Tôi phải tìm ra điểm yếu của con hầu này càng sớm càng tốt.

Mọi chuyện bắt đầu vào buổi sáng hôm nay. Vừa bừng tỉnh khỏi giấc ngủ, đập vào mắt tôi chính là khuôn mặt nhỏ hầu Vill này chui qua vạt áo ngủ của mình. Nói thêm là con nhỏ này còn chẳng thèm nhắm mắt ngủ nghê, chỉ nói đúng một câu: “Đêm qua em đã tận hưởng hết mình rồi ạ.” Sởn hết cả da gà da vịt. Rõ ràng những điều nhỏ làm hoàn toàn chẳng hề bình thường tẹo nào, báo hại lòng kiên nhẫn trong tôi chẳng khác nào giọt nước tràn ly.

“Ê Vill, nói ta nghe điểm yếu của ngươi coi.”

“Chuyện này có lẽ không đáng gọi là điểm yếu, nhưng bị thiên thạch va trúng thì kiểu gì em cũng chết ạ.”

“Ta không có hỏi loại điểm yếu ấy.”

“Vậy tiểu thư muốn biết điểm yếu thế nào ạ?”

“Kiểu sợ ma sợ bọ gì đấy…”

“Em cũng không giỏi đối phó với ma cỏ cho lắm ạ.”

Vậy thì đi chơi thử thách gan dạ nào, nghĩ đến đây tôi mới thấy hơi ren rén nên đành thôi vậy.

“Komari-sama, khi đã biết điểm yếu của em rồi thì tiểu thư định sẽ làm gì ạ?”

“Còn phải hỏi! Nắm được điểm yếu là bước đầu tiên để ta cầm cương mớ hành vi biến thái của nhà ngươi đấy chứ còn gì nữa! Ngày nào ngươi cũng làm ba cái trò trời ơi đất hỡi dạng như sáng nay khéo ta chết vì trụy tim mất!”

“Vậy tiểu thư đã tìm ra điểm yếu nào chưa ạ?”

“Chưa!”

Trước giờ tôi vẫn để ý rồi, cơ mà con hầu này đúng thực là toàn năng. Nấu ăn ngon nè, đánh nhau tốt nè, chẳng thấy thiếu sót gì hết ráo. Tuy rằng không đến độ mỹ thiếu nữ cả trăm triệu năm mới có một như tôi, nhưng đại để nhỏ này cũng thuộc dạng xinh xắn. Đúng là một đứa con gái biến thái vô tội. À đâu, biến thái vô số tội mới đúng chứ.

“Ê Vill, chơi trò tự khai luân phiên đi.”

“Bỗng nhiên tiểu thư nói gì vậy ạ?”

“Ta sẽ nói một điểm yếu của ta, đổi lại, ngươi sẽ nói một điểm yếu của ngươi. Thấy sao?”

“Nghe có vẻ hơi tính già hóa non, nhưng em đồng ý. Vậy xin Komari-sama hãy nói ra một điểm yếu của tiểu thư đi ạ.”

“T-Ta biết rồi.” – Tôi hít một hơi thật sâu – “Thực ra ta có mấy món ghét đến không sao mà ăn nổi. Kiểu ớt xanh này… cà tím này…”

“Vậy ạ? Thật bất ngờ làm sao.”

“L-Là vậy đấy! Nào Vill, ta nói xong rồi, giờ tới lượt ngươi đó!”

“………”

“Đến lượt ngươi rồi kìa!”

“……………”

“Nói gì đó coi! Không thì ta bị thiệt mất à?!”

“… Thưa không. Điểm yếu của em, ắt hẳn tiểu thư cũng phải biết rồi.”

Vill khẽ mỉm cười mà nói. Con nhỏ này đang nói gì vậy không biết? Điểm yếu nổi bật duy nhất ở ngươi chỉ có chuyện dễ bị cảnh binh tóm gọn thôi chứ còn gì đâu.

“Thực đơn buổi sáng nay có ớt xanh phải không ạ?”

“Hả? Giờ ngươi nói mới nhớ…”

“Ngày hôm kia cũng như vậy. Ấy thế mà Komari-sama đã có thể ăn hết tất cả… Chà, mặc dù vẫn còn vài bận tiểu thư bỏ thừa.”

“… Ý ngươi là gì?”

“Thấy tiểu thư có thể ăn những món mình không thích như vậy, trong lòng em không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ.”

“Ừ thì, dù gì ngươi cũng đã mất công làm rồi…”

“Tấm lòng dịu dàng của Komari-sama chính là điểm yếu của em đấy ạ. Cứ mỗi lần cảm nhận được vẻ quan tâm nơi Komari-sama là con tim em lại một lần ấm áp hẳn lên.”

“………”

Tôi hoàn toàn không nói thêm được điều gì. Ý là, nghe có người nói vậy về mình thì tôi còn biết phải nói gì nữa cơ chứ. Thôi thì, ít nhất là cảm giác không tệ lắm.

Lần tới có gặp phải thứ gì ghét ăn thì phải ráng ăn cho hết vậy––– Tôi thầm nhủ, nhưng khi nghĩ kỹ lại, tôi không làm sao gạt đi cảm giác như mình vừa bị đánh trống lảng.

Chừng như tôi lại một lần nữa nhảy múa trong lòng bàn tay nhỏ hầu mất tiêu rồi. Khỉ gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện