Mục Huyền Thần bật cười nói: “Còn năm người đứng đầu, huynh ấy có vào trong mười người đứng đầu thì cũng chật vật, cha đệ, ông nội, bà nội, Lục thúc, Tạ thúc, mẹ hai, mẹ tám... có treo huynh ấy lên đánh cũng dư sức!”

“Ha ha, vậy à?”

“Đó là đương nhiên, trong thần giới, ai mà không biết, Nguyên Hoàng Thần Đế, là do may mắn mới thành được Thần Đế, những Thần Đế khác là danh xứng với thực!”

“Ha ha...”.

Mục Huyền Thần nghe tiếng cười ha ha, chỉ cảm thấy không đúng lắm, quay người lại, nhìn thấy vạt áo trắng không nhiễm bụi trần của Tần Ninh đứng ở đó, lập tức đơ ra.

“Cái đó... ca... đệ... cái này...”.

“Đệ hiểu rất rõ chuyện của Thần Đế chứ gì?”

“Bình thường, bình thường thôi, dù gì cả nhà chúng ta đều là Thần Đế...”.

“Vậy đệ cảm thấy, bây giờ mạnh hơn ta, ta không làm gì được đệ chứ gì?”

“Không phải không phải!”

Mục Huyền Thần nhìn về phía Khúc Phỉ Yên, nghiêm túc nói: “Kỳ thực vừa rồi đệ toàn nói nhảm, đại ca đệ trong số những Thần Đế, xếp hàng thứ 5 là vẫn còn thiệt thòi cho huynh ấy, thực lực thực sự, xếp hàng thứ ba, cũng không thành vấn đề!”

“Nhưng mà những Thần Đế khác, ít nhiều gì cũng đều là trưởng bối, đại ca đệ không nỡ khiến các trưởng bối mất mặt!”

“Đúng không, ca?”

Tần Ninh cười he he.

“Đi thôi!”

Túm lấy cổ Mục Huyền Thần, Tần Ninh nói tiếp: “Tiếp sau đây, theo kế hoạch mà làm”.

“Vâng!”

Tiếp sau đó mấy ngày, Mục Huyền Thần dẫn theo nhóm người Cổ Văn Bác, Quảnh Hoa Thanh, Văn Thư lần lượt phân bổ đan dược mà bọn họ mang đến cho mọi người bên trong Phương tộc, đồng thời cũng chỉ đểm một số vấn đề cho những tiên đan sư trong nội bộ của Phương tộc, cùng dặn dò việc chăm sóc điều dưỡng cho những người bị thương mà bọn họ đưa về...

Tần Ninh và Khúc Phỉ Yên thì ở lại bên trong Phương tộc, ngày ngày tu hành.

Lần này là thực sự tu hành.

Mặc dù nói mỗi ngày cũng sẽ vận động ba đến năm lần, nhưng so với lúc trước thì đã giảm đi đa số.

Thực tế Tần Ninh cũng cảm nhận được.

Năng lực một đêm chín lần của mình là không thể khiến cho Khúc Phỉ Yên phải mệt bò ra.

Lần này tỉnh dậy, bên trong Phong Thần Châu chứa đầy sức mạnh Tinh thần, đó là sự tích lũy trong một giấc mộng kéo dài tám nghìn năm của hắn.

Mà ý niệm sau khi chìm vào bên trong Phong Thần Châu, việc hắn chuyển Khí tinh thần từ những ngôi sao bên trong Phong Thần Châu kia về, những năm này hẳn là sẽ phải tiêu hao của hắn thứ gì đó.

Tuổi thọ không bị giảm đi.

Tinh Khí Thần cũng vẫn ổn.

Nhưng Tần Ninh cứ luôn cảm thấy, có thứ gì đó bị tổn thất mà nói không rõ là thứ gì.

Đương nhiên, cũng có khả năng chỉ là do hắn nghĩ nhiều.

Mỗi ngày, Tần Ninh đều ở trong Phương phủ, ngưng luyện sức mạnh Tinh thần bên trong cơ thể, dung hòa nó với kinh mạch và máu thịt khắp người, đồng thời vận chuyển cùng với tiên lực.

Lần ra tay trước, Tần Ninh đã phát hiện ra.

Ngưng tụ sức mạnh Tinh thần bên trong Phong Thần Châu đã hoàn toàn ăn khớp với cơ thể mình.

Hơn nữa sức mạnh bộc phát cũng cực kỳ đáng sợ.

Ở lại trong Phương tộc nửa tháng.

Tần Ninh mỗi ngày đều tiết chế, lại thêm Khúc Phỉ Yên cũng cảm thấy, không thể đào rỗng cơ thể của Tần Ninh được, nên cũng khắc chế đi nhiều.

Cho dù là như vậy, mỗi ngày ba đến năm lần, cũng coi như đủ số lượng rồi.

Buổi đêm của một ngày này.

Ba người Phương Hoằng hóa, Phương Thư Lương và Phương Thiên Hòa tìm đến Tần Ninh.

“Chuyện làm xong rồi!”

Phương Hoằng Hóa nói thẳng: “Tần thúc, người nói sau đây nên làm thế nào nữa? Chúng ta nên làm gì?”

“Các ngươi nên làm gì thì cứ làm đó đi!”

Tần Ninh phất tay nói: “Ta tự có sắp xếp của riêng mình, các ngươi đừng quản nữa”.

Nghe vậy, Phương Hoằng Hóa ba người quay sang nhìn lẫn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện