Hôm sau, vừa sáng bảnh mắt ra, đập vào mắt tôi đã là cảnh nhỏ hầu biến thái khỏa thân mặc tạp dề đứng cạnh giường.
“Chào buổi sáng, thưa Komari-sama.”
“Ừ, chào buổi sá── đừng có chào hỏi tự nhiên như ruồi vậy coi!”
Trong tức khắc cơ thể tôi đã nhận thấy bản thân sắp gặp nguy hiểm và bay ngược lại phía sau. Hình như cảm biến biến thái trong tôi dạo này chính xác hơn hẳn mọi khi. Chỉ cần nhỏ này tới gần là lông tơ tôi dựng đứng lên hết cả.
Khi đã lùi lại được đến sát tường, tôi liền lườm nhỏ một cái.
“Tối ngày toàn ăn mặc biến thái như thế, bộ ngươi không biết xấu hổ là cái gì hả?”
“Em không biết ạ.”
“Thẳng tuột luôn! Giờ ta không biết phải phản ứng kiểu gì nữa đây này!”
“Nhân đây, em đã chuẩn bị bữa sáng rồi ạ. Thực đơn hôm nay bao gồm món khoái khẩu của Komari-sama, bánh mì chiên trứng sữa. Em đã dồn hết tâm huyết vào món này, nên xin ngài hãy tận hưởng hết mình.
“Hơ, thật hả? Hoan hô!”
Sau khi ngồi xuống chiếc bàn đặt trong phòng riêng, tôi liếc qua món Vill đã chuẩn bị. Mềm mềm, thơm thơm, trông đúng là ngon khó cưỡng.
“Ta ăn được chứ hả?”
“Ngài cứ tự nhiên ạ.”
“Chúc cả nhà ngon miệng!”
Tôi rón rén đưa thức ăn lên miệng. Mềm quá trời, ngọt quá đỗi. Làm tôi nổi hứng nhốt mình trong phòng cả ngày hôm nay luôn.
Tiện nói, Vill đã bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho tôi từ hôm nay. Theo lời nhỏ thì đó là “nghĩa vụ của hầu gái riêng”. Thực tế thì nhỏ thật sự rất giỏi nấu nướng. Tôi cũng hay nướng bánh quy lắm, nhưng hẵng còn xa mới đạt tới trình độ của nhỏ. Thế mà vẫn cứ biến thái như thường.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Tôi ăn xong trong 10 phút. No quá trời. Căng da bụng thì chùng da mắt, cảm giác vui sướng này khiến tôi tự nhiên muốn ngủ thêm phát nữa. À mà trước đấy thì phải đánh răng cái đã.
Trong khi tôi còn buông thả rót sữa vào trong cốc, Vill đã mở miệng, thốt ra những lời nghe thật lạnh lùng tàn độc.
“Giờ đây Komari-sama đã dùng bữa xong xuôi, vậy chúng ta chuẩn bị làm việc thôi ạ.”
“Phụt!”
Tôi sặc hết sữa trong miệng ra ngoài.
Con nhỏ này── không ngờ lại sử dụng kế sách bần tiện đến như vậy.
“C-Chờ đã coi! Hôm qua ta đã nai lưng ra làm việc, cảm giác sắp chết tới nơi luôn rồi đó. Thế mà hôm nay vẫn phải đi làm tiếp ấy hả?”
“Đương nhiên rồi ạ. Tiểu thư nghĩ làm việc là thế nào kia chứ── Được rồi, giờ ta thay pyjama sang quân phục nhé. Nào Komari-sama, hai ba.”
“Hai ba cái đầu nhà ngươi!!”
Tôi giữ vững quan điểm rồi chui lại vào đệm. Ai đời lại ngày nào cũng phải ra ngoài làm việc kia chứ, bộ bị ngu hả?! Tôi chỉ cần một tuần bảy ngày nghỉ là đủ rồi mà.
“Komari-sama, em xin được thông báo lịch trình ngày hôm nay ạ.”
“Ta không nghe. Cứ bảo đám cấp dưới là ta đang giả bệnh.”
“Nói thẳng luôn là giả bệnh sẽ không hay đâu ạ── Quan trọng hơn, tiểu thư thật sự muốn nghỉ ạ? Lịch trình ngày hôm nay là vô cùng quan trọng, vì chúng ta sẽ phải đi chọn thú cưỡi cho Komari-sama mà.”
“…… Hở?”
Tôi thò đầu khỏi đệm mà nhìn về phía Vill.
Thú cưỡi? Thú cưỡi tức là, con vật để cưỡi ấy hả?
“Đúng, chính là thú cưỡi đó đấy ạ. Tự cổ chi kim, bên cạnh các vị danh tướng luôn có hình bóng danh mã. Chà, nói là vậy chứ thú cưỡi không nhất thiết phải là ngựa── Chung quy lại, ngày hôm nay Komari-sama sẽ phải đi lựa chọn bạn đồng hành của mình trên chiến trường đấy ạ.”
“Mư, mư mư…”
Nếu là vậy thì── thôi thì, ra ngoài xíu cũng chẳng hại gì, nhỉ?
“Nào, thay đồ thôi. Ngày hôm nay xin hãy để em giúp tiểu thư cởi đồ.”
“… Này Vill, thật sự ta sẽ được nhận thú cưỡi hở?”
“Vâng, ta đã được Hoàng đế Điện hạ cho phép rồi ạ. Nào, tiểu thư giơ hai tay lên đi ạ.”
“H-Hừm, bà hoàng biến thái trông thế mà cũng hào phóng ra trò há. Tiện hỏi, ta đi đâu xem đây? Đồng cỏ hả?”
“Gần Thất Hồng Phủ có một chuồng ngựa chuyên biệt, ta sẽ ra đó lựa chọn── Ôi, quả thực làn da Komari-sama quá đỗi trắng sáng, quá chừng xinh đẹp. Chỉ muốn ngắm mãi thôi.”
Hiểu rồi, chuồng ngựa chuyên biệt hả… Hì hì, hì hì hì hì. Thật lòng mà nói thì tôi cũng ngưỡng mộ thú cưỡi lắm đấy. Ngay đến nhân vật chính trong [Andronos Chiến Ký] cũng có cho mình một cộng sự đáng gờm ra trò mà. Chưa kể, nếu là thú cưỡi thì có khi một kẻ kém giao tiếp như tôi cũng có thể làm bạn được không chừng.
“…… Ta cứ ngỡ làm Thất Hồng Thiên toàn bị thiệt, ấy thế mà tự nhiên lại có tin tốt ra trò ấy nhỉ. Vill có nghĩ vậy không?”
“Tiểu thư nói phải ạ. Em cũng muốn được thấy hình ảnh phong nhã của Komari-sama khi cưỡi thú lắm ạ. Nhân đây, em cũng xin được cởi quần trong nữa nên xin ngài hãy quay sang đây được không ạ?”
“À, ừ.”
Đáng mong chờ làm sao. Không biết tôi sẽ được gặp những con gì nhỉ? A nhưng mà, tôi chưa từng được cưỡi thú bao giờ, không biết có làm sao không? Chẳng biết ở đó có ai nhận dạy không nhỉ? Giờ thì tôi còn mong chờ luôn cả phần luyện tập nữa mất tiêu rồi. Lâu lắm rồi tôi mới thèm ra ngoài đến mức này đấy. Nhanh cái tay rồi lên đường thôi nào Vill!!
☆
Phải mãi về sau tôi mới ngộ ra một sự thật đau lòng. Trong khi còn đang trên chín tầng mây vì mong chờ thú cưỡi, tôi đã để nhỏ hầu biến thái kia thay đồ cho mình. Như bình thường thì tôi đã quở trách nhỏ vì hành động xấc láo ấy, nhưng hiện tại tâm trạng tôi đang phơi phới nên thôi cũng kệ.
“Xin cảm ơn Ngài vì đã tới đây, thưa Gandesblood-sama. Nào, để tôi dẫn Ngài vào trong.”
Một Ma Cà Rồng có tuổi trông rõ lịch sự chào đón chúng tôi tại chuồng ngựa. Chừng như ông ấy đã nhận sắc lệnh từ Hoàng đế và được ủy thác nhiệm vụ quản lý chuồng ngựa. Khi diễn giải về từng loại thú cưỡi, tôi có thể thấy được ánh mắt ông sáng lên một vẻ trẻ trung và sôi nổi. Cảm giác như đã lâu lắm rồi tôi mới được gặp gỡ một người bình thường, không hề biến thái như thế này.
“Thú cưỡi luôn nhìn vào tâm hồn con người. Giả như ngài mang trong mình tâm địa xấu xa, nhất định chúng sẽ nhìn thấu được. Vậy nên khi tiếp xúc với chúng, quan trọng là cảm xúc trong ta phải trở nên dịu dàng.”
“Ô-Ông nói phải. Dịu dàng, dịu dàng nào…”
Tôi rón rén bước vào chuồng ngựa, thế rồi, một mùi hương đặc trưng đúng kiểu thú vật xộc thẳng vào mũi tôi. Thế nhưng con tim tôi đang nhảy cẫng lên đến độ chẳng thèm để tâm đến chuyện này nữa.
“Oa~ Quá trời thú luôn!”
Quả như mong đợi từ chuồng ngựa riêng của Hoàng đế, thú cưỡi ở đây con nào trông cũng tỏa sáng như nhau, chí ít là trong mắt dân không chuyên như tôi. Chủng loài còn tương đối đa dạng, từ những con trông y hệt chiến mã thông thường đến những con chẳng khác nào loài bò sát. Tôi tiếp cận một trong số đó rồi rụt rè vươn tay ra. Chừng như đã quen mùi người rồi hay sao mà nó trông chẳng có vẻ gì là bất mãn, cứ vậy nhắm nghiền mắt lại mặc cho tôi xoa đầu. D-Dễ thương ghê…
“Ngài thích nó ạ? Đây là giống thuồng luồng xuất xứ từ Yêu Tiên Hương đấy ạ. Trong số những con thú ở đây thì con này thuộc dạng ôn hòa, nhưng nó có thể một mạch chạy đến cả ngàn lý đấy ạ.”
“Ồ…”
Trong khi nghe ông lão giảng giải, tôi vẫn tiếp tục dòm qua từng con một. Toàn những con thú tuyệt hảo tới độ vào tay tôi trông đến là phí phạm.
“Ngài thấy sao, đã quyết định được chưa ạ?”
Có hỏi thế thì… Thật lòng mà nói, tôi vẫn chưa thể chọn được. Con nào trông cũng đỉnh hết cả. Tôi bối rối, mắt đảo láo liên. Đoạn, đôi mắt tôi va phải một con nằm yên bất động nơi tận sâu bên trong chuồng ngựa. Đó là một con rồng với bộ lông tuyệt mỹ đặc trưng. Thế đứng thanh lịch tràn trề tạo cảm giác con này có hơi khó tiếp cận.
“Ông ơi, con kia là gì ạ?”
“Ngài hỏi con đó ư?”
Ông lão chẳng thèm che đi đôi mày nheo lại.
“Ngay cả trong vô vàn chủng thuồng luồng thì con đó cũng thuộc dạng hiếm có, thường được gọi là Hồng Long. Trong chuồng ngựa này cũng chỉ có một con như thế thôi ạ. Từ lòng can đảm, sức mạnh lẫn tính lanh lợi đều ở mức thượng hạng, có thể nói trong hàng ngũ thú cưỡi, Hồng Long vẫn thuộc giống cao cấp nhất. Có điều, về chuyện đó…”
Trông cái cách ông nói lấp lửng thế kia thì ắt hẳn phải có vấn đề gì với con này rồi.
Thế nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy con Hồng Long này có cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ. Ắt hẳn bầu không khí cao ngạo nhưng cô liêu mà nó tỏa ra đang đồng điệu với tôi. Tôi từ từ tiến lại gần bờ rào, giữ cho con tim mình nhẹ nhàng nhất có thể mà lên tiếng “Lại đây nào.”
“Xin đừng làm thế, Gandesblood-sama! Nguy hiểm lắm đấy ạ!”
“Có gì nguy hiểm đâu nào. Nó với ta chung một giuộc cả mà── Ngoan ngoan.”
Ban đầu con Hồng Long còn tăng cường cảnh giác, nhưng khi nhận ra tôi là một Ma Cà Rồng ôn hòa vô hại thì nó cũng rón rén bước lại gần tôi. Tôi xoa nhẹ lên bộ lông trắng muốt ấy. Quá trời mát mẻ, thoải mái làm sao. Khi tôi từ tốn chuyển sang xoa cằm rồi xoa cổ, con Hồng Long rên lên khe khẽ.
“K-Không thể nào…”
“Hì hì, ông bất ngờ lắm sao? Có lẽ đa phần ai cũng nói [Đây là giống khó bảo, chẳng ai chiều nổi] phải chứ? Nhưng mà nhé, ta với con này rất giống nhau, thậm chí có bảo là tâm ý tương thông cũng chẳng ngoa.”
Một luồng sáng lờ mờ hiện lên sâu trong ánh mắt xanh ngọc kia. Ắt hẳn đây chính là ánh sáng mà chỉ có người hiền tài đã đắm mình trong cô độc không ai thân thích mới có thể sở hữu. Con này còn có cơ thể trắng thuần, nên ắt đã luôn phải sống trong cô liêu mà chẳng thể hòa mình được với bầy đàn. Đau đớn thay, tôi lại có thể đồng cảm với tình cảnh của nó.
Sau khi đã tiếp xúc với nhau được một lúc, cuối cùng Hồng Long cũng đã hoàn toàn mở lòng với tôi. Vừa lúc tôi đồ rằng nó chuẩn bị gầm gừ, thì hóa ra nó lại bắt đầu thở mạnh rồi áp má vào ngực tôi.
“Ối, ahaha! Thôi đi mà, ta nhột!”
“…… Vậy rốt cuộc con Hồng Long kia có vấn đề gì ạ?”
“Villhaze-sama… Trước giờ đã có rất nhiều tướng quân cố gắng thu phục nó, nhưng chẳng có lấy một người thành công. Duyên do là bởi con Hồng Long này yêu thích bé gái vô cùng, và chỉ mở lòng với cách bé gái thôi. Khi trước có một tốp học sinh tiểu học tới tham quan học tập, nó cũng chỉ chơi với các bé gái.”
“Tôi hiểu rồi. Giải thích như vậy nghe hợp lý hơn nhiều.”
“Thú cưỡi có thể nhìn thấu tà niệm của con người. Thế nhưng, con người lại khó lòng thấu được tà niệm của thú…”
Hình như Vill với ông lão đang thì thầm gì đó sau lưng, cơ mà tôi chẳng nghe thấy gì cả. Giờ tôi đang lâng lâng khi kết được bạn mới, nào có rảnh đi để tâm chuyện người khác. Con Hồng Long ắt hẳn cũng cảm thấy như vậy, tự nhiên chọc chọc mũi vào người tôi vui vẻ nhường này kia mà.
“Được, quyết định rồi!”
Tâm trạng sáng sủa, tôi quay lại nói với Vill và ông lão.
“Ta chọn con này làm bạn đồng hành! Ông à, không có vấn đề gì chứ?”
“V-Vâng… Thật sự sẽ ổn chứ ạ?”
“Bất biết có ổn hay không, ta và nó đã đồng đội cùng chung cảnh ngộ, đến mức gọi là nhất tâm đồng thể cũng chẳng phải nói quá. Nhỉ, Bucephalus[note54439]?”
Con Hồng Long khẽ gừ một tiếng như lời đồng tình. Cái tên cũng chỉ là do tôi bất ngờ nghĩ ra thôi, nhưng quả nhiên trông nó đúng kiểu Bucephalus luôn ấy. Được, từ hôm nay trở đi con rồng này sẽ là đồng đội của tôi, Bucephalus!
“Gandesblood-sama đã nói vậy thì tôi cũng không có ý kiến gì, có điều…”
“Vô dụng thôi. Komari-sama có thể rụt rè, nhưng những chuyện linh tinh thế này ngài cứng đầu lắm.”
Rồi, giờ nhanh nhanh cưỡi thử Bucephalus thôi nào. Đã là Đại tướng quân thì dăm ba con thú cưỡi ngồi cái là phải đi được luôn chứ hả!── Mà ơ kìa Bucephalus, nãy giờ mày làm tao nhột quá đó! Ahahahaha, đừng có liếm gáy tao mà~!
Giờ là lúc tôi học cách cưỡi.
Nói gì thì nói đây vẫn là trải nghiệm đầu tiên của tôi, vậy nên nội cái việc ngồi được lên yên ngựa đã mất kha khá thời gian rồi. May mắn làm sao, nhờ có lời khuyên từ ông lão cùng với Vill hỗ trợ mà tôi đã có thể ngồi yên vị. Ừ thì yên vị rồi đấy, có điều, cao thế. Cao kinh dị. Cao hơn cỡ 10 lần tôi tưởng tượng luôn. Ngày nào tôi cũng nốc sữa thầm mong “Ước gì mình cao hơn tí nhờ~” nhưng nào có cần cao đến cỡ này. Nhìn xuống dưới có tí thôi mà cơ thể đã run lẩy bẩy rồrồrồrồ
“N-Ngài có sao không ạ? Trông sắc mặt Ngài…”
“N-Ngươi hỏi gì thế hở?! Ta đang run lên vì phấn khích đây!”
“Đúng đấy, ông trông ngựa ạ. Đời nào có chuyện một Thất Hồng Thiên Đại tướng quân lại thất kinh chỉ vì leo lên lưng ngựa kia chứ. Không có chuyện ngài ấy sợ quá, cơ thể run cầm cập sắp khóc đến nơi đâu ạ.”
“Đ-Đúng rồi nhỉ. Vậy ta điều khiển nó bước đi thôi. Nào, Gandesblood-sama.”
Theo như lời diễn giải tận tình của ông lão thì để làm vậy tôi chỉ cần dùng cổ chân chạm nhẹ vào bụng nó là được. Khi làm thử, Bucephalus liền ngoan ngoãn cất bước. Ồ, tuyệt hảo! Mình đang cưỡi thú nè!
“Quả không hổ là Komari-sama. Trông ngài thật quá phi thường đến độ khiến lóa hết cả mắt em rồi ạ.”
“Wahaha! Phải thế, phải thế chứ! Nào, tiến lên đi Bucephalus! Cùng nhau ta hãy trở thành cơn gió! Đích đến của ta sẽ là tận cùng quả đất này!!”
Bucephalus gầm lên một tiếng, hẳn đó chính là dấu hiệu cho thấy nó đã hiểu lòng tôi, bởi hiện tại bước chân của nó đang nhanh dần đều. Được lắm, được lắm. Có khi nào mình thực sự có tài? Ngon lành, cứ thế này chạy một vòng quanh Cung điệ── Ủa? Ơ kìa?
“── Này, hình như hơi nhanh quá thì phải? Bucephalus ơi, cái tận cùng quả đất chỉ là ta hơi nói quá một tẹo thôi ấy mà, thế nên, sao nhỉ, ngưng lại đ── HYAAAAAAAAA?!!!”
Khoảnh khắc ấy, tôi đã trở thành cơn gió.
Não bộ tôi không sao xử lý kịp. Bucephalus mang theo tôi băng đi khắp nơi với tốc độ mà đến “tật phong tấn lôi” cũng khó lòng sánh nổi. Cảnh sắc xung quanh trôi qua nhanh đến độ tầm nhìn động của tôi không làm sao theo kịp nổi. Chết cha. Chết cha chết cha chết cha rồi,
“D-Dừng lại cho taaaaaaaa!!!!”
“Gandesblood-sama! Kéo dây cương đi ạ!!!”
Ông lão hình như vừa hét lên cái gì đấy sau lưng, có điều tôi lại chẳng làm sao nghe nổi. Toàn thân tôi run lên vì sợ hãi, thậm chí đến cả câu “Dừng lại” cũng không sao mà nói cho đàng hoàng được. Chẳng rõ nó có nghe thấy nội tâm người đồng đội này đang gào thét hay không mà Bucephalus vẫn cứ chạy loạn với vẻ vui mừng khôn tả.
☆
Johann Helders đang vô cùng khó ở.
Hiện tại, Đơn vị 7 đang luyện tập ma pháp tại sân tập riêng trong Thất Hồng Phủ thuộc Cung điện Mulnite.
Mặc cho Đơn vị 7 là đơn vị ‘ngoài vòng pháp luật’, họ vẫn là một đơn vị quân đội. Vào những ngày không có chiến tranh họ vẫn có nghĩa vụ phải tập luyện, và ngày hôm nay cũng vậy, đó đây trên sân tập vẫn bùng lên những trận giả chiến.
Trận chiến giữa Bellius và Mellaconcey là đặc biệt bùng nổ. Mặt đất thì bị khoét xuống tận sâu, tiếng nổ thì vang lên khắp chốn, dư chấn từ các đòn công kích thì bay hết vào khán giả thành thử không ít kẻ đứng quanh đó đã bỏ mạng.
Thế nhưng, Johann lại chẳng háu chiến như bọn họ. Cậu cứ vậy ngồi gác chân trên một cái ghế dưới bóng cây, miệng gặm gặm khúc xương thừa từ miếng thịt trong bữa trưa, gắng hết sức để đè nén cảm xúc phẫn nộ đang chực dâng trào.
Nói gì thì nói, cậu không thể không phẫn nộ cho được.
Mục tiêu của cậu chẳng phải ai khác ngoài Terakomari Gandesblood. Con nhỏ vô dụng đó đã dùng quan hệ để chiếm lấy chiếc ghế Thất Hồng Thiên Đại tướng quân mà cậu vẫn hằng nhắm tới.
Mà không, nếu chỉ có vậy thì đã chẳng nên chuyện. Chỉ cần truy lại lịch sử Đế quốc là ta sẽ có thể tìm thấy vô vàn những quý tộc lợi dụng quyền lực để chiếm tước vị trong quân đội.
Vấn đề nằm ở chỗ, con nhỏ đó đã khiến Johann phải chịu nhục.
Nhớ lại thôi cũng làm cậu thấy phát ói.
Ngày hôm kia, khi Terakomari Gandesblood chuẩn bị đặt chân vào phòng Đẫm Máu, Johann đã bất ngờ tấn công cô ả. Nếu như đối phương thật sự có khí khái để trở thành Thất Hồng Thiên thì đòn tập kích bất ngờ này sẽ chẳng thấm vào đâu── cậu hành động dựa trên đánh giá như vậy đấy.
Kết quả là, Johann đã dễ dàng bị đè bẹp.
Ngay trước mặt mọi người, cổ cậu bị hai cánh cửa đè nát, chết không kịp ngáp. Chưa kể là cậu còn bị bỏ mặc như thế tận hai ngày, thành thử trận chiến với Vương quốc Lapelico hôm qua cậu đã không tham gia.
“Nhất định… ta sẽ báo thù.”
Khúc xương trong miệng cậu gãy cách một cái. Đám xu nịnh xung quanh cậu ré lên “Hiiii!!” một cái như đàn bà, nhưng giờ cậu nào có dư thời gian để tâm chuyện đó. Dòng suy nghĩ trong đầu Johann bắt đầu chạy với tốc độ tối đa.
Hay giờ đi xử Đại tướng quân-sama luôn nhỉ? Không không, xử thôi thì chán phèo. Đương nhiên là phải hành hình thị chúng rồi, nhưng nên làm sao cho thi vị một chút. Đầu tiên là đốt hết tóc. Sau đó là đốt sạch đồ. Sau đó sau đó──
“Ôi trời, cậu đúng là sùng sục tâm thế báo thù luôn nhỉ.”
Bất giác, phía sau lưng cậu có một giọng nói vang lên. Chẳng rõ tự lúc nào kẻ trông như cái cây khô kia đã cúi đầu nhìn xuống cậu. Đó chính là Chaostel Comte, Ma Cà Rồng lãnh đạo kiêm tham mưu của Đơn vị 7.
“…… Có chuyện gì? Đây đang cáu.”
“Cậu thì lúc nào mà chẳng cáu bẳn. Chẳng trách làm sao não đã ngắn lại càng ngắn hơn.”
“Thích gây lộn hả?!”
Johann liếc lên, lườm Chaostel một cái. Thân cây chết phía sau lưng cậu lại nở một nụ cười,
“Tiện đây, từ nãy tới giờ tôi thấy cậu cứ mãi lẩm bẩm hai từ ‘báo thù’.”
“Phải.”
“Có khi nào, mục tiêu là Đại tướng quân?”
“Chẳng lẽ còn ai khác?”
Chaostel nhún vai, tiếp lời.
“Thế nhưng ắt hẳn cậu đã tự mình trải nghiệm rồi chứ. Sức mạnh của ngài Terakomari nằm ngoài tiêu chuẩn thông thường. Quả không hổ là tiểu thư thuộc gia tộc danh giá Gandesblood mà.”
“Bớt nói nhảm, đó chỉ là tình cờ thôi. Đời nào [Sát Nhân Ngục Viêm[note54440]] như tôi đây lại để thua một con nhỏ tí hon như vậy chứ hả?”
“Ấy thế mà cậu vẫn chết đó thôi.”
“Đã bảo đó chỉ là tình cờ, là tai nạn! Lại được cả mấy ông nữa. Con nhỏ đó thì có sức mạnh gì đâu chứ. Lúc bị tôi tấn công trông mặt nhỏ xanh lè xanh lét, lại còn định bỏ chạy nữa chứ! Tình cờ đúng lúc ấy cửa đóng lại rồi tôi mới chết thôi!”
“Cứ coi như là như vậy đi, thế cậu nghĩ sao về chuyện hôm qua?”
“Hôm qua? Có chuyện gì hả?”
“Về trận chiến với Vương quốc Lapelico. Cậu không tham gia nên chắc không rõ, nhưng Ngài ấy đã đưa ra những phán đoán vô cùng thích hợp, rất dáng một Đại tướng quân. Chẳng khác nào những vị quân sư đã khắc tên mình vào dòng chảy lịch sử.”
“Nói cụ thể hơn đi.”
“‘Cứ thế mà tiến thôi’. Đó là chỉ thị của Ngài trong trận chiến.”
“………”
“Một chỉ thị quá đỗi phù hợp cho bè lũ tay nhanh hơn não như Đơn vị 7 chúng ta phải chứ? Có thể nhìn thấu được bản chất của đơn vị ta vào ngày thứ hai nhậm chức như vậy, ngay đến tôi cũng phải ngả mũ thán phục.”
“Đến con tinh tinh còn nghĩ ra được chiến thuật kiểu đấy! Đúng là chẳng mong đợi gì được từ tiểu thư nhà quý tộc dùng quan hệ để lên chức Thất Hồng Thiên mà!”
“Trời ạ…”
Bất biết Johann có gào mồm lên kháng nghị bao nhiêu lần, Chaostel vẫn giữ nguyên thái độ điềm đạm mà lẩm bẩm “Đúng là trẻ con mà”. Cảm thấy bị coi thường, Johann liền nghiến răng ken két mà lườm cái cây khô kia một cái.
“Cứ coi thường tôi vậy đi, tôi sẽ cho anh trọc lốc.”
“Nếu cậu làm được thì cứ tự nhiên. Vừa hay tôi cũng đang tìm đối thủ để tiến hành giả chiến.”
“Hyaha! Được lắm, anh thích thì tôi chiều!”
Bùng, lửa bắt đầu cháy lên trên hai bàn tay của Johann. Khi cậu chuẩn bị dùng cả hai nắm đấm uỵch vào mặt gã kia một phát thì bất chợt, Chaostel trông như vừa để ý thấy điều gì đó.
“Khoan, chờ một chút đã Johann.”
“Giề? Đến nước này rồi mới rén hả?! Tôi sẽ thiêu rụi tóc anh từ rễ tới ngọn, chuẩn bị tinh thần đi!!”
“HYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAATRÁNHRATRÁNHRATRÁNHRATRÁNHRATRÁNHRATRÁNHRAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!”
“Hở?── HẶC!!!”
Một thứ gì đó đột nhiên va chạm mạnh vào gáy cậu.
Cái gì đó là cái gì thì cậu lại chẳng rõ.
Trước khi kịp cảm nhận cơn đau thì dây thần kinh của cậu đã nát bất, thậm chí còn chẳng nhận ra rằng máu đang phun ra từ đầu cậu hệt như cái vòi phun nước. Chẳng rõ tự lúc nào mà thế giới trong mắt cậu đã chuyển thành một màu đen kịt.
Johann đã từ trần.
☆
Khi ấy, tôi đã đạt tới cảnh giới vô ngã.
Xem ra Bucephalus thật lòng muốn chạm tới nơi tận cùng quả đất, vì càng ngày tốc độ của nó càng tăng tiến, để rồi khi tầm nhìn động của tôi không còn bắt kịp với cảnh sắc lướt qua nữa, não bộ tôi đã ngưng hoạt động.
Thôi xong rồi. Sắp đi rồi. Ông nội trên thiên đường đang vẫy gọi──
Vừa lúc chuẩn bị đặt một chân vào trong quan tài thì RẦM!, tầm nhìn của tôi bị treo ngược. Sau đó, tôi chợt cảm thấy trôi nổi như thể mình đang bay trên không trung.
Hình như là tôi vừa bị vứt bay ra khỏi lưng Bucephalus.
Cả thế giới như dần chậm lại.
Tầm nhìn chao đảo khiến tôi muốn mửa, thì đúng lúc ấy, tôi nhận ra xung quanh mình toàn những gương mặt thân quen. Chaostel cây khô. Bellius đầu chó. Mellaconcey tối ngày bắn rap. Hẳn đây là bãi tập riêng của Quân đội Mulnite hay gì đó nên ngoài ba người trên còn có một loạt cấp dưới đang tụ tập. Ai nấy cũng nhìn tôi với vẻ bất ngờ trên khuôn mặt.
Ừ thì, bất ngờ là cũng phải thôi.
Ai ngờ đâu cấp trên của mình lại là một đứa hậu đậu đến cả cưỡi thú còn không biết cưỡi kia chứ.
Trời đất ơi, thế này thì bị xử là cái chắc. Cái chết đã ở trong tầm tay luôn rồi.
À mà hay tôi sẽ chết vì ngã ngựa trước nhỉ?
Nếu là thế thì chắc giờ tôi nên viết chút di ngôn── khi tôi còn đang chuẩn bị từ bỏ, thì chờ đợi tôi không phải một cái hôn nồng cháy với nền đất cứng cáp, mà là với bộ đồ hầu gái mềm mại── Hơ? Đồ hầu gái?
“── Trời, Komari-sama thật là. Em đã bảo tiểu thư bao nhiêu lần rồi, có bật nhảy thì xin ngài hãy tiết chế thôi. Xin tiểu thư hãy hiểu cho tấm lòng của Vill em khi cứ phải lo lắng từng đường đi nước bước của ngài đi ạ.”
Tôi len lén nhìn lên, thì thấy khuôn mặt quen thuộc đang cúi xuống nhìn mình.
Đó cũng là lúc tôi nhận ra hình như mình đang được nhỏ hầu biến thái này bế kiểu công chúa.
Con nhỏ này… thế quái nào nhỏ đuổi theo được Bucephalus đang chạy hết tốc lực nổi kia? Ma pháp chăng? Hoặc có thể nào là một thứ lực chạy khủng bố── mà nhỏ đang nhân cơ hội này thò tay vào trong quần áo tôi! Ngưng ngay! Ta đã bảo bao nhiêu lần rồi hả cái đồ hầu biến thái!
“T-Ta hông có cảm ưn đâu đó!”
“Nhưng xem chừng tiểu thư vẫn chưa ăn nói trôi chảy được nhỉ.”
“L-Lắm truyện! Tả ta suống!”
“Em xin tuân lệnh.”
Vill liền nhẹ nhàng đặt tôi xuống đất. Ư, mắt quay mòng mòng mà đầu thì lắc liên miên── đúng khi ấy thì nhỏ Vill liền nắm chặt lấy tay tôi để đỡ tôi đứng vững. Đến cả những chỗ thế này cũng kiếm điểm, đúng là không thể coi thường được.”
“Ôi trời, không phải Đại tướng quân của chúng tôi đây sao? Chúc Ngài một ngày tốt lành.”
Khi tôi còn đang chập chững bước đi như một gã bợm rượu lúc đêm muộn, Chaostel đã tiến lại gần cùng nụ cười trên môi. Má, sao lại chọn đúng cái lúc nào.
“Cao sờ teo đó hở? Khỏe hơm?”
“Dạ, cũng nhờ có Ngài mà chúng tôi đang vô cùng sung mãn. Hôm nay toàn Đơn vị Komari cũng đang luyện tập vô cùng chăm chỉ ạ.”
“Zậy hả? Nghe chế là ta zui rồi.”
“Vâng. Vậy Đại tướng quân hôm nay có nhã hứng tham gia cùng chúng tôi chứ?”
“Wahahaha, ăn lói hàm hầu. Ta đây mà tam da thì năm dây các ngừi chớt hết à.”
Ồ!!!── Những tiếng tung hô vang trời nổ ra. Xem ra mấy tên này bị ngu thật.
“Hừm, Ngài nói quả không sai. Trông tên ngốc đằng kia chưa kịp đánh đã chết rồi là hiểu.”
Đầu chó Bellius mỉm cười giễu cợt. Tên ngốc nào? Ai chết cơ? Cha này đang nói cái gì vậy trời?
Cảm thấy hoài nghi, tôi ngoái đầu nhìn lại thì thấy một tên con trai tóc vàng nằm yên vị trên nền cỏ với đôi mắt trắng dã. Chết dở, nước mắt sắp trào ra tới nơi rồi. Đừng nói đây là──
“Vâng, cậu ta bị thú cưỡi của Komari-sama giẫm lên mà chết đấy ạ.”
ÓAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!
Lại ngộ sát mất tiêu rồi!! Chưa kể lại là cái tên này nữa! Bộ có thù oán với tôi hay gì?! Nhỡ đang đêm đi trên đường một mình nhất định gã này sẽ cầm dao xiên tôi ngay cho mà coi!! Ơ mà Bucephalus biến đâu rồi?! Bỏ ta lại đây rồi vững bước tới tận cùng quả đất hả cái con rồng đần độn này!!
Mặc cho tôi còn đang ôm đầu rên rỉ, đám cấp dưới xung quanh vẫn cứ làm loạn lên. Gì mà “Đại tướng quân vạn tuế!”, gì mà “Sát nhân vạn tuế!”, gì mà “Thanh trừng phản bội vạn tuế!!” ba chấm ba chấm── Đúng lúc này,
“── TAO ĐÃ CHẾT ĐÉO ĐÂU BỌN NGU NÀY NỮAAAAAAAAAA!!!!”
BÙNG! Tôi cảm nhận được một nhiệt lượng khổng lồ trào dâng sau lưng mình.
Nhìn ra mới thấy, cái tên tóc vàng mới nãy còn tưởng chết rồi kia bừng lửa toàn thân mà lườm tôi một cái sắc lẹm. Cả người tôi run lên vì sợ, mém tí nữa là ra quần mất tiêu. Hắn còn sống hả trời.
Tên đầu vàng lên tiếng, nghe đầy phẫn uất.
“Quý ngài Đại tướng quân-sama đằng kia hỡi, đánh lén người khác như thế bộ Ngài không thấy hèn hạ hay sao?”
Tôi không sao lên tiếng nổi. Nhưng giờ thì không làm được cũng buộc phải làm thôi.
“Nhiễu xự. Nhà ngưi ngu hông chánh mà còn đổ đội cho ngừi khác.”
“Ha! Ngài nói phải── Vậy giờ tôi xử Ngài luôn cũng không vấn đề gì đâu nhở?!”
Cái tên đầu vàng bọc mình trong lửa cháy mà lao tới chỗ tôi.
Thôi thế là xong.
Vừa lúc suy nghĩ đó vụt qua đầu tôi, người đã luôn đỡ tôi dậy nãy giờ là Vill đột ngột thả tay ra. Thế rồi, kỳ tích đã xảy đến. Trong khi còn đang ngơ ngơ ngác ngác thì cơ thể tôi đã bị mất thăng bằng rồi nghiêng sang một bên, né được đòn tấn công như lợn rừng đâm tới của gã đầu vàng trong đường tơ kẽ tóc.
“Ồ!” “Lối di chuyển quả là điệu nghệ!” “Không hổ là Đại tướng quân!” “Cứ như đang xem đấu bò ấy!” “Nhìn Đại tướng quân nắng vãi chưởng, chỉ muốn nhảy bổ vào thôi…”
Thôi ngay. Nghe mà thấy ghê.
Mà không, cái bọn này thì sao mà chẳng được. Quan trọng là phải làm gì đó với gã đầu vàng──
“Luồn luồn lách lách y như con chuột! Lần này tao sẽ cho mày chết!!”
Gã đầu vàng sửa lại tư thế mà tấn công tôi. Trúng một cái là chết liền. Khi đã hiểu ra điều đó, bản năng sinh tồn trong tôi liền vận công suất tối đa để đôi chân này có thể di chuyển. Tuy nhiên, do mắt vẫn còn đang quay mòng mòng nên muốn chạy nhanh cũng chẳng nổi. Chết tiệt, ba cái ống bán khuyên[note54441] của tôi yếu quá đi mà!
“Hyahahaha!! Cháy rụi đi hỡi Đại tướng quâHẶC?!!”
“Uhyaaa?!!”
Phụp.
Một lần nữa đất trời lại chao đảo. Cơ thể tôi cứng lại, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chừng như tôi vừa mới bị ngã, nhưng sao lại không thấy đau đớn gì cho lắm…
“GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!”
Nghĩ đoạn, chợt một tiếng hét long trời lở đất vang lên ngay sát cạnh tôi. Trong lúc còn chưa hết sốc, tôi chợt nhận ra mình đã cưỡi trên lưng gã đầu vàng tự lúc nào, chưa kể còn đang chọc ngón trỏ tay phải vào mắt hắn nữa. Thế quái nào lại thành ra thế này?!
“Quả không hổ là Komari-sama! Ngay sau khi ngáng chân kẻ vô lại kia cho hắn ngã nhào, tiểu thư đã lập tức trèo lên người hắn, nhắm tới nhãn cầu và định bụng tung đòn nhất kích tất sát! Hành động tối thiểu mà kết quả tối đa, đây chính xác là tinh hoa của Komarism!”
Cảm ơn vì đã giải thích tường tận nhá Vill, có cái Komarism là cái chết tiệt gì?
Mà không, giờ nào phải lúc để ý ba cái chuyện không đâu!
Tôi hoảng hốt rút ngón tay ra rồi nhảy xuống khỏi gã đầu vàng. Gã thì vẫn lăn lộn trên nền đất trong khi gào thét “MẮT TAO! MẮT TAAAAAAAO!!”. Ngoái xung quanh kiểm tra thì tôi thấy mấy tên cấp dưới của mình vẫn hừng hực vẻ ngưỡng mộ mà gật gật đầu. Trong đó có một số kẻ còn khóc ra máu mà gầm lên “GHEN TỊ VÃI!!”, có điều tôi lại chẳng rõ họ là ai.
Hay đúng hơn là, giờ phải làm gì đây?
Đầu tiên cứ thử phát đã nhỉ? Cái “giả làm kẻ mạnh” ấy.
Tôi hít một hơi thật sâu mà nói, thật cẩn thận sao cho không bị cà lăm.
“── Hừm! Những kẻ dám làm phản ta sẽ phải chịu kết cục thế này đây! Còn dám tái phạm thì không chỉ có nhãn cầu đâu, mà sẽ là cả shirokodama[note54442] của nhà ngươi nữa đấy! Liệu mà biết điều!”
ỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒ────
Một tràng pháo tay tựa sấm rền đến từ đám cấp dưới xuyên thủng màng nhĩ tôi.
Cái công việc mệt mỏi kinh dị, sắp tới phải xin từ chức thôi. Mặc dù nhất định tôi sẽ không được cho nghỉ đâu ha. Hiện thực quá đỗi bất công mà. Lát tôi phải chém thớt lên con hầu biến thái mới được.
Trong khi tôi còn đang thảo ra kế hoạch [Chốn cù léc hầu gái địa ngục] trong lòng, chợt ở khóe mắt tôi thấy gã đầu vàng đang cố gắng gượng dậy.
“C-Cũng khá ra phết đấy hả!! Cơ mà giờ thì khỏi chạy nhá!!”
Nhấn giữ con mắt bên phải, gã nổi lên sát khí cháy hừng hực. Vừa lúc tôi căng người lại chờ xem gã định làm gì, thì đột nhiên gã lục lọi trong túi quân phục, rút ra một thứ gì đó trông như trông như vải vóc rồi ném lại chỗ tôi.
Đó là một chiếc găng tay.
Ơ kìa, xả rác bừa bãi à? Trông hẵng còn dùng tốt thế này cơ mà…
Đúng phí của giời, lúc tôi còn đang thầm nhủ như vậy, bất chợt bầu không khí xung quanh thay đổi hoàn toàn.
Mấy tên cấp dưới liền sáng mắt lên, luôn miệng nói “Chuyện thú vị rồi đây”. Ngay đến Chaostel cũng nở một nụ cười kinh tởm trên khuôn mặt, còn có xíu nữa là thành tội phạm luôn rồi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy kìa?
Khi tôi quay sang nhìn lại gã đầu vàng, khóe miệng hắn cong lên trông đầy hung tợn.
“── Terakomari Gandesblood! Ta quyết đấu với cô!”
Hả? Quyết đấu? Nghĩa là giải quyết với đấu tranh──
Đánh nhau?!
“C-Chờ đã──”
“Haha, hahaha, đúng rồi nhỉ, đáng ra tao nên làm vậy ngay từ đầu. Rõ ràng tao đây mới là kẻ mạnh hơn. Một chọi một, tại một nơi không có biến số và chiến đấu đường đường chính chính thì đương nhiên tao sẽ chiến thắng rồi── Này Đại tướng quân, không có chuyện cô không nhận lời đâu nhỉ?”
Gã đầu vàng cười toe toét, nhìn lại chỗ tôi.
Tôi thì lại dáo dác quan sát xung quanh.
Villhaze đang giơ ngón cái lên. Chaostel cũng giơ ngón cái. Bellius đang khoanh tay đứng lặng, còn Mellaconcey thì vẫn đang quay quay nhảy nhảy. Đám cấp dưới còn lại thì nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh như đèn pha.
Chẳng có ai làm đồng minh của tôi hết ráo.
Hiểu hiểu ha. Thế thì chẳng còn cách nào khác.
Tôi nhẹ bước tới, nhặt lên chiếc găng tay hẵng còn đang nằm trên bãi cỏ.
Đoạn, cùng một nụ cười bạo gan trên khuôn mặt, tôi tuyên bố với gã đầu vàng trước mặt mình.
“── Rất khá. Trận quyết đấu này, ta đồng ý. Rồi sẽ có ngày ngươi sẽ phải hối hận sâu sắc vì suy nghĩ nông cạn này thôi, ắt hẳn ngươi sẽ không phiền đâu nhỉ?”
☆
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!”
Vừa lúc về tới phòng, tôi liền nhảy bổ lên giường, hối hận sâu sắc vì suy nghĩ nông cạn của mình.
Duyên do thì chẳng cần phải nói. Ấy là bởi gã đầu vàng tên Johann Helders đã thách đấu tôi một trận, và dòng đời đã đưa đẩy tôi phải nhận lời đấu với hắn. Giờ có muốn chạy cũng chẳng được nữa rồi. Cuộc đời ngắn ngủi của tôi sẽ kết thúc bằng cách bị gã nướng chín trước mặt biết bao con người khác.
“Komari-sama, tiểu thư có vẻ tự hào thật đấy ạ.”
“Trông sao mà ngươi bảo tự hào nổi vậy hả?!”
Trông sang Vill, khuôn mặt nhỏ vẫn lạnh lùng hệt như lần đầu tôi gặp. Nhỏ này dường như chẳng hề cảm nhận được nguy hiểm gì ráo. Mà việc gì nhỏ phải thấy thế nhỉ? Người chết ở đây là tôi cơ mà mẹ nó!!
“Ưưư… Phải làm sao đây… Hay là đi lưu vong ta? Phải chạy tới chỗ nào được nhỉ? Nước láng giềng? Không được, tên người tinh tinh kia tấn công mình thì khốn…”
“Komari-sama, xin tiểu thư hãy ngẩng đầu lên đi ạ.”
Khi tôi đang vùi mặt xuống gối, cảm tưởng như sắp khóc tới nơi, chợt giọng nói của Vill nghe sao thật dịu dàng. Đến nước này rồi nhỏ còn định nói gì kia chứ── Tôi liếc qua phía nhỏ, không thèm giấu đi vẻ hơn dỗi.
“Có chuyện gì hả đồ biến thái? Đem lên phường giờ.”
“Ôi trời, xin tiểu thư đừng nói như vậy chứ── Thế nhưng, em hiểu tại sao Komari-sama lại bất cần như thế này. Quả tình nếu như mọi chuyện cứ tiếp diễn thì nhất định ngày mai ngài sẽ bị giết ngay tức thì.”
“Đúng rồi đấy! Đi tong cuộc đời đúng nghĩa đen luôn đấy! Ôi trời ơi biết phải làm sao đây?! Còn quá trời thứ ta muốn hoàn thành trước khi chết mà! Ta muốn được xuất bản sách, ta muốn xây lên một lâu đài kẹo ngọt, rồi là──”
“Rồi là?”
“Ta muốn bơi trong một bể mật ong.”
Phụt, nhỏ cười. Chết cha. Trong lúc bối rối tôi lỡ miệng phun hết mọi mong ước thầm kín chưa bao giờ nói cho ai nghe mất tiêu rồi. Quả là một nỗi ô nhục, không chỉ ở đời này mà còn có thể truyền xuống cả thế hệ sau. Đi chết thôi. Mà không, chết cái gì mà chết!
Tuy nhiên, Vill lại mỉm cười mà nói “Không sao đâu ạ”.
“Ngài đã quên rồi hay sao? Chỉ vì bị giết không có nghĩa là ngài sẽ chết. Miễn là còn ở trong phạm vi Đế quốc Mulnite, Ma Hạch sẽ hồi phục cho ngài.”
“Chuyện đó ta thừa biết! Nhưng mà nghe bảo sẽ đau lắm, sẽ nóng lắm, sẽ khó chịu lắm!”
“Vậy nên em mới nói là sẽ ổn thôi ạ. Một khi Vill em còn ở đây, nhất định Komari-sama sẽ không phải chết trong trận quyết đấu đó. Em xin được đảm bảo.”
Hơ?── Bất chợt, dòng suy tư trong tôi ngưng trệ. Con nhỏ này đang nói gì vậy trời?
Chẳng hề đoái hoài đến vẻ bối rối nơi tôi, nhỏ hầu biến thái kia liền tuyên bố với vẻ tự tin ngút trời.
“Trung úy đặc nhiệm chuẩn tam vị thuộc Quân đội Đế quốc Mulnite, Villhaze── lĩnh vực sở trường là do thám và phá hoại. Xin hãy giao phó mọi chuyện lại cho em. Nhất định em sẽ đem lại vinh quang cho Komari-sama.”
☆
Và như vậy, chớp mắt đã tới ngày quyết đấu.
Chúng tôi đang có mặt tại vũ đài trong Cung điện Mulnite. Hình như nơi này hay được dùng làm sân khấu biểu diễn của các thần tượng và lễ hội tàn sát dịp cuối năm, nhưng chỉ cần lợi dụng quyền lực của Thất Hồng Thiên một tí thôi là có thể dùng để tổ chức những trận quyết đấu cá nhân được rồi. Ba cái quyền lực này nọ đúng là chó má mà.
“KYAAAAAA!! Terakomari-sama ơi, nhìn về phía này đi!” “Đại tướng quân!! Xử chết cha thằng Johann kia đê!!” “Komarin! Komarin! Komarin!” “Haa haa haa… Koma-tan chễ xương quớ…”
Hàng ghế khán giả gần như đã kín chỗ, và nghe ra mấy tên kia đang làm loạn như bọn phê đá, nói cách khác là vẫn hệt như mọi khi. Lại nói, không phải ai ngồi đó cũng là Ma Cà Rồng thuộc Đơn vị 7. Thành viên đơn vị khác và người không liên quan đã chiếm tới bảy phần rồi. Tại sao lại có nhiều người tới xem đến vậy ư? Là bởi chẳng rõ từ lúc nào mà thông tin tôi sắp quyết đấu đã lan rộng khắp Đế Đô mất tiêu rồi. Giờ mới truy về nguồn phát tán tin cũng chẳng ích gì. Đơn vị tôi rặt một lũ ngốc cả mà.
Nhờ ơn lũ ngốc này mà tôi đã ở tận mép vực cái chết dù còn chưa bắt đầu quyết đấu.
……Ôi, tôi muốn làm sao phải chết lặng lẽ hơn một chút kia. Những tưởng dù có người tới xem đi nữa thì cũng chỉ quanh quẩn 500 thành viên Đơn vị 7 thôi, sẽ chẳng ồn ã lắm đâu. Ấy thế mà cái quái gì đây?! Ngang với buổi diễn thần tượng nào đấy rồi còn gì?! Tôi đang kỳ vọng cái gì vậy chứ?!
[── Komari-sama, tiểu thư cảm thấy thế nào rồi ạ?]
Bất giác, giọng nói của nhỏ hầu biến thái chạm tới tai tôi. Trên đường tới đây, nhỏ đã giao cho tôi một thứ ma cụ dùng để liên lạc.
“Thế nào ấy hả? Chưa bao giờ tồi tệ hơn…”
[Xin tiểu thư hãy gắng lên. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi ạ.]
“Không~ đâu~! Ta muốn về nhà cơ~!”
[Nếu như chuyện ở đây kết thúc bình an vô sự, khi về nhà em sẽ thưởng đậm cho tiểu thư.]
“Thưởng gì?”
[5 tấm vé ngủ chung với nàng hầu kiều diễm.]
“Đếch cần!!”
[10 tấm.]
“Số lượng quan trọng gì?!”
[Tiện em cũng xin nói, vai nàng hầu là do Komari-sama đảm trách đấy ạ.]
“Là sao?!”
[Bởi phần thưởng của tiểu thư chính là số tiền lời sau khi bán hết số vé ấy mà.]
“Tính bán ta ra chợ đen chắc?!”
[Xin ngài chớ lo, em sẽ mua hết, tiểu thư không cần phải ngủ chung với mấy thằng cha già bẩn thỉu đâu ạ. Hoặc không thì sao ngài không mặc kệ hết ba cái công đoạn rườm rà này mà ngủ luôn với em đi nhỉ? Em trả tiền cho.]
“Khác đếch gì ngủ chung với mấy cha già bẩn tưởi đâu!!”
Động lực trong tôi đang tuột dốc không phanh. Chủ đang sắp chết tới nơi mà nhỏ hầu biến thái này cứ tầm xàm bá láp cái quái gì vậy không biết.
“…… Này Vill, nói chuyện nghiêm túc chút nhé.”
[Tiểu thư cứ tự nhiên ạ.]
“Ta… thật sự có thể sống sót trở về được chứ?”
Chợt tôi nghe loáng thoáng tiếng cười khúc khích, nhưng cũng chỉ kéo dài được một khắc. Vill liền trở lại với giọng điệu lạnh tanh như ban đầu.
[Xin tiểu thư chớ lo. Em là bề tôi trung thành của Komari-sama. Dù có chuyện gì xảy ra thì nhất định em cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi ngài── Kìa, đối thủ của tiểu thư đã lộ diện rồi đấy ạ.]
Khi ấy, tiếng hoan hô vang lên rung chuyển cả vũ đài.
Ở phía đối diện với tôi, cánh cửa lớn dành cho người khiêu chiến đi ra đi vào vang lên những tiếng uỳnh uỳnh. Tôi hắng giọng. Sắp tới rồi, đã sắp bắt đầu rồi. Nhỏ Vill không biết định làm gì để giúp tôi chiến thắng nữa. Nói thế này không phải tự mãn chứ đến đậu phụ còn cứng rắn hơn cả tôi đó nha── trong khi tôi còn đang phiền não như vậy thì cánh cửa phía bên kia đã mở ra, để rồi một hình bóng quen thuộc từ từ xuất hiện. Ừ thì cũng đang xuất hiện đấy, có điều…
“T-Terakomari, n-ngày hôm n-nay, t-t-ta xẽ thiêu r-rụi cô…”
Đó chính là Johann Helders.
Thế nhưng sao nhìn gã có vẻ lạ lạ. Mặt thì tái mét lại, chân tay thì bủn rủn, chưa kể còn liên tục ôm bụng run lẩy bẩy như kiểu sắp tiêu chảy tới nơi. A, ngã mất tiêu rồi. Hình như đúng thật là gã không được khỏe── mà khoan từ từ, có khi nào đây là…
[Do em hạ độc đấy ạ.]
“Là do ngươi hả?!!”
Chưa kể là còn dùng độc?! Dùng cách hèn hạ như vậy có ổn thật không đó?!
[Chuyện này cũng đơn giản thôi ạ. Trung úy Helders luôn luôn dùng bữa trưa tại căng tin, chưa kể khi nào cũng gọi món thịt kèm xương. Chính vì thế mà em đã tiêm loại độc cực mạnh nhưng phát tác từ từ vào tất cả số thịt trong căng tin hôm nay.]
“Ngươi tiêm tất luôn hả?!”
[Để cho càng chắc chắn anh ta sẽ ăn miếng thịt có độc thôi ạ. Vì việc này mà có chừng 12-13 người đã tử vong, nhưng đây cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn. Tất nhiên là em không hề để lại chứng cứ gì cả, xin ngài hãy an tâm.]
Rõ là hành động của bọn khủng bố còn gì?! Sao cái gì ngươi cũng phải làm đến mức cực đoan như vậy thế hả?! Ừ thì ngươi làm thế vì ta thì nghe cũng vui đấy, nhưng ráng tìm cách nào hòa bình hơn một chút đi xem nào!!
Johann nhìn tôi, trông chẳng khác nào một con thú háu đói.
“H-Hê hê, sao thế hả Đại tướng quân? Giờ mới gào khóc thì c-c-c-cũng muộn rồi. T-T-T-T-T-T-T-Ta sẽ thiêu cháy cô r-r-r-r-r-rồi tiễn cô thẳng tới b-b-b-bệnh viện!”
“Người phải tới bệnh viện là ngươi mới đúng chứ hả?”
“Nói gì cơ?! T-T-Thích nổ không, cho hói luôn giờ!”
Không không, tôi nào có khiêu khích gì gã đâu, lo cho còn chưa hết kìa. Mà hói nghĩa là gì ta?
Trong lúc cảm xúc trong tôi hẵng còn phức tạp thì KOONG! tiếng chiêng báo hiệu khai màn trận quyết đấu vang lên. Tiếng hò reo vang vọng, lẫn vào trong đó là những tiếng hô hoán “Giết đê!!” hay “Chết đê!!” làm màng nhĩ tôi rung lên dữ dội.
“T-T-T-TAO GIẾT MÀ── ỤỌEEEEEEEEEEEEEEEEEE!!!!!!
“GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA?!!!!!”
Gã vừa ói mửa vừa tấn công kìa!!
Thế nhưng tốc độ lại quá chậm, như kiểu ông già nào đấy đang lang thang thơ thẩn hơn. À không, có lẽ so sánh gã với xác sống sẽ chuẩn xác hơn hẳn.
“Này Vill! Làm sao bây giờ?! Chẳng phải đây đích thị là thứ phải khuyến cáo để trẻ nhỏ không vô tình xem phải hay sao?!”
[Nào, Komari-sama, xin tiểu thư hãy sử dụng ma pháp đi ạ.]
“Hảảảảảả?! Dùng được thì giờ ta đây đã chẳng phải chịu khổ!”
[Thưa không, tiểu thư chỉ cần giả vờ như đang sử dụng là được rồi ạ. Khi em ra hiệu thì ngài hãy búng ngón tay một cái, làm sao cho khán giả dễ nhìn thấy nhất là được. Năm, bốn, ba, hai, một── Ngay bây giờ.]
Tách.
… Nghe cũng ngầu phết, có điều tôi chỉ đang búng ngón tay như được dặn thôi.
Khắc sau, PHỤP!, vừa khi cái âm thanh đó vang lên, Johann đã biến đâu mất dạng. Mà không, chính xác hơn là gã vừa bị rơi xuống. Bởi thốt nhiên, trên mặt đất nơi gã vừa đứng lại từ đầu xuất hiện một cái hố khổng lồ── Hả?
“ỒỒỒỒỒỒ!!!” “Ma pháp gì thế kia?!” “Đứng từ chỗ đó mà cũng có thể mở hố dưới chân kẻ địch ư?!” “Độ chính xác quá cao!” “Đó nhất định chính là ma pháp thượng cấp [Khuynh Quốc]…” “Thế mà có cảm thấy dòng chảy ma lực gì đâu nhỉ?” “Có nghĩa là Đại tướng quân vừa sử dụng ma pháp vừa che giấu ma lực ư?!” “Hiểu rồi, là ma pháp thượng cấp [Tất Vũ Y] sao.” “Quả không hổ là Đại tướng quân!” “Đại tướng quân mãi đỉnh!!”
Hàng ghế khán giả bắt đầu rộn rạo. Đúng lúc này, Vill mới giải thích.
[Cái hố đó là đêm qua em đào đấy ạ.]
“Được làm vậy luôn hả?!”
[Tiện đây em cũng xin nói, bên dưới hố có đặt sẵn một rừng chông tre. Đến chừng này ắt hẳn Trung úy Helders đã bị xiên que toàn thân luôn rồi.]
Bộ không thấy ghê hả?!── Mà không, từ từ đã. Cái này hoạt động thế nào vậy? Cho dù có đào hố đi chăng nữa thì chắc gì Johann đã đứng ngay trên đó? Chẳng lẽ là ăn may?
[Xin tiểu thư chớ lo. Em đã đặt sẵn 52 hố bẫy trên vũ đài này rồi ạ. Cho dù anh ta có chạy kiểu gì thì cũng lọt xuống mà chết thôi. Vậy nên mong Komari-sama đừng di chuyển bất cẩn nhé.]
“………”
Xem chừng là tôi đang đứng ngay tâm một biển địa ngục. Trong khi tôi còn đang đờ người ra vì sợ hãi thì hàng ghế khán giả vẫn chưa ngớt hò reo. Nhìn ra mới thấy, bất ngờ thay, Johann đang trèo lên từ tận sâu dưới miệng hố trong khi toàn thân đẫm đầy máu tươi. Bằng cách thần kỳ nào đó mà gã vẫn còn sống nhăn.
“── Ha, hahaha, thứ này mà là ma pháp á? Đừng có đùa với tao… mẹ cái loại bịp bợm.”
Không lệch đi đâu được. Khuôn mặt đỏ gay, Johann trèo ra khỏi miệng hố rồi, BÙNG!, hai tay gã bao bọc trong lửa cháy, đôi mắt gã lườm tôi sắc lẹm.
“Chắc hôm qua mày đặt bẫy sẵn rồi đúng không? Tại đánh đường đường chính chính thì có khướt mày mới thắng nổi.”
Chuẩn luôn ạ. Cho tôi xin lỗi.
[Quá sức thất kính với tiểu thư. Komari-sama, ngài cứ cãi lại thỏa thích đi ạ!]
Thật lòng xin lỗi. Nhưng giờ mà tôi không ra dáng kẻ mạnh thì chết mất.
Vì vậy cho nên là,
“── Wahahaha! Thú vị lắm. Ta đây mà lại phải dụng tới hạ sách như đặt bẫy với một kẻ như ngươi ư? Hàm hồ, ăn nói hàm hồ! Tự phụ quá đỗi đấy Johann Helders ạ! Cỡ sâu bọ như ngươi ta có thể nghiền nát trong chớp mắt, bỏ vào lọ rồi tay chống hông tu ừng ực sau khi tắm xong đấy nhé!”
ỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒ────!!!
Hàng ghế khán giả lại được một phen gào thét, còn Johann thì trông điên tiết ra mặt.
“Làm được thì cứ thử coi────!!!”
“Vill ơi làm sao giờ hắn cáu thật rồi kìa!!!”
[Âu cũng là tự làm tự chịu thôi, nhưng xin hãy cứ để đó cho em─── nói là vậy chứ giữa Trung úy Helders và Komari-sama giờ chẳng còn hố bẫy nào nữa rồi.]
“Nói gì cơ?! Tưởng ngươi bảo đào nhiều lắm cơ mà?!”
[Em cũng chỉ biết nói rằng trời không độ ta thôi ạ.]
“Con ngốc này nữa!!”
Đúng khi ấy, một thứ nhiệt lượng như có gì đó bùng cháy sượt qua tai tôi. Đương lúc thất kinh, tôi quay lại nhìn về phía Johann. Toàn thân đẫm máu, đôi mắt long sòng sọc, gã liên tục ném đạn lửa về phía tôi.
“Hyahahahahaha! Chịu thiêu đê────!!”
“Chờ, khoan, hết gi───!!”
Trông cái bộ dạng gã bùng lửa mà lao tới chỗ tôi giống y hệt một gã cuồng phóng hỏa. Nhờ ơn mớ Hỏa Viêm Đạn gã quăng đi tứ phương tám hướng mà vũ đài bây giờ chẳng khác nào một địa ngục lửa cháy. May mắn thay là gã không nhắm bắn được tốt cho lắm, nhưng rồi cũng sẽ có lúc một viên đạn lạc tới chỗ tôi mà thôi. Tại tôi có di chuyển được đâu mà.
“Vill! Ta có cần búng tay nữa không?!”
[Thưa không, đã muộn rồi ạ.]
“Muộn gì?! Muốn sống bây giờ cũng không được nữa hở?! Bớt đùa co──”
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì chợt, một vụ nổ lớn bùng lên.
Cảm tưởng như nhãn cầu của tôi vừa bắn ra ngoài tới cả mét.
Âm thanh sấm rền ngoài sức tưởng tượng, gió thổi phập phùng, ánh sáng lấp lóe── những chấn động khổng lồ liên tiếp bùng lên khiến tôi muốn đứng yên thôi còn khó. Đứng ngay tâm vụ nổ chính là Johann. Trong khi tôi còn chưa hiểu mô tê chuyện gì mà chỉ biết đưa tay lên che mặt, giọng nói của Vill thông qua ma cụ liên lạc lại vẫn bình thản như không.
[Là mìn đấy ạ.]
Hả? M… Mìn?
[Xem chừng anh ta đã giẫm phải rồi nhỉ. Thế nhưng, chuyện này cũng chẳng có gì khó hiểu. Em đã chôn tới 96 quả kia mà.]
“Bộ ngươi tính biến đây thành chiến trường hay gì?!”
Có khi nào nhỏ Vill này, tối hôm qua đã luôn có mặt ở vũ đài không? Tất cả chỉ vì tôi không muốn chết…
[Bây giờ hẳn Trung úy Helders đã thăng thiên bình an vô sự. Komari-sama đã chiến thắng rồi đấy ạ.]
“Không, à thì, có khi là vậy thật…”
Làn khói dày đặc dần thưa đi. Khéo khi ngay đến tử thi của gã cũng mỗi thứ một nơi mất rồi không chừng, chẳng muốn nhìn tí nào── vừa lúc suy nghĩ như vậy vọn qua đầu tôi, cũng là lúc hàng ghế khán giả nín lặng.
Tôi cũng không sao tin được mắt mình.
Johann Helders hẵng còn sống. Gã đang cào bò trên mặt đất, nhưng vẫn từ từ, chầm chậm tiếp cận tôi, trông hệt như một con sâu bướm.
Đã tơi tả như vậy rồi mà vẫn nhất quyết không đầu hàng.
Trong một khoảnh khắc, khi tôi suýt nữa là bị rung động trước ý chí kiên cường ấy──
“Hê hê, hê hê hê, hê, cũng khá phết đấy nhờ… Tao sẽ bắt mày, sẽ thiêu cháy quần áo mày rồi làm nhục mày trước công chúng… Fire dance lõa thể… hê hê hê, hê hê…”
Rung động mất tiêu rồi. Nhưng là rung vì sợ hãi.
Đúng thật là đã quá muộn, theo nhiều nghĩa.
Cuối cùng Johann cũng đã trườn được tới bàn chân tôi.
Vốn dĩ tôi đã định chạy, nhưng khi chợt nhớ ra mình đang đứng ngay tâm bãi mìn, thành thử chân tôi kẹt cứng. Có điều, hóa ra đây lại là lo lắng thừa thãi. Trong khi tôi đang hoảng loạn không biết nên làm gì, Johann liền ngất xỉu, tay vẫn còn chưa chạm nổi tới tôi.
Không còn cử động nữa. Gã đã đi đời.
M-May ghê── mà không, ai lại thấy mừng khi có người chết như vậy chứ.
Chung quy lại, nhiệm vụ của tôi bây giờ là phải diễn sao cho ra dáng kẻ thắng cuộc. Tôi dùng chân phải giẫm lên đầu gã (nhẹ nhàng nhất có thể) rồi tuyên bố cùng thái độ trịch thượng.
“Kẻ phản loạn, đã bại!!”
ỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒ──
Tiếng hô hào vừa nổ ra, một loạt thành viên Đơn vị 7 liền trào xuống vũ đài trông đầy hưng phấn── Mà bọn ngốc này nữa!! Chỗ này đúng thực là chiến trường luôn đấy mà không tôi làm sao nói vậy được kia!!
Đứng yên vị tại nơi chính giữa vũ đài, xung quanh liên tiếp xảy ra những vụ nổ kinh thiên động địa, chợt tôi thấy trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.
Đồng ý là cũng có mừng vì bản thân đã sống sót, nhưng tôi cũng bắt đầu cảm thấy tội nghiệp cho Johann khi thấy bộ dạng quá đỗi tả tơi của gã. Có nhìn thế nào cũng thấy quá đáng quá mà, toàn dụng tới những thủ đoạn hèn hạ không. Ấy thế mà đám cấp dưới của tôi vẫn không ngớt gọi tên “Komarin! Komarin!” (trong khi vẫn đang hứng chịu mưa bom bão mìn). Điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
“Này Vill, cảm giác như ta đang lừa người ta ấy…”
[Xin tiểu thư chớ lo lắng quá. Ngài thực sự đang đánh lừa bọn họ còn gì.]
“…… Ự, đúng quá không cãi nổi.”
[Komari-sama quả thực quá đỗi tốt bụng. Đã trở thành Thất Hồng Thiên rồi, em mong tiểu thư hãy cứng rắn hơn một chút.]
“Ừm…”
Mà, có nghĩ nữa nghĩ mãi cũng chẳng ích gì.
Tôi buông một tiếng thở dài, mắt quan sát những vụ nổ liên tiếp bùng lên nơi vũ đài── mà cứ ở đây mãi nguy hiểm kinh! Đâu đâu cũng thấy nổ bùm bùm hết cả!
☆
Tôi đã đánh lừa thần chết như vậy đấy.
Tiện đây, nạn nhân của vụ nổ, trong đó có Johann, thì đã được đưa đến bệnh viện. Gọi là bệnh viện cho vui tai chứ thực ra cũng chỉ là cái nhà xác, là nơi để bảo quản cơ thể chờ cho tới khi Ma Hạch hồi phục hoàn toàn. Cá nhân tôi đánh giá đây là nơi đứng đầu trong danh sách “Tuyệt đối không được ghé qua”.
Trở lại chủ đề chính.
Sau khi lê lết về được đến nhà, việc đầu tiên tôi làm chính là đi tắm. Mồ hôi rũ rượi toàn thân, tóc tai quần áo thì bị dính đầy máu chẳng rõ là của ai. Không thể cứ thế này mà lên giường được, tưởng tượng cảnh ấy tôi đã thấy chẳng khác nào ác mộng rồi.
Vì vậy, hiện tôi đang bước vào phòng thay đồ,
“…… Này. Giờ ta chuẩn bị đi tắm đấy nhé.”
“Em hiểu rồi ạ. Để em chuẩn bị đồ thay cho tiểu thư.”
“………”
“Có vấn đề gì sao ạ?”
“…… Trong lúc ta tắm thì ngươi tính làm gì?”
“Em sẽ làm việc thật nghiêm túc ạ.”
“………”
“Tiểu thư cứ thong thả tắm táp nhé.”
Nói đoạn, Vill liền rời đi.
Đáng nghi. Quá sức đáng nghi. Chẳng rõ cái gì đáng nghi, cơ mà nói chung là đáng nghi.
Bởi nhỏ này là đứa hầu biến thái kia mà. Trước giờ nhỏ đã có biết bao tiền án “cưỡng ép” người ta như thế kia mà. Mà không phải chỉ có những hành động “suýt soát qua kiểm duyệt” đâu nhé, mà còn đầy chuyện mém “vượt rào” nữa kìa.
“…… Mà thôi.”
Chắc mình suy nghĩ hơi nhiều rồi.
Nghĩ lại thì hôm qua với hôm kia có chuyện gì xảy ra đâu… Ừm. Thôi không nghĩ về nhỏ nữa. Cứ cảnh giác quá lại càng thêm stress, chẳng hay ho gì.
Lắc đầu một cái để xốc lại tinh thần, tôi cởi đồ ra rồi đặt chân vào phòng tắm. Tôi không biết bồn tắm kiểu mẫu là như thế nào, có điều hẳn bồn nhà tôi thuộc nhóm tương đối lớn, đến độ thả người ra một chút là có thể bơi được luôn. Tiện nói, tôi không biết bơi.
Sau khi cẩn thận gội đầu rồi rửa qua người, tôi liền ngâm mình trong bồn tắm.
Vừa lúc tôi ngâm người xuống đến vai, một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng tôi. Tiếng thở dài này lớn đến độ cảm tưởng như toàn bộ hạnh phúc đời này trong tôi đã bay hết ra ngoài, để rồi cuốn theo chiều gió về nơi phương xa.
“Hờờờờờờờờờờờờờờờ… Tưởng chết luôn rồi kia chứ…”
Trận quyết đấu hồi trưa trôi nổi trong đầu tôi.
Tên con trai đầu vàng── Johann Helders nghe ra có vẻ căm ghét tôi từ tận đáy lòng. Thế nhưng, đó cũng là lẽ hiển nhiên. Giờ một đứa con gái con nhà quý tộc không có thực lực lẫn thành tích tự nhiên lại đi đè đầu cưỡi cổ mình thì ai mà chẳng phản đối. Đúng hơn, những tên tôn thờ tôi như thần như thánh kia mới đúng thực là kỳ quái ấy.
Phải, như Johann mới là bình thường.
Những kẻ khác, một khi đã rõ rằng tôi là kẻ yếu, nhất định cũng sẽ nổi lên phiến loạn hệt như gã mà thôi──
“………”
Nói như vậy thì có lẽ, đồng minh đích thực của tôi chỉ có mình Vill.
Nhỏ không lăng mạ tôi.
Nhỏ chấp nhận yếu điểm của tôi.
Nhỏ liên tục cứu giúp tôi hết lần này đến lần khác.
“…… Có lẽ mình cũng nên cảm ơn nhỏ một tiếng.”
“Nếu tiểu thư muốn như vậy thì hãy thể hiện hết mình đi ạ. Nếu được thì em muốn tiểu thư thể hiện tấm lòng bằng cơ thể hơn là lời nói nên em xin phép ôm ngài được không ạ?”
“Quả nhiên là khỏi cần!!”
Do đã dự đoán được nên tôi hành động vô cùng mau lẹ. Ngay cái khúc “Nếu tiểu thư muốn như vậy” vang lên là tôi đã co giò bỏ chạy rồi. Thế nhưng tôi quên béng đi mất rằng thể lực của nhỏ hầu này quá đỗi bất thường. Chỉ mất có năm bước để vừa rẽ nước vừa thoát được khỏi bồn tắm, thế mà cuối cùng tôi vẫn bị nhỏ này bắt bằng ngón đòn bật nhảy y như một con châu chấu kích cỡ người thật.
“Chó chết! Tại sao ngươi lại ở đây hả?! Tưởng bảo đang làm việc cơ mà?!”
“Em nói dối đấy ạ.”
“Nói dối không chớp mắt luôn cơ đấy đồ chết tiệt── Khoan, đừng có sờ chỗ đóóóóóóóóó!!!”
Đoạn, khi còn đang la hét giãy giụa với đôi mắt đẫm lệ, tôi chợt thấy một vết đỏ trông rõ là đau đớn trên cánh tay của Vill - thứ đang ôm một vòng quanh eo tôi.
Có khi nào, đấy là──
“Nào Komari-sama, cùng tắm với em thô…”
“Ngươi, bị thương lắm thế này?!”
“!!”
Cảm tưởng như thời gian vừa ngưng lại.
Khắc sau, ÙM!, nhỏ hầu biến thái liền giãn khoảng cách ra với tôi. Cảnh này nghe ra mới mẻ ra phết, có điều chuyện này thì sao mà chẳng được. Vill liền giấu hai tay ra sau lưng, tỏ vẻ lãnh đạm.
“…… Mấy vết thương thôi ạ. Ngày mai sẽ trở lại bình thường ngay ấy mà.”
“Nhưng mà, chẳng phải đau lắm hay sao…?”
“Vết thương ngoài da sẽ biến mất theo thời gian. Chẳng đáng để quan tâm đâu ạ.”
Vấn đề đâu có nằm ở đấy. Chợt, tôi liền nhớ ra một chuyện.
“Kể ta nghe làm sao ngươi lại bị thương thế này coi.”
“Em không kể đâu ạ.”
“Vậy ta ra lệnh. Kể cho ta nghe.”
Vill lặng thinh, như thể đang phải lựa lời để nói. Thế nhưng khi thấy được vẻ quyết tâm từ tôi, cuối cùng nhỏ cũng mở miệng.
“Em đã nói với tiểu thư về chỗ hố bẫy dùng để giết Johann Helders rồi phải không ạ?”
“Có rồi.”
“Tất cả là do em đào bằng xẻng đấy ạ.”
“Tự tay ngươi làm hết á?!”
“Tại em cũng chỉ biết sử dụng ma pháp kịch độc thôi mà.”
“………”
Hai người chúng tôi chẳng ai nói một lời, cứ vậy nhìn nhau chằm chằm.
Hai bên má của nhỏ hầu biến thái dần trở nên đỏ ửng.
Ắt hẳn không phải nhỏ xấu hổ vì đang khỏa thân, mà là bởi tôi đã phát hiện ra nhỏ đang bị thương. Tính cách gì đâu mà khó hiểu.
“…… Em vô cùng xin lỗi. Đã để tiểu thư phải thấy cảnh không hay rồi.”
Vill cúi đầu, trông hối lỗi ra mặt. Vẻ biến thái khi nãy đã biến đi đâu mất tiêu rồi── thiệt tình, nhỏ này đúng là ngố nặng.
“Có gì đâu mà không hay.”
Tôi xốc lại tinh thần rồi tiến lại chỗ Vill. Thế nhưng vừa lúc đến được trước mặt nhỏ thì tôi lại chợt thấy xấu hổ quá, bèn ngồi xuống rồi quay sang hướng khác.
Đôi chân khoanh lại dưới nước trong bồn, tôi ráng sức nặn ra những lời cần nói.
“Vill đã cố gắng hết sức vì ta mà. Không có Vill khéo giờ ta chết ngắc rồi cũng nên. Nên là ta, ờm, biết ơn ngươi lắm. Chính vì thế… đừng có che giấu vết thương nữa. Sao nhỉ… nói thế này chắc nghe sẽ hơi nặng nề, cơ mà… ta cũng sẽ gánh chịu vết thương cùng với ngươi mà… vậy nên…”
Những lời tôi nói càng ngày càng chẳng ăn nhập với nhau gì cả. Quả nhiên lời nói không thôi chẳng thể nào biểu lộ chính xác tâm tư con người nổi mà. Thế này thì tôi sẽ chẳng sao có thể truyền tải nổi một phần trăm những lời muốn nói mất. Hay đúng hơn là tôi còn chẳng biết mình đang muốn truyền tải điều gì nữa cơ.
“N-Nói chung là, cho ta cảm ơn. Vậy đấy. Hiểu chưa hả?”
Hiểu là hiểu thế quái nào được── trong lòng tôi thầm nhủ như vậy. Ấy thế mà,
“Em hiểu rồi ạ.”
“…… Hở? Hiểu rồi á?”
“Em đã hiểu ra Komari-sama yêu em đến nhường nào rồi ạ.”
“………”
Hình như có gì đó hơi sai sai thì phải. Mà thôi kệ đi.
“Komari-sama.”
“Làm sao?”
“Tiểu thư đúng thật chẳng khác gì nhỉ.”
Tôi liếc nhìn qua Vill. Bất ngờ chưa, nhỏ đang hơi nhoẻn cười kìa.
“Ta chỉ là một Ma Cà Rồng bình thường thôi. Ai lại khác thường như ngươi với cái đám trong Đơn vị.”
“Thưa không, ý em không phải như thế…”
Nói đến đây, Vill lại ngưng không nói tiếp nữa như đang cân nhắc điều gì đó. Dù thấy có phần đáng ngờ như thôi, chắc cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng đâu, không cần phải để ý.
Thay vào đó, tôi lại bày tỏ một điều khác khiến mình lo lắng.
“…… Này, ở bên ta bộ không vất vả hả? Ngăn không cho một con Ma Cà Rồng phế vật như ta không chết, chắc phải khó khăn cho ngươi lắm chứ…”
“Không có chuyện đó đâu ạ. Em có một năng lực đặc biệt mà.”
“Ma pháp kịch độc hả?”
“Là《Giải Phóng Liệt Hạch》ạ.”
Cái quái gì thế?
“Là một loại sức mạnh khác với ma pháp. Sử dụng nó có hơi khó── nhưng em nghĩ Komari-sama cũng không cần biết thêm đâu ạ. Đại ý em muốn nói là, em chưa bao giờ coi việc hỗ trợ Komari-sama là khó khăn hay vất vả hết.”
Chẳng hiểu gì ráo.
“Vậy hả? Nhưng mà này, làm sao mà ngươi cứ quyến luyến ta vậy hả? Thấy ghê.”
“Bởi Komari-sama là thiếu nữ xinh đẹp hàng trăm triệu năm mới có một mà.”
“Chuyện đấy ta thừa biết, cơ mà không phải thế, đó không phải lý do. Cảm giác như, ngươi còn nguyên do nào khác đặc biệt hơn nữa cơ.”
Vill khẽ thở dài.
Nhỏ ngưng lại một lúc, rồi nói tiếp.
“Em từng phạm phải một tội lỗi.”
“Chuyện đấy ta biết rồi.”
“Ơ, tiểu thư biết rồi ạ…?”
“Ngày nào ngươi chẳng quấy rối ta.”
Khuôn mặt Vill đúng kiểu “Tưởng chuyện gì~”. Tại sao nhỏ lại an tâm vì chuyện như thế, có nghĩ mấy nghĩ nữa tôi cũng chẳng hiểu. Nói trước cho mà biết, ta đây mà lạm dụng quyền lực một tí thôi là lý lịch ngươi sẽ đầy rẫy tiền án tiền sự luôn đấy nhá… Ơ kìa? Chẳng phải đây chính là điểm yếu của nhỏ hay sao? Vậy là tôi đã được giải phóng khỏi lời nguyền sữa dâu rồi!!
“Tội lỗi này Komari-sama không biết tới đâu ạ. Tội này nặng nề hơn nhiều.”
“Tội nặng hơn?! Chẳng lẽ ngươi có làm gì trong lúc ta ngủ…?!”
“Khác với những chuyện em làm với tiểu thư hằng đêm ạ. Chuyện này cũng từ lâu lắm rồi── và để bù đắp lại tội lỗi này, em đã trở thành hầu gái phụng sự tiểu thư. Đợi tới khi thiên thời địa lợi, em sẽ bộc bạch toàn bộ cho tiểu thư nghe.”
“V-Vậy hả……………………… Ủa?”
Hình như nửa đầu có câu gì đấy mà tôi không thể bỏ qua được, nhưng trông biểu cảm của Vill u ám quá đỗi thành thử tôi cũng chẳng hỏi được gì.
Trọng tội. Trọng tội hả? Nhìn Vill nghiêm túc thế kia thì ắt hẳn không phải tội gì biến thái rồi. Mặc dù có hơi tò mò, nhưng nếu nhỏ không muốn nói thì tôi cũng không nên hỏi. Cứ kiên nhẫn mà chờ thôi.
Từ đó, chúng tôi thong thả ngâm mình trong nước ấm một thời gian.
Hiếm có làm sao, lần này Vill lại không thực hiện bất kỳ hành vi biến thái nào nữa.
Cảm giác cứ thiêu thiế── Không không không không! Tỉnh lại đi mình ơi! Bị hạ độc mất tiêu rồi!!
Danh sách chương