“──Người ta có phê phán thì cũng đừng vội đầu hàng. Em phải vững tâm lên.”

Đó là điều chị gái em thường hay nói.

Không phải là em bị bắt nạt hay gì. Thế nhưng, tại đất nước nơi Ma Cà Rồng sinh sống này, một đứa con lai với chủng Thanh Ngọc như Sakuna dù có muốn hay không thì cũng sẽ cảm thấy lạc lõng, vô hình chung điều này khiến em trở thành trung tâm của những lời đàm tiếu.

Mặc dù vậy, chị gái của Sakuna lại luôn mỉm cười với em.

“Sao vậy em? Lại gặp chuyện gì không hay hả?”

Sakuna liền giải thích tình hình. Trong tiết học yêu cầu phải lập nhóm, thế nhưng chỉ có mình em là bị lẻ ra. Trông Sakuna cô đơn một mình như vậy, thế mà đám bạn cùng lớp lại chỉ biết đứng ngoài nói cười.

“Vậy à. Tội nghiệp em tôi. Để chị đi xử hết bọn nó.”

“Thôi mà chị. Thôi đi mà.”

Cô hốt hoảng kéo tay chị để ngăn cô gái lại. Tật xấu của chị gái em là thường xuyên tay nhanh hơn não.

Sakuna hướng mắt lên nhìn chị gái mình với vẻ bối rối.

“Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này ạ?”

“Cũng hết cách rồi em. Một quốc gia thường có xu hướng khép kín. Do có Ma Hạch nên đó âu cũng là lẽ đương nhiên thôi, có điều── vì chỉ biết suy nghĩ cho chủng tộc thuộc quốc gia mình, vậy nên những con người có hơi kỳ lạ một chút như chị em mình sẽ bị xa lánh. Thật tàn nhẫn, thật tàn nhẫn làm sao.”

“Vậy em phải làm sao đây ạ…?”

“Ừm… Sakuna khép kín thế này, thì tốt nhất là nên vận hết can đảm để hành động chăng? Có thể em sẽ bị đánh trả không chừng, nhưng chị dám chắc như vậy vẫn tốt hơn là không làm gì cả. Nhỡ có gì không hay thì đã có onee-chan ở đây rồi mà, chị sẽ làm gì đó cho. Đứa nào dám bắt nạt em chị, chị sẽ cho thăng thiên hết.”

“Đừng giết người ta mà…”

“‘Phải giết chứ’, tốt nhất em nên hành động với cảm xúc như vậy trong lòng. Những ai sở hữu trái tim mạnh mẽ thường sẽ sở hữu một sức mạnh đặc biệt. Và Sakuna thì có thừa tư chất mà── Chị đảm bảo đấy.”

Em có thể cảm thấy dũng khí trong mình ngày một trào dâng. Dẫu vậy, những lời chị gái em nói lại chẳng mấy cụ thể.

“……Chị ơi, em, phải làm gì đây ạ? Nói cho em đi.”

“Lần tới em khóc, đó sẽ là dấu hiệu. Nhất định em sẽ đau khổ vô cùng, nhưng nhất định không được nhượng bộ. Hãy hồi tưởng lại vì cớ gì mà em lại rơi vào bất hạnh như vậy, rồi cứ thế thuận theo cơ thể mách bảo là được. Khi đó nhất định Sakuna sẽ có thể hạnh phúc thôi.”

Sakuna và chị gái không quá xa cách về mặt tuổi tác. Ấy thế mà cô gái này lại có thói quen ăn nói kỳ lạ, vừa trừu tượng lại cũng vừa uyên bác. Bầu không khí xa rời trần thế mà người chị tỏa ra, Sakuna lại yêu quý vô cùng.

Và trên hết, chị gái em mang dáng hình như một chòm sao xinh đẹp──

“… Mặc dù không hiểu, nhưng em đã hiểu rồi.”

Câu nói nghe sao mà khó lòng ăn nhập được với nhau, nhưng đó là lời cảm tạ chân thành của em đối với người chị gái em tôn trọng hết mực.

“Thật sự cảm ơn chị nhiều lắm… Komari-oneechan.”

Đây là câu chuyện từ nhiều năm về trước.

Người chị dịu dàng của em, nay đã chẳng còn nữa rồi.



Buổi tuần đêm kết thúc mà chẳng thu được kết quả gì.

Sau khi chia tay với Đại tướng quân Komarin và cô hầu gái Villhaze, Sakuna liền nhẹ nhàng nhảy bước nhỏ trên con đường về nhà phủ trong màn đêm đen kịt.

