Tình trạng lúc này là chỉ có hai đứa tôi và Kirari bên trong lớp học trống.

Cậu ta lấy ra mớ đồ trang điểm mà một thằng con trai như tôi chẳng biết là gì, rồi bắt đầu làm đủ trò với cái đầu tóc của tôi.

「Xin lỗi vì chuyện hôm trước nhé. Tớ đã trở nên hơi kỳ lạ tí nhỉ?」

Cậu ta vừa nói vừa di chuyển tay.

Dù tôi chẳng muốn nói gì, cậu ta vẫn cứ cố bắt chuyện.

Cái điệu bộ ghét sự im lặng kia trông thật buồn.

Trái ngược so với thời cấp hai, hồi đó cậu ta có một thế giới quan chắc chắn đến mức chỉ thích im lặng......

Cậu ta vẫn cố xu nịnh sau tất cả những gì tôi đã nói.

Nếu là hồi đấy, chắc hẳn cậu ta sẽ thẳng thừng đối đầu với tôi. Và sau đó dùng những suy nghĩ và niềm tin của bản thân đấm tôi bằng toàn bộ sức mình.

Cậu ta như thế trông ngầu cực kỳ.

Giờ thì đến cả chút dấu vết cũng chẳng còn nữa.

「Tớ cũng đâu định làm Kou-kun giận đâu. Lúc đó tớ có hơi kỳ lạ chút...... vậy nên xin lỗi nhé? Tớ chỉ muốn...... nói chuyện thoải mái với cậu như hồi cấp thôi ấy mà......」

――Cô gái này, hỏng rồi.

Kirari chẳng lẽ cũng như Azusa[note43156], lại chỉ là một nữ phụ thôi à?

Như Azusa, tôi chẳng thấy chút phản kháng nào tới nữ chính từ cậu ta cả. Dù có tiến xa đến được đâu, thì cậu ta cũng chỉ là một cô gái đáng thương được sử dụng một cách tiện lợi bởi nhân vật chính-sama.

Nếu câu chuyện của Ryuuzaki là một vở romcom bình thường thì Kirari có lẽ cũng chỉ là một thành viên quan trọng. Cậu ta thảm hại đến thế đấy.

Thật tội nghiệp khi giờ phải mạnh miệng nói cậu ta như thế.

Tuy có hơi có lỗi...... nhưng tôi chẳng thể đồng cảm được với Kirari. Tôi cũng chẳng muốn chuyện thành ra thế này đâu. Những lời cay nghiệt tôi đã từng nói cốt cũng chỉ mong kích động được cậu ta―― một mặt là thế.

Nhưng Kirari lại không vượt qua được.

Vậy nên tôi thấy thật đáng thương nếu chỉ trích cậu ta thêm nữa...... nên giờ ngoài im lặng thì tôi chẳng thể làm được gì cả.

「............À, cậu biết đó」

Thế nhưng Kirari vẫn cứ tiếp tục nói thêm.

Cậu ta đang cố gắng hết mình để lấy được sự chú ý của tôi. Cố tán tỉnh một thằng nhân vật nền như tôi...... đúng là một nhân vật nữ đáng thương mà.

「Dù vậy, nếu cậu không thích thì không cần phải làm gì đâu. Tớ cũng đâu muốn khiến cậu thấy khó chịu, chỉ có thế thôi......」

Tớ biết mà.

Tớ cũng đâu muốn xấu tính với cậu đâu.

Vậy nên tớ không thể nói được gì nữa.

Vì tớ đâu có muốn làm cậu tổn thương.

Thế nên...... làm ơn. Hãy im lặng đi mà.

Nếu phải thấy hình ảnh đáng thương này của cậu thêm nữa, tớ sẽ không cầm được nước mắt mất.

Kirari của lúc này trông tội nghiệp đến vậy luôn đấy.

「Etto......Đ-Được rồi! Nè, cậu nhìn xem? Tớ trang điểm khá là giỏi đấy nhỉ? Kou-kun trông đẹp trai hẳn ra luôn rồi đó!」

Tay cậu ta vẫn không dừng dù miệng còn nói mãi, nhờ thế mà phần trang điểm đã hoàn thành một cách chỉn chu. Tôi ngạc nhiên tột độ khi được cậu ta đưa gương tay cho nhìn.

「Giỏi thật ha......」

Nhìn như thể chẳng còn là tôi nữa ấy.

Phản chiếu trong gương là một đứa con trai khá là đẹp trai.

Tuy chẳng bằng được Ryuuzaki, nhưng trông như chút chút nữa là bằng được.

Ít nhất thì nom vẫn ngầu lòi hơn tôi của bình thường.

「Đ-Đúng rồi ha!? Lên cấp ba tớ đã cố gắng tập trang điểm đó. Nyahaha, có lẽ được Kou-kun khen làm tớ vui thật nhỉ?」

Tôi vô thức mở miệng mất tiêu, và trông Kirari mừng ra mặt.

Biểu cảm đó lại lần nữa khiến con tim tôi đau nhói.

Như thể khoảnh khắc chú mèo con bị bỏ rơi bên đường được nhặt lên ấy.

Sau khi đã suy nghĩ đủ thứ, tôi đi đến quyết định rằng sẽ không giữ được nó, và tiếng khóc của chú mèo con bị đặt lại vào trong hộp...... chồng lặp lên hình ảnh của Kirari lúc này.

Dừng lại đi.

Đừng có hạnh phúc chỉ vì một lời nói như thế chứ.

Này, Kirari...... cậu đâu phải kiểu người đấy đâu?

Tại sao cậu lại trở nên yếu đuối đến mức này thế hả――
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện