Nói thế này khéo các bạn không tin, chứ thực ra tôi giỏi nấu ăn lắm à nha. Nói vậy chứ “giỏi” ở đây là cũng chỉ đến mức thích thích thì học thôi, chứ đời nào đạt được tới cấp độ thành thạo trong công việc(?) như Vill.
“Được rồi, hôm nay cũng lại làm thêm ít bánh quy cho hội cấp dưới thôi.”
“Em hiểu rồi ạ, vậy ta nên cho thêm bao nhiêu máu đây?”
“Đương nhiên là 0 rồi chứ nhiêu!!”
Vậy bắt tay vào làm liền cho nóng nào. Vill cứ liên tục quấy nhiễu tôi, bảo rằng để đấy nhỏ làm cho, nhưng mấy chuyện thế này phải do chính bản thân mình tự tay chế biến nó mới thiêng liêng chứ, thành thử tôi không cho phép nhỏ giúp mình một khâu nào. Đập trứng vào bơ, thêm đường với mấy thứ khác rồi đánh đều. Sau khi để đông trong tủ lạnh, dùng khuôn cắt thành nhiều hình dạng dễ xương (như ngôi sao hay bông hoa chẳng hạn) rồi để nướng trong lò là xong. Ái chà, cũng khá khẩm ghê đó chứ.
“Komari-sama, cho em thử một cái với. Xin hãy đút cho em đi ạ, Aaa…”
“Đúng là hết cách với ngươi mà. Này.”
Tôi bốc lên một miếng bánh mới ra lò rồi đưa vào miệng Vill.
Nhỏ nhai nhai một hồi rồi khẳng định “Ngon lắm ạ.” Vill bình thường chẳng để lộ ra biểu cảm gì mà hình như vừa nãy mới cười lên một cái thì phải, thế là đại thành công rồi. Giờ phải đem chỗ này đi phân phát cho hội cấp dưới, và một khi bọn họ đã thẩm thấu hương vị rồi thì nhất định khả năng nảy ra suy nghĩ phiến loạn sẽ giảm đi đáng kể mà thôi. Quả không hổ là tôi mà. Tự mình nói mình thế này nghe cũng kỳ, nhưng dù gì tôi vẫn là chiến lược gia đại tài đó nha.
Ngày hôm sau, tại sân tập luyện, hội cấp dưới lại bắt đầu lao vào chém giết lẫn nhau vì lý do trời ơi đất hỡi nào đó mà tôi chẳng tài nào hiểu nổi, thành thử tôi chỉ biết quan sát tình hình với đôi mắt trống rỗng. Chừng ba tiếng sau, lúc ông mặt trời đã dần khuất núi, bọn họ mới kết thúc màn chém giết nhau đầy man rợ này. Vừa lúc tan làm, mọi người ai cũng vết thương vết sẹo đầy mình (quá nửa đã thăng từ lâu). Cơ hội vàng để đem phân phát đây rồi.
“Các ngươi vất vả rồi. Hôm nay ta có chút quà đem tặng các ngươi vì đã vất vả ngày đêm, nhưng chớ có mà kỳ vọng cao quá để rồi thất vọng. Chỉ là bánh quy do ta nướng thôi, chẳng phải sơn hào hải vị gì đâu nhé.”
Lựa đúng thời điểm, tôi lôi ra túi bánh quy mang theo mình. Mọi ánh mắt nhất loạt đổ dồn về phía này, khiến tôi thoáng chút bồn chồn. “Ngài thực sự tự nướng sao?” “Không thể nào…” “Ngài nướng bánh cho chúng tôi ư?”––– Hoài nghi một hồi, cuối cùng bọn họ cũng reo hò đầy phấn khích. Chaostel thì vẫn trưng ra biểu cảm kỳ quái rồi hỏi tôi.
“Thưa Đại tướng quân, có khi nào… Ngài đã làm đủ phần cho cả 500 anh em nơi đây ư?”
“A, không, chuyện là, ta không có nhiều thời gian đến thế. Xin lỗi nhé, chừng này chỉ đủ cho 50 người đến sớm nhất thôi.”
Vừa dứt lời, tôi chợt cảm thấy bầu không khí quanh mình đã thay đổi rõ rệt.
Hở…? Sao mấy cha này tự nhiên đáng sợ thế…?
“Komari-sama, em nghĩ đây không phải chuyện tiểu thư có thể khơi khơi thừa nhận như vậy đâu ạ.”
“Tại sao…?”
Tôi chẳng còn dư thời gian mà chờ Vill trả lời, bởi sát khí của hội cấp dưới cứ liên tục tăng lên theo cấp số nhân. “Năm chục.” “Chỉ có năm chục thằng mới được…” “Tao trước, nay tao giết được nhiều nhất.” “Bớt xàm mày.” “Tao mới giết nhiều hơn chứ.” “Ê thằng kia, ngồi yên đấy cho tao chém.” “Bố lại sợ mày quá!!” “Ngon nhào vô!” “Chiến tiếp đê tụi mày!!” “Tao sẽ biến mày thành vệt máu ven đường!!” “Bánh quy Đại tướng quân tự nướng phải là của tao!!!”
Tiếng gầm tiếng rú vang lên tứ phía xung quanh, ma pháp tung bay loạn xạ, ngay đến cái tên nửa trên nửa dưới nằm riêng hai chỗ còn vùng lên như một con thây ma lao vào tấn công đồng đội. Thằng cha đó đích thị không phải con người.
“Thôi rồi Vill ơi! Chuyện gì đang xảy ra thế này?! Sao ta cảm tưởng bọn nó định bụng chém nhau đến lúc chỉ còn một tên sót lại vậy kìa?!!”
“Bởi đối với bọn họ, bánh quy do chính tay Komari-sama nướng còn quý giá hơn cả mạng sống đấy ạ.”
“Trân trọng tính mạng hơn xíu coi! Cái lũ báng bổ sự sống này!!”
Tất nhiên, những lời từ tận sâu trong tâm can tôi không tài nào chạm tới tai bọn họ được cho nổi.
Sau rốt, bọn họ liên tục chém nhau đến sáng, và kết cuộc là chẳng ai còn sống cả.
Về sau, mỗi lần muốn tặng quà ai đó là tôi lại phải chọn chỗ riêng tư mà tặng, chỉ hiềm những kẻ này cứ nhận quà xong là lại đem đi ba hoa khoác lác khắp nơi, từ đó lại dẫn đến chém giết triền miên. Cứ mỗi lần như vậy là tôi lại phải nghe các quan chức tại Thất Hồng Phủ than phiền hết nước. Đã thích bánh quy đến thế thì sao không tự đi mà mua hả trời.
“Komari-sama, em khuyên tiểu thư nên để tâm đến cách người khác nhìn nhận mình một chút.”
Vill nói với vẻ cạn lời, nhưng tôi dám thề chẳng còn ai bận tâm đến ánh nhìn của người khác hơn tôi nữa đâu. Tại sao á? Bởi chỉ cần để lộ ra chút ít vẻ yếu đuối thôi là tôi sẽ bay đầu ngay lập tức mà.
Thôi bỏ đi. Tựu trung lại, từ rày về sau phải tiết chế tặng quà úy lạo lại một chút mới được.