Kẻ địch lúc này đã biết rằng bản thân đã rơi vào bẫy, thế là một đám người từ Sinh tử cảnh, Niết Bàn cảnh, Ngộ Pháp cảnh phi thân mà lên hòng phá tan mắt trận.

Nhưng cùng với tiếng trống trận vang dội, tiếng tù và tiếng hô hào của quân sĩ trong thành, bất chợt hàng loạt cường giả của Thiên Kiếm tông cùng Đại lực tông xuất hiện.

Đến lúc này chẳng cần giả vờ giả vịt nữa, tà tu cùng ma tu thì cũng tập hợp hết tại nơi đây rồi, truy kích thì cũng chỉ cần truy kích đến nơi đây thôi, thế là tại các vị tri mắt trận ngoại trừ Thanh Lam tông còn có cường giả của hai đại tông môn trấn thủ.

Trong đánh ra, ngoài đánh vào chủ lực của quân địch đã bị kẹt giữa hai gọng kìm.

Phía xa xa, tại những vị trí đã chiếm giữ được của Thanh Lam tông, cường giả còn lại không theo quân đi mà ở lại trấn thủ vùng đất mới chiếm thấy từng cột sáng chiếu thẳng lên trời thầm thấy không ổn.

Sau đó, bởi vì liên lạc đã bị chặt đứt, không thể thông tin cho quân chủ lực, bọn họ vội vã lao tới hỗ trợ.

Nhưng viện quân thì có chặn binh, chỉ cần dây dưa không để cho họ tới hỗ trợ là được.

Lúc này đại trận màn sáng bắt đầu buông xuống, chỉ một chốc lát sau đại trận đã chính thức mọi góc độ kết nối, và lúc này chiếc rọ đã hoàn thành không một con ruồi có thể thoát ra.

Mây mù dần hình thành, bầu trời vừa mới thoáng đãng chưa được một ngày đã bắt đầu âm u, từng tia sét nổ ầm ầm trên trời, gió lốc bắt đầu nổi lên, những cái trại không kiên cố bắt đầu bị thổi bật gốc, gỗ bay tứ tung.

Thời gian càng trôi qua, đại trận uy lực càng mạnh, nó đã là thanh đao đang từ từ chém xuống cổ của kẻ địch.

Trước hình ảnh hủy diệt ấy, dưới sinh tử cảnh chỉ là sâu kiến, khi lôi điện bắt đầu bổ xuống dưới đất, từng cột lôi điện to lớn như bắp đùi bổ thẳng xuống phía dưới kẻ địch.

Những nơi lôi điện bổ xuống không một sinh vật sống, gió lốc nổi lên, từng cột vòi rồng bắt đầu càn quét khắp chiến trường, thời điểm đầu chỉ có Luyện Thể cảnh cùng Ngưng Khí cảnh tu sĩ bất lực bị vòi rồng hút vào nhưng càng ngày, vòi rồng càng lớn đến Hóa Hải cảnh cũng không thể thoát khỏi.

Đại trận này tên là Tự Nhiên Thảm Họa Diệt Sinh trận, hàm ý của đại trận là dù tu sĩ hay phàm nhân thì đứng trước sự cuồng bạo của tự nhiên cũng chỉ bất lực chống đỡ, chỉ cầu cho may mắn còn sống sót thôi.

Trong thành binh sĩ nhìn thấy cảnh tượng này bỗng rùng mình, thử tưởng tượng mình rơi vào hoàn cảnh này đã khiến bọn họ sợ hãi đến không cách nào hít thở.

Phía bên ngoài thành là cảnh tượng như luyện ngục, tiếng kêu la thảm liệt, sét đánh nứt cả đại địa, lần lượt Sinh Tử cảnh cường giả đến Niết Bàn cảnh cường giả cũng chẳng có ai thoát khỏi tai nạn.

Ngộ Pháp cảnh cũng bắt đầu rút khỏi chiến trường, kẻ địch hòng đuổi theo tìm đường sống nhưng bất thành thế là bắt đầu nghĩ tới kéo theo một kẻ đệm lưng.

Nhưng Thanh Lam tông chuẩn bị đầy đủ làm sao có hể để cho bọn chúng đạt thành.

Đại trận đã tới trạng thái thảm liệt nhất, phía dưới đám người lúc này như đã hóa điên.

Từng kẻ gương mặt sợ hãi, khủng hoảng, bất lực.

Nhưng,

Chúng lại cười, cười một cách thê thảm nhất, cười điên khùng nhất, cười ngây ngô như trẻ nhỏ.

Một góc nào đó, hai người, một nam một nữ, đã từ bỏ chống trả thả hết vũ khí bắt đầu lao vào ôm lấy nhau, đầu tựa vào nhau, hai mắt nhắm nghiền.

Một vị trí nào đó, mấy cái huynh đệ tụ hợp, lấy ra vò rượu, vớ lấy một cái rách nát bàn ghế bắt đầu cùng nhau đối ẩm.

Trước sức mạnh hủy thiên diệt địa đó người ta có thể làm gì hơn nữa?

Nhiều đệ tử trên tường thành không đành lòng nhìn thẳng, họ thà là đối diện kẻ thù thảm sát ý chí không đổ lao vào liều mạng đến ch.ết vẫn đang nỗ lực hơn là phải đối diện với cái cảnh tượng hủy diệt kia, bất lực, không thể làm gì.

Trên trời, lúc này mưa xuống, nhưng trước đó mấy ngày mưa tầm tã thì làm gì có nước mưa.

Thế mà lúc này vẫn có, nhưng nước mưa màu đỏ máu, xen lẫn trong đó là những mảnh thi thể đứt gãy của những người, thú vật bị gió lốc cuốn lên trời, lại còn có mảnh gỗ, mảnh vải, mảnh giáp vụn rơi xuống.

Chẳng ai đành lòng nhìn, một ngày sau, đại trận hao hết năng lượng từ từ biến mất.

Âu Dương Phi Vân lúc này hô to:

“Chúng ta là con người có trái tim, trước đó chúng ta không thể làm gì nhưng bây giờ chúng ta phải ra ngoài, hễ có ai còn sống thì phải cứu, người ch.ết thì phải siêu sinh cho họ.”

Hắn nhanh chóng cất đi chính mình binh khí, lấy ra đan dược cầm trên tay, lao xuống dưới thành đi đầu làm việc.

Những người khác nghe vậy học theo, thế là từng nhóm người bắt đầu lao theo xuống chiến trường, vì họ có trái tim.

Rồi thì mỗi người một việc, gặp người ch.ết thì tập hợp lại một chỗ để chốc nữa hỏa táng, gặp người sống thì nhét cho đan dược, sau đó hô hào người khác tới hỗ trợ.

Họ lật từng ván gỗ, tìm từng góc, xem xét từng khe hở.

Hủy diệt chỉ tốn một ngày, nhưng hành động tìm kiếm, cứu chữa lại tốn của người ta tới hai ngày.

Hơn hai trăm vạn quân, bất kể tu vi chỉ còn cứu lại được một vạn người, người thương tật, kẻ thoi thóp nhưng còn sống là tốt rồi.

Sau đó người ta mới dẫn binh đi chiếm lại những thành trấn trước đó đã bị cướp đoạt, nhưng kẻ địch hay tin đã sợ mất mật, nào còn ai dám ở lại giữ thành, bởi vì sợ bị truy kích mà tài nguyên trước đó cướp bóc cũng có dám mang theo đâu.

Truy binh đuổi theo nhưng lòng dạ lúc này cũng nào có ý muốn đuổi tận giết tuyệt, chỉ cần lấy lại cố thổ sau đó an ổn là được.

Chiến tranh quá khốc liệt, dù mười năm trước người ta đã trải qua, nhưng mười năm sau khi cảnh tượng đó tái diễn chẳng ai tận hưởng nó cả.

Tầng dưới người bắt đầu di chuyển, người di tản thì trở lại chốn cũ bắt đầu lập nghiệp lại từ đầu, binh lính thì quét dọn tàn dư của địch.

Từ giận dữ, tuyệt vọng, đến hãi hùng thương cảm chỉ xảy ra có trong hơn một ngày, những người lính cần phát tiết, thế là tà tu cùng ma tu chịu hết tất cả.

Chúng là những con giòi nhân lúc người ta mệt mỏi lao vào hút từng chút dinh dưỡng một, già trẻ không tha.

Chúng đáng ch.ết, bao nhiêu người chẳng phải binh lính nhưng khi không được bảo vệ cũng không có năng lực phản kháng bị chúng rút hồn, luyện thi, uống máu khiến người người căm phẫn.

Thế là người ta lại có mục tiêu mới, truy sát tà tu.

Những kẻ cậy tu vi cao thâm thì cũng có người tu vi cao xử lý, đám chuột nhắt thì bị Thanh Lam tông đệ tử truy lùng, tiêu diệt.

Hậu cần đội trong chiến trận thì hỗ trợ quân tham chiến, sau chiến trân thì hỗ trợ mọi người an ổn lại cuộc sống.

Trận chiến này đến cũng nhanh, kết thúc cũng nhanh nhưng độ thảm liệt thì không cách nào miêu tả nổi.

Hầu như toàn bộ bá chủ cấp độ thế lực đều tham chiến, phạm vi chiến trường lại chỉ là hai khu vực thuộc một bá chủ thế lực địa bàn.

Tổng cộng hơn một ngàn vạn tu sĩ được triệu tập, đánh trong hai tháng đầu có tới mấy trăm vạn tu sĩ ch.ết trận, chủ yếu ch.ết khi tà tu gia nhập, cao tầng chiến lực thế cân bằng bị mạnh mẽ phá vỡ.

Sau đó chỉ trong một ngày, hai trăm vạn quân tử trận, người đi qua chiến trường phải rùng mình trước cảnh tượng được nhìn thấy.

“Trời than khóc cho cảnh thảm thương

Núi tan hoang, đất lẫn thịt xương

Người còn sống kiếm từng vụn xác

Chỉ mong cho không cảnh đao thương.”

Nam Vực thế cục thay đổi ngũ đại tông môn trong đó hai kẻ bị đánh cho mấy thế hệ đứt gãy người kế tục, dẫu cho không đuổi tận giết tuyệt cũng khó lòng gượng dậy, vậy mà lúc này có ba coi sói đói nhìn chằm chằm.

Ma Thần giáo cùng Đoạt Hồn môn gần như bị tận diệt, Thanh Lam tông thù được báo nhưng cũng chịu tổn thất nghiêm trọng.

Âu Dương Phi Vân lúc này đang nghĩ gì?

---

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện