Thế giới này thực sự đầy rẫy những điều vô lý.

Chừng 15 năm trước, tôi chào đời trong một gia đình quý tộc danh giá thuộc Đế quốc Mulnite.

Gia tộc Gandesblood.

Đầu tiên, cái họ gì đâu mà quá trời âm đục. Nào ga, nào de, nào bu nào do[note54428]. Nói đến đây là đủ hiểu cái gia tộc này thuộc dạng chẳng ra gì rồi, và thực tế thì nó chẳng ra gì thật, không cứu nổi.

Gia tộc Gandesblood là một danh gia vọng tộc, cha truyền con nối chức vụ Tướng quân Đế quốc suốt cả ngàn năm lịch sử. Chỉ cần dòm qua phả hệ nhà này là có thể dễ dàng tìm thấy một loạt cái tên vĩ nhân thường hay xuất hiện trong sách giáo khoa lịch sử, mà thực tế ngay đến mẹ tôi cũng từng chiếm được một ghế Thất Hồng Thiên Đại tướng quân đâu đó tầm năm năm trước đấy chứ.

Rồi đấy, từ đây mới bắt đầu vô lý nè.

Chuyện này ắt hẳn không cần phải nói ra, nhưng tôi là một Ma Cà Rồng chính nghĩa chuộng hòa bình, tuyệt nhiên không phải cái loại cuồng chiến binh như các bậc tiền nhân trong họ. Ấy thế mà họ hàng gần xa cứ điềm nhiên đặt áp lực lên vai tôi. Nào là “Tương lai Komari-chan sẽ trở thành một Tướng quân tài ba đấy nhỉ”, nào là “Cháu nó nhất định sẽ xử sạch lũ ngu độn ngoại quốc cho coi”, nào là “Cháu phải trở thành bá chủ sát phạt để lưu danh sử sách nghe chưa”── Trời đất ơi, cái họ này điên hết rồi.

Ban đầu tôi còn nỗ lực đáp lại kỳ vọng của mọi người, chứ giờ thôi, nghỉ.

Bởi vì, tôi thiếu thốn đủ thứ tài năng cần thiết kia mà.

Đầu tiên, tôi không dùng được ma pháp.

Thứ hai, thần kinh vận động quá đỗi tệ hại.

Thứ ba, cơ thể tôi hơi bị “xơ xác”.

Duyên do khiến tôi phải chịu ba điểm thiếu sót này đã quá rõ ràng.

Là bởi tôi không uống được máu.

Nói cho rõ ràng hơn một chút thì, trên bàn ăn nhà Gandesblood luôn được sắp sẵn một đống máu tươi chẳng rõ là từ ai mà ra, và tôi không hiểu nổi sao cả nhà ai cũng uống được cái thứ đó. Máu thì có vấn đề gì á? Mùi kinh, nhìn kinh, nói chung là gi gỉ gì gi cái gì cũng kinh.

Tại sao tôi phải uống cái thứ chất lỏng ấy? Tại sao mọi người ai cũng thể tu ừng ực cái thứ như vậy?

Cô em gái quý hóa của tôi từng nói: “Không uống được máu là phí mất mười phần cuộc đời đó chị ơi (cười).”

Nhiễu sự, để chị mày yên. Chị đây chỉ cần nước ép cà chua là ngon rồi.

Tuy nhiên, khách quan mà nói thì tôi mới đúng là đứa dị giáo.

Thế rồi, chuỗi ngày dị giáo của tôi bắt đầu rẽ sang một hướng mới.

Không uống được máu = không thể phát triển.

Máu là nguồn dinh dưỡng thiết yếu đối với Ma Cà Rồng, vậy nên không uống thì sẽ khó lòng phát triển cơ thể. Không dùng được ma pháp, thần kinh vận động tệ hại và thậm chí còn thấp hơn cả em gái, tất cả đều là do tôi không uống máu.

Chính vì thế mà cuộc đời tôi mới đầy rẫy kỷ niệm đau thương.

Trăm ngày như một, cứ đến trường là tôi lại bị đàm tiếu sau lưng, thậm chí có khi quá quắt hơn nữa là bị đánh đập vô cớ, hay nói trắng ra là bị bắt nạt. Ấy thế mà đám họ hàng đần độn vẫn cứ nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ vọng, đúng là hết thuốc chữa. Tôi nào có mạnh mẽ tới độ chịu đựng được tình cảnh như thế kia chứ.

Và đó là lý do khiến tôi tự nhốt mình trong phòng.

Từ đó đến nay cũng được ba năm rồi.

Trong cái xã hội Ma Cà Rồng nơi sức mạnh thống trị tất cả thì một đứa hikikomori không thể hút máu, không dùng được ma pháp mà thần kinh vận động còn tệ hại như tôi đây làm gì có chỗ đứng. Tự nhốt mình trong phòng, vừa an toàn vừa an tâm, ung dung viết tiểu thuyết như thế này lại hợp với tôi hơn hẳn. Đáng ra phải là như vậy──



Đồng hồ sinh học trong tôi cho biết rằng ông mặt trời đã lên.

Thế nhưng tôi sẽ không dậy. Nhất định không dậy. Tôi chìm người trong chăn, nhắm chặt mắt, rồi ôm ghì lấy chiếc gối ôm hình cá heo trước đây cha từng mua tặng, không hề cử động lấy một li.

Dù gì tôi cũng là dân vô công rỗi nghề sống ở tầng lớp cao, chẳng hề có quan hệ ngoài xã hội mà.

Hay cứ thế này rồi ngủ thêm phát nữa nhỉ── Vừa nghĩ đến đây, chợt tôi thấy trong mình có gì đó là lạ.

Bụng tôi cứ ngưa ngứa. Gãi mấy gãi nữa cũng vẫn ngứa.

Chắc trong khi ngủ bị con bọ nào cắn rồi. Đôi mắt hẵng còn ngái ngủ, tôi dựng người dậy rồi vẩn vơ vạch cái áo ngủ lên.

“…… Hả?”

Đoạn, tôi cứng đờ người.

Một thứ hoa văn lạ mắt chẳng biết từ đâu hiện lên trên rốn tôi. Hoa văn màu máu cuồn cuộn tạo thành hình cánh dơi, trông rõ là kỳ dị. Cảm giác như tôi từng thấy hoa văn này ở đâu rồi── À phải, chính là Quốc huy của Đế quốc Mulnite, được vẽ trên quốc kỳ treo trên Cung điện.

Tôi thử cọ vào, và đương nhiên là nó không rơi ra. Cảm tưởng như tôi vẫn còn đang nằm mơ vậy.

“── Chào buổi sáng, thưa Terakomari-sama.”

Bất giác, một giọng nói vang lên khiến trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhìn ra mới thấy, có một đứa con gái lạ mặt đang đứng yên vị nơi góc phòng tôi. Cô ả khoác lên mình bộ đồ hầu gái cùng ánh mắt nghiêm nghị tạo ấn tượng lạnh lùng.



Hầu gái làm việc trong nhà mình hả ta?

Tôi nâng độ thận trọng lên mức tối đa, đoạn nhìn chằm chằm vào đối phương.

“A-Ai vậy hả? Sao lại ở trong phòng tui?!”

Bất ngờ, bờ mi cô hầu gái giần giật,

“Cho em xin lỗi vì đã không tự giới thiệu. Em tên là Villhaze, cấp bậc trung úy đặc nhiệm chuẩn tam vị trực thuộc Quân đội Đế quốc Mulnite. Từ hôm nay em được giao trọng trách trở thành hầu gái riêng phục vụ cho Terakomari-sama.”

Chả hiểu gì sất. Cô hầu kia thì cứ dáo dác liếc ngang liếc dọc phòng tôi.

“Lại nói── Em xin thất lễ, nhưng có vẻ căn phòng này có hơi bừa bộn thì phải.”

Thất lễ kinh dị.

“…… Cô tới đây là có mục đích gì? Tiền hở?”

“Xin tiểu thư đừng sợ hãi. Em là đồng minh của Terakomari-sama mà.”

Chắc đây tin. Khéo khi ả là trộm, hoặc tệ hơn là tên biến thái nào đó vào bắt cóc mình không chừng. Những lúc thế này tốt nhất là nên bàn bạc với cha. Mà thôi, quan trọng hơn là giờ tôi muốn đi vệ sinh. Muốn đi lắm rồi mà cô ả cứ nhìn chằm chằm tôi mãi không rời. Làm sao giờ? Cảm giác như sắp rỉ ra tới nơi rồi đây.

“…… Này, Villhaze nhỉ? Ở đấy chờ tui một tẹo.”

“Ta không có dư thời gian đến vậy đâu ạ. Giờ tiểu thư phải cùng em tới Cung điện ngay lập tức.”

Cung điện. Nghe cái đã thấy điềm chẳng lành.

Sau khi phát huy năng lực cảm nhận nguy hiểm bẩm sinh tới mức tối đa, tôi luồn lách linh hoạt như mèo để tẩu thoát khỏi căn phòng này. Ấy thế mà, chẳng rõ tự lúc nào nhỏ hầu kia đã nắm chặt lấy tay tôi, làm tôi chới với không sao đứng vững được.

“Thả ra! Tui phải đi vệ sinh!”

“Giờ không phải lúc để đi vệ sinh đâu ạ. Xin ngài hãy nghe em nói đã.”

“Sắp ra tới nơi rồi đấy?! Cô đành lòng để tui tè dầm ở đây hả?!”

“Xin ngài hãy vừa ra vừa nghe em nói đi ạ.”

“Thế khác nào biến thái không chứ hả?!”

“Không có ai nhìn đâu, ngài không phải lo.”

“Hai cái mắt cô để làm cảnh chắc?!”

Con nhỏ này bị sao vậy? Quả nhiên là một đứa biến thái lập mưu bắt cóc tôi hở? Dễ vậy lắm. Dù gì tôi cũng là một thiếu nữ xinh đẹp cả trăm triệu năm mới có một mà (Cha tôi nói thế đến mòn cả tai luôn nên nhất định không thể sai được).

“Không còn thời gian đâu ạ. Xin ngài hãy nghe em.”

“Còn lâu! Đằng nào cô cũng sẽ bắt cóc tui đi chứ gì?! Tui xinh xắn nhường này kia mà!”

“Tự tiểu thư nói vậy không thấy sai ạ?”

Khi chúng tôi đang đốp chát nhau như vậy,

“Thả con bé ra đi, Vill-kun.”

Một giọng nói trầm thấp phát ra từ phía hành lang. Cảm giác như vừa được cứu, tôi quay đầu lại thì thấy một Ma Cà Rồng cao ráo khoác lên mình bộ áo măng tô đen nhánh bước vào phòng. Đúng rồi, nói tiếp đi cha ơi! Nhỏ hầu biến thái này đang định bắt cóc con đó!── Vừa khi tôi gào thét như vậy trong tâm, nhỏ hầu kia liền thả tay tôi ra không một thoáng chần chừ.

“Ặc!”

Bị cuốn theo quán tính, tôi ngã cái oạch rồi lăn mặt một đoạn dài trên nền nhà. Đau quá. Sắp khóc mất tiêu rồi. Tầm nhìn sao mà mờ ảo.

Nhỏ hầu biến thái kia hoàn toàn ngó lơ tôi mà cúi đầu trước cha.

“Em vô cùng xin lỗi, thưa ngài Gandesblood. Terakomari-sama kháng cự quá quyết liệt nên em đang tính tới cách cưỡng ép vác ngài ấy đi.”

Quả nhiên con nhỏ này muốn bắt cóc tôi mà.

“Đừng có bắt nạt con gái ta quá đà. Con bé là hikikomori chính hiệu ấy.”

“Phải rồi, ngài ấy là hikikomori mà nhỉ.”

Đừng có người tung kẻ hứng như thế giùm con với. Tim con như bị ngàn mũi kim xuyên thủng rồi đây này. Nói trước cho biết, mang tiếng hikikomori chứ nếu thích thì tôi muốn ra ngoài khi nào cũng được đấy nhé. Có cái giờ tôi cảm thấy không cần thiết thôi, chứ tôi mà hứng lên thì đi du lịch quá giang một vòng quả đất cũng chẳng khó khăn gì.

“Ôi Komari! Có bị thương chỗ nào không con?”

Khi tôi gượng người dậy với vẻ bất mãn trong lòng, cha bước lại gần chỗ tôi, hai tay mở lớn trông rõ cường điệu. Chưa kể ổng còn thản nhiên ôm ghì lấy tôi nữa chứ. Ổng mà không phải cha tôi thì giờ đã bị bắt vì tội xâm hại tình dục từ đời nào rồi.

“Hừm, trông con có vẻ không sao, nhưng thôi ta cứ gọi bác sĩ cho chắc nhé. Nhỡ đứa con xinh xắn cả trăm triệu năm mới có một nhà ta mà có làm sao thì ta chết mất.”

“C-Con không bị thương gì đâu mà.”

“Terakomari-sama, ngài không sao thật chứ ạ? Bụng ngài có cảm thấy gì kỳ lạ không ạ?”

Mặc cho trong tâm vẫn rủa “Đây thèm vào mà cần cô lo nhá”, nhưng rồi lại chợt nhớ ra.

Đúng rồi nhỉ, còn cái hoa văn trên bụng tôi nữa. Vùng bụng quanh chỗ đấy cứ ngứa ngứa.

Soạt.

“Ôi trời, tiểu thư mà cứ gãi như thế thì hỏng làn da nhung lụa mất đó.”

“Đừng có tự tiện lật áo ta lên cái đồ hầu biến thái!”

Tôi đập mạnh vào tay nhỏ tôi nhanh chân lùi ra sau ba bước. Nhỏ nhìn lại tôi mà chẳng lộ chút biểu cảm nào cả, sợ kinh. Rõ ràng tôi đang gặp nguy hiểm.

“Cha ơi! Con nhỏ kia là ai vậy?!”

“Cô gái này là Vill-kun, từ hôm nay sẽ trở thành hầu gái riêng của Komari đấy. Cô ấy sẽ làm mọi điều Komari nói nên cứ tùy ý sai bảo nhé.”

Mọi điều? Mới nãy con bảo nhỏ thả ra là nhỏ lơ đẹp luôn đấy ạ.

“Con đâu cần hầu gái làm gì đâu. Chưa kể nhỏ này cứ ghê ghê sao á…”

“Con có nói thế thì cha cũng chịu, việc này là do Hoàng đế Điện hạ quyết định mà. Ráng chịu đi thôi Komari con à.”

“Hoàng đế? Tức là sao?”

“Từ đây em xin phép được giải thích.”

Nhỏ hầu biến thái kia bước lên một bước.

“Terakomari-sama, hẳn ngài biết về Thất Hồng Thiên chứ ạ?”

“Tự nhiên dở chứ hỏi cái chi… biết thì cũng có biết…”

Thất Hồng Thiên. Đó là những Ma Cà Rồng phụ trách toàn bộ hoạt động quân sự của quốc gia, chưa kể còn là bảy kẻ mạnh nhất Quân đội Đế quốc. Mà chuyện này thì liên quan gì?

“Terakomari-sama vừa trở thành một người trong số đó đấy ạ.”

“Hả?”

“Nhiệt liệt hân hoan. Mới mười lăm tuổi đã trở thành Thất Hồng Thiên, quả là tài năng hiếm có khó tìm.”

“Từ từ cái đã… Sao lại thế?”

“Thì là, tại cha có hơi bị cố gắng quá đà đó mà.”

Cha tôi nói, cùng nụ cười thấy gớm trên khuôn mặt.

“Komari này, khi trước con từng bảo muốn tìm việc phải không?”

Thịch, cảm tưởng như tim tôi vừa hẫng một nhịp.

“…… C-Con có nói thế hả ta?”

“Cha thì nhớ rõ lắm đấy. Hình như là tiệc Giáng Sinh năm ngoái thì phải. Lúc ấy Lolo bảo Komari ‘Chị cũng phải sớm tìm việc đi chứ ha’, thì con đáp lại thế này──”

── Tìm việc, ấy hả? Ngay đến chị đây cũng hiểm tầm quan trọng của lao động đó nha? Nhưng mà này, chị đây là một hiền tài hiếm có khó tìm, làm gì có công việc nào phù hợp với chị kia? Mà, nếu phải nói thì “công việc” Hoàng đế Đế quốc Mulnite cũng khá lắm chứ nhỉ. Được mà làm Hoàng đế thì chị cũng chẳng ngại nai lưng làm việc đâu à nha.

Mặt tôi nóng bừng hệt lò than.

Nghe lại mới nhớ, hình như tôi từng nói như vậy thật.

“Trời ơi, cha đã cảm động vô cùng luôn đó. Komari rụt rè, Komari giam mình trong phòng tới ba năm liền thế mà lại thừa nhận rằng muốn làm việc như vậy, quả là…”

Tôi biết phải phản ứng như thế nào đây? Nói trắng ra thì tôi chả muốn làm việc tẹo nào hết ráo. Ba cái chuyện “Nếu được làm Hoàng đế thì sẽ nai lưng làm việc” toàn là bá láp bá xàm, miệng nhanh hơn não do hơi cồn mà ra cả. Tiện đây, khi ấy tôi uống nước ép táo.

“V-Vậy ạ. Hình như con có nói thế thật. Vậy, sau đó thế nào ạ?”

“Nên là hôm trước ta đã diện kiến điện hạ, yêu cầu ngài trao lại ngai vàng cho Komari.”

Cha bị ảo à?!

“Thế rồi điện hạ nổi xung dữ dội luôn ấy.”

Thì đương nhiên là phải vậy rồi.

“Dù vậy thì cha vẫn không đầu hàng. Tất cả là vì Komari.”

Con xin cha luôn đấy, bớt làm trò con bò giùm con.

“Cha đã nhấn mạnh vào mọi nét nổi bật của Komari. Như chuyện Komari tự xưng là hiền tài hiếm có khó tìm này, như chuyện Komari luôn náu mình trong phòng mà suy tư những chuyện người thường khó lòng hiểu được này, và quan trọng nhất chính là chuyện vẻ đẹp của Komari cả trăm triệu năm với có một── Nói chưa xong thì bất ngờ làm sao, điện hạ đã bảo rằng ‘Nghe thú vị đấy’.”

Thú vị chỗ nào? Bộ tính thiêu mặt con thành tro hay gì?

“Nói chung là điện hạ đã thừa nhận Komari rồi đấy. Nói là vậy, chứ ngang nhiên đưa một đứa con gái chưa có thành tích hay chiến công gì lên làm Hoàng đế cũng không được, con đồng ý không? Vậy nên phải làm Thất Hồng Thiên trước.”

Nhỏ hầu biến thái cũng gật đầu đồng tình.

“Chính xác như ngài Gandesblood vừa nói. Theo phong tục của Đế quốc Mulnite, chỉ những con người sở hữu sức mạnh xứng tầm ‘quốc sĩ vô song’ mới có thể lên ngôi Hoàng đế. Nói cách khác, những người đoạt được chiến công vang dội dưới tư cách Thất Hồng Thiên sẽ trở thành ứng cử viên dự khuyết cho ngôi vị Hoàng đế kế nhiệm. Điện hạ bổ nhiệm Terakomari-sama lên làm Thất Hồng Thiên ắt hẳn chính là để kiểm chứng thực lực của người. Nhân đây em xin nói luôn, em là hầu gái được phái tới để hỗ trợ cho Terakomari-sama ạ. Rất vui khi được gặp ngài.”

Tự nhiên tôi thấy chóng mặt dữ dội.

Thất Hồng Thiên, tức là cái lũ ác ma tàn sát những chủng tộc khác tại《Lãnh Thổ Hạt Nhân》đặt tại trung tâm thế giới đúng không? Tôi là Ma Cà Rồng chính nghĩa chuộng hòa bình đó nha, đời nào ăn rơ nổi với cái lũ man rợ đó được kia chứ.

Ừ, bảo làm là làm thế nào cho được, đồ cha ngốc.

Bởi mọi chuyện đã vượt quá khả năng xử lý của não bộ, hay đúng hơn là do nơi nhà nhỏ đang vẫy gọi, tôi liền mặc kệ hai con người kia rồi thẳng tiến tới nhà vệ sinh. Đoạn,

“Xin hãy chờ đã!”

Hệt như tôi lo lắng, nhỏ hầu biến thái này bám víu lấy đùi tôi không rời.

“Em là hầu gái được phái tới để hỗ trợ Terakomari-sama bước đi trên con đường thống trị! Xin ngài, xin ngài hãy chấp nhận chức vụ Thất Hồng Thiên đi ạ! Nếu không thì, em tồn tại vì lẽ gì kia chứ…”

“T-Thôi ngay, thả ra coi! Sắp ra tới nơi rồi đó?!”

“Em là nữ hầu của Terakomari-sama. Có thế này thôi thì em đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi ạ.”

“Tâm lý làm gì?! Cha cũng đừng đứng yên đó nhìn nữa, lại giúp con với!”

“Con cứ nói thế, chứ Vill-kun dù gì cũng là một nữ hầu ưu tú, vô cùng phù hợp với vị hiền tài hiếm có khó tìm như con. Nhất định cô ấy sẽ hỗ trợ hết mình để con có thể tiến lên phía trước đấy.”

“Có mà con nhỏ này đang cản bước con thì đúng hơn ấy?!”

“Terakomari-sama. Xin người, hãy trở thành Thất Hồng Thiên đi ạ.”

“Ai mà thèm cái chức vụ ấy!”

Tôi cố gắng trưng ra vẻ mặt đáng sợ nhất có thể rồi lườm nhỏ hầu biến thái kia một cái.

“Nhân đây con cũng nói luôn, con sẽ trở thành một tiểu thuyết gia! Cho tới giờ con đã viết mòn cả tay luôn rồi! Không cần phải đi ra ngoài, chẳng cần phải can hệ với ai, chỉ cần nhốt mình trong phòng rồi dệt nên muôn vàn câu chuyện, con muốn một cuộc sống như thế cơ! Cái gì mà ‘muốn tìm việc’ cơ, rõ ràng làm lời nói gió bay rồi còn gì! Làm sao mà phải nghiêm túc đến vậy chứ hả đồ cha ngốc!!”

Nói xong tôi mới chợt nhận ra.

Rằng cả cha lẫn nhỏ hầu biến thái kia đều đang á khẩu nhìn tôi.

Tự nhiên con tim tôi nhói lên.

Xem ra làm hikikomori quá lâu có thể khiến đầu óc tôi loạn xị ngậu hết cả.

Nếu là tôi của khi trước thì đời nào dám nạt thẳng mặt cha như thế này kia chứ.

“N-Nói chung là… con không làm Thất Hồng Thiên đâu.”

“Vậy nhưng…”

“Nhiễu sự quá đấy!”

“Vậy nhưng── nếu không làm Thất Hồng Thiên, Terakomari-sama sẽ nổ bùm rồi chết mất.”

“…… Giề?”

Nhỏ này vừa phát ngôn cái gì nghe lạ tai thế?

Nổ bùm? Hả?

“Đúng như Vill-kun vừa nói đấy, Komari.”

Cha nhìn tôi mà nói, lông mày ông nheo lại.

“Để trở thành một Thất Hồng Thiên, con cần phải ký khế ước với Hoàng đế Điện hạ. Khế ước này yêu cầu con phải tận lực tận tâm cống hiến cho Đế quốc để đổi lấy địa vị Thất Hồng Thiên. Và khế ước này được thiết lập để phát nổ bằng ma pháp trong trường hợp vi phạm điều khoản.”

“Không không, vốn dĩ con đâu có ký cái khế ước nào.”

“Tối hôm qua… đã lẻn vào đây ạ.”

“…… Cái gì lẻn vào cơ?”

“Điện hạ ạ. Nhân lúc Terakomari-sama đang ngủ, người đã ký khế ước với tiểu thư bằng một nụ hôn.”

“Hảảảảảảảảảảảảảảảảả?!!!!”

Hô… là, HÔN ấy hả?! HÔN đúng mặt chữ luôn ấy hả?! Đúng là bình thường khế ước ma pháp thường được phát động bằng một nụ hôn cơ mà── tự tiện xâm nhập vào phòng người ta, rồi hôn khi người ta đang ngủ, nhìn kiểu gì cũng thấy y chang hành động của bọn biến thái!

“…… Mà không khoan đã, khế ước ma pháp là phải đôi bên cùng đồng ý thì mới phát động được chứ! Con có đồng ý bao giờ đâu?!”

“Cha đồng ý hộ con luôn rồi. Dù gì cũng là người đại diện hợp pháp mà.”

“Cha làm cái quái gì vậy hả?!”

Mặc cho tôi đấm bồm bộp liên tục, cha vẫn cười “Ahahaha” thật sảng khoái. Mà đây nào có phải chuyện cười đâu chứ.

Mà nói như vậy, tức là thứ hoa văn nổi trên bụng tôi chính là minh chứng cho khế ước đó sao? Đùa cũng một vừa hai phải thôi chứ. Phi lý đến độ này là đủ để đưa ra hầu tòa rồi đấy nhé.

“Chết cha rồi… đời mình thế là xong…”

“Thưa Terakomari-sama, đây là thư từ điện hạ ạ.”

Nhỏ hầu biến thái liền đưa tôi một bức thư màu mè hoa lá đến độ sáng chói cả mắt. Tôi đảo mắt qua một lần.

[Trẫm quyết định phong cho Komari chức vụ Thất Hồng Thiên. Khế ước bằng máu đã hoàn thành, vậy nên khanh nhất định sẽ không thể khước từ mệnh lệnh từ trẫm. Nếu không muốn bị nổ cái bùm thì hãy nỗ lực hết mình để được trẫm công nhận trở thành ứng cử viên ngôi vị Hoàng đế kế nhiệm đi── Mà, tạm bỏ qua vấn đề thực lực dưới tư cách Thất Hồng Thiên Đại tướng quân thì tối thiểu trẫm đã công nhận ngoại hình của khanh rồi đó. Quả tình không sai, trong Đế quốc này vẻ đẹp của khanh đích thị là thượng phẩm. Ngắm nhìn khuôn mặt khanh khi ngủ thôi đã khiến trẫm phải hưng phấn đến không sao chịu nổi.

Tiện nói, trẫm có nghe đồn rằng khanh không thích uống máu. Thân là Ma Cà Rồng mà lại không uống máu, quả là hiếm thấy. Biết khanh như vậy nên trẫm cũng không ép uổng, chỉ rót nước miếng trẫm vào miệng khanh để hoàn thành khế ước thôi, không cần tới máu. Nói cách khác là hôn sâu đó. Trẫm chưa bao giờ đối xử đặc biệt đến nhường này với ai khác đâu đấy nhé. Vậy nên cứ tận hưởng hương vị trẫm đi nghe chưa.]

THẤY GHÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊ──────────?!

“Mừng cho ngài, Terakomari-sama.”

“Mừng cái con khỉ! Nổi hết cả da gà lên rồi đây này! Làm như ta muốn được cưỡng hôn lắm ấy…”

“Thôi thôi. Dù gì cũng là cơ hội tốt, cứ làm Thất Hồng Thiên đi con. Thế này thì Komari cũng là công dân của xã hội rồi! Cuối cùng cha cũng được ưỡn ngực tự hào khi kể về con!”

Ahahahahahahaha── Tiếng cười của cha tôi nghe sao mà xa xăm.

Thất Hồng Thiên Đại tướng quân.

Tại sao lại là công việc khiếp đảm nhường này kia chứ? Nếu kiểu gì cũng phải làm việc thì tôi muốn làm việc gì an toàn hơn kia, kiểu như mở tiệm bánh ngọt chẳng hạn…

“Terakomari-sama, xin được chúc mừng tiểu thư. Mặc dù hơi gấp nhưng em xin được thông báo lịch trình tiếp sau đây. Đầu tiên, ngài sẽ phải yết kiến điện hạ trong hai tiếng nữa. Sau đó là ra mặt giới thiệu bản thân trước cấp dưới. Ngày mai sẽ là trận chiến đầu tiên, đối đầu với Vương quốc Lapelico. Sau đó sau đó──”

Mặc dù nhỏ hầu biến thái kia cứ thao thao bất tuyệt về lịch trình, nhưng những lời nhỏ nói chẳng còn lọt vào tai tôi nữa.

Gì thế này? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Ước gì khi ấy mình đã không xàm ngôn chuyện Hoàng đế này kia…. Mà nghĩ lại thì sao cha thuyết phục nổi Hoàng đế kia chứ? Có nhờ quan hệ cũng chỉ đến mức độ thôi chứ? Bộ cha tui nắm điểm yếu của người hay gì hở?

Mà thôi, có thầm rủa trong tâm thế này cũng chẳng được tích sự gì.

Đây là hiện thực. Phải, chính là hiện thực.

Đã trốn tránh hiện thực tàn khốc đến nhường này, hẳn đây chính là quả báo dành cho tôi.

“OAAAAAAAAAAAA────────────!!!!”

Sau khi đã chạm đến giới hạn (theo nhiều nghĩa), cuối cùng tôi buông một tiếng hét thảm thương.

Giờ tôi chỉ muốn quỳ rạp mình xuống, nhưng do nhà nhỏ đang vẫy gọi lên tôi phải ba chân bốn cẳng chạy ra nhà vệ sinh.

Lần này chẳng có ai cản tôi lại nữa.



Một tiếng sau.

“Này, ờm… Villhaze.”

“Tiểu thư cứ gọi em là Vill đi ạ.”

“V-Vậy hả… Thế thì cứ gọi ta là Komari. Trong nhà ai cũng gọi ta như thế hết.”

“Em xin tuân lệnh, thưa Komari-sama.”

“Ừm… Tiện đây, Vill, cấp dưới của ta chắc chỉ có, chừng, năm người thôi hở?”

“Là năm trăm người ạ.”

Mém tí nữa là mặt tôi đã úp thẳng xuống đường. Đúng là tôi có phần bất ngờ trước con số năm trăm nhỏ vừa nói, nhưng chủ yếu là do lâu lắm mới được hứng mình dưới ánh nắng mặt trời nên tôi có phần hơi mê man.

“Ưưưưư… Mặt trời chói kinh…”

“Ôi, Komari-sama! Xin tiểu thư hãy vững vàng lên! Em sẽ đưa ngài tới nhà vệ sinh ngay.”

“Tự nhiên ra nhà vệ sinh làm quái gì?!”

“Bởi tiểu thư muốn đi đến mức đó kia mà.”

“Con xong lâu rồi thưa mẹ trẻ!!”

Từ khi tôi gặp được nhỏ hầu biến thái này tới giờ mới được một tiếng.

Hiện thực này quá đỗi tàn khốc đi.

Tôi đã thử véo má không biết bao nhiêu lần để xem mình có đang nằm mơ không, có điều một lần véo là một lần đau. Nói cách khác, tôi đã được Hoàng đế Điện hạ phong làm Thất Hồng Thiên, và chỉ cần cự tuyệt một câu thôi là tôi sẽ bị nổ cái bùm, chết như một con đần luôn. Có gieo gió gặp bão hay nhân quả báo ứng gì thì chuyện thế này cũng vô lý quá đỗi khiến tôi không khỏi ôm đầu.

“Trời đất ơi, mình nào có muốn làm tướng quân…”

“Vậy tiểu thư muốn chết ạ?”

“Chết thì càng không muốn…”

Chính vì không muốn chết nên mới ra ngoài chứ.

Chừng một tiếng trước, khi nhận ra mình không tránh nổi số mệnh trở thành tướng quân, tôi đã miễn cưỡng tuyên bố mình sẽ thoát kiếp hikikomori. Khoảnh khắc ấy, toàn bộ gia nhân trong nhà đồng loạt nổ một tràng pháo tay, còn cha tôi thì mừng đến độ mặt ướt đẫm nước mắt. Thế rồi chẳng rõ tự lúc nào các anh các chị lần lượt xuất hiện chúc mừng tôi, và mặc dù tình thế rõ là đáng tuyệt vọng đến độ muốn chui thẳng xuống lòng đất, chẳng rõ làm sao trong tôi lại thấy ngượng ngùng đến lạ. Có mỗi con em quý hóa của tôi thì lại phát ngôn ba cái điềm gở như “Koma-nee sắp chết rồi hở?”. Chị đây mà có mệnh hệ gì thì là tại mày cả đấy nhá.

Theo lời cha nói thì tôi chỉ cần thực thi một điều khoản duy nhất.

[Ba tháng một lần, con phải phát động chiến tranh với quốc gian khác rồi giành chiến thắng.]

Đó là phận sự tối thiểu của tôi với tư cách Thất Hồng Thiên, và nếu không hoàn thành nổi thì cơ thể tôi sẽ nổ cái bùm rồi trở thành sao trên trời. Vô lý kinh khủng, khóc mất thôi… Thế rồi, còn có một điều khoản nữa,

[Chỉ cần thắng được một trăm trận, con sẽ giành được vị trí ứng cử viên dự khuyết cho ngôi Hoàng đế kế vị.]

Rồi còn một số luật lệ linh ta linh tinh khác nữa, nhưng với tôi bây giờ thì cũng chỉ toàn vào tai này ra tai nọ mà thôi

“Xin tiểu thư hãy khẩn trương lên. Còn 20 phút nữa là ta phải có mặt để yết kiến rồi.”

Tôi nhanh chân bước lên chiếc xe ngựa mà Vill đã chuẩn bị. Ba năm trời rồi tôi mới ngồi xe ngựa, hay đúng hơn, bước chân ra bên ngoài như thế này sau ba năm trời đã là một thành công vang dội rồi. Vừa lúc ngồi xuống chiếc ghế mềm mại nọ sau một loạt bước chân chập chững, bất giác tôi buông một tiếng thở dài.

Một lúc sau, chúng tôi đã đến nơi.

Lần đầu tiên được thấy Cung điện Hoàng đế ở khoảng cách gần thế này, phải nói là trông xa hoa phát sợ. Dinh cơ nhà tôi cũng to đấy, nhưng so với Cung điện này thì không có tuổi.

Sau khi đã trình bày tình hình với cảnh binh, tôi được dẫn tới phòng yết kiến mà không gặp rắc rối gì.

Chết dở, căng thẳng quá.

“── Ái chà chà, cuối cùng khanh cũng đã tới rồi đó sao Komari! Trông vẫn đáng yêu quá chừng ha!”

Người kia nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi ngai vàng, rồi tiếp cận tôi với nụ cười trên môi.

Đó là một cô gái tầm tuổi tôi cùng mái tóc vàng tạo ấn tượng mạnh mẽ khó phai. Thế nhưng, chớ có để vẻ ngoài của bả đánh lừa. Bả là một con quỷ từng tàn sát không biết bao nhiêu tướng quân ngoại quốc hồi còn làm Thất Hồng Thiên đấy. Chưa kể, nghe đồn má này gay từ trong trứng, đến độ chỉ cần thấy gái nào hơi xinh xinh một tí là quên tiệt thời gian địa điểm mà lao vào quấy rối người ta liền, nói chung là một con quỷ sắc dục── mà ê! Mặt bả gần quá gần quá! Bà già này bị sao vậy, cũng phường biến thái luôn à?!

“Chà Komari à, trẫm muốn gặp khanh lắm đấy.”

Khoảng cách giữa chúng tôi còn chưa nổi 2cm, gần tới độ hơi thở của bả mơn trớn bờ má tôi luôn. Có mùi gì ngòn ngọt. Đôi mắt màu trăng cứ dán vào tôi không rời. Tôi muốn bỏ chạy lắm rồi đấy, có cái giờ mà chạy là bị quy tội bất kính xong xử tử liền. Lại thêm một điều vô lý đùng đùng.

“T-Thật vinh hạnh cho thần, có điều… thưa, hình như người hơi gần quá thì phải…”

“Hoàng đế và Tướng quân thân mật với nhau thì có vấn đề gì đâu?”

“À không, ý thần là về mặt vật lý kia…”

“Nhân đây, trẫm tự nhiên muốn bóp vếu khanh ghê. Cho trẫm bóp nhé?”

Vừa dứt lời, bả liền vươn tay ra chạm tới ngực tôi không do dự. Thế là rõ rồi, nhất định con mụ này là phường biến thái. Phải gọi cảnh sát tới tóm cổ bả ngay.

“── Xin điện hạ đùa giỡn có chừng mực. Komari-sama chừng như sắp khóc rồi đấy ạ.”

Vừa khi nước mắt tôi chuẩn bị rơi vì sợ hãi, nhỏ hầu biến thái kia bất ngờ lên tiếng. Con thuyền cứu sinh này quả thực tôi không hề ngờ tới. Trong lúc tôi còn đang cảm thán, không ngờ rằng nhỏ này vẫn còn tí xíu thường thức thì Hoàng đế liền cười xòa mà nói “Đùa tí thôi mà” xong ngồi lại xuống ngai vàng. Rõ là bả không đùa.

“Trẫm đây đề cao cảm xúc đối phương lắm. Nên nếu như khanh không muốn thì trẫm cũng chẳng sờ đâu.”

“Thế mà bà vẫn hôn tôi cho được…”

“Hừm.”

Nhất thời, Hoàng đế trông bất ngờ ra mặt,

“Wahahaha! Thú vị, quả tình là thú vị. Khanh đúng thực là không hợp dùng kính ngữ ha. Từ nay về sau cứ trò chuyện với trẫm như bạn thân tri kỷ quen nhau 10 năm vậy đi.”

Tôi đây đến một đứa bạn còn chẳng có.

Bất biết tâm tư trong tôi, Hoàng đế ngồi bắt chéo chân trông đầy thanh lịch.

“Lại nói, khanh quả là giống mẹ y đúc. Mặc dầu bầu không khí tỏa ra có vẻ hơi khác, nhưng nhìn khanh lại khiến trẫm có chút bồi hồi.”

“V-Vậy ạ?”

“Phải, vẻ đẹp kia đúng là không sai vào đâu cho được. Mỹ nhân sở hữu vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành, Yulinne Gandesblood── điểm này khanh giống mẹ như tạc, đến độ khiến trẫm phải rùng mình. Ôi Yulinne, ngày ấy những tưởng ta đã có được nàng trong tay, ấy thế mà lại bị tên khốn Armand kia cướp mất── Ô kìa? Chiếc dây chuyền khanh đang đeo chẳng phải chính là của Yulinne đó sao?”



“Ơ…”

Ánh nhìn nhiệt thành kia khiến tôi bất giác bối rối.

Thấy tôi đứng im chẳng nói chẳng rằng, Hoàng đế mới cười xòa rồi lảng sang chuyện khác.

“Chuyện thế này thì sao mà chẳng được ha. ──Giờ thì, hỡi Terakomari Gandesblood, từ giờ trở đi trẫm bổ nhiệm khanh trở thành Thất Hồng Thiên. Khanh đã sẵn sàng rồi chứ?

“Rồi ạ!”

Làm nổi hay không thì tôi không nói.

“Đã bảo khanh không cần phải dùng kính ngữ kia mà. Nói không nghe là lại chụt phát nữa đó nha.”

“Tôi hiểu… rồi a…”

“Nào, chút chùn chụt.”

“B-Biết rồi! Tôi biết rồi nên xin bà đừng có quấy rối tôi nữa!”

“Ahahaha! Khanh quả là thú vị quá chừng!”

Thú vị cái khỉ khô!

Tất nhiên, đời nào bà hoàng biến thái này nghe được thâm tâm tôi đang gào thét điều gì.

“Mà thôi, không đùa nữa, quay lại chuyện chính thôi── Komari đã trở thành Thất Hồng Thiên rồi, thì giờ trẫm mong khanh phải chú ý một điều.”

“…… Chú ý?”

“Ừm. Khanh, thực chất yếu vô cùng phải chứ?”

Bờ vai tôi khẽ giật.

Tuy nhiên, cũng chẳng phải tôi chủ đích giấu giếm hay gì. Chỉ cần điều tra một chút là ai cũng thừa hiểu rằng năng lực chiến đấu của tôi gần như bằng 0.

“Vậy thì sao nào? À, hay tại tôi yếu quá nên không làm Thất Hồng Thiên được? Vậy thì cho tôi về nhà liền nhé…”

“Không phải lo. Ngay khoảnh khắc ký khế ước với trẫm, địa vị của khanh đã là Thất Hồng Thiên Đại tướng quân chuẩn nhất vị rồi.”

Chậc.

“Vấn đề là liệu khanh có hoàn thành được nhiệm vụ không kia. Ắt hẳn khanh đã biết rồi, nhưng Thất Hồng Thiên Đại tướng quân đóng vai trò chủ chốt trong các vấn đề quân sự trong nước. Không lấy được đầu tướng địch thì tiền lương của khanh sẽ sa sút mãi không ngừng luôn đấy.”

“… Ủa? Nói vậy tức là, làm ăn không tốt là đuổi việc luôn hở?”

“Chuẩn, đuổi việc, cũng tức là bùm cái bay đầu luôn.”

Thế thì đừng có làm tôi phải kỳ vọng giùm.

“Vậy nên trẫm muốn hỏi khanh: Khanh dự định thảm sát tướng địch như thế nào?”

Hoàng đế hỏi, trông mặt nghiêm túc thấy rõ.

Thế nhưng lần này tôi sẽ không dao động.

“…… Nói cho biết nè, tôi đây là kỳ tài hiếm có khó tìm đó nha.”

Nghe đoạn, Hoàng đế buông một tiếng “Ồ” cảm thán, tay khoanh lại.

“Armand── mà không, cha khanh cũng thường hay nói như vậy lắm. Mặc dù khả năng vận động khó lòng trông mong được gì, nhưng khanh lại có tài trí bù lại.”

“Chính xác là như vậy. Lượng tri thức tôi tích lũy suốt 15 năm qua đã vượt xa người bình thường. Dù rằng không có khả năng chiến đấu, tôi vẫn có thể thảo ra những chiến thuật cao cấp để rồi từ đó dẫn dắt quân lính. Dù gì tôi đã đọc hết trọn bộ [Andronos Chiến Ký] rồi đó nha. Chắc Hoàng đế cũng biết rồi, đó là một đại danh tác bao gồm 14 quyển, mỗi quyển còn dày tới 400 trang, và tôi đã ghi lại toàn bộ chiến thuật trong đó vào não bộ. Không có khả năng chiến đấu thì sao, tôi đây vẫn thừa sức làm tướng tài.”

Phải, duyên do khiến tôi chấp nhận làm Thất Hồng Thiên là bởi lòng tin rằng bản thân không cần thiết phải bước ra chiến trận. Giả như mà bảo đi làm lính quèn thay vì Thất Hồng thiên thì xin thề là tôi sẽ mặc xác danh dự hay liêm sỉ rồi òa khóc tại chỗ xong lại nhốt mình trong phòng cho mà xem. Chuẩn luôn.

“Komari-sama, chuyện đó có hơi…”

Ấy thế mà chẳng biết tại sao nhỏ hầu biến thái lại nhìn tôi bằng ánh mắt thương xót.

Hoàng đế cũng cười khổ. Rốt cuộc tôi đã nói gì sai?

“… Được lắm, cứ coi như tài trí của khanh ngang tầm với thần thánh đi. Thế nhưng trong xã hội Ma Cà Rồng trọng sức mạnh này, khanh nghĩ cấp dưới sẽ làm gì khi thấy một cấp trên yếu đuối nào?”

“Kêu đi tập thể hình?”

“Nhầm, họ sẽ khởi nghĩa lật đổ khanh.”

Tôi á khẩu, nhưng Hoàng đế thì vẫn bình tĩnh tiếp lời.

“Giả dụ như, Thất Hồng Thiên tiền nhiệm của Komari cũng vì bị cấp dưới lật đổ mà chết đấy. Nguyên do thì, là bởi người đó yếu hơn cấp dưới ấy mà.”

“C-Chờ chút đã nào?! Vậy mà bà vẫn để yên được hả?!”

“Trên danh nghĩa thì tất nhiên là không được, nhưng phong trào lật đổ này đang dần dà được nhiều người chấp nhận hơn. Bằng chứng là những Ma Cà Rồng từng lật đổ cấp trên ấy giờ vẫn không mất địa vị quân nhân Đế quốc, vẫn bận rộn ngày đêm chinh chiến. Mà trẫm cũng chẳng có ý định truy cứu gì đâu.”

“Nói vậy tức là…”

“Đúng rồi đấy. Nếu để bọn họ phát hiện chuyện thực ra Komari yếu như bún thiu thì mười phần chắc chín khanh sẽ bị xử đẹp liền. Ma Cà Rồng chúng ta ai mà chẳng mong được thăng tiến phải chứ?”

“P-”

Mồ hôi bắt đầu lăn dài trên má, nhịp tim cũng bắt đầu mạnh hơn.

“Phải làm sao bây giờ?! Chết là đau đau cực kỳ luôn á!! Còn đau hơn cả va ngón chân vào cạnh tủ nữa luôn á!!”

“Khanh không thích chết hả?”

“Bà thử kể xem có ai thích không coi?!”

“Nhưng mà chết xong thì khanh sẽ lại được về làm hikikomori còn gì?”

“Ự…”

Chỉ cần có Ma Hạch gần bên thì có chết bao nhiêu lần cũng sẽ được hồi sinh. Đó là quy luật tự nhiên tới độ đến trẻ con còn biết. Nói cách khác── giả như tôi mà bị cấp dưới làm phản rồi dẹo thì tôi sẽ bị cưỡng chế đuổi ra khỏi cái ghế Thất Hồng Thiên. Đối với tôi mà nói thì đó là kết quả có mơ cũng không nổi. Dù vậy.

“… Tôi không thích chết. Chưa kể, công việc này là do cha thu xếp cho tôi, không làm cho xong thì coi sao được.”

Nghe xong những gì tôi vừa nói, ánh mắt Hoàng đế trông như muốn dò xét từ tận bên trong tôi vậy. Cuối cùng, bờ má bà ấy thả lỏng,

“Vậy thì ta chỉ còn cách che giấu thôi nhỉ. Dù có chuyện gì xảy ra, nhớ phải đóng vai kẻ sở hữu sức mạnh tuyệt đối trước mặt cấp dưới nghe chưa. Để hỗ trợ khanh trong màn kịch này── ta đã cử ra cô hầu kia rồi đấy.”

“Xin hãy an tâm, thưa Komari-sama. Nhất định chúng ta sẽ đánh lừa được cấp dưới của tiểu thư thôi!”

“Tự nhiên cứ thấy bất an…”

Nhiệm kỳ làm Thất Hồng Thiên: Không có. Nói cách khác, tôi không thể không ra trận nếu không: (1) để thua liên tục, (2) bị làm phản và (3) trở thành ứng cử viên ngôi vị Hoàng đế.

Chuỗi tháng ngày gian khó của tôi từ giờ mới bắt đầu đây.

“…… Vill sẽ không làm phản ta đâu nhỉ?”

“Đương nhiên rồi ạ. Em yêu Komari-sama nhất vũ trụ này mà.”

Xạo ke. Hôm nay mới gặp lần đầu chứ nhiêu.



Vào lúc ấy, những Ma Cà Rồng trực thuộc Đơn vị Komari mới lập đang tập trung tại phòng Đẫm Máu trong Thất Hồng Phủ của Cung điện Mulnite. Kẻ nào kẻ nấy đều là những con quái vật mạnh mẽ khoác lên mình y phục đỏ thẫm cùng đôi mắt khát máu chờ đợi tướng quân chỉ huy tới── thế nhưng…

“── Muộn vãi! Cái tên ‘Đại tướng quân’ kia đang làm con mẹ gì vậy không biết?!”

Một cậu thiếu niên với mái tóc đỏ thẫm đang dậm chân xuống mặt sàn, trông tức tối ra mặt.

Tên cậu ta là Johann Helders, một tân binh thiên tài tự hào với tài năng tùy ý sử dụng ma pháp hỏa viêm.

“Coi này, quá giờ tập trung năm phút mẹ rồi! Đéo tuân thủ giờ giấc mà đòi lãnh đạo bọn này á? Đéo có chuyện đấy đâu há? Còn lâu tao mới thừa nhận! Thằng nào theo tao đi kêu Hoàng đế Điện hạ cách chức tên Thất Hồng Thiên này không?!”

Johann dáo dác nhìn xung quanh, mong chờ một Ma Cà Rồng nào đó đồng ý với mình.

Có một số kẻ gật đầu đồng tình, nhưng tất thảy đều chỉ là những đứa thường ngày hay bợ đít Johann mà thôi. Phần đông nhóm Ma Cà Rồng chẳng một ai đồng tình với cậu cả.

“Giề? Bộ bọn bây không cay à?! Nội cái chuyện không tuân thủ giờ giấc đã đủ để cái tên đó trở thành rác rưởi của xã hội rồi!”

“Câm cái miệng lại, oắt con. Chúng ta là đội quân dưới quyền Đại tướng quân, không được lên tiếng phàn nàn.”

Một giọng nói trầm thấp vang vọng khắp căn phòng. Một người đàn ông cao lớn với cái đầu chó sói đang khoanh tay dựa lưng vào tường── tên anh ta là Bellius Innu Cerbero.

Johann liền lườm Bellius, miệng chặc lưỡi một cái.

“Gì đấy hả đầu chó? Cần tôi ‘dắt’ ông về lại Vương quốc Thú Nhân không, hả?!”

“Nhóc mày vừa nói cái gì? Tin tao cho một đường là mày khỏi mở mồm nữa không hả thằng ranh con?!”

“Hả? Lão gọi ai là ranh con ấy nhỉ? Trông thế này chứ tôi sang đầu hai rồi đấy nhé.”

“Thế thì chắc tâm hồn mày mới ba tuổi là nhiều. Ranh con thì về lại trường mẫu giáo mà chơi.”

Phụp! Chợt có tiếng thứ gì đó bị đứt vang lên.

Chẳng cần nói cũng biết, nguồn phát ra âm thanh ấy chính là Johann.

“TAO GIẾT MÀY, ĐỒ CHÓ ĐẺ!!!”

Không cần tới niệm xướng, Johann đã bao phủ bản thân trong ngọn lửa địa ngục rồi dậm chân lún sàn mà nhảy lên phía trước. Khoảng cách giữa hai người là chừng năm mét, nên chỉ cần chưa tới một giây là nắm đấm của cậu sẽ tiếp xúc với mặt Bellius.

“Đúng là ranh con, đầu óc chỉ biết có bạo lực.”

Bellius cầm cây rìu lớn của mình lên. Nhóm khán giả đứng xem tung hô nhiệt liệt, để rồi khi một cột lửa gắt dựng lên thiêu cháy trần nhà, đôi bên đang chuẩn bị va chạm thì──

RẦM! Một bức tường vô hình thổi bay cơ thể Johann ra phía sau.

Vừa khi ngã dập lưng xuống sàn nhà, Johann đã dáo dác nhìn xung quanh để nắm tình hình. Đoạn, cậu thấy một người đàn ông đang giơ lên cánh tay phải.

“… Ai bảo anh can thiệp hả Chaostel?”

“Chẳng điều gì xấu xí hơn là lục đục nội bộ. Hai người làm ơn cất vũ khí đi nào.”

“Chậc…!”

Hai người hiểu là tốt rồi, người đàn ông kia nở một nụ cười rợn cả gáy.

Chaostel Comte. Một Ma Cà Rồng sở hữu cấu trúc cơ thể đặc trưng trông hệt như một thân cây khô, và e rằng trong đơn vị này anh ta thậm chí còn sử dụng ma pháp hiệu quả hơn cả Johann.

Khi Johann còn đang nghiến răng, chợt có ai đó vỗ vỗ vào lưng cậu từ phía sau.

Ngoảnh đầu nhìn lại, cậu thấy một gã đàn ông bóng bẩy đang giơ ngón giữa lên từ cả hai tay.

“Tau tên Mellaconcey. Trào dâng uy tín Ultra C. Ku con ăn hên thăng tiến cút về nhà đi. Ai mạnh nhất? Tau mạnh nhất! Ồ dé!!”

Cậu đấm cho hắn một phát.

Tại sao cái đơn vị này toàn những kẻ khiến cậu cáu bẳn đến vậy kia?

“── E hèm, mong mọi người từ rày về sau hãy tránh đánh nhau vô nghĩa. Giờ đây chúng ta chuẩn bị chào đón Đại tướng quân, không thể để Ngài ấy thấy tình trạng đơn vị như thế này được.”

“Có lý. Giờ chúng ta chỉ cần yên lặng ngồi chờ Đại tướng quân tới thôi.”

“Giê!! Ku con ba tuổi không biết kiên nhẫn, đến đêm phê pha lù lù lẫn lẫn!”

Phần đa các Ma Cà Rồng đều đồng ý với những gì ba người này nói.

Johann là người duy nhất phát tiết và định lao vào bồi cho Mellaconcey phát nữa, nhưng lần này những kẻ bợ đít liền cản cậu lại, không cho cậu làm liều nữa.

Chaostel liếc qua cậu tân binh vừa gây náo loạn, khoanh tay mà nói.

“── Có điều, không phải tôi không hiểu cảm giác của Johann. Thiếu nữ tân Thất Hồng Thiên Terakomari Gandesblood này, chúng ta chẳng biết gì về lai lịch của cô ấy cả.”

Bellius cũng hừ mũi một cái.

“Chừng như mẹ của Terakomari-dono cũng từng là một Thất Hồng Thiên thuộc thế hệ trước. Chưa kể Gandesblood là một danh gia vọng tộc tại Đế quốc Mulnite này. Bảo là chẳng biết gì cũng không phải.”

“Giê! Quý tộc Gandesblood với Đế quốc, sủa gâu gâu như Bellius!”

Một lần nữa, Mellaconcey lại bị đấm bay mất dạng. Đúng cái phong cách dễ gợi đòn người khác.

“Trời ạ” - Chaostel nhún vai một cái rồi nói tiếp.

“Người tên Terakomari đó liệu có thể dẫn dắt bè lũ bạo lực này được không đây?”

“…… Nhược bằng không được, thì lại làm như khi đó thôi.”

“Ái chà, lần này Bellius tính chơi à?”

“Nếu cần thiết thì tôi sẽ xuống tay, có điều── Đơn vị 7 này đầy rẫy những kẻ khát máu hơn hẳn tôi mà. Nhờ ơn cái lũ này cứ tự ý hành động mà chúng ta mới bị đàm tiếu là [Quân đoàn đẫm máu] đó thôi.”

“Thật tình, cấp trên cứ thay đổi liên tục thế này cũng phiền phức thật đấy.”

“Biết vậy thì sao anh không lên làm Thất Hồng Thiên đi?”

“Có phải cứ bảo là làm được đâu. Nguyên Đơn vị 7 chúng ta - bao gồm cả tôi, ai cũng bị Điện hạ ghét bỏ cả mà.”

Đơn vị 7 trực thuộc Quân đội Đế quốc Mulnite. Đó là một đơn vị ‘ngoài vòng pháp luật’ tập hợp toàn những kẻ bị vứt bỏ trong Quân đội Đế quốc. Tại đây có 500 Ma Cà Rồng thì quá nửa trong số đó toàn là bị giáng chức bởi đã gây ra vấn đề gì đó. Vô hình chung điều này khiến Đơn vị 7 trở thành cái gai trong mắt Quân đội Đế quốc.

Và cũng chính vì vậy mà trong đơn vị nảy xảy ra rất nhiều cuộc phản loạn.

“Mong rằng người lần này trụ lại lâu lâu một chút. Nói gì thì nói, không có chỉ huy thì sao ta phát động chiến tranh được── Ôi chà, xem ra người đó tới rồi.”

Nghe Chaostel nói, Bellius cũng lần theo ánh nhìn của anh ta.

Cánh cửa lớn dẫn vào phòng Đẫm Máu phát ra tiếng lạch cạch, dần dần mở ra.

Đúng lúc ấy, có ai đó di chuyển ồn ã ở một góc phòng.

“Ha! Đếch cần biết là loại người nào, cơ mà muốn cầm đầu tao á, còn non lắm con ạ!!”

Đó chính là Johann. Cậu ta đấm văng đám thủ hạ vừa cố khuyên ngăn mình, rồi bọc hai tay trong lửa cháy mà xộc thẳng ra cửa.

“…… Làm gì đây? Cản nhé?”

“Thôi, cứ quan sát đi. Đây là lúc ta được mục sở thị tài năng của tân Thất Hồng Thiên mà.”

Nói đoạn, Chaostel nở nụ cười quỷ quyệt.

☆ (Quay ngược thời gian một chút nào)

Sau buổi yết kiến, tôi phải đi gặp mặt cấp dưới.

Theo bước Vill, chúng tôi đi tới tòa tháp phía Đông, một kiến trúc thường được biết đến với cái tên Thất Hồng Phủ, là nơi chỉ những người mang quân hàm thuộc Quân đội Đế quốc mới được phép tùy ý bước vào. Theo lời Vill, Thất Hồng Phủ hay ở chỗ là nơi đây tương đối giản dị cho dù là một phần của cung điện. Nhỏ nói thế tôi mới để ý, phong cách kiến trúc trang nghiêm nhấn mạnh màu trắng thế này tạo cảm giác mạnh mẽ và thuần túy kiểu quân nhân hơn là lộng lẫy kiểu quý tộc. Đối với một hiền tài hiếm có khó tìm như tôi mà nói, chẳng còn nơi nào lạc quẻ với mình hơn nơi này.

Rồi, đương lúc tôi còn đang thất thần thì Vill đã dẫn tôi đến phòng thay đồ tự lúc nào.

“Ngài hãy thay sang bộ này đi ạ.”

Nói đoạn, Vill đưa tôi bộ quân phục của Quân đội Đế quốc Mulnite. Ừ thì đồng ý là trông cũng kiểu cách, ngầu ra phết, có điều ai mà đoán được rằng tôi lại là người mặc bộ này kia chứ?

“Để em giúp tiểu thư cởi đồ. Ngài giơ tay lên đi ạ.”

“T-Thôi, ta tự cởi được.”

“Vậy sao được ạ. Em là hầu gái riêng của Komari-sama, vậy nên cởi đồ Komari-sama là trách nhiệm của em.”

“Hẳn là trách nhiệm luôn! Nhìn ra bên kia cho ta!!”

“Vậy ạ? Tiểu thư đã nói thế thì em xin được đứng đây thưởng thức buổi thoát y của Komari-sama.”

“Ai khiến ngươi làm vậy hả?!”

Bộ mức độ biến thái của con nhỏ này cứ vài giây lại leo lên một nấc hả trời? Cứ để yên thế này có khi sẽ bị ‘tấn công’ mất── Mặc dù sợ hãi là thế, nhưng bất ngờ là tôi đã thay được đồ không gặp vấn đề gì… Ừm, không tệ. Mặc dù đã có nghe thiên hạ đồn đại rồi, nhưng ai thiết kế ra quân phục Mulnite công nhận là cũng có gu thẩm mỹ ra phết.

“Trông hợp với ngài lắm, thưa Komari-sama.”

“V-Vậy hả? Mà, trông thế này thôi chứ ta đây là mỹ nữ trăm triệu năm có một mà. Có mặc gì thì cũng hợp cả thôi.”

“Tuyệt đỉnh. Cực kỳ dễ thương luôn ạ. Đằng nào cũng vậy rồi, hay khi về nhà ta mở buổi diễn thời trang dành riêng cho Komari-sama đi. Em đã chuẩn bị sẵn đủ loại trang phục từ kim cổ đông tây, nên ngài hãy mong chờ nhé. Trang phục trang trọng cũng đẹp, nhưng em vẫn muốn làm bật lên vẻ quyến rũ của tiểu thư hơn, như trang phục goth loli hay váy một mảnh chẳng hạn…”

“Làm như ta thèm ấy con ngốc này.”

Khi đã kết luận rằng chẳng còn dư hơi mà đi tiếp chuyện với nhỏ hầu biến thái này nữa, tôi chủ động chạy ra khỏi phòng thay đồ. Mặc dù tôi biết thừa chẳng còn chỗ nào để mà trốn. Vậy thì tốt nhất là nên chào hỏi nhanh cho xong rồi về thôi.

“Tuyệt vời… Trông như Thất Hồng Thiên thứ thiệt luôn đấy ạ.”

“Từ giờ ta là hàng thiệt rồi còn gì. Thấy mà ghét.”

Nghe ra khoác quân phục lên người khiến tôi thậm chí còn muốn từ bỏ hơn hẳn. Tim tôi vẫn rộn lên không ngừng, người cứng đơ lại mà tay chân thì bủn rủn.

Sau vài phút bước đi và được một số Ma Cà Rồng lạ mắt cúi chào, cuối cùng tôi cũng thấy cánh cửa dẫn tới nơi mình cần tới, chính là [phòng Đẫm Máu] nơi cấp dưới của tôi đang chờ đợi. Khi hỏi Vill tại sao căn phòng lại có cái tên nghe đến mà sởn gai ốc như vậy thì nhỏ đáp “Tại vì nơi này từng có án mạng đấy ạ”. Muốn đùa thì đùa cái gì vui vui giùm cái.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi len lén đặt tay lên cánh cửa── vậy nhưng, nó chẳng hề nhúc nhích.

Nặng kinh dị. Cái cửa này bị sao thế? Bộ không biết ‘thân thiện với người già và người khuyết tật’[note54429] là như nào à?

“Ư hự hự… cái thứ này nặng bao nhiêu thế? Triệu tấn à?”

“Không có chuyện đó đâu ạ. Một Ma Cà Rồng bình thường vẫn có thể mở ra dễ dàng mà.”

“Ờ xin lỗi vì đây yếu đuối đến độ bất bình thường nhé!”

Phàn nàn là thế chứ tôi vẫn dùng hết trọng lượng cơ thể mình để đẩy cửa mở ra. Đã mất công rồi thì tôi muốn đồng thời đẩy cả hai cánh cái RẦM! rồi xuất hiện thật hoành tráng kia, có điều, tôi mà mạnh đến chừng đó thì giờ đã áp đảo nhỏ hầu biến thái kia bằng vũ lực rồi ung dung về lại phòng từ lâu rồi. A, có chuyển động một tẹo rồi nè.

“Cố lên, Komari-sama ơi.”

“… Ngươi đó, đừng đó đứng như trời trồng ở đấy, lại giúp t—!!”

Nhỏ hầu biến thái lơ đẹp luôn. Khỏi phải nói thì tôi đang điên hết cả tiết lên đây, nhưng có điên cách mấy thì cũng chẳng thể làm gì được. Sau khi gồng hết số cơ trong người lên mà đẩy, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra được tầm nửa. Ngon cơm! Vừa khi hy vọng le lói trước mắt tôi,

“CHẾT ĐI ĐỒ ĐẠI TƯỚNG QUÂÂÂÂÂÂÂÂÂÂN!!!”

“…… Hơ?”

Tôi đã thấy.

Bóng hình một tên con trai tóc vàng óng lao thẳng tới cánh cửa đang dần dà mở ra.

“Chờ đ— KYAAAAAAAAAAAAAAA?!!!”

“Hyahahahahaha!! Nghiệp hỏa của ta sẽ đốt trụi tóc nhà ngươẶC?!!!”

RẦM! Một thanh âm nặng nề vang lên.

Có vẻ là tiếng cửa đóng lại.

‘Có vẻ’── là bởi tôi không thực sự thấy nó đóng lại. Cái tên con trai lạ mặt kia bất ngờ xông tới làm tôi ngay lập tức tính bài rút lui chiến thuật… tức là bỏ mặc cánh cửa đang đẩy, chui tọt ra sau lưng Vill rồi cúi rạp người xuống── nghe thì hay lắm, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hoảng quá bỏ chạy mà thôi! Cái quái gì vậy?! Thằng cha nào kia?! Hình như hắn hét cái gì mà “CHẾT ĐI” đúng không?! Chết rồi, phải gọi cảnh sát ngay!!

“Komari-sama, tiểu thư có sao không ạ?”

“T, T-T-T-T… Ta, Ta, Ta ổ──”

“Nào nào, ngoan ngoan.”

Đương lúc tôi còn run lên vì sợ hãi, Vill liền dịu dàng ôm lấy tôi vào lòng.

Không thể hiểu nổi. Thằng cha mới rồi vừa chạy ra khỏi căn phòng kia, tức hắn là cấp dưới của tôi đúng không? Thế mà tự nhiên lao vào tấn công là như nào? Thế quái nào vừa ngày đầu đã tràn trề tinh thần phản loạn được hay thế? Bộ bị ngu hả? Mà này Vill, ôm ấp cũng được thôi, nhưng nãy giờ ngươi cứ xoa xoa chỗ nào thế hả? Mông với ngực ta đúng không? Quả nhiên là con hầu biến thái mà.

“…… L-Làm sao bây giờ Vill ơi? Thế này thì lộ hết chuyện ta yếu như bún thiu rồi còn gì nữa…”

“Tiểu thư không việc gì phải lo lắng. Komari-sama vừa chiến thắng kẻ phản loạn xấc xược đấy ạ.”

“Hơ…?”

Nhỏ này đang nói cái gì vậy? Tôi liền len lén chuyển tầm nhìn sang hướng Vill đang chỉ.

Cảm tưởng như cằm tôi vừa rơi cái bịch xuống đất.

Tên con trai tóc vàng đang bị kẹp cổ giữa hai cánh cửa, không còn cử động được nữa.

“Vill, thế này là…”

“Hắn chết rồi đấy ạ.”

“Chết rồi ấy hả?!”

Chưa gì đã có vụ án giết người rồi! Chưa kể tôi còn là hung thủ nữa!

“Quả là màn trình diễn đẹp mắt. Có thể hạ sát một Ma Cà Rồng không cần tới vũ khí, ma pháp hay võ thuật chứng tỏ tiểu thư chẳng hề tầm thường. Không hổ là kỳ tài hiếm có khó tìm, tân Thất Hồng Thiên Đại tướng quân đầy triển vọng, Terakomari Gandesblood-sama.”

“Còn đứng đấy mà vỗ tay à?! Trời đất ơi, cớ sao lại thành ra thế này…”

Tôi vội chạy tới chỗ tên con trai vừa chết tức thì. Tiện đây, nhờ có Ma Hạch mà một khi còn có mặt ở lãnh thổ Đế quốc Mulnite thì không một Ma Cà Rồng nào có thể chết được, trừ phi là vì tuổi già. Chắc cỡ vài ngày sau người này cũng sẽ đội mồ sống dậy thôi, nhưng mà… tự tay giết người thế này, dư vị đúng là đắng nghét.

“Ôi ôi ôi… Đáng ra ta phải mang theo bó hoa…”

“Kẻ ngu nhường này tiểu thư chỉ cần phỉ nước bọt vào là quá đủ rồi ạ. Quan trọng hơn, xin ngài hãy nhanh lên. Cấp dưới đang mòn mỏi chờ đợi tiểu thư đấy ạ.”

Vừa nói dứt lời, Vill liền dùng một tay mở toang cánh cửa. Thế này khác nào bảo công sức của tôi nãy giờ hóa ra chỉ là công cốc. Đến nước này rồi tôi chẳng còn muốn cự cãi thêm làm gì cho mệt đầu. Sau khi khẽ cúi đầu trước xác chết tên con trai tóc vàng nọ, tôi tất tả nối gót Vill bước vào trong phòng.

Đoạn, cảm tưởng như khí lạnh đang chạy dọc toàn thân tôi.

Một lượng đông đảo các Ma Cà Rồng đang xếp hàng chờ đợi tôi trong căn phòng rộng thênh thang. Có điều họ lại chẳng phải Ma Cà Rồng thông thường. Kẻ nào kẻ nấy đều khoác lên mình bộ quân phục, lâu lâu tôi còn nhìn ra một số kẻ rõ là không được đàng hoàng gì cho cam. Tất thảy những ánh mắt đó hiện đang tập trung cả vào tôi.

Thôi, chịu rồi.

Tôi lập tức quay gót toan bỏ chạy, nhưng Vill lại cao tay hơn, nắm chặt lấy tay phải tôi hòng ngăn tôi không bỏ trốn. Đời nào tôi giũ nổi cánh tay vừa mở cánh cửa đôi nặng trịch kia được kia chứ. Câu chuyện đời tôi đến đây xin được chấm hết.

“── Terakomari Gandesblood-sama, chúng tôi đã chờ đợi Ngài tới.”

Một kẻ trông như cái cây khô bước ra khỏi nhóm cấp dưới mà tiếp cận tôi. Khoác lên mình bộ quân phục màu đỏ hồng, trông hắn ta y hệt mô tả Ma Cà Rồng trong sách không sai tẹo nào. Tôi đang lo lắng gần chết (đúng nghĩa đen), nhưng cái lúc hắn quỳ xuống trước mặt tôi thì cảm tưởng như trái tim trong lồng ngực này vừa ngưng lại mất mấy giây luôn.

“Hân hạnh được gặp mặt ngài. Tôi tên là Chaostel Comte, trung úy chuẩn tam vị thuộc Đơn vị 7 trực thuộc Quân đội Đế quốc Mulnite. Từ nay về sau mong được ngài chiếu cố.”

“Ư-Ừm, ta cũng rất hân hạnh.”

Khi tôi xoay sở đưa ra một lời đáp an toàn, cái tên Chaostel này liền ngẩng mặt lên cùng nụ cười rộng đến mang tai.

“Thưa Ngài, tôi xin được bày tỏ lòng cảm phục trong mình. Ngay cả trong Đơn vị 7, Johann Helders cũng là một trong những kẻ khát máu nhất, ấy thế mà Ngài vẫn có thể xử chết cậu ta trong một đòn.”

Ắt hẳn hắn đang nói tới tên con trai tóc vàng khi nãy. Tôi đâu có muốn giết hắn ta đâu── mà không, đây có thể chính là cơ hội ngàn vàng. Tốt nhất tôi nên tận dụng sự việc lần này đến một chừng mực nào đó.

“Hừ, Ma Cà Rồng trình độ đấy thì ta đây chỉ cần ngón út là đủ xử lý rồi.”

Tứ phía xung quanh chợt phát ra những tiếng rì rầm.

Ơ kìa? Chẳng lẽ nói thế hơi nổ quá à── Đến lúc tôi xem xét lại tình hình thì hỡi ôi đã quá muộn, Chaostel đã hướng ánh nhìn nghi hoặc về phía tôi tự lúc nào.

“N-Ngón út ấy ạ?”

“Phải, chỉ cần ngón út thôi.”

“Thế nhưng, Johann dù gì cũng là Ma Cà Rồng được đào tạo bài bản…”

“Chứ chẳng nhẽ ta thì không?! Đoán chắc các người không biết đâu, nhưng bất kỳ kẻ nào từng ngoặc tay hứa thề với ta đều bị gãy xương hở cả đấy nhé!”

“Ôi trời…”

Cảm giác như tôi chém gió ra bão mất tiêu rồi, có điều hình như kẻ nào cũng tin cả. Nguy hiểm, nguy hiểm kinh. Phải ráng làm sao nói xạo nghe đáng tin hơn chút thôi, chứ lộ ra cái là chết bất đắc kỳ tử liền. Từ giờ trở đi nên dùng lời nói và hành động để bộc lộ bầu không khí của kẻ mạnh. Ừ, tôi sẽ làm được thôi. Dù gì cũng là kỳ tài hiếm có khó tìm kia mà.

“Tiện đây, khi còn nhỏ Komari-sama từng dùng đúng ngón út ấy quét sạch 100 tên Ma Cà Rồng. Nếu ngài ấy mà nghiêm túc lên thì toàn bộ Ma Cà Rồng có mặt ở đây sẽ không chịu nổi 5 giây đâu.”

Ê CON HẦU KIAAAAAAAAAAAAAAAAA?!!!

Nói nhăng nói cuội cái gì đấy hả?! Nghe xong ai mà không nhận ra là chém gió thì ta cũng lạy luôn đấy! Mà cũng đừng có giơ ngón cái lên với ta! Làm như phát biểu hợp rơ lắm không bằng!

“Hơn nữa, thưa trung úy Comte. Suốt nãy giờ đầu anh có vẻ hơi cao quá thì phải? Nếu anh muốn bày tỏ lòng trung thành với Komari-sama thì việc đầu tiên là phải liếm giày tiểu thư cái đã.”

Ai đó khâu miệng nhỏ hầu này lại coooooooooooi!!! Cái gì mà “việc đầu tiên là phải liếm giày” chứ hả!! Hắn xử đẹp ta mất chứ đùa à?! Coi kìa, mắt cái tên Chaostel đó đang nheo── Ủa? Ơ kìa? Hình như hơi sai sai.

“── Tôi thật thiếu suy nghĩ làm sao. Thưa Ngài, tôi có thể liếm giày Ngài được chứ?”

“Được cái đầu nhà ngươi!!”

Tôi bật lại theo phản xạ, nhưng rồi ngay lập tức hối hận. Giờ thì hắn sẽ điên lên xong cầm dao xử tôi là cái chắc. Có điều, bất ngờ thay, Chaostel liền chuyển sang tư thế dogeza với tốc độ ánh sáng, rồi…

“Tôi thật thất lễ quá. Nghĩ lại mới thấy, một kẻ hạ đẳng như tôi mà dám mạo phạm đôi chân Ngài quả đúng là trọng tội, xứng đáng bị tử hình.”

Eo, thấy ghê.

Thấy ghê, nhưng cảm giác như gã đàn ông này không hề tỏ ra đối địch với tôi. Sau khi đã bình tâm lại một chút, cuối cùng tôi cũng có thể bình tĩnh mà lên tiếng.

“Mà thôi… ngẩng mặt lên coi. Quan trọng hơn, ta chào hỏi mọi người được chưa?”

“Vâng! Tất nhiên là được rồi ạ! Đơn vị 7── à không, Đơn vị Komari ai nấy cũng đều mong chờ lời chào hỏi từ ngài!”

Đơn vị Komari là cái quái gì? Cỡ này có chui xuống mấy tấc đất cũng không hết nhục.

Mà thôi kệ đi. Cứ mãi bận tâm ba cái chuyện trời ơi đất hỡi thế này thì làm ăn được gì. Quên vụ ngón út thôi. Giữ mãi trong đầu chỉ tổ kiệt quệ về mặt tinh thần.

Tôi vỗ vỗ cơ thể cho ngừng run rồi nhìn một lượt quanh căn phòng. Đúng khi ấy, cơ chừng 500 Ma Cà Rồng hiện diện liền đồng loạt quỳ gối. Ghê quá trời ơi, khóc mất. Nghĩ vậy chứ giờ tôi làm sao cong đuôi bỏ chạy cho được. Không được chạy, không được chạy. Hít một hơi thật sâu, thở một hơi thật dài, rồi lại hít lần nữa── Xong xuôi, triển thôi!

“Hỡi các chiến hữu!”

Thời đại nào còn nói kiểu này vậy hả con ngốc này nữa! Cơ mà giờ mà nhụt chí là coi như mất hết. Chẳng phải mày đã tập đi tập lại trước khi đến nơi này rồi hay sao? Nào, nói đi, NÓI HẾT ĐI!

“Ta đây là tân Thất Hồng Thiên, tên Terakomari Gandesblood! Từ giờ ta sẽ là tướng quân mới của các người, vậy nên chớ có cho rằng ta sẽ để các người sinh hoạt thảnh thơi như chước!”

Lỡ cắn phải lưỡi mất tiêu. Bầu không khí tệ quá. Vill đâu, mau hộ giá!

“Komari-sama căng thẳng quá nên lỡ cắn phải lưỡi ấy mà. Mọi người thấy sao, đáng yêu phải chứ?”

Ai khiến ngươi xát muối vết thương hả.

Con hầu biến thái này thế là không nhờ cậy được gì rồi. Tôi đành coi lỗi lầm khi nãy không tồn tại rồi tiếp tục màn chào hỏi.

“Chớ có cho rằng ta sẽ để các người sinh hoạt thảnh thơi như trước! Từ giờ trở đi mỗi ngày ta sẽ phát động chiến tranh một lần! Không khi nào máu ngưng chảy, mỗi ngày đều là một cuộc thảm sát! Thế nhưng hãy cứ an tâm, các người chỉ cần nghe lệnh ta là đủ rồi. Chớ có nghĩ tới ba cái hành động rồ dại như phiến loạn hay phản bội, chỉ cần làm theo mọi lời Terakomari Gandesblood kiều diễm, mạnh mẽ và quá đỗi thiên tài ta đây nói ra, như vậy đã là quá đủ rồi! Ta xin thề! Chỉ cần các người liên tục phát động chiến tranh, không nghi hoặc lời ta nói, nhất định ta sẽ dẫn dắt toàn đơn vị đắm chìm trong lạc thú bất tận!”

“Ồồồồồ!!”, những tiếng cảm phục bắt đầu vang lên.

Thật tình, mình vừa nói cái quái gì vậy kia?

Gì mà chiến tranh, gì mà thảm sát, gì mà lạc thú, mấy cái thứ đấy có gì hay ho đâu.

“Phải, ta đây là một Ma Cà Rồng mai này đây sẽ trở thành bá chủ thế giới. Một khi Terakomari Gandesblood này còn tồn tại trên thế gian thì không quan trọng là trên trời hay dưới biển, vạn vật đều phải tuôn chảy theo ý ta! Tại sao ư? Bởi ta là kẻ mạnh, là kẻ ẩn chứa sức mạnh áp đảo tuyệt đối! Thế gian không biết, người đời chẳng hay, thế nhưng ta lại có sức mạnh! Có tài trí! Có ma pháp để kinh qua trăm trận chiến không tốn một giọt mồ hôi! Không sai, ta là kẻ mạnh nhất, và các người chỉ việc tháp tùng ta mà thôi! Phải, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, chớ nghĩ - nhất định đừng có nghĩ - tới việc phản loạn mà đặt toàn bộ lòng tin nơi ta là được! Đã hiểu chưa hả những chiến hữu thân yêu của ta! Vinh quang huyết sắc chói lọi được đặt cả tại nơi đây!!”

Ánh nhìn của cả căn phòng tập trung lại vào một mình tôi. Chết cha, muốn ói quá. Ai đời lại đi diễn thuyết sặc mùi bạo chúa thế này bao giờ? Lậm tiểu thuyết quá rồi tôi ơi.

“Nào ta cùng bắt đầu cuộc chinh phạt! Hỡi các chiến hữu, hãy cầm kiếm lên! Nghe đây, nhất định phải nghe lời ta nghe chưa! Kẻ phản bội sẽ không được dung thứ! Cứ thử nghĩ đến việc phiến loạn mà xem, rồi ta sẽ xử lý các người hệt như cái tên tóc vàng khi nãy cho mà xem! Sinh mạng các người sẽ vụt tắt trong một giây ngắn ngủn, không nhân nhượng! Hiểu chưa?! Hiểu rồi là tốt! Vậy những kẻ sẵn sàng theo ta, hãy ở lại nơi đây! Xin thề dưới danh nghĩa Terakomari Gandesblood, ta sẽ dẫn dắt các người lưu danh thiên cổ! Xin hết!”

Nói xong, tôi ngậm miệng vào rồi nhắm mắt lại.

Tôi đã nói xong những điều cần nói. Nguyên nửa sau rõ là tùy cơ ứng biến, nhưng với một cái đứa kém ăn nói như tôi thì đó quả là kỳ công đến độ kỳ tích. Nói cứng chứng tỏ người mạnh. Hẳn ai ở đây cũng lầm tưởng về sức mạnh của tôi hết cả rồi.

Thế nhưng, cái gì đáng sợ thì vẫn đáng sợ.

Khi không còn chịu nổi nữa, tôi len lén mở hé mắt ra kiểm tra tình hình.

Đúng lúc ấy,

“ÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ!!!!!!!!”

một tiếng hoan hô kinh trời vang lên như muốn xuyên thủng màng nhĩ tôi.

“Hả? C-Cái gì vậy?”

Trong lúc tôi còn chưa hết hoang mang, đám Ma Cà Rồng kia vẫn tiếp tục hưng phấn như mấy con nghiện. Cuối cùng bọn họ còn bắt đầu hò reo “Komarin! Komarin!” làm tôi chỉ muốn chui qua đầu kia quả đất cho bớt nhục. Komarin là đứa nào?! Thần tượng hay gì?

Thấy tôi đơ người lại vì bối rối, Vill đứng bên cạnh liền nháy mắt một cái trông thật quyến rũ và bí ẩn.

“Xin chúc mừng ngài. Xem chừng các vị cấp dưới đã say đắm Komari-sama rồi đấy ạ.”

Say đắm cái quái gì cơ?

Thật sự đơn giản đến vậy luôn ấy hả? Tiến triển kiểu này không phải hơi bị nhanh quá hay sao?

“Đầu tiên thì ngài đã chiếm được cảm tình từ cấp dưới rồi đấy ạ. Từ giờ trở đi việc quan trọng chỉ còn là làm sao để che giấu thực lực của ngài nữa thôi.”

“Chuyện đấy thì quan trọng ngay từ đầu rồi ấy chứ hả…”

Tâm trạng tôi dần trở nên u ám. Bất chợt, một số tên cấp dưới lao tới tiếp cận tôi. Chẳng lẽ những kẻ này không chịu theo mình── ngay lúc cảm nhận được nguy hiểm và định quay gót bỏ chạy ngay lập tức, những lời bọn họ nói làm cơ thể tôi cứng đờ lại.

“Thưa Đại tướng quân! Tôi có thể liếm giày Ngài được không ạ?!”

“Thưa Ngài thưa Ngài! Xin hãy giẫm lên tôi một cái đi ạ!”

“Thưa Ngài thưa Ngài thưa Ngài! Xin hãy đè chết tôi như Johann vừa nãy đi ạ!”

Ừ thì cũng là nguy hiểm, nhưng theo nghĩa khác.

Cái đơn vị này có ổn thật không đây, đâu cũng thấy toàn biến thái thế này… mà cái tên cuối cùng tự đi mà chết chứ nhờ người ta làm gì.

Mà không, chuyện đó chẳng quan trọng. Bọn này có điên hay biến thái thì việc tôi phải làm cũng chẳng thay đổi. Tôi phải cố sống cố chết vào vai kẻ mạnh để bọn này không xử tôi. Nghe chừng bài diễn văn sặc mùi trảm phong khi nãy đã gọi là tương đối thành công rồi, nhưng chẳng biết tôi có thể bám vào chuyện đó đến lúc nào nữa…

Cứ nghĩ tới những tháng ngày phiền phức trước mặt là tôi lại một lần thở dài.

Chỉ muốn về sớm rồi lăn lộn trên giường thôi.



Tại sao Terakomari Gandesblood lại nhận được nhiều sự ủng hộ đến vậy?

Để hiểu được lý do, chúng ta hãy cùng lắng nghe ý kiến của các thành viên Đơn vị 7, hay còn được biết đến với cái tên ‘Đơn vị Komari’.

“À, Đại tướng quân ấy hả. Tại Ngài dễ thương quá chừng còn gì.”

“Nói ra hơi xấu hổ, nhưng đó là tiếng sét ái tình.”

“Một đoán hoa nở rộ nơi chiến trường bẩn thỉu. Trời, thằng em tôi tràn trề sinh lực rồi đây này.”

“Vẻ lạnh lùng khi xóa sổ thằng oắt ấy không khoan nhượng── đối với tôi mà nói, đó chính là phẩm chất cần có của một người lãnh đạo. Năng lực chiến đấu của Ngài đến mức nào, tôi vẫn chưa rõ, nhưng tối thiểu thì Ngài đã vượt trội người tiền nhiệm ở điểm này. Mà thôi, tạm thời cứ quan sát Ngài một thời gian đã.”

“Komari-tan chuẩn khí chất bá chủ luôn!”

“Tôi muốn được Ngài giẫm lên!”

“Tôi muốn liêm liếm Ngài!”

“Tôi muốn hút máu Ngài!”

“GIÊ! Ngài Komarin thẩm mỹ tuyệt đỉnh, ma pháp tài trí mãi đỉnh!!”

“Giọng nói yêu kiều, một cái voice cực moe.”

“Tôi muốn được Đại tướng quân gọi tên.”

“Nói thật lòng, ngay từ khoảnh khắc bắt gặp Đại tướng quân, tôi đã bị choáng ngợp. Ngài mang trong mình lý trí sắt thép sẵn sàng phủi đi bất kỳ kẻ thuộc hạ nào không chút do dự. Dáng điệu của Ngài kiều diễm có thể sánh ngang với một thiên thần. Ngài là một nhân vật khiến tôi tâm niệm, mong muốn dốc hết sức mình để cống hiến. Để rồi một ngày nào đó, tôi sẽ được la liếm giày, à không, đôi chân trần của Ngài… Không, không có gì đâu. Tóm gọn lại, tôi vô cùng kỳ vọng vào Ngài ấy. Thật không còn gì khiến tôi mong chờ hơn dáng bộ Ngài ấy sử dụng ngón út của mình để quét sạch toàn bộ quân địch.”

Tuy rằng việc các Đại tướng quân từ trước tới giờ toàn những ông chú già già bẩn bẩn cũng có sức ảnh hưởng nhất định, nhưng nguyên nhân khiến quá nửa đơn vị trở nên phê pha là bởi người được cử tới lại là một cô gái dễ thương. Đơn vị 7 bị giang hồ e ngại bởi tập hợp toàn những kẻ ‘ngoài vòng xã hội’, nhưng bản chất của bọn họ lại đơn giản đến đáng sợ.

Để tóm gọn lại, nguyên nhân chính là bởi đơn vị này toàn những gã đàn ông bình thường đắm chìm trong dục vọng trần tục.

Có lẽ từ giờ cho tới tương lai xa xăm tít tắp về sau, Komari vẫn sẽ không thể nhận ra được cái sự thật trời ơi đất hỡi này.

Và bây giờ, ta cùng quay trở lại phần mở đầu.



Chủng Ma Cà Rồng[note54430] tại Đế quốc Mulnite.

Chủng Thú Nhân tại Vương quốc Lapelico.

Chủng Thần Tiên[note54431] tại Yêu Tiên Hương.

Chủng Tiễn Lưu[note54432] tại Nước Cộng hòa Gerra-Arca.

Chủng Thương Ngọc[note54433] tại Liên bang Bạch Cực.

Chủng Hòa Linh[note54434] tại Thiên Chiếu Lạc Địa.

Trên thế giới này tồn tại sáu quốc gia, mỗi nơi lại sở hữu cho mình một Ma Hạch riêng.

Ma Hạch ở đây là một Thần Cụ Đặc Cấp có thể sản sinh ra vô hạn ma lực. Xã hội hiện thời có thể nói là một xã hội ma lực sử dụng cơ chế sản sinh vô hạn từ thứ Ma Hạch này.

Lấy ví dụ Đế quốc Mulnite. Những Ma Cà Rồng mới sinh tại Đế quốc sẽ phải thực hiện nghi thức hiến máu cho Ma Hạch khoảng hai tuần sau sinh. Nghi thức này mang ý nghĩa tâm linh, đại diện cho sự lệ thuộc của một cá thể đối với quốc gia họ dâng hiến, nhưng điều quan trọng hơn là khi trộn máu vào trong Ma Hạch, Ma Hạch sẽ nhận diện người đó. Nói cách khác, Ma Cà Rồng mới sinh sẽ trở thành một phần của Ma Hạch.

Như vậy rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Câu trả lời vô cùng đơn giản.

Ma Hạch sở hữu khả năng sản sinh vô hạn ma lực, tất nhiên là có khả năng tái sinh vô tận. Những Ma Cà Rồng đã trở thành một phần của Ma Hạch cũng sẽ được hưởng lợi từ sức mạnh đó. Nói cách khác, cư dân của thế giới này có thể rút ra vô hạn ma lực (mặc dù vẫn có hạn chế về những ma pháp có thể sử dụng, điều này tùy thuộc vào tư chất của từng người), và một khi còn ở trong tầm ảnh hưởng của Ma Hạch thì dù có bị thương nặng đến đâu, hay ra đi tàn nhẫn đến độ nào thì cũng chỉ cần chờ một thời gian là lại hồi phục như chưa có gì xảy ra.

Cũng chính vì thế── cũng chính vì thế giới này vận hành như vậy mà định nghĩa ‘chiến tranh sống còn’ chẳng hề tồn tại.

Hiện thời, chiến tranh chỉ đơn giản là một màn biểu diễn, là một màn giải trí quy mô lớn mà mỗi nước đều đặt uy tín của bản thân lên bàn cân mà dốc toàn lực chiến đấu.

Đó là lý do mà các Đại tướng quân chỉ huy cuộc chiến đồng thời cũng đóng vai trò làm đại sứ tuyên truyền, phô trương sức mạnh quân sự của quốc gia cho toàn thế giới. Thất Hồng Thiên mà bại trận khó coi thì Hoàng đế cũng bị muối mặt.

Mặc dù cá nhân tôi thấy bà hoàng biến thái ấy mà úp mặt xuống cống nghe ra cũng thú vị ra phết. Đang yên đang lành lại đi cưỡng hôn con nhà người ta.

Nghĩ vậy thôi chứ để đến lúc mặt bả toàn nước cống thì tôi cũng nổ cái bùm mà dẹo lâu rồi.

“…… Trần đời sao mà lắm chuyện vô lý.”

Tôi ngưỡng vọng bầu trời mà thở dài thườn thượt.

Hiện tôi đang có mặt tại nơi trung tâm thế giới, chính giữa《Lãnh Thổ Hạt Nhân》.

Lãnh Thổ Hạt Nhân là một khu vực đặc thù nơi mà tầm ảnh hưởng của cả sáu Ma Hạch chồng chéo lên nhau. Chính vì vậy mà chiến tranh giữa các quốc gia thường được diễn ra tại nơi này.

Phía đông là một đội quân chiến binh Thú Nhân cường tráng thuộc Vương quốc Lapelico.

Phía tây là một nhóm nhỏ toàn những Ma Cà Rồng tinh nhuệ thuộc Đế quốc Mulnite── tức đội quân tôi đang chỉ huy.

Từ lúc tôi gặp cấp dưới của mình tới giờ mới qua được một ngày. Ngày hôm nay tôi vốn định náu mình trong phòng để chìm trong suy tư, thế mà đột nhiên nhỏ hầu biết thái kia từ đầu chui ra rồi bắt cóc tôi ra ngoài chiến trường. Chừng như vị Thất Hồng Thiên tiền nhiệm vốn đã có dự định ra trận nên tôi buộc phải tiếp nhận mà bước ra chiến trường thay người đó. Chết đi cái đồ tiền nhiệm. À mà ổng chết một lần rồi còn đâu…

“── Cấp báo! Trung úy Bellius đã lấy được đầu tướng địch! Tôi xin nhắc lại! Trung úy Bellius đã lấy được đầu tướng địch! Quân ta đã giành chiến thắng!”

Khi tên cấp dưới nhận nhiệm vụ đưa tin lên tiếng, cảm tưởng như sức lực vừa thoát hết ra khỏi cơ thể tôi.

Ôi thật may mắn làm sao… Xem chừng tôi không cần thiết phải thân chinh bước ra chiến trường nữa rồi.

“Ha, hahaha. Làm tốt lắm Bellius. Lát ta sẽ trao thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh.”

Mặc dù tôi còn chẳng nhớ Bellius là thằng cha nào.

“Chậc, thế là hết được coi Ngài ấy ra trận…”

“Để ý người khác tí coi Bellius ê!”

“Hả? Vãi cả trao thưởng luôn? Sao thằng già ấy không chết mẹ luôn đi nhỉ.”

“Nào, anh em ta cùng đi bỏ đinh vào giày lão đê.”

Ơ kìa, sao ai cũng nói mấy chuyện nghe sợ thế? Đồng chí với nhau cả mà.

“Xin được chúc mừng, thưa Đại tướng quân. Chiến dịch đầu tiên phần thắng đã nằm trong tay chúng ta.”

Đương lúc tôi còn đang bối rối vì không sao hiểu nổi đám cấp dưới đang nói chuyện gì, Chaostel đã cúi đầu thật thấp tự lúc nào. Xem ra cái gã trông như cây khô này chính là người điều hành đơn vị hổ lốn vào quy củ.

“C-Chuyện đương nhiên! Dù gì cũng là đơn vị do ta đây chỉ huy kia mà!”

“Thật không mong đợi gì hơn. Tuy rằng thật đáng tiếc vì không được mục sở thị thực lực của Đại tướng quân, nhưng tôi mong rằng lần tới Ngài sẽ được dịp thể hiện toàn bộ năng lực của mình.”

“Chà, đừng mong chờ quá thế, ta ngại.”

“Thưa không, xin hãy cho phép tôi được làm như vậy. Hãy cùng nhân trận thắng lần này mà phát động thật nhiều cuộc chiến thôi. Tôi xin mạo muội suy đoán rằng mục tiêu tiếp theo của chúng ta sẽ là nước Cộng hòa Gerra-Arca.”

Thôi hộ phát. Tôi đây thấy thế là đủ rồi, giờ phải dành ba tháng ru rú trong nhà bù lại mới được. Tất nhiên là tôi muốn nói thế ra miệng lắm, nhưng làm vậy thì chỉ tổ bị hàng trăm cặp mắt nghi hoặc săm soi thôi, chết thật luôn đấy. Nhỏ hầu đứng cạnh tôi cũng đang thì thầm gì đó.

“…… Komari-sama, trường hợp này thì cứ gật đầu một cái là được rồi ạ.”

“Hự…”

Tôi ôm đầu. Chẳng một ai ở đây để tâm tới nỗi lòng của tôi hết. Hơi bị buồn đấy nhé. Hay đúng hơn là đau đớn khó tả.

“Nào, thưa Đại tướng quân! Chúng ta phải nhanh trở lại Thất Hồng Phủ để thảo ra kế hoạch gây chiến thôi! Giờ nào có phải lúc ngồi loay hoay một chỗ như thế này, một ngày nào đó Ngài sẽ là người chinh phục được cả thế giới kia mà!”

Tui có nói là muốn chinh phục thế giới hả ta?

Mặc dù trong thâm tâm đang vặn ngược lại như vậy, thế nhưng tôi thừa biết rằng mình chẳng làm sao có thể bỏ chạy được nữa rồi.

“N-Ngươi nói phải! Được! Các người đã làm rất tốt! Nói trước cho mà biết, chúng ta không có dư hơi để mà giải lao đâu đó nghe chưa! Đã là thuộc hạ của ta thì mỗi ngày đều phải sống trong hưởng lạc, không giây nào máu ngưng chảy! Nào, chúng ta khải hoài về Cung điện Mulnite! Kẻ nào chần chừ, chỉ cần một giây thôi ta sẽ cho thành phân bón hết, nên chuẩn bị sẵn sàng đi!”

Ngay khi tôi vừa dứt lời,

ỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒ────────

một lần nữa, những tiếng tung hô tựa sấm rền vang lên như muốn xuyên thủng màng nhĩ của tôi.

Muốn chết quá đi. Không sao suy nghĩ cùng tần số với bọn này cho nổi.

“Thưa, cho phép tôi được nói đôi lời được không ạ?!”

Khi tôi còn đang xem xét có nên tự treo cổ hay không, thì chợt một giọng nói cao vút vang lên. Giọng nói ấy quá đỗi lạc quẻ với địa điểm này khiến tôi phải bất ngờ ngoái lại.

Tại đó là một cô gái với vóc người nho nhỏ, tay cầm giấy bút cùng một chiếc máy ảnh, trên mặt nở một nụ cười rộng. Dòm qua làn da trắng như tuyết, tôi đồ rằng cô nàng này thuộc chủng Thương Ngọc thuộc Liên bang Bạch Cực.

“Tôi tên là Melka Tiano đến từ Báo Lục Quốc! Ngài chính là Terakomari Gandesblood, tân Thất Hồng Thiên của Quân đội Đế quốc Mulnite, không sai chứ ạ?! Cho phép tôi được phỏng vấn ngài một chút được chứ?!”

Gần quá. Mặt nhỏ gần quá. Uầy, lông mi gì mà dà── mà không không, chuyện đó thì sao mà chẳng được!

Con nhỏ nào thế này? Thật lòng mà nói thì tôi không giỏi đối phó với những kẻ tính cách dồn dập thế này đâu…

Trong cơn hoang mang, tôi liếc lại phía sau lưng.

Vill chẳng nói chẳng rằng, mắt vẫn hướng về phía này. Còn Chaostel thì chừng như vừa gật đầu vừa cười cười cái gì trông rõ đểu cáng.

“T-Ta biết rồi. Muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi. Với cả, đầu tiên tránh xa ta ra một chút.”

“Cảm ơn ngài rất nhiều!” Vụt

ÊÊÊÊÊÊÊÊÊ!!! Đã bảo là đừng có bám dính lấy tôi cơ mà! Giờ thì chính xác là mũi chạm mũi luôn rồi đấy!

“Thực ra tôi đang hoang mang lắm, chẳng rõ Terakomari-sama là người như thế nào hết cả. Phải, vậy nên cho phép tôi được đặt câu hỏi. Đầu tiên, nguồn cơn do đâu khiến ngài có thể lên được chức Thất Hồng Thiên?! Chuyện ngài xuất thân từ gia tộc Gandesblood có phải sự thật hay không?! Ngài có quan hệ thế nào với Hoàng đế Điện hạ?! Món ăn ưa thích của ngài là gì?! Động vật yêu thích của ngài là con gì?! Chuyện ngài có thể dùng ngón út xử đẹp cả trăm Ma Cà Rồng có phải sự thật hay không?! Từ giờ trở đi ngài sẽ phát động chiến tranh theo chiều hướng nào?! Ngài có người yêu chưa? Nụ hôn đầu──”

──N-NHIỄU SỰỰỰỰỰỰỰỰỰỰỰỰỰ!!!!!!!

“Lắm chuyện quá, tránh ra chút coi!”

“KYA!!”

Theo phản xạ, tôi đẩy nhỏ kí giả kia ra xa. Và rồi, như thể trái tim vừa được thắp lên ngọn lửa dũng khí, tôi tuyên bố.

“Kẻ mạnh không chứng minh bằng lời nói! Thế nhưng, để ngươi không có gì ghi chép lại cũng tội nghiệp. Ắt hẳn ngươi muốn được viết kí sự cùng ti tỉ thứ khác, vậy nên ta sẽ nói một điều thế này. Những gì ta sắp thực hiện tới đây chỉ đơn thuần là CHINH PHẠT! Hay nói cách khác── Terakomari Gandesblood ta đây sẽ sử dụng vũ lực để xử đẹp bọn Đại tướng quân từ năm quốc gia còn lại, để rồi từ đó phô trương thanh thế Đế quốc Mulnite cho toàn thế giới! Đã hiểu chưa! Tiện đây, món ăn ưa thích của ta là cơm cuộn trứng! Xin hết!”

Nói xong là tôi đã mệt đứt cả hơi rồi.

Âu cũng là lẽ hiển nhiên. Từ hôm qua tới giờ đã có không biết bao nhiêu sự việc xảy ra. Tự nhiên có con hầu biến thái nào lôi tôi ra khỏi phòng, đám cấp dưới trông thì hãi kinh hồn mà lại đi tôn thờ tôi như thần như thánh, xong cuối cùng còn phải ra chiến trường chỉ đạo nữa. Một Ma Cà Rồng hạ đẳng như tôi làm sao thích nghi kịp với từng đó sự kiện kia chứ.

Ấy thế mà── chẳng hiểu làm sao, những kẻ xung quanh tôi lại chẳng hề nghĩ như thế.

“T-Tuyệt vời…”

Nhỏ kí giả vừa ngã dập mông xuống đất giờ lại há hốc mồm. Tôi chẳng hiểu cái ‘Tuyệt vời’ của nhỏ là đang ám chỉ điều gì. Có khi là những gì tôi vừa mới nói chăng? Có điều đó cũng chỉ là tôi nghĩ gì nói nấy thôi mà.

Nhóm cấp dưới của tôi sau khi quan sát từ đầu tới cuối cũng bắt đầu lẩm bẩm cùng đôi mắt lấp lánh.

“Ôi, thế mới là Thất Hồng Thiên chứ.” “Quả không hổ danh Ma Cà Rồng mạnh nhất.” “Liệu có tướng quân nào có ham muốn chiến đấu mãnh liệt hơn Ngài nữa hay không.” “Ngài ấy nhất định sẽ in dấu chân vào dòng lịch sử.” “Chứ còn gì nữa.” “Truyền thuyết từ giờ mới bắt đầu đây.” “Thật may mắn khi được sinh cùng thời với Ngài.” “Ôi con tạ ơn trời đất.”

Chả hiểu gì ráo.

…… Có điều, thôi thì giờ cứ để bọn họ đánh giá cao tôi như vậy có khi lại hay. Tại vì, chỉ cần lộ chuyện tôi yếu kinh khủng khiếp ra là cả bọn sẽ lao vào xử trảm tôi liền mà.

Mà không, nghĩ lại── trước khi bị trảm có khi tôi đã chết vì bị stress đè cho bẹp dí mất rồi.

Đôi mắt trông về tương lai u ám, tôi một lần nữa lại buông tiếng thở dài, chẳng rõ đã là lần thứ bao nhiêu trong ngày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện