Ngoại môn đệ tử thi đấu dần đi tới hồi kết, hôm nay chính là trận đấu giữa tám người mạnh nhất lần này.

Diệp Phàm ung dung đứng trong số tám người, xem tám người đã thất bại lần lượt thi đấu giành lấy hai vị trí vào hạng mười để lấy mười tên đệ tử tiến vào nội môn.

Lần này tám người mạnh nhất gồm bảy người trước đó nằm trong mười vị trí đầu của ngoại môn đệ tử, nhóm năm vị trí đầu vào vòng tám người, một người hạng bảy, một người hạng tám và tất nhiên Diệp Phàm trở thành con ngựa ô của vòng thi đấu.

Mọi người ngoại trừ trầm trồ ra thì cũng không có việc lôi Diệp Phàm ra chế giễu hòng tìm chính mình cảm giác ưu việt.

Bởi vì mỗi khi có âm thanh đại loại như:

“Tại sao hắn có thể vào trong tám người mạnh nhất, chẳng qua là may mắn đối đầu với mấy người không mạnh thôi, nếu là ta thì ta cũng có thể.”

“Hừ, khả năng là có gian lận chứ đối thủ yếu hơn hắn cũng đánh cho hết sức vất vả, đối thủ mạnh hơn hắn cũng phải tung hết sức mới thắng được.”



Là ngay lập tức có người đứng ra phản bác ngay:

“May mắn cũng là một loại thực lực, nếu không may mắn thì các loại cơ duyên bí cảnh chỉ có vào mà không có ra thôi.”

“Ngươi cứ giữ nguyên khẩu khí này, ta sẽ trình báo lên cho chủ trì trưởng lão.”

Thế là mấy cái ngo nghoe muốn động cũng chỉ đành im lặng.

Cũng không phải là có người không gặp Diệp Phàm trên đường và có ý trào phúng hắn, nhưng đội chấp pháp không phải ăn chay, trong thời gian thi đấu vẫn luôn thoắt ẩn thoắt hiện phạm vi xung quanh Diệp Phàm.

Võ đài thứ tư, Diệp Phàm cùng Tô Ngọc Linh lúc này đang đứng đối diện nhau trên võ đài, làm một động tác chào bèn theo hiệu lệnh của trọng tài bắt đầu thủ thế.

Tô Ngọc Linh là đứng vị trí thứ tám tại ngoại môn sử dụng vũ khí là trường tiên, một thân tiên thuật vô cùng tinh xảo chiến đấu cũng khiến cho cảnh đẹp ý vui.

Bởi vì trường tiên lợi thế nhiều về chiều dài, bản thân lại mềm mại nên khi ngươi sử dụng thân kiếm đỡ trường tiên vẫn luôn có một phần quất vào trên người của ngươi, do thế việc giữ khoảng cách và đỡ đòn tại giới hạn của trường tiên là cách thức tốt nhất để vừa chiến đấu vừa có thể an toàn quan sát đối thủ.

Tất nhiên, cũng bởi vì thân roi quá dài dẫn đến việc ra chiêu, thu chiêu và biến chiêu khó khăn nếu tùy tiện tấn công sẽ không kịp phòng thủ bản thân sẽ khiến cho người khác thừa cơ rút ngắn khoảng cách tấn công.

Trên sàn đấu lúc này cơ bản cũng diễn ra hết sức có quy tắc, hai người vờn qua vờn lại nhau nhưng bất kể thế nào vẫn luôn duy trì một khoảng cách không đổi.

Diệp Phàm tiến tới hòng tiếp cận thì Tô Ngọc Linh lùi nhẹ một đoạn và sử dụng trường tiên tấn công ép Diệp Phàm phải dừng lại thế công.

Từng đường roi mềm mại như những dải lụa khiến cho mọi người nhìn thấy tận mắt không ai chịu tin tưởng trường tiên sử dụng khó khăn cũng như trọng lượng không hề nhẹ nhàng.

“Bốp”

“Vút”

Từng tiếng kêu khi trường tiên vụt xuống đất, tiếng xé gió khi trường tiên di chuyển, cảnh tượng chiến đấu hoa mĩ như một bức tranh.

“Xem xét Diệp Phàm có vẻ như đang rơi vào thế hạ phong.”

“Trận đấu nào Diệp Phàm chẳng rơi vào thế hạ phong từ sớm hoặc biểu hiện chật vật nhưng cuối cùng hắn vẫn thắng đó thôi.”

“Ta xem chừng có lẽ đây là cực hạn của hắn.”

Mặc cho ‘bộ phận kiểm duyệt’ được bố trí nhưng khi mọi người tập trung say mê theo dõi trận đấu thì vẫn có những người dính trào phúng quang hoàn.

Dưới đài, Diệp Phàm rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan khi mà muốn tiếp cận sát vào thì lại bị kéo khoảng cách cùng ngăn trở, muốn rút lui ra thì bị Tô Ngọc Linh tiếp cận sát vào.

Diệp Phàm thử sử dụng những chiêu thức khác nhau hòng phá giải thế cục:

“Tật phong trảm.”

Đường kiếm trảm qua kéo theo một tiếng rít, ánh xanh lóe lên nhanh chóng tiếp cận, đó là Tật phong kiếm pháp của Diệp Phàm.

Tận dụng Tô Ngọc Linh phòng thủ chiêu kiếm, Diệp Phàm liên tục ra thêm vài chiêu thức với những góc độ hết sức xảo trá, thậm chí có ba chiêu thức góc độ chính là những yếu điểm của Tô Ngọc Linh nhưng hiệu quả không như hắn mong đợi bởi vì Tô Ngọc Linh nhịp độ không có dấu hiệu rối loạn.

Nàng phát ra linh lực hộ thuẫn ngăn cảnh những cái không nguy hiểm đường kiếm, bộ pháp di chuyển né đi một cái chiêu thức tấn công yếu điểm còn lại chính là trường tiên uốn lượn đánh nát hai đường kiếm còn lại.

Thuận thế đó, trường tiên như một con rắn co mình phát lực ngay lập nổ đùng một tiếng bắn thẳng về phía Diệp Phàm.

Mũi tiên là một đầu thương nhỏ, nhọn hoắt xé gió lao tới kẻ đang hòng tiếp cận nó chủ nhân, bên trên mũi thương quang mang dần nội liễm ấp ủ một kích mạnh mẽ vào người đối diện.

Diệp Phàm thấy vậy không hề kinh hoảng, phát ra chính mình linh lực hộ thuẫn, miệng hô kiếm chiêu:

“Hỏa Kình trảm.”

Sau đó là một cú nổ lớn:

“Đoàng”

Bụi mù tung bay thành một bức tường ngăn cách giữa hai người, Diệp Phàm tận dụng cú nổ uy lực kéo giãn khoảng cách tới vị trí trường tiên không thể tấn công tới.

Vị trí vừa vặn nhờ uy lực bị ngăn cản bởi linh lực hộ thuẫn.

Hắn tin rằng Tô Ngọc Linh sẽ không tùy tiện rút gần khoảng cách khi mà tầm nhìn bị hạn chế.

Hiệp chiến đấu đầu tiên cứ thế qua đi, bụi mù lắng xuống cả hai người thủ thế nhìn nhau, Diệp Phàm mở lời:

“Ngươi tiên pháp mềm mại uyển chuyển, uy lực mạnh mẽ nhìn tưởng chừng như có nhiều sơ hở nhưng chiêu chiêu nối nhau bù đắp được thiếu sót.”

Tô Ngọc Linh phản hồi:

“Cảm ơn sư đệ đã khen, ta cũng biết rõ ngươi, trước đó thế mà giấu dốt thâm tàng bất lộ để rồi lúc này một tiếng hót kinh động mọi người.

Nhưng ngươi chỉ một mực phòng thủ rồi thăm dò ta sẽ không đem lại kết quả đâu.”

Diệp Phàm tự tin cười nói:

“Vậy sư tỷ hãy chờ xem.”

Ngay sau đó là thân hình hắn mờ ảo tốc độ ngay lập tức tăng lên tối đa tiếp cận Tô Ngọc Linh, lúc này tu vi cũng không còn che giấu mà lập tức bộc phát Ngưng Khí tám tầng tu vi.

Tô Ngọc Linh thế mà không nghĩ tới có kẻ thi đấu đến vòng này rồi vẫn còn giấu dốt, nhưng nàng cũng không kinh hoảng trường tiên lập tức bằng nhanh nhất tốc độ rút về.

Diệp Phàm tốc độ biến ảo nhanh khiến mọi người hết sức bất ngờ, mấy vị trưởng lão vuốt râu tán thưởng:

“Kẻ này kỹ xảo chiến đấu không tệ, ẩn giấu mình lá bài bộc phát ngay khi đối thủ không ngờ nhất hòng đạt được nhất kích tất sát.”

Thế nhưng Diệp Phàm cũng hiểu rằng cái bất ngờ này chỉ để hắn không tiếp tục rơi vào hạ phong thôi.

Ngay khi Tô Ngọc Linh thành công phòng thủ chiêu đầu tiên thì nàng lần lượt phải đối đầu với một loạt những đường kiếm nhanh chóng, liên miên bất tuyệt tưởng như từng đợt sóng trước nối sóng sau đổ ập lên nàng.

Ngay lúc này hạn chế của trường tiên bắt đầu thể hiện ra, đối thủ tấn công chiêu này nối chiêu kia không có quãng nghỉ, góc độ tấn công thay đổi liên tục không cố chấp vào một điểm nào đòi hỏi Tô Ngọc Linh phải cường độ cao chú ý hòng phá giải kiếm chiêu.

Trường tiên cũng không đủ linh hoạt khi mà kẻ thù bất chợt áp sát để mau chóng chuyển từ thế thủ sang phản công.

Hai chân nhỏ nhăn nhanh chóng di chuyển, thân pháp linh động nhẹ nhàng như một con hồ điệp bay múa.

Ngay sau khi mấy chục chiêu thức của Tật Phong Kiếm Pháp được thi triển ra lại bắt đầu một vòng tấn công mới, giữa chừng không một chút khoảng cách khi mà tật phong kiếm pháp vừa kết thúc là lưu thủy kiếm pháp.

Diệp Phàm hóa thân thành một dòng nước mềm mại uyển chuyển níu chặt lấy từng bước chuyển động của Tô Ngọc Linh khiến nàng cảm tường như rơi vào dưới nước dù vùng vẫy thế nào cũng có lực cản.

Tất nhiên nàng không hề từ bỏ, giả như phải điều khiển trường tiên thu sát lại người để chống đỡ khi Diệp Phàm áp sát gần nhất, sau đó tận dụng lực do dây roi thu lại tác động lên tay cầm biến nó như một cái đinh cỡ lớn bị một thanh búa mạnh mẽ gõ vào.

“Oanh”

Linh lực bị Tô Ngọc Linh quán chú vào trường tiên bùng phát mạnh mẽ tạo ra uy lực kinh người ngạnh sinh sinh đánh gãy chiêu thức của Diệp Phàm, cả hai bị cú nổ mạnh mẽ đẩy tách nhau ra, Tô Ngọc Linh tay phải tê rần vì uy lực của đòn vừa rồi.

Diệp Phàm trên thân không có tổn thương nhưng y phục thì bị chịu ảnh hưởng khiến hắn trông hơi chật vật.

Cả hai người đều thật sâu nhìn lấy chính mình đối thủ, ngay sau đó Tô Ngọc Linh lập tức ra chiêu hòng áp chế lại Diệp Phàm nhưng nàng không biết lại chính là Diệp Phàm mong muốn.

Trong hiệp vừa rồi Diệp Phàm đã âm thầm quán chú linh lực vào chân mình tác động tới sàn thi đấu khiến nó trong yên lặng xuất hiện một lỗ hổng nhưng chưa hề sụp đổ.

Lúc này Tô Ngọc Linh muốn tấn công hắn phải tiếp cận một khoảng, Diệp Phàm chỉ cần giả như lùi một nhịp nhưng hai chân hắn lại tạo thành động tác thu lực hòng chuẩn bị cho một cú bật mạnh mẽ.

Quả nhiên Tô Ngọc Linh đã dẫm phải khoảng trống đó trên khán đài, ngay sau đó nền sân sụp đổ khiến cho nàng lập tức mất đi thăng bằng.

Chính là lúc này, Diệp Phàm bắn người tấn công Tô Ngọc Linh, mũi kiếm chỉ thẳng nàng trái tim, Diệp Phàm nói:

“Ngươi đã thua”

Tô Ngọc Linh sau khi định thần và lấy lại thăng bằng cuối cùng chấp nhận kết quả nói:

“Cảm ơn!”

---

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện