“Chủ nhân, tiểu nhân linh hồn chịu tổn thương nghiêm trọng, thời gian tới sẽ phải ngủ say rồi, chủ nhân bảo trọng.”
Ngay khi an toàn rơi vào hang núi, Bùi Tông Lâm nhắn gửi Diệp Phàm ngay sau đó biến mất vào giới chỉ.
Diệp Phàm còn tính gọi hắn, nhưng thấy hắn đã suy nhược biến mất cũng không nói gì cả.
Liễu Tuyết Kỳ vẫn còn đang ngơ ngác, nàng tưởng rằng mình chắc chắn phải ch.ết, thế mà lại có một cái hang động ở vách núi để hai người có thể an toàn tiến vào.
Diệp Phàm chậm rãi tiến ra khỏi cửa hang, dù rơi rất lâu nhưng khi đứng ở cửa hang nhìn xuống hắn cũng chẳng thấy gì ngoài một vùng tăm tối không chút ánh sáng nào.
Bên ngoài cương phong vẫn liên tục thổi chẳng lúc nào ngừng nên hắn cũng lại tiến vào trong.
Liễu Tuyết Kỳ may mắn thoát ch.ết sau khi bị dồn vào chân tường nhưng bởi vì hiện tại hoàn cảnh khiến nàng cũng không hề có cảm giác vui mừng sau kiếp nạn bởi vì tương lai mịt mờ quá, nàng không biết làm sao để thoát khỏi nơi đây.
Diệp Phàm thấy nàn ủ rũ ngồi một góc hắn chậm rãi tiến tới, nghĩ xem nên nói gì đó để vực dậy tinh thần nàng.
Mới vừa nãy rồi đã lấy ra mấy viên Dạ Minh Châu sau đó đục khoét vách đá rồi gắn nó lên trên, hang động này không sâu, sau một hồi tìm tòi hắn cũng không thấy có dấu vết của yêu thú nên cũng yên tâm.
Tiến lại gần Liễu Tuyết Kỳ, Diệp Phàm lấy ra một cái ghế nhỏ ngồi xuống rồi sau đó hắn mở lời, giọng trầm nhẹ:
“Liễu cô nương, đại nạn không ch.ết tất có hậu phúc, chúng ta vừa mới trải qua hai kiếp nạn liên tục chắc chắn tiếp sau đây sẽ có hậu phúc thôi.”
Liễu Tuyết Kỳ giọng nói nhẹ nhàng đáp lại:
“Cảm ơn Diệp công tử cứu mạng, mong rằng lời công tử sẽ ứng nghiệm.”
Diệp Phàm cười cười sau đó quan sát nàng trên người toàn bộ vết thương, kế tiếp hắn lấy ra mấy viên đan dược đưa cho nàng nói:
“Đây là mấy cái cấp ba chữa thương đan dược, Liễu cô nương dùng lấy chữa thương.”
Liễu Tuyết Kỳ cảm tạ hắn sau đó nhân lấy đan dược không nghi ngờ gì mà dứt khoát uống vào.
Hiệu quả ngay lập tức xuất hiện, từng vết thương nhanh chóng đóng vảy, lên da non rồi liền hẳn, hiệu quả hết sức kinh người, trên da không còn một dấu vết chỉ có từng mảng tuyết trắng da thịt.
Thấy Diệp Phàm vẫn đang nhìn mình, Liễu Tuyết Kỳ ngượng ngùng hai má đỏ ửng, vành tai cũng đỏ, Diệp Phàm thấy thế mới giật mình vỗ chính mình trán quay lưng đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
“Là tại hạ thất lễ, Liễu cô nương cứ yên tâm thay đồ, tại hạ bây giờ đi ra ngoài.”
Chờ hắn đi ra ngoài rồi, Liễu Tuyết Kỳ nhanh chóng lấy ra bản thân y phục thi triển một chút đơn giản thuật pháp làm sạch cơ thể sau đó vội vã lấy ra sạch sẽ y phục nhanh chóng mặc vào.
Một lúc sau, Diệp Phàm nghe thấy âm thanh của Liễu Tuyết Kỳ gọi hắn vào.
Lúc này, trước mắt cô nương đâu còn dáng vẻ chật vật trước đó mà giờ đây trở nên lộng lẫy xinh đẹp, trang phục là loại nữ tử võ bị quần cùng áo.
Diệp Phàm trầm trồ không thôi, bởi vì Liễu Tuyết Kỳ xinh đẹp giống những nữ hiệp trên giang hồ nhưng lại chẳng thua kém gì so với Tần Thiên Tuyết, nhưng so với Thanh Nguyệt tôn giả thì cả hai lại kém một chút.
Liễu Tuyết Kỳ lúc này đang điều tức, Diệp Phàm thì đứng quan sát nàng linh lực vân chuyển sau đó hồ nghi không thôi.
Nếu hắn đoán không sai, trước mắt nữ tử này sở hữu một cái thể chất tu luyện liên quan đến kiếm, thế là hắn mở miệng hỏi:
“Liễu cô nương cho phép tại hạ hỏi thăm, không biết có phải cô nương sử dụng kiếm làm binh khí?”
Liễu Tuyết Kỳ kinh ngạc hỏi:
“Sao công tử lại có thể biết được chuyện này?”
Diệp Phàm mỉm cười nói:
“Có thể cô nương không biết, nhưng mà tại hạ nhìn vào cô nương vận chuyển linh khí lộ tuyến đã có thể xác định cô nương sở hữu một loại liên quan đến kiếm thể chất.”
Liễu Tuyết Kỳ lại càng kinh ngạc sau đó nói:
“Hôm nay công tử nói ra tiểu nữ mới để ý, trước kia tại gia tộc tiểu nữ có học tập qua mấy loại binh khí nhưng không có loại nào thấy thuận tay, chỉ đến khi cầm đến kiếm mới có sự khác biệt cảm giác sử dụng như tay chân vậy.”
Diệp Phàm hiếu kỳ hỏi:
“Chẳng lẽ trong gia tộc cô nương không có ai nhìn ra cô nương thể chất sao?”
Liễu Tuyết Kỳ lắc đầu nói:
“Không có ai nhìn ra tiểu nữ thể chất cả.”
Diệp Phàm thấy quái lạ, sau đó hắn mới nói:
“Việc này hết sức bất thường, thể chất này không phải khó khăn phát hiện nhưng lại không có ai nói cho cô nương biết chuyện này.
Nếu Liễu cô nương tin tưởng được tại hạ hãy để tại hạ thử dò xét xem như thế nào.”
Liễu Tuyết Kỳ hai má ửng đỏ, nàng biết nếu nàng gật đầu sẽ phải có tiếp xúc da thịt với trước mắt nam tử này, dù chỉ là hai tay đối ứng nhưng nam nữ thụ thụ bất tương thân quan niệm khiến nàng hết sức ngại ngùng.
Nhận thấy đề nghị của mình hết sức khiếm nhã, Diệp Phàm định xin lỗi coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng hắn đã nghe thấy Liễu Tuyết Kỳ âm thanh:
“Diệp công tử xin cứ thoải mái.”
Thế là Diệp Phàm nhanh chóng ngồi xuống đối diện nàng đưa hai tay lên ra hiệu nàng đối ứng sau đó dẫn dắt chính mình linh lực theo đó đi vào cơ thể nàng quan sát.
Sau một hồi lâu, Diệp Phàm dừng lại thở ra một ngụm trọc khí sau đó hắn nói cho Lý Tuyết Kỳ biết tình trạng của nàng.
Nàng thế mà sở hữu chính là Thanh Liên Kiếm Thể kiếm ra thanh tịnh như một đóa liên hoa, tuy nhiên thế mà có kẻ âm thầm phong ấn nàng kiếm thể sau đó trồng vào đó một cái đạo chủng hòng hấp thu nàng thể chất từ đấy trở thành một viên trưởng thành đạo chủng.
Người sở hữu chỉ cần phục dụng là có thể sở hữu loại đó đạo mà không phải pháp tắc.
Tất nhiên, đạo chủng trên người Liễu Tuyết Kỳ về sau sẽ trưởng thành là Thanh Liên Kiếm đạo.
Liễu Tuyết Kỳ mặt mũi trắng bệch, vậy mà có kẻ trong lúc âm thầm thế mà trồng vào người nàng một cái đáng sợ như vậy đồ vật mà trong nhà lại không ai nói cho nàng biết.
Đang đau khổ vì gia tộc bị diệt vong, thế mà bây giờ đối mặt với cái này bí mật khiến nàng như ngộp thở, cả người sức lực như bị rút sạch.
Diệp Phàm thấy tình hình không ổn vội vã trấn an nàng:
“Liễu cô nương, cô nương đừng vội bi quan, việc này liên quan đến đạo chủng chắc hẳn người đứng sau việc này phải ít nhất là cường giả Pháp Thân cảnh.
Từ đó dẫu cho hắn có bí mật làm gì đó cũng chẳng ai có thể phát hiện ra được.”
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Liễu Tuyết Kỳ mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, hiện nay nàng cảm xúc đang bên bờ vực sụp đổ, thà rằng nàng tin lời Diệp Phàm còn hơn là chìm vào vực thẳm.
“Liễu cô nương, lấy ngươi thể chất lại thêm viên này đạo chủng, tại hạ có nắm chắc có khả năng kích phát cô nương thể chất lại còn có thể biến hóa viên này đạo chủng thành cô nương một cái cường đại trợ lực.
Chỉ cần cô nương có thực lực thì sau đó dù là báo thù hay tìm ra kẻ đứng đằng sau chuyện này cũng là dễ dàng.”
Liễu Tuyết Kỳ nghe hắn nói vậy, hai mắt dấy lên hi vọng, sáng ngời nhìn về phía hắn:
“Mời Diệp công tử trợ giúp tiểu nữ kích phát thể chất, sau này Tuyết Kỳ sẽ không bao giờ quên công tử ơn nghĩa.”
Diệp Phàm chậm rãi nói:
“Có việc này tại hạ cần nói cho cô nương, đấy là người kia đã dùng bí pháp phong bế cô nương mạch lạc tại hạ cần phải dùng châm cứu để khai thông những mạch lạc đó.
Tuy nhiên, cách làm sẽ cần cô nương cởi bỏ y phục, vì thế sẽ mạo phạm Liễu cô nương, ảnh hưởng cô nương trong sạch.”
Liễu Tuyết Kỳ gương mặt đỏ ửng, hôm nay cảm xúc của nàng liên tục chập trùng, từ hi vọng đến tuyệt vọng, từ tuyệt vọng lại đến hi vọng, thế mà ông trời lại vẫn tiếp tục làm khó nàng.
Lặng nhìn trước mắt mình nam tử, Liễu Tuyết Kỳ suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cắn răng lấy hết dũng cảm bình sinh nói:
“Mời công tử thi pháp, Tuyết Kỳ tịnh không để ý.”
---