Trái tim phấn chấn làm cơ thể cô cũng tràn trề năng lượng.

Làm việc từ chín giờ sáng đến mười giờ tối phải nói là mệt mỏi vô cùng, ấy thế mà tinh thần của Sakuna Memoirs lại nhẹ nhõm đến độ chẳng biết mệt là gì. Lồng ngực cô gõ trống thình thịch, chẳng khác nào một cô gái vừa hoàn thành tâm niệm cả đời là gặp mặt được thần tượng mình hằng ngưỡng mộ.

──Bởi vì. Bởi vì bởi vì, mình đã thực sự gặp được Đại tướng quân Terakomari Gandesblood kia mà.

Chưa kể còn được bạn ấy xoa đầu nữa chứ. Thật dịu dàng, thật cẩn thận, xoa xoa xoa xoa! Thế này mà con tim không phấp phới thì làm gì còn là Ma Cà Rồng xứ Mulnite này nữa!── Sakuna thực sự tâm niệm như vậy đấy.

“Hì hì. Hìhìhìhìhìhìhìhìhìhìhìhìhìhìhìhìhìhì……”

Bất giác, khuôn mặt cô nhoẻn lên thành một nụ cười. Cô thừa biết nhỡ có ai thấy mình thế này thì chẳng hay ho gì cho cam, thế nhưng cô không thể chỉnh lại cơ má được nữa. Vừa đi ngang qua một gã say xỉn khoác lên mình bộ quân phục, thế nhưng cô lại chẳng hề bận tâm đến gã.

Đối với Sakuna mà nói, Terakomari Gandesblood là một con người đáng ngưỡng mộ.

Nếu phải nói ra lý do thì cũng chẳng có gì to tát. Đó là bởi cô gái ấy sở hữu những thứ Sakuna không có.

Đầu tiên, cô gái ấy rất dễ thương, rất xinh đẹp, chưa kể là còn mạnh mẽ và có khí chất lãnh đạo. Phải tới khi gặp mặt cô mới biết rằng cô gái này còn rất dễ gần, đối xử với một đứa người mới vô dụng như cô bằng cả tấm lòng chân thành. Rõ là Ma Cà Rồng mạnh nhất Đế quốc mà lại mang trong mình trái tim ưa chuộng hòa bình, chẳng hề dựa dẫm vào bạo lực mà luôn cố gắng giải quyết mọi chuyện bằng đường đàm phán.

Được làm việc chung với một người vĩ đại như vậy quả là phước muôn đời Sakuna.

Cô vốn tưởng trở thành Thất Hồng Thiên chỉ toàn điều hại, ấy thế mà lại xuất hiện cái lợi bất ngờ chẳng hề báo trước── Ôm trong mình những tâm tư như vậy, Sakuna tra chìa khóa vào cửa nhà mình.

‘Nhà mình’ ở đây thực ra chính là ký túc xá nữ thuộc Quân đội Đế quốc. Đó là một công trình xập xệ nằm ở phía bên kia con sông gần trung tâm Cung điện Mulnite. Thất Hồng Thiên thường sẽ được trao tặng một chỗ ở khang trang hơn, thế nhưng Sakuna lại chuộng căn hộ một phòng nhỏ hẹp này hơn nên cũng chẳng hề có ý định chuyển nhà. Ở đây an tâm hơn hẳn mà.

“Em về rồi~”

Kít, cánh cửa mở ra. Điều này chẳng cần phải nói, nhưng trong phòng tối om. Sakuna vận chút ma lực vào bóng đèn ma lực lắp đặt trên trần nhà. Bùng, xung quanh chượt bừng sáng.

Trước mặt cô chính là Komari.

Có điều, đó lại chẳng phải Komari bình thường, mà Komari do chính tay Sakuna tạo ra, một Komarin cỡ người thật dựng lên từ ma pháp tạo hình trung cấp【Mud Creation】. Chỉ cần nhìn kỹ hơn một chút là ai cũng có thể ngộ ra rằng đây là hàng giả, nhưng thứ này được tạo ra quá đỗi tinh xảo đến độ nếu chỉ nhìn qua thôi thì ai cũng nghĩ đương sự đang thực sự đứng đó. Trong căn phòng nhỏ hẹp này chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể thấy thêm vài ba con búp bê giống hệt như thế này. Tổng cộng là 15 con.

“Em về rồi đây, Komari-oneechan.”

Cô nàng lên tiếng chào con búp bê Komarin với nụ cười rộng trên khuôn mặt. Có điều, chỉ chào một ‘người’ thôi thì những ‘người’ còn lại sẽ hờn dỗi mất. Vậy nên cô phải đi chào hỏi tất cả. “Em về rồi đây, Komari-oneechan.” “Em về rồi đây, Komari-oneechan.” “Em về rồi đây, Komari-oneechan.”── chuẩn chỉ 15 lần “Em về rồi” mới khiến Sakuna gật đầu thỏa mãn, đoạn cởi bộ quân phục trên người ra rồi nằm vật xuống giường. Ôm ghì lấy chiếc gối ôm in hình toàn thân Đại tướng quân Komarin, cô liền ngẫm lại những việc diễn ra trong ngày hôm nay mà quắn quéo hết cả người.

Ôi… Ôi── Cuối cùng cũng được trò chuyện với Terakomari-san mình hằng ngưỡng mộ rồi!!

Trái tim Sakuna được lấp đầy bởi niềm vui sướng cùng cực, và niềm vui sướng này sẽ còn kéo dài thêm một chút nữa. Cứ nghĩ đến chuyện này là con tim cô lại thắt lại, khuôn mặt lộ ra nụ cười nhăn nhở.



Sakuna hướng ánh nhìn lên trần nhà. Treo dán đó đây toàn là những tấm ảnh chụp trộm Komari cô kiếm được nơi chợ đen. Vừa khi thức giấc mà người mình hằng ngưỡng mộ đã lọt vào tầm mắt, việc này luôn khiến cô cảm thấy “Hôm nay cũng phải cố gắng hết mình mới được!” vào mỗi buổi sáng.

“Hừ hừ… hừ hừ hừ hừ…”

Đến cả lúc rời mắt khỏi trần nhà, thì đó đây trong căn phòng nơi nào cô cũng nhìn thấy được Komari. Đó là còn chưa kể đến đám búp bê Komari kích cỡ người thật. Áo thun Đại tướng quân trong tủ quần áo, mảnh giấy báo có ghi lại thành tích của Đại tướng quân Komarin, tranh chân dung Đại tướng quân Komarin do chính tay cô vẽ── Đảo mắt một vòng là thấy toàn Komari. Komari Komari. Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari Komari.

Vị chi là 100 sản phẩm ăn theo Komari.

Chẳng thèm giấu giếm, Sakuna đây đã quá đỗi yêu thương Đại tướng quân Komarin rồi.

Đương sự mà thấy cảnh này nhất định sẽ la hét thất thanh mà ngất xỉu tại chỗ, nhưng cô vốn dĩ đã chẳng hề có ý định cho người ấy thấy cảnh này rồi nên chẳng phải vấn đề gì quá to tát. Để đề phòng trường hợp viễn cảnh tồi tệ nhất ấy mà có xảy ra, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để mổ bụng tự sát từ lâu rồi.

“Ôi… Komari-oneechan.”

Em không muốn làm việc đâu. Em không muốn giết ai, mà cũng chẳng muốn ai giết mình.

Thế nhưng… nhờ có công việc này mà em mới được gặp chị.

“Ngày mai, mình sẽ lại được gặp nhau nhỉ…”

Mình muốn trò chuyện thêm nữa. Mình muốn hai đứa thân thiết thêm nữa. Mình muốn biết thêm về chị ấy, biết mọi thứ từ đầu tới chân, để rồi khi đã chuẩn bị xong xuôi thì rủ chị ấy ra chỗ tối và

trái tim chị.

Có gì đó chợt phát sáng.

Khoáng thạch truyền tin cô đặt nơi đầu giường đương phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Sắc mặt Sakuna liền tái hẳn đi.

Khuôn mặt cô chẳng còn đọng lại chút cao hứng nào như nãy giờ nữa.

Lại nữa rồi. Lại là những ký ức không vui ấy. Thế nhưng không trả lời thì không được. Không trả lời thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy đến với mình nữa.

Viên khoáng thạch tiếp tục phát sáng, như thể đang trách móc Sakuna vậy.

Cô hít lấy một hơi thật sâu, đoạn truyền ma lực vào viên đá với cánh tay run lẩy bẩy.

[──Mày làm cái gì vậy hả Sakuna Memoirs?!!]

Sakuna lập tức co rúm người lại.

Giọng nói phỉ báng đong đầy bạo lực ấy vang vọng tứ phía căn phòng.

“E-Em xin lỗi… nhưng mà, em không rõ mình có thắng được không nữa… Mấy người Thất Hồng Thiên đó, hiếm khi ở một mình lắm ạ.”

[Vậy thì yêu cầu quyết đấu hay làm gì đấy để bọn nó đối chiến một mình đi. Bọn này khác với lũ quan chức, xử luôn tại nơi công cộng cũng chả có vấn đề gì. Chẳng lẽ có mỗi thế mà mày lại đếch suy luận ra được?!]

“Đ-Đế quốc! Có cái gọi là Quân pháp đấy ạ… Khoản 11 điều 3 có ghi [Các Thất Hồng Thiên không được phép quyết đấu riêng với nhau dưới mọi hình thức] đấy ạ.”

Người đàn ông đầu kia cứng họng. Đó là khi Sakuna nhận ra, rằng mình vừa cự cãi những điều không cần thiết.

Một hành động không cần thiết khiến cơn giận trong gã nổi lên tựa vũ bão.

[──Thì việc của mày chẳng phải chính là tìm cách nào đó để hoàn thành công việc hay sao?!!]

“Em xin lỗi! Em xin lỗi em xin lỗi…!!”

[Con mẹ nó ngưng ngay cái giọng ẻo lả mà xúi quẩy đấy đi cho tao!!── Thôi nghỉ, tao hiểu rồi, tao hiểu đầu óc mày đần độn cỡ nào rồi. Công tác chuẩn bị để đấy tao làm.]

“Chuẩn, bị…?”

[Lời sao thì ý vậy. Cũng vừa hay, hình như Flöte Mascarail đang âm mưu tổ chức một buổi họp gì đó tương đối thú vị, nên tao quyết định tận dụng luôn. Nói trước cho mà biết, mày mà thất bại là chết với tao. Dám mà thất bại – dám mà vấy bẩn thanh danh Nghịch Nguyệt – để xem nào, tao sẽ phải phạt mày đấy. Nhà mày có bao nhiêu người ấy nhỉ?]

Cô có thể tưởng tượng vẻ mặt cười đểu của người đàn ông. Điều ấy khiến toàn thân Sakuna run lên vì ớn lạnh.

[Tao hỏi nhà mày có bao nhiêu người?!]

“B-Ba người ạ! Ba em, mẹ em và onee-chan…”

[Vậy thì tao sẽ giết tất. Chỉ cần mày thất bại, tao sẽ đồ sát cả nhà mày bằng Thần Cụ. Nếu như không muốn mất đi gia đình thì nhanh xử lý hết bọn Thất Hồng Thiên đi, Sakuna Memoirs.]

Cạch, đầu bên kia đã ngắt liên lạc.

Phải đến một lúc sau cô mới có thể cử động được. Đầu óc trắng xóa, cô thẫn thờ ngồi trên giường và phải tới khi kim đồng hô treo tường chỉ đến con số 11 giờ đêm thì cảm xúc trong cô mới một lần nữa hiện hữu.

Bộp, cô thả mình xuống giường.

Cô không muốn giết người. Cô không muốn bị ai sát hại. Thế nhưng nếu không đi giết thì sẽ lại bị giết.

Trần đời thực sự lại có điều vô lý đến nhường này sao?

“Komari, oneechan……”

Sakuna ôm ghì lấy chiếc gối ôm, lẩm bẩm cái tên của cô gái ấy. Chẳng biết tự lúc nào mà những hàng nước mắt đã rỉ ra khỏi khóe mắt mà thấm đẫm xuống ga giường. Nếu như mình có thể mạnh mẽ, có thể xinh đẹp, có thể can đảm được như người ấy, thì liệu mình có thể phá tan nỗi bất công này được hay chăng? À không──

──Hãy hồi tưởng lại vì cớ gì mà em lại rơi vào bất hạnh như vậy, rồi cứ thế thuận theo cơ thể mách bảo là được.

Phải rồi. Chẳng phải chính chị ấy đã nói như vậy hay sao?

Vẫn còn. Nhất định vẫn còn những việc mình có thể làm được.

“…… Năm mươi mốt. Năm mươi hai. Hôm nay là năm mươi ba. Thế là hết rồi.”

Cô lôi ra từ trong ngăn kéo một cơ số những viên ma pháp thạch có chứa ma pháp【Chuyển Di】.

Mặc dù không rõ rằng liệu hành động này có ý nghĩa gì hay không── thế nhưng, cứ mãi ngồi yên không kháng cự thế này thì mình cũng khó lòng nào chịu được. Đây là chút phản kháng nhỏ nhoi, một hành động trả thù lại tên khủng bố đáng oán hận.

Sakuna hít một hơi thật sâu, đoạn đổ ma lực vào để phát động ma pháp【Chuyển Di】.

Hình bóng cô gái lập tức biến mất khỏi căn phòng chứa đầy Komari.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện