Và rồi.

Mà có lẽ tôi nên nói là 'cuối cùng', hoặc là 'đến lúc rồi' thì đúng hơn.

Tôi đã chờ ngày này lâu rồi, nhưng hiện tại thì, tôi lại không thực sự trông mong gì cho lắm. Cuối cùng nó cũng đã đến.

Học viện Thánh Ririana. Hôm nay là ngày khai giảng.

"...... Uh- Mmm."

Tôi đang đứng trước một tấm gương sứt mẻ được đặt ngay lối vào của căn nhà tồi tàn hơn bảy mươi năm tuổi này.

Từ nãy đến giờ, tôi cứ soi gương một cách chăm chú.

''Không hiểu vì sao mà mình cứ kiểm tra đi kiểm tra lại hoài. Không biết nó có hợp với mình không nhỉ?''

Tôi xoay cổ, và quay người nửa vòng sang trái.

Và rồi, lại quay một vòng sang phải.

Sau khi kiểm tra hết từng góc cạnh trên cơ thể mình, tôi thở dài một tiếng.

"Không hay rồi. Dù có kiểm tra tới kiểm tra lui đi nữa thì vẫn có cái gì đó không đúng…… Mình chưa từng mặc loại đồ này trước đây."

Đồng phục nam của học viện Thánh Ririana mang một phong cách cổ điển. Mặc dù bộ đồng phục tạo cho người nhìn một cảm giác mạnh mẽ bởi vì lớp vải dày của nó, nhưng khổ cái là còn phụ thuộc vào người mặc nó nữa.

Nghĩa là với người nào có chiều cao và cân nặng chỉ ở mức trung bình như tôi, dường như nó trông có vẻ hơi gượng ép.

Không, thật lòng mà nói, tôi phải công nhận.

Bộ đồng phục này hoàn toàn không hợp với tôi.

Kiểu này tôi mà mặc thành ra lại bôi bác bộ đồng phục mất.

Ah-chết tiệt, thật là thảm hại.

Nếu tôi biết sớm hơn, thì tôi đã mặc thử nó trước vài hôm cho quen rồi. Giá như tôi có thể mặc nó một cách tự nhiên…..Chà, không phải giống với kiểu sinh viên vừa tốt nghiệp tìm kiếm việc làm sao? Bạn phải tỏ vẻ như thể bạn đã 'từng làm cái này cái kia quen rồi' cho người ta thấy, từ đó người phỏng vấn mới dễ dàng chọn trúng cậu hơn.

Uhm- Vâng. Thế nên tôi đang gặp rắc rối đây.

Bởi vì học viện Thánh Ririana là một trường quý tộc nổi tiếng.

Một nơi tập hợp rất nhiều người giàu có đến để học.

Và hơn nữa, em gái tôi còn là thư ký của hội học sinh. Con bé rõ ràng là một học sinh có tầm cỡ.

Với tư cách là anh trai của con bé, tôi không thể để người khác thấy mình trong bộ dạng luộm thuộm thế này được.

Tôi đã biết về nó từ lúc tôi được nhà Takanomiya nhận về nuôi…..Quả thực những người thuộc tầng lớp cao, họ thật sự đánh giá rất lớn tầm quan trọng của vẻ bề ngoài. Nếu như hành động của tôi mà mang đến bất kì cái nhìn tiêu cực nào từ người khác, thì nó sẽ gây ít nhiều ảnh hưởng đến danh tiếng của em gái tôi.

Mặc dù nếu nói tôi có thể sẽ làm con bé tuột mất vị trí đang có của mình thì đúng là hơi quá, thế nhưng tôi vẫn phải cố gắng hết sức để loại trừ hết các khả năng có thể.

"Này, Akiko~"

Và rồi. Tôi gọi con bé.

Phải chi tôi mà tôi biết được tầm xa của mấy cái ảnh hưởng tiêu cực phát ra từ mình nhỉ. Có ai đó chỉ ra giùm thì tốt quá.

"Akiko~? Oi. Sang đây anh bảo."

"......"

"Akiko~?"

Tôi gọi to thêm vài câu về phía phòng con bé. Nhưng hình như không có tiếng đáp lại.

"Oi. Nhanh lên nào. Không còn thời gian đâu. Anh biết là em cũng vội nữa, nhưng từ nãy đến giờ quả thực là hơi lâu đấy.”

"......"

Vẫn không có tiếng trả lời.

Lạ nhỉ. Thông thường, dù có đang bận làm gì đi nữa thì hễ tôi gọi một tiếng là con bé vội phi ngay về phía tôi cơ mà. Không lẽ việc sửa soạn của con bé lại tốn thời gian đến thế ư?

…..Trong lúc tôi đang nghiêng đầu suy nghĩ vài thứ thì.

"...... Onii-chan."

Giọng con bé phát ra từ phía bên kia cánh cửa. Nó nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve vậy.

"Thực ra thì, từ bữa đến giờ em có giấu Onii-chan một số chuyện."

"Hở?"

Lời nói của con bé phát ra từ đâu đó không xác định làm tôi hơi lúng túng.

"Thế thì em giấu anh cái gì vậy? Mà em có thực sự muốn nói với anh lúc này không? Chúng ta gần đến giờ rồi đấy."

"Bí mật này sớm hay muộn cũng sẽ bị lộ thôi."

Em gái tôi nói. Giọng của con bé giống như là nó đang bị dồn vào chân tường và không còn cách nào đành phải đầu hàng vậy.

"Mặc dù em biết rằng không sớm thì muộn nó cũng sẽ bị lộ…..Nhưng em vẫn cố trì hoãn nó cho đến bây giờ. Nếu như anh muốn cười nhạo sự yếu kém của Akiko, thì anh cứ việc."

"Ơ, anh không biết em đang nói về cái gì cả."

"Một thứ quan trọng. Rất, rất quan trọng."

Nó có thể là gì nhỉ?

Đột nhiên tôi cảm thấy lo lắng.

Em gái tôi cũng hay làm việc bé xé ra to lắm. Tuy nhiên, tôi cũng không thể giữ bình tĩnh được sau khi nghe con bé nói với cái giọng nghiêm trọng như vậy được.

"Này này. Đừng dọa anh chứ. Em thấy rồi đó, anh hơi bị nhát chết. Cái cách mà em đang nói nó không tốt cho tim anh lắm đâu."

"Em thực sự xin lỗi. Nhưng em đã phải cân nhắc rất kĩ trước khi quyết định nói cho anh biết. Làm ơn tha thứ cho em nhé."

"…...Anh hiểu rồi."

Con bé có lẽ thực sự lo lắng.

Em gái của tôi ló ra trước cửa phòng, trên người đang mặc đồng phục – và khi tôi vừa nhìn thấy, thì con bé lại trốn vào phòng lại, cứ như con mồi nhìn thấy kẻ đi săn vậy.

"Akiko?"

"...... Urm, Onii-chan?"

"Gì thế?"

"….. Anh sẽ không cười em chứ?"

"Ơ? Cười em ư? Tại sao vậy?"

"Không có gì. Trong trường hợp này, anh có thể hứa rằng anh sẽ không cười em được chứ?"

"Ahhh….. hiển nhiên rồi."

Thế là sao nhỉ? 'Đừng cười em', nó ám chỉ cái gì nhỉ?

Liệu con có khi nào bé có ý đồ nào đó không nhỉ?

"Anh hứa rồi nhé…..?"

Với một giọng sợ sệt, giống như con bé đang cầu xin.

Và em gái tôi rụt rè xuất hiện lần nữa.



"............?"

Eh?

Huh?

Sao con bé lại cảm thấy không tự tin thế nhỉ?

Có gì kì lạ đâu, tôi thấy chả có gì đáng cười cả.

Để tôi miêu tả cho ngắn gọn, chỉ là em gái tôi đang đeo một cặp mắt kính, và mái tóc của con bé được vén lên cao, hình như chỉ có vậy thôi - chả có nhẽ? Ờ thì, quả thực, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy con bé đeo kính, nhưng thế thì có gì đâu nhỉ......?

"E-Em biết rằng mấy món này không hợp với em cho lắm."

Mặt con bé đỏ ửng lên, và ánh mắt thì nhìn thơ thẩn đâu đó.

Có vẻ con bé cảm thấy tệ lắm, cả người nó co rúm lại thế cơ mà,

"Nếu được, em ước gì có thể giấu anh mãi. Tuy nhiên, mọi người ở trường đều biết em mang kính, thế nên em không thể giấu anh thêm được bao lâu nữa."

"......"

Chết tiệt, té ra là vì thế !

"Akiko."

"Uh... Huh?"

"Em bị cận thị à?"

"Vâng. Khoảng thời gian qua, thị lực của em đã kém đi……"

Ánh mắt của con bé trông vô cùng buồn bã.

"Thật ra, độ của cặp kính này cũng chỉ ở mức thấp thôi, nhưng nếu em xài cặp kính dày hơn thì nhìn sẽ kì cục lắm, vậy nên em cố gắng lắm mới có thể đeo được cặp này."

"......"

"Urm, Em xin lỗi. Lời hứa hồi nãy có vẻ hơi vô lý quá. Ai cũng đều sẽ cảm thấy buồn cười nếu nhìn thấy một thứ kỳ lạ thế này…..Em xin lỗi, Onii-chan. Nếu anh muốn cười, thì anh cứ làm đi. Chắc anh phải thấy khó chịu vì phải nhịn cười lắm…."

"Ah. Có điều."

Tôi chỉnh lời con bé, trong lúc nó vẫn đang nói những thứ đấy với một nụ cười tự khinh miệt bản thân.

"Thật sự là nó cũng không có gì lạ lắm đâu. Hay anh nên nói là nó có vẻ hợp với em nhỉ?"

"Anh nói dối!"

Con bé nhìn tôi với đôi mắt đẫm nước.

"Làm ơn, đừng cố che giấu em bằng những lời đó. Thực sự là em đang mang trên mặt một thứ không tự nhiên, và anh lại cứ khăng khăng là nó không có gì kỳ lạ….. Sao lại có thể như thế được?"

Thế này thì có hơi quá.

Ngay bây giờ, tôi xin chân thành gửi lời xin lỗi đến tất cả người yêu mến meganekko trên cả nước.

[TLNote: meganekko, cô gái đeo kính]

"Nếu em ghét đeo kính đến thế, tại sao em không thay nó bằng kính sát tròng?"

"Đặt cái thứ ngoại lai đó lên mắt, em không thể làm cái việc đáng sợ đó được."

"Nhắc mới nhớ, hình như trước giờ em chưa từng mang kính trước mặt anh thì phải. Vậy là do anh mà em đã phải sống như thế. Thật sự khó chịu lắm, đúng không?"

"Vì muốn không để cho Onii-chan biết, em cũng có vất vả đôi chút. Ví dụ như, em đã phải tập luyện để giả bộ như nhìn được những thứ mà thật ra em không thấy rõ cho lắm."

"Đó đúng là tập luyện vô nghĩa mà….. Thôi gác việc đó sang một bên đi, nhìn đồng phục của anh này. Anh thấy nó không được hợp với anh cho lắm. Tệ thật. Giờ anh nên làm gì đây?"

"? Đâu có đâu? Nó hợp với anh một cách tuyệt vời mà."

"Thật à? Nhưng sao anh lại không cảm thấy vậy….."

"Đúng là một câu hỏi ngốc nghếch. Bởi vì, không cần biết Onii-chan có mặc gì đi nữa, nó chắn chắn sẽ hợp với anh."

"......"

Uhhh- Hmm.

Có vẻ nếu tôi muốn bàn về mấy thứ này, thì không nên tìm đến đứa em gái này của tôi, bởi chứng brother complex của con bé thuộc diện không thể xem thường được rồi. Ngoài ra, bản thân chúng tôi cũng đã có sự khác nhau trong việc định nghĩa cái đẹp.

"Thôi quên đi, lại gác nó qua một bên vậy. Anh thấy rằng khi em đeo kính vẫn rất dễ thương đấy chứ."

"Anh đừng nói nữa, Onii-chan. Em đã không còn để tâm đến nó nữa rồi. Ngay cả khi Onii-chan, người mà em hết sức yêu quý có khen em 'dễ thương' đi nữa, em vẫn không thể cảm nhận được hạnh phúc một cách trọn vẹn đâu…..Em xin lỗi, vì đã để Onii-chan phải cảm thông và quan tâm, an ủi em.''

"Đâu có, đó là sự thật mà."

"Dù gì thì, em sẽ không bao giờ đeo kính khi ở bên cạnh Onii-chan nữa đâu. Nếu vậy, anh sẽ tha thứ cho sự xấu xí của em nhé, vì em bị cận thị?"

"Không phải như vậy rất nguy hiểm ư? Mắt của em đã kém mà em còn không chịu mang kính nữa?"

"Em biết."

"Anh thật sự lo lắng đấy. Anh biết làm gì nếu vì nó mà lỡ có chuyện gì nguy hiểm xảy ra với em đây?"

"Dù vậy, em thực sự xin lỗi anh….. Akiko sẽ không thay đổi quyết định của mình đâu."

"Lỡ có một trái banh hay một chiếc xe lao tới. Nếu em không thể nhìn thấy chúng thì sẽ nguy hiểm lắm biết không?"

"Dù cho Onii-chan, người mà em hết sức yêu quý nói như thế, nhưng đây là điều duy nhất em không thể nghe theo được."

"Nghe anh này."

Vì em gái tôi đang trở nên bướng bỉnh và không chịu nghe lời, có lẽ tôi phải thay đổi phương pháp thôi.

"Nếu em không đeo kính, thì em sẽ không thể thấy được 'Onii-chan - người mà em hết sức yêu quý' này rõ ràng được đúng không?"

"Anh đã chạm trúng chỗ đau nhất rồi đấy!"

Em gái tôi kêu gào một tiếng đáng thương và gục xuống trong lúc đang khóc "uuuuhhhhh".

"….. Vâng, đúng là vậy. Rõ ràng về điểm này, thật sự là không còn cách nào khác….. Em không muốn Onii-chan nhìn thấy em đeo kính, nhưng khổ nỗi em lại không thể nhìn thấy Onii-chan một cách rõ ràng nếu không có chúng…… Em đã im lặng chịu đựng tình trạng này suốt một khoảng thời gian, và nó có lẽ vẫn sẽ tiếp tục hành hạ em, cứ như vậy suốt phần đời còn lại của em thôi."

"Urm, nếu đã như vậy, không phải em chỉ việc mang kính vào là xong ư?"

"Không."

"Em mong muốn được nhìn thấy mặt anh một cách rõ ràng mà, đúng không?"

"Quả thực là thế. Nhưng nghĩ xa một chút, nếu em cứ tiếp tục nhìn chằm chằm Onii-chan như thế, không phải em sẽ chết vì tim đập quá nhanh ư?"

"Thì em….. ờ nhỉ."

"Và vì vậy, đối với vấn đề này, có một cách giải quyết đơn giản hơn. Onii-chan chỉ việc đến sát mặt em hơn thôi. Anh chỉ cần tiếp tục ở gần bên em trong khi chúng ta tiếp tục cuộc sống thường ngày, không cần quan tâm đến lúc ngủ hay lúc thức…. Đó, vấn đề đã được giải quyết, đúng không?"

"Nếu anh mà lại gần em, chỉ cần một ngày thôi, cuộc sống bình thường của anh sẽ bị phá hủy hoàn toàn không phải sao?"

"Nếu được, ước gì chúng ta có thể ở cái khoảng cách mà môi của anh và em gần như chạm vào nhau."

"Thôi dừng ngay cái chủ đề mặt anh kề mặt em đi và tiếp tục sống như bình thường xem nào. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cũng đừng mơ mà anh đi làm những thứ như thế nhé."

"Anh làm ơn đừng nói những lời cay đắng như thế! Nếu anh muốn, chúng ta có thể bị chia cắt chỉ bởi một mảnh kính thôi đấy!"

"Không, không là không. Em chỉ việc đeo kính và vấn đề này sẽ được giải quyết, vậy nên mang chúng ngay từ bây giờ đi. Hiểu chưa nào?"

"Uuhhhhhh......"

"Đây là yêu cầu từ anh trai của em. Rõ chưa?"

"Uuuuuuhhhhhhhhhhh~"

Em gái tôi nhìn chằm chằm vào tôi với đôi mắt đẫm nước. Cuối cùng, con bé thở dài một tiếng bỏ cuộc.

"….. Em hiểu rồi. Bởi vì Onii-chan đã nói thế, em không còn cách nào khác là phải nghe lời. Em sẽ cố gắng mang kính nhiều nhất có thể….Nhưng."

"Nhưng gì nữa?"

"Em chắc chắn sẽ không đeo kính khi em ở một mình với Onii-chan đâu."

"Tại sao không?"

"Bởi vì em muốn cho Onii-chan thấy hình ảnh dễ thương nhất của em. Là một cô gái, đây là điều tối thiểu em có thể làm cho Onii-chan người mà em yêu thương nhất. Chỉ duy nhất vấn đề này là em sẽ không bao giờ chịu đầu hàng đâu."

"Uhhh."

Như thường lệ, con bé lại nói những thứ hơi đáng ngờ.

"Anh hiểu rồi, vậy anh đồng ý. Em sẽ phải mang kính trừ những lúc em ở một mình với anh. Được chứ?"

"Vâng. Nếu vậy thì được. Onii-chan cũng ổn với nó, phải không?"

"Ahh…..Nếu chỉ đến mức này thì anh vẫn có thể thỏa hiệp được. Khi anh ở một mình với em, nếu có trái banh nào bay tới hay là một chiếc xe lao tới định tông vào em, anh chắc chắn sẽ bảo vệ được em."

"Fuwa......."

Em gái tôi đột nhiên trở nên lảo đảo.

"L-Lại một đòn tấn công của tình yêu nữa..... Nhưng em phải ráng kiềm chế. Nếu em cứ mãi chảy máu mũi và ngất đi sau khi nghe được những thứ như vầy, danh dự của một thiếu nữ sẽ có nguy cơ bị ảnh hưởng mất. Hơn nữa, có khi chết vì mất máu chứ chẳng đùa."

"Sao em cứ đứng đó mà lẩm bẩm cái gì thế nhỉ? Nhanh lên nào, chúng ta phải đi thôi, thực sự là không còn nhiều thời gian đâu."

Dự định ban đầu của tôi là đi tới dự lễ khai giảng của trường một cách thong thả. Kết quả cuối cùng lại không được như tôi mong đợi. Và chưa kể vấn đề về cái đồng phục này vẫn chưa hề được giải quyết.

Nhưng thôi kệ đi.

Chút lo lắng còn lại trong tôi đã hoàn toàn biến mất sau đống lộn xộn này.

Và chúng tôi không có thời gian để nhắc lại cái vấn đề nhỏ và không quan trọng này nữa.

Đó là bởi vì tôi phải quen với cuộc sống như thế này ngay từ bây giờ.

Đúng vậy.

Giống như tôi đã nói ngay từ đầu.

Câu chuyện này,

Nó là một <câu chuyện về cuộc sống của một cặp anh trai và em gái, hai người bọn họ không biết vì sao đã bị chia cắt với nhau trong quá khứ. Và đến một lúc, vì một số lý do nào đó mà họ đã được gặp lại nhau và bắt đầu cuộc sóng mới chung với nhau dưới một mái nhà. Cuộc sống của họ cũng bình dị như bao người khác, không có vấn đề gì lớn xảy đến cả – cũng giống như một dòng nước chảy êm đềm, không gợn sóng, không va đập>

Và không còn gì hơn.

Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ sống một cuộc sống bình thường nhất có thể.

Thành thật mà nói, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể để thực hiện nó.

Đó là bởi vì tôi đã phải tiêu tốn rất nhiều năng lượng để có được cuộc sống như thế này.

"Vậy thì, chúng ta hãy vui mừng lên và tiến về phía trước đi nào!"

Tôi phấn khởi một cách nhiệt tình, và mở cửa một với tâm trạng tràn đầy sức sống.

Để có thể chạy hết tốc lực tới cuộc sống bình đạm và tươi sáng kia, kể từ hôm nay.

***

…. Chà, mặc dù tôi đã tới trường trong cái tâm trạng khí thế ngời ngời ấy.

"Chúng ta lại gặp nhau."

Trước cổng học viện Thánh Ririana.

Khi mà tôi và em gái vừa mới đến trước cổng, cô ấy đã tiến tới, ngược lại hướng với đoàn học sinh đang đi vào. Cứ như cá hồi đang bơi theo bầy ngược lại dòng chảy của sông để có thể đẻ trứng vào ổ của mình vậy.

Cô ấy bắt đầu trò chuyện với chúng tôi.

"Mặc dù tôi đã đoán trước nó với một mức độ tương đối chuẩn xác, đồng phục trường chúng ta thực sự không hợp với cậu, tệ đến nổi quai hàm của tôi suýt muốn rớt khỏi miệng. Hừm, đúng là có lẽ cậu không quen với bộ đồng phục mới toanh này, nhưng nếu quả thực bộ đồng phục không hợp với cậu, thì đó lại là một trong những năng khiếu nào đó nữa của cậu đây. Tôi mong rằng cậu sẽ chịu khó lèn luyện và giải phóng tài năng độc nhất đó của cậu trong nay mai."

"Uhh….. Sau vài ngày không gặp mặt, đây là cách mà cậu chào đón tớ ư!?"

Tôi hẳn đã giải quyết vấn đề này trước khi chúng tôi rời khỏi nhà rồi cơ mà! Ngay cả không cần cô ấy xoi mói tôi thì tôi vẫn tự khắc biết mình cần phải giải quyết nó rồi!

"Cũng không cần phải quá lo lắng về nó."

Với một vẻ vô cảm như thường lệ,

"Giống như trước đây, tôi chỉ đơn giản là muốn giết một ít thời gian với cậu thôi. Nó không phải là một câu hỏi yêu cầu đối phương phải giải đáp đâu, cho nên cứ thư giãn đi – ừm, xem như đó là một hình thức đàm phán thân thiện với tôi cũng được."

"Ah, thật vậy sao? Tớ cũng cảm thấy bộ đồng phục này không được hợp với tớ cho lắm……"

"Không vấn đề cả. Nó hợp với cậu tự nhiên như hình ảnh một vận động viên thể hình số một thế giới đang vẫy tay trước camera trong khi đang mặc một chiếc váy ngắn vậy."

"….. Nói cách khác, nó không hợp với tớ như là một thứ không thuộc về thế giới này chứ gì?"

Cậu đừng có gọi đó là đàm phán, phải gọi đó là xát muối vào vết thường người khác thì đúng hơn.

….. Thôi quên đi, tôi sẽ lờ nó qua một bên vậy.

Đó là Nasuhara Anastasia.

"Chào buổi sáng, Nasuraha."

"Anna thôi."

"Ahh, phải. Chào buổi sáng, Anna."

"Hmmph. Gọi một cô gái là cái lỗ. Cậu quả là một chàng trai ấn tượng đấy."

"….. Trông có vẻ cậu thích cái trò này lắm nhỉ?"

Cô ấy vẫn vậy. Oh, tôi đã quen với nó rồi.

Hơn nữa, mặc dù cô ấy khiến tôi cứng họng, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó vui vui một chút.

Bởi vì với tôi, học viện này như một vùng đất bị quỷ ám vậy. Mặc dù chúng tôi chỉ mới biết lẫn nhau có một thời gian ngắn, nhưng còn gì an tâm hơn khi được gặp một người mà bạn quen biết cơ chứ. Không những thế, còn bởi vì cô ấy đã chào tôi trước, vậy nên tôi cũng cảm thấy chút gì đó vui vẻ.

…. Hàiii, Tôi quả thực là nhút nhát mà.

Thực ra, tôi đã có một người đồng hành cực kì đáng tin cậy đó chính là em gái tôi. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy lo lắng. Bởi thế, là một học sinh chuyển trường, tôi cần phải chuẩn bị thật chu đáo vấn đề này.

"Cá-Cá-Cá-Cá-Cá"

Tiếng con gì kêu thế này?

Với cái miệng mở toang, hai con mắt thì teo lại như hai dấu chấm, còn cơ thể run lên từng đợt, em gái tôi nhìn tôi và Nasuhara từ sau ra trước.

"Onii-chan, thế này là thế nào!?"

"Eh? Ý của em là sao?"

"Sao anh lại thân quá với 'người đó' thế ?''

Ah.

Tôi hiểu rồi, con bé đang nói về cái này.

"Sao thế, em quen cái cô Nasuhara Anastasia đấy à?"

"Không, hoàn toàn không!"

"Không thể nào, xét trên phản ứng của em vừa nãy sao..."

"Không trăng không sao gì cả!"

Vừa dứt lời, em gái tôi bước tới chen ngay giữa tôi và Nasuhara, và làm một tiếng "hmmph" đáng sợ.

"Hội phó, làm ơn đừng đến gần Onii-chan của tôi!"

Hơ-hở?

Hội phó ư?

"Cậu không cần phải căng thẳng đến thế."

Nasuhara nói một cách từ tốn,

"Anh trai của cậu và tôi quen biết nhau dưới những hoàn cảnh mà cậu hoàn toàn không hề liên quan gì tới. Không cần biết có những chuyện gì đã xảy ra giữa tôi và cậu ấy, chúng đều không dính líu gì đến cậu cả. Dù cho hai người có là anh em ruột thịt hay không thì cũng thế thôi. Sao cậu không tự suy nghĩ lại xem? Tuy học cùng năm với tôi, nhưng cậu thì lại lùn hơn, ngực cậu cũng nhỏ hơn và điểm số cũng tệ hơn tôi. Và y như vậy, Asirugawa Akiko này, trong hội học sinh cậu cũng đứng sau tôi mà, đúng không?"

"Cậu làm ơn ngừng ngay cái kiểu bới móc người khác một cách tỉnh bơ như thể đang đọc một quyển sách hoặc tài liệu gì đó đi nhé! Chưa kể những gì cậu nói lại chính xác đến từng li từng tí càng khiến tôi tức điên người hơn đây này!"

"Vậy thôi sao cậu không tránh sang một bên đi nhỉ?"

"Còn lâu! Không cần biết cậu đúng như thế nào, tôi không bao giờ cho phép cậu đến gần Onii-chan của tôi!"

"Này này Akiko."

Lần này, tôi ngắt lời con bé.

"Dường như có nhiều thứ xảy ra giữa hai người, nhưng làm ơn bình tĩnh lại một chút nào. Mọi người xung quanh đang nhìn đấy."

"Onii-chan có thể nói thế bởi vì anh không biết con người này xấu xa đến cỡ nào!"

Nhưng có vẻ như em gái tôi không hề có ý định nghe lời tôi.

"Hơn nữa, thật sự ra chẳng có mấy khác biệt giữa em với người này cả về chiều cao lẫn vòng ngực đâu! Còn thứ hạng thì chỉ là sự chênh lệch giữa hạng nhất và hạng nhì mà thôi! Thế mà cho đến tận bây giờ, cô ta vẫn cứ luôn mang chuyện này ra để nói!"

"Ừm, vấn đề ở đây là việc tôi luôn vượt trội hơn cậu ở mọi khía cạnh, và đó là sự thật."

Mặc dù em gái tôi hết lời chỉ trích, thế nhưng dường như Nasuhara chỉ xem những câu nói đó như gió thoảng qua tai mà thôi.

"Hay là tôi nên nói thế này, mặc dù sự khác biệt chỉ nhỏ như vậy nhưng tôi vẫn luôn thắng cậu đấy thôi. Điều đấy chỉ nhấn mạnh thêm rằng sự thật là có một khoảng trống không thể vượt qua giữa hai chúng ta, đúng không nào? Cậu có nghĩ vậy không, thư kí của hội học sinh – người giữ chức vụ thấp hơn cả hội phó – Arisugawa Akiko?"

"Thư kí cũng có vai trò rất quan trọng à nha! Còn nữa, không phải cậu luôn trốn các buổi họp của hội học sinh ư? Là hội phó mà có những hành vi như thế sao!"

"Ngay cả nếu tôi không tham dự cuộc họp, tôi vẫn hoàn thành tốt công việc của hội phó. Bên cạnh đó, trong trường chúng ta, nghĩa vụ của hội phó là giúp đỡ và đưa ra lời khuyên cho hội trưởng. Nhưng cậu cũng biết rồi đó, hội trưởng hiện nay là một kẻ độc tài với năng lực không thể nào lường hết được, thế nên cũng chẳng cần tôi phải đưa ra bất kì lời khuyên nào cả – cậu cũng phải nhận ra điều đó nếu cậu là thành viên của hội học sinh chứ. Vì vậy, cậu không thấy mình ngớ ngẩn đến dường nào khi mang cái tần suất họp mặt của tôi ra để nói trong lúc này sao?"

….. Trông có vẻ mối quan hệ của họ thực sự tệ đây.

Nhưng nếu vậy thì mọi việc trước đây gần như đã sáng tỏ rồi.

Em gái tôi và Nasuhara, mỗi người đều quá nhạy cảm với mùi trên cơ thể của tôi. Và đây chính là nguyên nhân.

Họ có thể phát hiện ra sự có mặt của người còn lại kể cả khi chỉ một tí xíu mùi của người kia lưu lại trên cơ thể tôi. Chỉ một ít như thế thôi, mà nó lại tạo ra phản ứng cực kì gay gắt từ bọn họ. Không biết mối quan hệ giữa hai người đó tệ đến thế nào nhỉ? Hơn nữa, không phải khứu giác như thế thì hơi bị nhạy quá sao?

Nhưng cũng may, vì thế mà vụ lộn xộn về mùi cơ thể của tôi đã được làm rõ. Đối với tôi, đây đúng là một chuyện vui đáng để ăn mừng……

"Ahhhh đủ rồi! Cậu nói đúng đấy, vừa lòng chưa hả!"

Trông có vẻ em gái tôi không có ý định san sẻ niềm vui kia với tôi thì phải.

"Onii-chan! Onii-chan!"

"Anh đang nghe đây. Em không cần hét lên như thế đâu."

"Đấy, anh đã hiểu rồi chứ!? Con người cô ta là như thế đấy! Đó là tại sao em bảo anh đừng tới gần cô ta!"

"Anh nhớ rằng em có nói gì đó đại loại như 'có một người anh không nên đến gần', nhưng em không chỉ rõ là ai, đúng không?"

"Thậm chí đến cả Onii-chan cũng bênh vực cho cô ta sao!?Ah, chắn chắn là do ảnh hưởnh tiêu cực đến từ miệng ả hội phó này rồi! Chính cô ta đã gây nên sự lạm phát kinh tế, hàng giả hàng kém chất lượng xuất hiện trên thị trường, và cả sự tăng giá của đồng Yên nữa!"

Em gái tôi trong cơn giận dữ bắt đầu nói những thứ linh tinh trên trời dưới đất rồi. Con bé đang nhìn chằm chằm vào thượng cấp tóc vàng của mình với ánh mắt trông như có thể bắn ra lửa bất cứ lúc nào.

''Nói tóm lại, làm ơn đừng có tới gần Onii-chan của tôi! Đó là bởi vì Onii-chan là Onii-chan của tôi, không dành cho bất kì ai khác cả!''

"Tôi xin lỗi, nhưng không được đâu. Hay tôi nên nói là mọi thứ có vẻ như đang đi ngược lại với mong muốn của cậu nhỉ."

Và rồi, Nasuhara nhìn thẳng vào tôi.

"Himenokouji Akito-kun."

Lần đầu tiên cô ấy gọi tôi bằng tên.

"Tôi có một yêu cầu dành cho cậu, cậu có thể lắng nghe không?"

"Eh? Về cái gì cơ?"

Và rồi, vẫn với vẻ mặt vô cảm ấy,

"Hãy để tôi làm bạn gái của cậu."

Cô ấy hạ thấp đầu xuống và cúi chào.

......

......

......

"Eh?"

"Hãy để tôi làm bạn gái của cậu."

"Ugh, tớ đã nghe rồi. Cậu không cần phải nhắc lại đâu. Ờ? Nhưng tại sao? Chuyện gì đang diễn ra thế này? Bạn gái, urm, nó có nghĩa là 'bạn gái', đúng không? Hở?"

"Tôi xin lỗi. Nó có lẽ hơi đột ngột."

Vẫn không thấy có sự thay đổi nào trong biểu lộ cảm xúc của Nasuhara.

"Có lẽ tôi nên giải thích rõ ràng hơn. Nghĩa là từ nay, trong lúc cậu đang ở với tôi, làm ơn dành ra một phần bộ não của cậu để nghĩ tới việc đi chơi với tôi trong tương lai, giống như mấy cặp yêu nhau người ta hay làm đấy. Cậu cũng không cần phải trả lời tôi ngay đâu."

"À? Không. Cái đó….."

Whoa.......

Càng ngày càng rắc rối rồi đây.

Tôi không thể theo kịp những gì đang diễn ra nữa rồi. Cả về tâm hồn lẫn thể xác.

"Thay vì gọi đó là một lời tỏ tình, cậu có thể nghĩ đó là một lời tuyên bố của tôi cũng được. Tôi chỉ đang tuyên bố quan điểm của mình cho cậu biết. Chỉ như vậy thôi, nên cậu cũng không cần phải sốc."

"Ugh….. Urm, đợi đã. Anna này?"

"Hmmph. Gọi một cô gái là cái lỗ. Cậu quả thật là ấn tượng đấy."

"Urg, lúc này làm ơn đừng có nhai đi nhai lại câu đó nữa."

"Oh. Vậy thì?"

"Urm, về cái đó….. Tại sao thế ?"

"Tại sao, ý là tại sao tôi lại tỏ tình ư?"

"Ahh. Mmm. Uh."

"Bởi vì tôi mến cậu."

"......"

Chỉ với hai câu đấy thôi, tôi không thể chịu nổi nữa rồi.

Nếu bạn cảm thấy buồn cười, thì cứ việc.

Bị tỏ tình một cách trực tiếp và bất ngờ thế này, mà ở ngay giữa đường trước bao cặp mắt xung quanh nữa chứ. Nếu có ai đó có thể được bình tĩnh chấp nhận lời tỏ tình kia và đáp lời lại với cô ấy, làm ơn giới thiệu hắn cho tôi – Tôi ước có thể làm kết bạn được với người đó.

"Wait! Wait a minute!" 

[TLNote: “Chờ đã! Chờ đã nào!”]

Em gái tôi, trông có vẻ như chín mươi phần trăm năng lượng sống đã bị lấy đi, cuối cùng cũng chen vào.

"I can't understand what you said! Oh my God...... Oh my God! Please tell me why! Why do you do so...... such a strange, unbelievable, immoral, and...... Ahhhhhhhh!" 

[TLNote: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái giống gì ở đây cả! Trời ơi là... Trời! Làm ơn nói rõ cho tôi tại sao! Tại sao cậu lại có hành động...... gì mà kì cục, lạ lùng, xấu xa, và...... Ahhhhhh!” ]

"Bình tĩnh, Akiko. Trở về Nhật Bản đi nào."

"Korega otituite iraremasuka! Onii-chan in tikazuku dakedemo ikari-sintou nanoni! Sonoue ko, ko, ko, koku-haku nante! Eei, korewo misugoshiteha okemasen! Kyo kosoha anohito to kecchaku wo tukenakereba!" 

[TLNote: Làm sao em có thể bình tĩnh được! Em đang thực sự điên tiết về việc cô ấy dám đến gần Onii-chan! Rồi đến việc cô ta thực sự tỏ-tỏ-tỏ- tỏ tình! Ahhhh, Em không thể để như vậy được! Em chắn chắn sẽ giải quyết hết thảy mọi việc với cô ta ngay trong hôm nay!]

Có vẻ như con bé quá xúc động đến nỗi không biết rằng ngôn ngữ mình đang nói là gì nữa.

"Ka ka ka. Tuyệt, tuyệt. Quả thực là không tệ!"

Và rồi, một tràng cười mà tôi từng nghe ở đâu đó trước đây vang tới.

"Cảm giác về một điều gì đó to lớn sắp xảy ra – thật không đến nỗi nhỉ. Không phải sẽ rất là thú vị khi vướng vào mối quan hệ yêu đương ngay từ ngày đầu tới trường ư. Hmmm?"

Tôi quay lại nhìn, và thấy một học sinh nữ đã rẽ đôi đám đông ra và đang bước thẳng tới chỗ chúng tôi.

Tóc đỏ, miếng che mắt, thanh kiếm Nhật.

Một quý cô với vẻ đẹp hoang dã có biệt danh 'Mãnh thú săn mồi', trông như một con báo gêpa nghênh ngang lướt qua chiến trường – hội trưởng của hội học sinh học viện Thánh Ririana, Nikaido Arashi.

''Yo, chào buổi sáng, thuộc cấp nhỏ bé dễ thương của chị."

''Chào buổi sáng'' – như thường lệ, Nasuhara trả lời với vẻ vô cảm của cô ấy.

''….. Chào buổi sáng, '' và bên cạnh tôi, em gái tôi đang cảnh giác cao độ.

''Hmm. Hôm nay, cả hai đứa đều dễ thương hơn bình thường nhỉ. Sao vậy? Hai đứa cuối cùng cũng chịu trở thành người yêu của chị rồi à? Hm?''

''Thứ lỗi cho em, nhưng em từ chối.'' em gái tôi trả lời ngay lập tức.

"......" Còn Nasuhara, cô ấy hoàn toàn lờ nó đi luôn.

"Hội trưởng hội học sinh,'' em gái tôi nhấn mạnh. "Chúng em đang bận. Chị có thể đứng qua một bên một chút không?"

"Này này, nghe sao lạnh nhạt quá vậy. Tại sao đối xử với chị - người đã tỏ tình với em hơn chục lần – như một kẻ phá đám thế này?"

"Không phải là ''như'', mà chị đúng là người phá đám đó. Hội trưởng sẽ làm mọi thứ rối tung lên mất, vì vậy chị làm ơn đi ra chỗ khác dùm đi.''

''Chị sẽ nghe lời em nếu em trở thành người yêu của chị.''

''Em nhún nhường từ chối. Em không thích loại người phóng đãng như hội trưởng, và em cũng không có hứng thú gì với tình yêu cùng giới cả. Mà trên hết, em hoàn toàn chung thủy với Onii-chan.''

''Ka ka ka, vậy hôm nay chị lại bị hắt hủi nữa rồi hở. Thôi quên đi, càng khó có được em, thì càng thú vị hơn khi đạt được. Và ngoài ra-''

Và rồi, Nikaido-senpai nhìn về phía tôi.

...... Uwa...

Con người này quả thực có khả năng hớp hồn người khác mà.

Mặc dù thoạt nhìn chị ta có vẻ thô tục, trông như dân bụi đời vậy, và dù có nhìn nhận ở góc độ nào đi nữa thì cô ấy cũng mang đến cho người khác cảm giác khó gần. Bị nhìn chằm chằm bởi chị ta, cảm giác giống như tôi đang bị liếm bởi một chiếc lưỡi ướt đẫm từ phía sau gáy vậy.

Nếu chúng ta nói về nét dễ thương đáng yêu , thì đó phải là em gái tôi.

Còn về sắc đẹp, sẽ là Nasuhara.

Nhưng nếu chúng ta nói về sự gợi tình, vậy thì con người này là số một – tôi cảm thấy như vậy.

"Himenokouji Akito."

"Ah. Gì cơ?"

"Tôi ra chỉ thị cho cậu."

Trong lúc nói, chị ta mở ra một mảnh giấy ra.

"Từ giờ trở đi, cậu sẽ là một thành viên đặc biệt của hội học sinh. Có vậy thôi."

"….. Cái gì?"

"Xin lỗi, nhưng cậu đang ở vị trí không được phép từ chối nó được. Bởi vì trong trường chúng ta, quyền lực của hội trưởng hội học sinh là tuyệt đối."

"Ugh, mặc dù chị nói thế…..."

"Nhân tiện, chức vụ của cậu là 'Phó trợ lý thư ký'. ''

''….. Suy cho cùng, đây còn không hẳn là một thành viên chính thức nữa đúng không? Tạo nên một vị trí vô dụng như thế trong hội học sinh, chính xác là chị muốn tôi làm gì đây?"

"Làm người yêu của tôi."

"Xin lỗi, nhưng tôi cũng khiêm nhường từ chối."

"Ka ka ka, đừng nói vậy. Không có gì khó đâu, cậu chỉ việc ngồi chơi xơi nước đếm số vạch trên tường nhà-"

"Khoan đã, hội trưởng!"

Người cắt ngang là em gái tôi.

"Thế này nghĩa là sao?"

"Em đã nghe hết rồi, đúng không? Onii-chan yêu dấu của em sẽ trở thành người tình dễ thương của chị kể từ hôm nay."

"Em không muốn nghe về mấy trò đùa kinh khủng ấy nữa! Thật là, tại sao chị lại tự ý làm một việc như thế! Quả thực chị muốn Onii-chan, một người thậm chí còn không quen được đến vài người trong trường, gia nhập vào hội học sinh ư….. Không cần biết hội trưởng là người nổi tiếng và tài giỏi đến thế nào, em cũng không bao giờ thông qua một quyết định độc tài như thế đâu!"

"Đừng để tâm làm gì. Lúc nào mà chả thế."

"Làm ơn đừng coi như nó không là gì hết với những người khác! Ngoài ra, tại sao chị không thảo luận với em? Việc này thực sự liên quan đến Onii-chan của em mà!"

"Bình tĩnh và suy nghĩ sáng suốt một tí đi. Vị trí của anh trai em sẽ là 'Phó trợ lý thư ký', vậy có nghĩa với vai trò là thư kí, em đã trở thành cấp trên của anh em. Em có biết thế nghĩa là gì không?"

"Uuuuhhh......?"

Thái độ con bé dịu đi một chút.

"Onii-chan là cấp dưới của em….. có nghĩa là em có thể ra lệnh cho Onii-chan làm điều em muốn….?"

"Không những thế. Với nó, em có thể luôn ở bên cạnh anh trai của mình từ lúc này. Hiện tại, hai đứa đã có một cơ hội tuyệt vời để ở gần nhau, nhưng lại bị chia cắt ở trường…… Nếu cứ như thế, em cũng sẽ cảm thấy cô đơn, đúng không?"

"Uuuuuuuhhhhhhhhhhhh......."

"Hơn nữa, nếu anh trai em vào hội học sinh, cũng vừa giúp cho chị có thể giữ được người tình của mình bên cạnh, như vậy đấy. Chị đã giết ba con chim chỉ với một mũi tên."

"Chờ đã nào! Em gần như đã bị thuyết phục, nhưng chỉ với điều đó-"

"Hội trưởng hội học sinh."

Vừa lúc đó.

Nasuhara, người đã âm thầm quan sát mọi thứ từ nãy đến giờ, bỗng giơ tay lên.

"Tôi phản đối. Himenokouji Akito là người mà tôi đã để mắt tới. Chị vẫn nói những thứ đó mặc dù đã biết điều này sao?"

"Ừ. Hiển nhiên là chị biết chứ, hội phó à."

"Vậy thì làm ơn từ bỏ đi. Nếu có người nào như chị, người đã có quá nhiều bạn tình đến nỗi chị không thể ôm hết tất cả bằng cả hai tay, mà còn cảm thấy rằng dàn harem của mình vẫn chưa đủ, vậy hãy đi tìm người khác dùm đi ạ."

"Không đâu. Nếu chị ngoan ngoãn từ bỏ người đàn ông mà mình cảm thấy thích thú, chỉ bởi vì một người con gái khác nói rằng cô ta đã chú ý tới hắn trước – như vậy sẽ làm lu mờ đi danh dự phụ nữ của chị mất."

"Vậy ra là như thế. Tôi hiểu rồi, hội trưởng. Vậy tôi sẽ coi chị là đối thủ của mình. Mặc dù đây không phải là ý định ban đầu, nhưng cũng có một số thứ mà tôi sẽ không bao giờ chịu từ bỏ đâu."

"Ka ka ka, tuyệt, tuyệt vời. Chị thích những thứ thế này nhất, em biết mà đúng không? Dính đến chuyện tình cảm làm cho người ta cảm thấy nghẹt thở, quẫn trí vì những tiếng gào thét của con tim. Đó mới đúng là ước nguyện của phụ nữ, và bởi vì chị được sinh ra là phụ nữ, thế nên chị mà không tham gia vào thì còn gì là hay nữa."

"Đợi đã, chờ một chút! Làm ơn dừng lại một chút đi!"

Em gái tôi gào lên để ngừng họ lại.

Có lẽ con bé chỉ đang phản đối sự thật rằng họ đã hoàn toàn lờ đi ý kiến của tôi – mà dĩ nhiên, nếu thế thì nó cũng đâu cần phải chảy nước mắt thế kia đâu nhỉ,

"Làm ơn đừng tự ý quyết định và nói những thứ như vậy nữa! Ngay từ khi sinh ra, Onii-chan đã độc quyền là Onii-chan của em rồi! Anh ấy đã được đặt hàng từ trước, không, thanh toán luôn rồi chứ! Nếu cả hai người chỉ lúc này mới nói như thế thì nó cũng chả có tác dụng gì đâu-"

"Em nói cái gì thế?"

"Cậu đang nói tới cái gì thế?"

Hội trưởng và hội phó đồng thanh nói cùng một lúc.

"Cậu và cậu ta là anh em, đúng không? Ngay từ đầu, cậu đã không được tính vào mấy thứ này rồi."

"Chị biết rằng em rất yêu quý anh trai của mình, nhưng bộ em không thấy kì lạ tí nào khi trõ mũi chuyện của bọn chị sao?"

''K-Không phải như thế! Tình yêu giữa Onii-chan và em không chỉ ở mức đấy-''

''Mọi người có thể chờ một chút được không?''

Giọng nói chen ngang họ không phải của tôi.

Hiển nhiên là nó cũng không phải của Nasuhara hay Nikaido-senpai. Đứa em gái có vấn đề của tôi lại càng không.

''Nếu mọi người đang bàn về nó, vậy thì làm ơn bao gồm cả mình vào nữa nhé.''

"—!?"

Giọng nói đáng lẽ tôi không thể nào nghe được vào lúc này, đến từ một người đáng lẽ không nên có mặt ở đây.

Người đó xuất hiện từ đám đông ồn ào,

"Gin!?"

''Chào Akito. Cũng được một thời gian rồi nhỉ.''

Hình như tôi không nhìn lầm.

Mái tóc màu bạc không giống như của người Nhật. Đôi mắt xanh lá nhạt. Thân hình nhỏ nhắn như một đứa trẻ.

Người bạn mà tôi hết lòng quý mến, người đáng lẽ bây giờ đang ở Kyoto – đúng là Sawatari Ginbe Haruomi rồi.



''Chờ đã, cậu đang làm gì ở đây! Và bộ quần áo này nghĩa là thế nào!''

''Ahh. Cái này ư?''

Bạn của tôi nâng nhẹ phần dưới áo lên.

''Không phải nó được thiết kế rất đẹp sao. Tớ thích nó lắm.''

''Không, không phải cái đó! Tớ đang hỏi tại sao cậu lại mặc đồng phục của học viện Thánh Ririana!?''

''Đó không thực sự là câu hỏi mà cậu nên hỏi, Akito. Một người ở trong học viện Ririana, mặc đồng phục của trường ấy. Không phải chỉ có một câu trả lời ư?''

''….. Vậy là cậu đã chuyển đến đây ư?''

''Hình như tớ có nói từ trước rồi thì phải, Akito.''

Ginbe cười nhẹ trong một khoảng khắc.

"Hãy đầu hàng và chấp nhận sự trả thù của tớ đi, nó là thế đấy. Cậu không có quên nó chứ, phải không?''

Ahh.

Cậu ấy đã từng nói về nó.

Nếu nhớ không nhầm thì cậu ấy nói cái gì đó như là sẽ trả cho tôi hết cả vốn lẫn lời, và rồi kêu tôi chuẩn bị cho một cú trả đũa thực sự, với chốt lại một câu là cậu ấy sẽ sớm đến thăm tôi thôi. Ơ nhưng mà,

''Thực là…. vậy ra cái kiểu 'trả thù tinh quái' của cậu là đây sao? Tim tớ gần như ngừng đập được một lúc luôn đấy. Làm ơn tha cho tớ đi mà.''

''Mmm. Cậu càng sốc chừng nào thì càng hay chừng đấy mà. Nếu không thì thật là phí phạm tất cả sự nỗ lực của tớ.''

''Chơi khăm bằng mấy kiểu như thế này, quả thực là một tật xấu của cậu đấy.''

''Đừng lo, trò đùa của tớ chỉ có duy nhất một mục tiêu là cậu mà thôi.''

''Vậy thì còn tệ hơn nữa! Nghĩ đến việc cậu đã từng nói những thứ như 'vậy cậu không có ý định quay lại đây à'' rồi đủ thứ nữa, vậy ra tất cả đều là nói dối….. Ahhhhh, cậu! Thế là đủ lắm rồi nhé!''

''Đ-Đợi đã! Dừng lại một chút xem nào!''

Ngay lúc đó, em gái tôi cắt ngang một cách điên cuồng.

''Onii-chan, đây là người mà anh đã nói với em trước đây à…...''

''Ahh xin lỗi, anh sẽ giới thiệu cậu ấy ngay bây giờ đây. Sawatari Ginbe Haruomi, một người bạn của anh. Trong lúc còn ở Kyoto – tại nhà Takanomiya, bọn anh có mối quan hệ rất thân thiết. Và em cũng nghe rồi đó, có vẻ như cậu ấy sẽ là học sinh của học viện này từ hôm nay, dù cho anh thực sự không có ý kiến về việc cậu ấy đang nghĩ cái gì…… Cũng tới từ một gia tộc khá phức tạp, nên có lẽ cũng không dễ dàng cho cậu ấy chuyển tới đây đâu-''

''Không, mặc dù em muốn biết nhiều hơn thế! Nhưng so với những thứ đó...''

"Ah-phải, phải. Mặc dù cậu ấy có tên như thế, chứ thật ra cậu ấy mang dòng máu Bắc-Âu đấy. Có điều, trái với vẻ ngoài, cậu ấy là người Nhật từ đầu đến cuối, nhưng bởi vì gia đình của cậu ấy-''

''Không, không phải thế! Mặc dù em cũng tò mò về nó, nhưng so với việc đó thì...''

''So với việc nào cơ?''

''Không phải cậu ấy là con gái à!''

"Ơ?"

...... Ahhhh.

Thì ra là thế.

Tôi thực sự không nhận ra nó.

Đối với tôi, đấy là một thứ rất tự nhiên, chính vì vậy mà tôi cũng quên đề cập đến nó.

Mặc dù tên của cô ấy và cách nói chuyện giống như một học giả đến từ thời Meiji, thế nhưng Sawatari Ginbe Haruomi thực sự là một cô gái xinh đẹp.

Đúng vậy, cả ngoại hình và tính cách của cô ấy đều là độc nhất, nhưng đó là bởi vì hoàn cảnh phức tạp của gia đình của cô ấy-

"Vậy thì,"

Mặc dù tôi đã giới thiệu nhiều như thế, nhưng chắc họ cũng đâu cần quan tâm đến làm gì đâu nhỉ.

Như thường lệ, cô bạn của tôi khẽ nghiêng người và mỉm cười, rồi nhìn thẳng vào Nasuhara và Nikaido-senpai.

"Rất hân hạnh vì lần đầu tiên được gặp mọi người, người quen của Akito. Mối quan hệ giữa mình và Akito có thể coi như là khá gần gũi. Mình không có ý định xoi mói hay đâm chọc gì người khác như mấy cô bé mới lớn hay cư xử đâu, thế nhưng mình cũng không muốn người khác tự cho bản thân cái quyền được sở cậu ấy ngay tại nơi mà mình không quen biết đâu nhé."

"Này này Ginbe."

Cậu ấy khá là thẳng thừng đối với người mà cậu ấy gặp lần đầu tiên. Sẽ rắc rối lắm đây nếu tôi không giúp dàn xếp mọi thứ.

"Sao cậu lại sử dụng cái giọng thù địch ấy ngay từ lúc bắt đầu thế ? Không phải cậu giống tớ ư – mà không, phải nói là cậu còn quen biết học viện này ít hơn tớ nữa mới đúng chứ? Vậy nên cậu cần phải tỏ ra thân thiện hơn một chút, bởi vì may mắn lắm chúng ta mới được gặp nhau như thế này."

"Cậu nói đúng, nhưng từ vị trí của cá nhân tớ, có nhiều lý do khiến cho tớ không thể nhún nhường được. Tương tự, cũng có nhiều điều mà tớ không thể tha thứ, và nhiều thứ tớ không thể chấp nhận và nuốt trôi được."

"….. Vậy à. Mmm, ra là như thế."

Sau khi bị hắt hủi một cách phũ phàng từ người bạn thân, tôi đành ngậm ngùi chịu đựng sự đau đớn và tủi nhục cùng một lúc.

"Cảm ơn cậu, Ginbe. Tuy lần nào cũng như thế này, nhưng dù sao tớ cũng phải cảm ơn cậu. Cậu đã luôn như thế này ngay từ xưa rồi. Cậu luôn lo lắng về những gì liên quan tới tớ, và lần này, cậu đã chuyển tới ngôi trường này cũng vì lo lắng cho tớ. Ngay lúc này đây, cậu quả thật đã lờ đi mọi ý kiến của tớ cũng chỉ vì muốn tốt cho tớ. Tớ thực sự thực sự biết ơn cậu. Tớ thực sự hãnh diện vì có cậu làm bạn đấy."

"...... Ôi trời."

Nhưng không biết vì lý do gì, Ginbe thở dài và lắc đầu.

Và sau đó, với một biểu lộ kinh ngạc trên khuôn mặt, cô ấy lẩm bẩm,

"Cách cư xử của cậu ta đối với mình thật quá đáng. Một cô gái tự mình vượt qua cả chặng đường xa để đến phía đông Nhật Bản, và cậu ấy vẫn còn không hiểu lý do của nó. Việc này chứng minh một cách hoàn hảo rằng 'thật sự là không có thuốc chữa cho người chậm tiêu'. Nhưng đây đúng là kiểu của Akito……''

''Ơ? Cái gì vậy? Tớ không nghe rõ.''

''Không có gì. Tớ chỉ tự nói với mình thôi. Trong trường hợp này, tớ-''

''Ka ka ka ! Tuyệt, tuyệt!''

Đó là nụ cười nồng nhiệt của Nikaido-senpai.

''Mọi thứ cuối cùng cũng trở nên thú vị rồi. Arara, nó thực sự phát triển theo hướng mà mình mong đợi….. Quả thật là ngày đầu năm học tuyệt vời!''

Có vẻ như chị ta đang cười run cả vai lên vì vui sướng, trong lúc nhìn một lượt chung quanh.

Nasuhara Anastasia.

Sawatari Ginbe Haruomi.

Chị ấy nhìn lần lượt vào họ theo thứ tự.

"Giống như tên dê cụ vừa nãy mới nói đấy, thật là may mắn khi định mệnh đã cho ba cô gái xinh đẹp với địa vị gần như ngang nhau gặp mặt tại đây. Trong trường hợp này, vấn đề ở đây không phải là thứ mà có thể giải quyết đơn thuần trong ngày một ngày hai được. Vậy nên, chúng ta hãy dẹp cuộc nói chuyện dông dài này sang một bên, và tiến hành làm giàu tình cảm bạn bè giữa các cô gái với nhau….. thế nào? Hmm?"

"Được."

Nasuhara gật đầu.

"Tôi không nghĩ chúng ta có thể làm tăng tình bạn lên nhiều đâu, vì chúng ta đều là đối thủ của nhau. Nhưng tôi đồng ý với việc chúng ta sẽ không đạt được gì nếu cứ mãi xung đột ở đây thế này."

"Mình cũng nghĩ như thế."

Ginbe tiếp tục,

"Mình chỉ là người mới đến và không biết nhiều về tình hình hiện tại. Mình cũng đã chuẩn bị một số thứ cần thiết, nhưng có lẽ học viện này có lẽ có một số luật ngầm nào đó. Sẽ tốt hơn nếu mình có thể nắm bắt dần những điều đấy từ bây giờ."

"Vậy thì, coi như quyết định đã được thông qua."

Nikaido-senpai, với nụ cười ngày càng rạng rỡ hơn, vỗ tay một tiếng *pa*.

"Chúng ta sẽ hoãn trận đấu này lại một thời gian. Hãy vứt hết mọi thứ sang một bên và đi uống nào, đó là cách nhanh nhất để phát triển tình bạn của chúng ta đấy."

"Hội trưởng. Thế còn buổi lễ khai giảng?"

"Không phải chị đã nói là vứt hết mọi thứ đi ư? Chỉ việc cúp nó thôi. Cứ vậy đi."

"Vậy ra chúng ta sẽ bỏ qua một số hoạt động thường niên để tổ chức một bữa tiệc rượu…… Mình bất ngờ vì điều đó có thể xảy ra ở một trường nổi tiếng và danh giá thế này đấy."

"Ka ka ka. Ginbe, chị chưa hề nói gì tới rượu hết à nha? Hơn nữa, trong học viện này, thứ quan trọng nhất chính là sự linh động. Nếu chỉ biết chăm chú vào việc học, sẽ không thể tồn tại ở đây được đâu. Khi đã làm việc, thì phải làm hết mình. Khi đã chơi, thì phải chơi cho hết sức. Một người phải biết cách cân bằng hai thứ đó."

Có vẻ như chủ đề đang trở nên khá lộn xộn.

"Được rồi, chính vì nó đã được quyết định, vậy thì không nên phí thời gian nữa. Nhanh chóng di chuyển tới phòng của hội học sinh nào-"

"Sto———p! Stop stop stop!"

Chà, tôi đoán con bé cũng có lý do để làm thế.

Em gái tôi, người bị đá sang một bên và đã thực sự bị lơ, thét lên một tiếng thật lớn,

"Chờ đã! Vậy ra mọi người nghĩ có thể làm lơ em từ lúc em không nói gì à!? Tại sao mọi người không hỏi ý kiến của em trước khi quyết định một thứ quan trọng thế chứ!? Nhìn như thế nào đi nữa, bộ không thấy kì à!"

"….. Em đang nói gì thế?"

"….. Cậu đang nói về cái gì vậy?"

"….. Bạn đang nói về cái gì thế ?"

Nikaido-senpai, Nasuhara và Ginbe.

Giọng của họ vang lên đồng thanh một cách hoàn hảo.

"Chúng ta đã nói về nó rồi, đúng không? Rằng em là em gái của Himenokouji Akito."

"Tôi đã nói thẳng từ đầu rằng cậu không được tính vào trong việc này rồi cơ mà. Đừng có chen ngang vào, hoặc mọi thứ sẽ trở nên ngày càng rắc rối hơn nữa."

"Cậu là em gái của Akito đúng không. Chúng tôi sẽ cố gắng tôn trọng ý kiến của cậu nhiều nhất có thể, nhưng cậu cũng phải biết đâu là giới hạn chứ."

"K-Không phải như vậy!"

Con bé có vẻ kìm nén tâm trạng hết sức có thể để không cho nó trào ra.

"Tình yêu giữa em và Onii-chan là thật! Điều cấm kị hay cái gì khác đều vô nghĩa đối với tình yêu đích thực! Quan hệ máu mủ chỉ là một cái gì đó rỗng tuếch mà thôi!"

"Em, cái này quả thực là tồi tệ rồi đây," Nikaido-senpai nói.

"Cái thứ không quan trọng ấy lại đặt ra vấn đề quan trọng nhất đấy," Nasuhara nói.

"Cậu hãy suy nghĩ một cách bình thường xem nào. Thật sự bình thường ấy," Ginbe nói.

"Không phải như vậy! Không có thứ gì như vậy đâu!"

Bị đặt vào một tình huống cực kì bất lợi, em gái tôi nhăn mặt lại như một đứa nhóc. Trông có vẻ gần như muốn khóc,

"Mối liên hệ giữa em và Onii-chan là hiển nhiên rồi! Ngay từ lúc sinh ra – ngoại trừ khoảng thời gian mà chúng em bị chia cắt bởi một số vấn đề gia đình – chúng em đã luôn ở bên nhau! Và thời gian mà chúng em đã ở cùng nhau không phải là cho có đâu nhé! Onii-chan đã cứu em từ đám trẻ hay bắt nạt em. Anh ấy đã giúp em ăn món cần tây thứ mà em rất ghét. Anh ấy ngủ với em vào buổi tối khi em không thể nào ngủ được. Và hơn nữa, anh đã giữ đúng lời hứa của mình, bằng việc sống cùng với em một lần nữa! Đó là điều hết sức tự nhiên khi Onii-chan phát triển cảm xúc với em theo cách trên cả quan hệ anh em ruột thịt!"

"Chà, vậy ra đó là điều em nghĩ ư,"

Nikaido-senpai nhún vai,

"Tại sao không hỏi anh trai của em ấy? Thế nhanh hơn nhiều."

"H-Hỏi Onii-chan ư?"

Cuối cùng, là người đã không thể cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, cũng đã tới lượt tôi nói.

Nikaido-senpai, Nasuhara, Ginbe.

Cả ba người họ đang tập trung sự chú ý vào tôi.

"Onii-chan......?"

Cả hai tay con bé siết chặt trước ngực, đúng y kiểu em tôi hay làm. Con bé ngẩng đầu lên và nhìn vào tôi với đôi mắt như đang cầu nguyện.

"Akiko."

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt con bé.

Và nói chậm rãi từng từ một.

"Em là một cô bé ngoan."

"T-thực ư…..?"

"Hiển nhiên nó là sự thật. Em rất thật thà và hiếu động, và em còn rất nghe lời anh. Em làm mọi thứ mà không cần anh nhắc nhở. Nếu đó không phải là cô bé ngoan, vậy thì anh không biết nó là gì nữa."

"Em, em đã đáp ứng đúng sự mong đợi của Onii-chan rồi ư…..?"

"Dĩ nhiên. Thực sự là em đã vượt quá sự mong đợi của anh ấy chứ. Và em không chỉ là một cô bé ngoan, mà còn rất đáng yêu nữa."

"Thật sao!?"

"Tất nhiên rồi. Bản tính hay cười của em thật là đáng yêu. Cái cách mà em cười để lộ chiếc răng nanh nhỏ nhắn kia cũng đáng yêu nữa. Mặc dù lông mày của em hơi cong, nhưng mỗi lần em nhướng mày lên trông chúng thật đáng yêu. Mái tóc gọn gàng của em cũng đáng yêu không kém. Từng nhịp chân vội vã mỗi khi em đi lại, chúng thật đáng yêu. Khi em ngồi thẳng lưng, dáng người của em thật đáng yêu. Hơn nữa, mỗi lần em nổi nóng lên trông thật là đáng yêu, và rồi cách mà em dịu đi nhanh chóng còn đáng yêu hơn nữa. Anh luôn luôn trân trọng em, cùng tất cả những hành động, cử chỉ ấy của em nữa."

"Wa. Wa. Tại sao chuyện này lại xảy ra vậy? Whoa?"

"Anh yêu em, Akiko."

"E-Em cũng vậy! Đối với Onii-chan, em đã luôn luôn-"

"Nhưng rút cuộc, tình yêu của anh đối với em chỉ như là của anh trai đối với em gái mà thôi."

"Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaa!?"

Biểu cảm trên khuôn mặt con bé thay đổi liên tục.

Em gái tôi biểu lộ sự thất vọng của mình hệt như của một nhân vật trong Glass no Kamen.

[TLNote: Shoujo manga. Google nếu cần thiết]

"Onii-chan anh là đồ ngốc! Đồ ích kỷ! Em sẽ không thèm quan tâm nữa đâu! Uwaaaaaaaa!"

Con bé vừa chạy đi vừa khóc.

..... Ugh.

Tôi làm có hơi quá chăng?

Mà thôi, con bé có thể coi như đây là một bài học cũng được.

Nếu tôi bác bỏ mơ tưởng của con bé một cách công khai như vậy, có lẽ sẽ làm giảm bớt những ảnh hưởng tiêu cực có thể có trong cuộc sống học đường của chúng tôi trong tương lai.

Nhắc mới nhớ, em chạy đi đâu thế hả? Lễ khai giảng sắp bắt đầu rồi đó, biết không?

"Vậy thì, cuộc nói chuyện kết thúc ở đây."

Biểu lộ của Nikaido-senpai cho thấy rằng chị ấy thực sự không quan tâm về sự kiện nhỏ nhoi này.

"Chúng ta đi tới chỗ nào đó khác đi. Phòng của hội học sinh thường luôn có đủ mọi thứ mà chúng ta cần, đấy mới chính là pháo đài của ta mà. Được rồi, các khán giả, show diễn kết thúc rồi. Giải tán ngay hoặc là mọi người sẽ không thể tham dự lễ khai giảng được đâu."

"Tôi không nghĩ câu đấy lại thích hợp được nói bởi một ai đó chuẩn bị trốn buổi lễ khai giảng đâu. Chà, mà chỉ lần này thôi, tôi sẽ ở chung một con thuyền với chị vậy."

"Oh, thế mới đúng là hội phó chứ, não của em hoạt động cực kì nhanh đấy. Chị thích nhất điểm đó ở em. Nếu em đồng ý trở thành người yêu của chị thì hoàn mĩ quá rồi còn gì."

"Ugh. Sự tiến triển này thật sự khá bất ngờ….. có phải đây cũng là một phần phong tục của ngôi trường này chăng? Mình đã phải chuẩn bị rất nhiều điều trước khi chuyển đến đây, nhưng coi bộ tốn công vô ích rồi."

"Ka ka ka. Thích nghi nhanh đấy. Ginbe đúng không? Em là người mới ở đây, tuy nhiên em vẫn có thể duy trì trạng thái bình tĩnh một cách dễ dàng dù đối mặt với sự phẫn nộ giữa các thành viên trong hội học sinh – tài năng khá là hiếm có đấy. Thế này đi – chức vụ thủ quỹ vẫn còn trống, em có hứng thú gia nhập không-"

Ba quý cô ở đây trông có vẻ ăn rơ với nhau quá nhỉ.

Các cô gái bước đi vai kề vai bên nhau, và trong lúc lờ đi những người xung quanh và tôi, họ rời đi một cách hòa thuận.

***

Tôi phải giải thích lần nữa về cái mà tôi đã từng thông báo trước đó.

<Một câu chuyện về cuộc sống của một cặp anh trai và em gái, hai người bọn họ không biết vì sao đã bị chia cắt với nhau trong quá khứ. Và đến một lúc, vì một số lý do nào đó mà họ đã được gặp lại nhau và bắt đầu cuộc sóng mới chung với nhau dưới một mái nhà. Cuộc sống của họ cũng bình dị như bao người khác, không có vấn đề gì lớn xảy đến cả – cũng giống như một dòng nước chảy êm đềm, không gợn sóng, không va đập>

Đó là điều mà tôi đã nói, nhưng không biết sao, tôi cũng không rõ, sự việc lại dần trở nên trái ngược so với chúng.

Hội trưởng hội học sinh, người có tính cách đúng y như cái tên của chị ấy.

Hội phó hội học sinh, người mà ai ai cũng nhất trí rằng rất khó để có thể làm quen.

Thủ quỹ (-hên xui?) là người bạn rất thân của tôi.

Thư ký, đứa em gái có chút vấn đề của tôi.

Và tôi, người không hiểu sao lại trở thành đứa chạy vặt cho hội học sinh.

Tôi thực sự rất tiếc khi phải nói điều này.

Ước muốn có được một cuộc sống bình thường hay gì đó cũng được – sau khi cả đám người vừa được nêu ở trên khi tụ tập lại một chỗ, thì hỡi ôi trúng xổ số còn dễ hơn ấy chứ. Mà xét ở một góc độ nào đó, so với nó, việc chinh phục cả thế giới có khi còn dễ thực hiện hơn.

Đối với một người như tôi, ngoại hình và điểm số rất ư bình thường, và cũng chả có động lực hay tiềm năng ẩn dấu gì cả, đây thực sự là một vấn đề nghiêm trọng.

Hai phần ba chặn đường trung học phổ thông còn lại của tôi, đang có chiều hướng trở nên lộn xộn – tôi thực sự ghét cay ghét đắng nó.

Vì muốn được sống cùng với em gái tôi lần nữa, tôi đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian cần mẫn và cực khổ. Cho nên nếu thu được lại là một cuộc sống không ổn định khác thì thật là kinh khủng đối với tôi.

Nhưng điều đó không nói lên rằng tôi đã từ bỏ nó.

Mặc dù hiện nay tôi đang ở trong tình huống mà mọi người xung quanh tôi ngày ngày luôn lao vào những trận chiến không hồi kết, tôi vẫn còn đủ năng lượng để làm một cái gì đó trong tình huống này.

Để có thể sống yên bình mỗi ngày – đó là mong muốn duy nhất và cũng là khó khăn nhất mà tôi muốn thực hiện. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để đạt được nó.

Mọi người – ngay cả nhà Arisugawa và nhà Takanomiya – đều tin chắc rằng có mối quan hệ máu mủ giữa tôi với em gái mình. Tuy nhiên, sự thật không giống như những gì được viết trong bảng báo cáo.

Mặc dù chúng tôi là anh em song sinh, nhưng thật ra hoàn toàn không có mối quan hệ máu mủ nào giữa tôi và em gái mình cả - chúng tôi không hề có bất kì quan hệ ruột thịt nào với người còn lại.

Cái cảm giác của tôi khi muốn từ bỏ 'cuộc sống bình yên mỗi ngày' của mình – tôi nên cất giấu nó sâu trong tim kể từ bây giờ. Hôm nay tôi sẽ chỉ viết đến đây thôi.

Nếu định mệnh cho phép, chúng ta sẽ sớm gặp nhau lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện