“Bệ hạ Cồ giám đốc đã tới.”

Âm thanh của Linh Tuyền vọng vào, thông báo cho Long.

Đặt tập giấy trên tay xuống Long lên tiếng.

“Mời vào đi.”

Nếu là một người hiện đại nhìn thấy những ngôn ngữ trên tờ giấy này sẽ có rất nhiều người giật mình, bởi vì chữ viết phía trên đó vậy mà lại là tiếng anh.

Đây chính là bản sao chép tay được gửi về từ núi Tam Sơn.

Ngoại trừ các loại ngôn ngữ vốn có của thế giới này được gửi về thì những bản sao ngôn ngữ kỳ lạ cũng được gửi về để tìm hiểu xem có người hiểu loại ngôn ngữ này không.

Ban đầu Long cũng không quá chú ý, nhưng ai biết được từ tò mò của hắn lại khiến hắn vô tình thấy được cái thứ này.

Lúc nhìn thấy những chữ này trong lòng Long hồng thủy ngập trời.

Hắn biết thế giới này cũng không phải dị thế giới gì đó đây vẫn là một thế giới với Trái Đất chỉ là khoảng cách lớn tới ba triệu năm ánh sáng thôi.

Nói thật hắn cũng tò mò ma pháp là gì? Tại sao hành tinh này có ma pháp mà Trái Đất không có, tại sao hành tinh này lại có nhiều chủng tộc như vậy, rất nhiều câu hỏi tại sao xuất hiện trong đầu hắn.

Bầy giờ khi tiếng anh xuất hiện ở đây? Đã thế còn liên quan tới nhà ngoại của hắn, lại có thêm vô số câu hỏi tại sao nữa xuất hiện trong đầu hắn.

Bây giờ hắn cần tìm câu trả lời cho những câu hỏi này. Ít nhất là một trong só đó.

“Tham kiến bệ hạ, người cho gọi thần?”

Cồ Lâm Biên tiến vào cùng với Linh Tuyền.

“Ngồi đi.”

Long ra hiệu cho Cồ Lâm Biên ngồi xuống.

“Thời gian gần đây thế nào?”

Long lên tiếng hỏi.

“Mọi thứ đang rất ổn định thưa bệ hạ, chỉ có điều bởi vì liên minh khiến rất nhiều kế hoạch của chúng ta phải dừng lại. Các gián điệp hầu hết đều đã tiến vào ngủ đông, chỉ tập trung theo dõi hoạt động của mục tiêu.”

Cồ Lâm Biên biết ý Long là gì, chậm rãi báo cáo.

Trước đó tình báo chiến lược có rất nhiều kế hoạch cho các quốc gia nhân loại, nhưng bởi vì sự xuất hiện của ma quỷ khiến kế hoạch này phải tạm thời gác lại.

Hiện tại nhân loại không thích hợp loạn lên, cần dồn toàn bộ sức mạnh cho chiến tranh với ma quỷ, nó bây giờ cũng là lợi ích lớn nhất của Nam Tinh.

“Nói như vậy nếu bây giờ chúng ta quyết định làm lớn thì vẫn có thể làm được?”

Long nghiêm túc hỏi.

Cô Lâm Biên nghe vậy hơi nhíu mày suy nghĩ một lúc liền nói.

“Có thể được thưa bệ hạ, nhưng áp lực của chúng ta sẽ rất lớn.”

Mặc dù hắn không biết mục tiêu của Long là gì, nhưng hắn vẫn lên tiếng khẳng định.

Long không nói nhiều ra hiệu cho Linh Tuyền lấy ra một tấm bản đồ trải trên bàn.

Long lấy ra một cây bút khoanh vòng lấy một phần phương bắc của Đế quốc, trong đó có cả khu vực của Tam Sơn rồi nhìn Cồ Lâm Biên nói.

“Ta muốn kiểm soát khu vực này.”

Cồ Lâm Biên nghe vậy giật mình, nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh.

“Bệ hạ! Cái giá này sẽ rất lớn.”

Cồ Lâm Biên hiểu Long đang muốn gì.

Hắn không phản đối quyết định của Long, hắn biết một khi Long đã làm ra hành động này nó cũng có nghĩa hắn đã quyết định rồi. Cồ Lâm Biên không cần phải chỉ cho Long về hậu quả của chuyện này hay cố gắng thuyết phục hắn thu hồi mệnh lệnh.

Cồ Lâm Biên chỉ cho Long biết muốn làm như vậy cái giá sẽ rất lớn, đặc biệt là đang trong tình huống hiện tại.

“Ta sẽ để Đức Bình phối hợp với ngươi. Ta muốn trong vòng một năm phải kiểm soát được nơi này.”

Long cũng hiểu những lời của Cồ Lâm Biên, hắn đương nhiên cũng hiểu tình hình hiện tại của quốc gia. Nếu không người hắn gọi tới đây bây giờ không phải Cồ Lâm Biên mà là Ngọc Kim Sơn cùng Ngọc Quân, tham mưu trưởng cùng bộ trưởng quốc phòng.

Còn Cồ Lâm Biên làm cách nào! Cứ nhìn Thánh quốc cùng Phú Xuân là rõ.

Suy nghĩ một lúc Cồ Lâm Biên nói.

“Thưa bệ hạ! Thần rất lo lắng, một khi chuyện này xảy ra Đế quốc có thể sử dụng ảnh hưởng của mình để đưa bọn họ trở thành những kẻ phản nhân loại. Một khi chuyện đó xảy ra chúng ta sẽ rất bị động.”

Cồ Lâm Biên nói ra lo lắng của mình.

Dù sao hiện tại toàn thế giới đều đang dồn lực chống lại ma quỷ, bây giờ đột nhiên Đế quốc xảy ra nổi loạn đây không khác nào giáng một đòn vào liên minh. Đế quốc thậm chí có thể dựa vào điều này đả kích quân cách mạng biến bọn họ thành những kẻ phản nhân loại.

“Ngươi không cần phải lo lắng! Bộ ngoại giao sẽ xử lý chuyện này. Chắc chắn sẽ không để Đế quốc thành công.”

Long nói.

“Cứ lên kế hoạch đi! Chính phủ sẽ phối hợp với ngươi.”

Một lúc sau khi Cồ Lâm Biên rời đi, An Hồng cũng có mặt.

Long có thể nhìn thấy được sự mệt mỏi ánh lên trong mắt vị hầu tước này, dù sao ông ta cũng đã cao tuổi, những tháng gần đây công việc lại dồn dập liên tục không có thời gian nghỉ ngơi khiến cho vị bộ trưởng ngoại giao này cho dù được ma pháp tẩm bổ cũng không tránh khỏi mệt mỏi.

“Bệ hạ cho gọi thần?”

An Hồng hành lễ.

“Dạo này thế nào? Nhìn ngươi có vẻ rất mệt mỏi, nên nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Long hỏi thăm, mặc dù hắn biết lời hỏi thăm này khá là nhạy cảm đối với một quan chức.

Có điều An Hồng lại không phản ứng quá khích với những lời này.

“Quả thật rất mệt mỏi thưa bệ hạ. Trong suốt cuộc đời thần chưa bao giờ phải xử lý những tình huống phức tạp như hiện nay. Không biết là bất hạnh hay may mắn nữa.”

An Hồng vừa nói vừa cười.

“Ha ha! Như vậy ngươi cảm thấy may mắn hay bất hạnh?”

Long đầy thâm ý hỏi.

“Thầm cảm thấy mình chưa bao giờ có tác dụng như ngày hôm nay, mặc dù có chút mệt mỏi.”

An Hồng cười nói.

Ông ta không trả lời thẳng câu hỏi của Long nhưng câu trả lời này lại đủ để Long biết thái độ của ông ta.

“Đàm phám với Thánh quốc thế nào rồi?”

Trò chuyện một lúc Long liền hỏi vào vấn đề hắn quan tâm.

“Vẫn còn một quãng đường khá dài thưa bệ hạ, còn rất nhiều điều khác biệt.”

An Hồng trả lời.

“Ta có một kế hoạch cần ngươi phối hợp.”

Chờ một lúc Long lên tiếng.

Rồi hắn bắt đầu nói về mục tiêu hắn đã nói với Cồ Lâm Biên vừa rồi.

Hiện tại kế hoạch cũng chỉ có mục tiêu, còn chưa có kế hoạch cụ thể hắn không thể trình bày kế hoạch gì đó cao siêu được.

“Bệ hạ là muốn chúng ta thuyết phục Thánh quốc hậu thuẫn cho cuộc nổi loạn này?”

An Hồng nhíu mày hỏi.

Làm chính trị suốt phần lớn cuộc đời mình An Hồng nhanh chóng nhận ra ý đồ của Long.

“Có được không?”

Long không trả lời mà hỏi, nhưng câu hỏi này cũng đồng nghĩa với câu trả lời của hắn.

“Thần cho rằng chuyện này rất khó! Dù sao đây là phản loạn, hầu hết các quốc gia sẽ không chấp nhận điều này. Bệ hạ đừng quên lực lượng phía đông bắc Thánh quốc.”

An Hồng nhẹ giọng nói.

“Như vậy có được hay không?”

Vẫn là câu hỏi kia của Long, hắn không quan tâm tới những lời giải thích cuả An Hồng mà chỉ quan tâm tới kết quả.

An Hồng nghe vậy biết được không thể thuyết phục Long từ bỏ kế hoạch, như vậy cũng chỉ có thể từ chối hoặc đồng ý.

An Hồng không chút nghi ngờ nếu từ chối cái ghế này của ông ta sẽ biến mất, nhưng nếu đồng ý mà không làm được ông ta cũng không thể ngồi trên vị trí này nữa.

“Sẽ phải nhượng bộ rất nhiều thưa bệ hạ.”

An Hồng nói.

An Hồng đương nhiên không muốn từ bỏ vị trí cuẩ mình và ông ta cũng không thể từ bỏ. Ông ta đang đại diện cho toàn bộ phe phái quý tộc cũ trong hệ thống quyền lực của Nam Tinh, nếu ông ta rời khỏi vị trí này phe phái của ông ta có thể bị đẩy ra biên giới. Mặc dù những hành động này cũng sẽ phần nào làm suy yếu vai trò của giới quý tộc cũ trong hệ thống chính trị Nam Tinh.

Đừng quên hành động này là làm suy yếu về tổng thể giới quý tộc trên thế giới. Hệ thống quý tộc cũ của Nam Tinh đang phải dựa vào giới quý tộc thế giới để có thể sinh tồn ở Nam Tinh, nếu làm suy yếu nó không khác nào làm suy yếu chính bọn hắn. Nhưng bây giờ An Hồng đã không có cách nào khác.

Câu trả lời của ông ta có thể khiến Long hiểu được ý của ông ta là gì.

“Ta không quan tâm chúng ta phải bỏ ra bao nhiêu. Ta cần là kết quả.”

Long nghiêm túc nói.

“Bệ hạ sẽ được như nguyện.”

An Hồng trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện