích Ba chú heo con nhá? Heo con mà bị ăn thì sẽ thú vị lắm」
Có thể cảm thấy được sự thú vị trong đó thì cô gái này cũng khá là tối tăm đấy.
「Thì cậu biết đó, 1 tháng nữa là đến lễ hội văn hoá rồi. Lớp chúng ta sẽ diễn kịch vào lúc ấy. Và hiện giờ đang là giai đoạn chọn tiết mục」
「Diễn kịch! Tuyệt quá♪ Tớ muốn coi Koutarou-kun trong vai anh heo cả bị ăn quá đi. Ufufu, hóng cảnh Koutarou-kun hốt hoảng khi căn nhà rơm bị thổi bay ghê」
「......Tớ không định làm diễn viên đâu nhá」
「Ể―? Tớ đã muốn xem thế mà」
Trong lúc tám mấy chuyện như thế, Niou-san đã quay về.
Khuôn mặt hơi ửng hồng trước đó giờ đã quay về chế độ không cảm xúc như trước.
「Xin lỗi vì đã để mọi người đợi. Chắc là mọi người đã thảo luận xong, vậy nên hãy yên lặng nào. Giờ thì, có tiết mục nào mà mọi người muốn thử trước không?」
Lúc này, lại một lần nữa, người đầu tiên giơ tay...... chính là Mary-san.
「Đây! Tớ muốn thử vở 『Người đẹp và quái vật』!」「note42881」
――Chỉ nghe thấy cái tiêu đề thôi cũng đã đủ khiến tôi muốn rên rỉ.
Câu chuyện đó, nói sao nhỉ...... đúng là một câu chuyện mà Mary-san sẽ thích.
Phiên bản duy nhất tôi biết là phiên bản nổi tiếng của Di*ney, nên có lẽ nó sẽ khác so với nguyên tác...... Không, chắc hẳn là Mary-san sẽ muốn thử cái bản nổi tiếng hơn.
「Cái đó cũng, hừm...... được đấy. Đó là một câu chuyện nguyên tác từ Pháp và đã được làm thành Anime dành cho thiếu nhi, nên có lẽ mọi người đều đã biết nội dung đại khái là gì rồi nhỉ」
Niou-san đang háo hức.
Và những lời của Mary-san cũng có một ảnh hưởng to lớn. Vậy nên mọi người đều có phản ứng tích cực.
(Nếu đúng như tôi nhớ, thì đây là câu chuyện về một cựu hoàng tử bị biến thành quái thú cùng một thằng đẹp mã kiêu ngạo tranh nhau một thiếu nữ xinh đẹp......)
Mà, tôi kiểu gì cũng sẽ làm việc sau hậu trường nên cũng chẳng định phàn nàn gì.
Nhưng không hiểu sao mà tôi cứ có dự cảm không lành, làm tâm trạng chẳng thoải mái nổi.
Nếu những dự cảm này chỉ kết thúc như là một nỗi lo lắng thoáng qua thôi thì tốt biết mấy, nhưng mà......
「Giờ tôi muốn biểu quyết theo số đông...... Tôi sẽ đọc hết, vì thế nên thấy gì được thì mọi người cứ giơ tay đi」
Cứ như thế, những tiết mục để chọn dần được thu hẹp lại.
Và cuối cùng, lựa chọn của đa số mọi người là...... không gì khác ngoài 『Người đẹp và quái vật』――
「Diễn kịch hả, được đó~♪ Vẫn còn thời gian, có lẽ vẫn kịp để quyết định tiết mục, vai chính và kịch bản nhỉ~?」
Cả Suzuki-sensei cũng đang hăng hái. Lớp trưởng Niou, người phụ trách phần này gật đầu không cảm xúc và trả lời câu hỏi đó của cô.
「Dạ vâng. Thế giờ chúng ta làm gì đây? Những vở nổi tiếng nhất là 『Romeo và Juliet』, 『Nàng tiên cá』, 『Ba chú heo con』 và 『Cô bé quàng khăn đỏ』. Chúng ta có biến một vở bi kịch thành hài kịch cũng được, sự đảo ngược đó có khi lại thú vị không chừng」
......Nn?
Không lẽ các câu chuyện là niềm yêu thích của Niou-san?
Những lời vừa rồi có giọng điệu rất mượt, chưa kể cậu ta còn nói nhiều một cách bất thường nữa.
「Nhưng tôi đặc biệt muốn đề nghị vở 『Lọ Lem』. Với tôi, có lẽ đây chính là câu chuyện đẹp nhất thế gian này, không hề nói quá đâu...... m-mà cuối cùng thì đó cũng chỉ là cảm nhận cá nhân của tôi mà thôi」
Chắc hẳn sau khi tuôn ra tràng kia xong, cậu ta đã nhận ra rằng mình vừa nói quá nhiều. Và giờ đây mặt Niou-san đang đỏ bừng.
「Xin lỗi, tôi có hơi hưng phấn quá. Giờ thì mọi người hãy suy nghĩ thêm về nó đi...... Có hỏi ý kiến từ mọi người xung quanh cũng không sao. Tôi đi rửa mặt chút đã.」
Có lẽ vì xấu hổ đâu đấy mà Niou-san rời khỏi lớp cứ như đang chạy ấy. Sau khi cười nhìn theo bóng cậu ta, mọi người trong lớp bắt đầu thảo luận về việc tiết mục mà mình sắp diễn sẽ là gì.
「Suyaa...... Muguu? Fueee? Mama...... đang làm gì thế?」
Tôi bỗng để ý đến việc Shiho yên lặng nãy giờ, thì hoá ra là do cô đang ngủ ngon lành. Không lẽ là vì xung quanh ồn lên nên cô mới dậy?
「Tớ không phải mama của cậu đâu」
「Ể? Ah, không ph......!」
Gần đây Shiho đã có thể nói nhiều hơn chút trong lớp rồi. Tuy vẫn phải thầm thì, nhưng khi ở cạnh tôi thì cô có thể nói to đủ để nghe hiểu.
Chúng tôi vẫn tiếp tục trao đổi nhật ký trong các tiết học...... nhưng vì thế mà điểm tôi sắp tuột dốc đến nơi rồi, nên ước gì cô dừng cái vụ này lại nếu được.
「E hèm. Koutarou-kun, lúc này cậu đang làm gì thế? Vì ăn trưa xong nên tớ thoải mái quá mà ngủ mất tiêu, vậy nên tớ chẳng biết gì đâu......」
Ăn cơm xong buồn ngủ nên đi ngủ, bộ cậu là trẻ sơ sinh à.
Tôi đã tưởng cô chỉ có lơ đễnh và chểnh mảng, nhưng gần đây thì lại đặc biệt vô dụng luôn. Có lẽ do trên lớp có tôi ngồi cạnh mà cô yên tâm và thoải mái hơn.
Thế thì cũng vui, nhưng gà gật trong lớp thì chẳng ổn chút nào.
「Buổi tối đừng chơi game nhiều quá, cậu không ngủ đàng hoàng là không được đâu đó?」
「Đ-đừng có nói như mẹ tớ vậy chứ. Cơ mà, nói cho tớ biết cậu đang làm gì đi. Sao trên bảng lại ghi toàn truyện cổ tích thế kia? Tiện thể thì tớ thích Ba chú heo con nhá? Heo con mà bị ăn thì sẽ thú vị lắm」
Có thể cảm thấy được sự thú vị trong đó thì cô gái này cũng khá là tối tăm đấy.
「Thì cậu biết đó, 1 tháng nữa là đến lễ hội văn hoá rồi. Lớp chúng ta sẽ diễn kịch vào lúc ấy. Và hiện giờ đang là giai đoạn chọn tiết mục」
「Diễn kịch! Tuyệt quá♪ Tớ muốn coi Koutarou-kun trong vai anh heo cả bị ăn quá đi. Ufufu, hóng cảnh Koutarou-kun hốt hoảng khi căn nhà rơm bị thổi bay ghê」
「......Tớ không định làm diễn viên đâu nhá」
「Ể―? Tớ đã muốn xem thế mà」
Trong lúc tám mấy chuyện như thế, Niou-san đã quay về.
Khuôn mặt hơi ửng hồng trước đó giờ đã quay về chế độ không cảm xúc như trước.
「Xin lỗi vì đã để mọi người đợi. Chắc là mọi người đã thảo luận xong, vậy nên hãy yên lặng nào. Giờ thì, có tiết mục nào mà mọi người muốn thử trước không?」
Lúc này, lại một lần nữa, người đầu tiên giơ tay...... chính là Mary-san.
「Đây! Tớ muốn thử vở 『Người đẹp và quái vật』!」「note42881」
――Chỉ nghe thấy cái tiêu đề thôi cũng đã đủ khiến tôi muốn rên rỉ.
Câu chuyện đó, nói sao nhỉ...... đúng là một câu chuyện mà Mary-san sẽ thích.
Phiên bản duy nhất tôi biết là phiên bản nổi tiếng của Di*ney, nên có lẽ nó sẽ khác so với nguyên tác...... Không, chắc hẳn là Mary-san sẽ muốn thử cái bản nổi tiếng hơn.
「Cái đó cũng, hừm...... được đấy. Đó là một câu chuyện nguyên tác từ Pháp và đã được làm thành Anime dành cho thiếu nhi, nên có lẽ mọi người đều đã biết nội dung đại khái là gì rồi nhỉ」
Niou-san đang háo hức.
Và những lời của Mary-san cũng có một ảnh hưởng to lớn. Vậy nên mọi người đều có phản ứng tích cực.
(Nếu đúng như tôi nhớ, thì đây là câu chuyện về một cựu hoàng tử bị biến thành quái thú cùng một thằng đẹp mã kiêu ngạo tranh nhau một thiếu nữ xinh đẹp......)
Mà, tôi kiểu gì cũng sẽ làm việc sau hậu trường nên cũng chẳng định phàn nàn gì.
Nhưng không hiểu sao mà tôi cứ có dự cảm không lành, làm tâm trạng chẳng thoải mái nổi.
Nếu những dự cảm này chỉ kết thúc như là một nỗi lo lắng thoáng qua thôi thì tốt biết mấy, nhưng mà......
「Giờ tôi muốn biểu quyết theo số đông...... Tôi sẽ đọc hết, vì thế nên thấy gì được thì mọi người cứ giơ tay đi」
Cứ như thế, những tiết mục để chọn dần được thu hẹp lại.
Và cuối cùng, lựa chọn của đa số mọi người là...... không gì khác ngoài 『Người đẹp và quái vật』――
Danh sách chương