Trời đã sáng. Đó là điều ánh ban mai chiếu qua khe rèm cửa sổ báo hiệu cho tôi.

Và tôi đã tỉnh giấc. Phải, tôi đã tỉnh giấc rồi đây.

Bình thường thì đây là thời điểm tôi còn đang lăn lộn trên giường mà ngủ say như chết, mặc xác có là khắc bình minh hay lúc hoàng hôn. Thế nhưng ngày hôm nay, tôi lại chẳng hề chợp mắt lấy một giây, chỉ chăm chú nhìn lên mặt bàn.

“Hoàn thành rồi… cuối cùng cũng hoàn thành rồi…”

Một cảm giác vui sướng khó nói nên lời lan tỏa khắp lồng ngực tôi.

Đó âu cũng là lẽ hiển nhiên.

Bởi thứ tôi vừa hoàn thành, chính là cuốn tiểu thuyết mới.

Cá nhân tôi thấy mình đã làm quá tốt rồi. Ngày thường thì nai lưng ra làm việc từ sáng sớm đến tối mịt; về đến nơi thì bị nhỏ hầu biến thái quấy rối đủ trò, rõ là nhiễu sự; đến cuối tuần thì mệt phờ cả người, chỉ muốn lăn lộn trên giường mà thôi── Bận rộn là thế mà vẫn xoay ra được thời gian viết, loẹt xoẹt mấy cái mà đã hoàn thành một tác phẩm trong một tháng, khéo khi tôi thật sự có tài năng đặc biệt gì đó không chừng.

Giờ thì chỉ còn việc gửi cho nhà xuất bản nữa thôi.

Chỉ cần làm vậy nữa thôi, thế nhưng── vẫn còn việc này tôi phải cẩn trọng.

Tất nhiên đó là nhỏ hầu biến thái rồi. Nhỏ mà phát hiện ra được bản thảo này là to chuyện liền.

Dù gì thì đây cũng là một đại kiệt tác vượt trội cả [Phương trình sữa dâu] kia mà. Thứ này mà bị xuất bản trái phép thì tôi sẽ chết vì xấu hổ mất, nên tuyệt đối không được phép để ai phát hiện r

“Chào buổi sáng, thưa Komari-sama.”

“ÓAAAAAAAAAAAAAAAA!!!”

Tôi cố sống cố chết giấu chỗ bản thảo đi.

Chẳng biết tự lúc nào, một đứa con gái mặc đồ hầu đã đứng ngay sau lưng tôi. Nhỏ này tên Villhaze, tự xưng là “Hầu gái riêng của Komari-sama” nghe cho sang chứ kỳ thực cũng chỉ là một “con hầu biến thái” mà thôi. Khuôn mặt nhỏ trông vẫn lãnh đạm như mọi khi, nhưng chớ có để điều ấy đánh lừa. Nhất định trong đầu nhỏ đang tơ tưởng ba cái chuyện khùng điên dê cụ đấy, đảm bảo luôn.

“Thật hiếm có làm sao. Không ngờ Komari-sama lại có thể tỉnh giấc giờ này.”

“C-Chuyện, ta thấy lâu lâu dậy sớm một bữa cũng chẳng có hại gì mà. Nên không cần gọi ta dậy nữa đâu, ra ngoài coi.”

“Komari-sama muốn em ra ngoài cũng được thôi, nhưng trước đó có thể cho em đọc đại kiệt tác của tiểu thư được không ạ?”

“Thế quái nào chưa gì đã lộ rồi?!!!”

Tôi ôm chặt bản thảo trước ngực mà lui xuống góc tường. Lần này còn lâu ta mới để ngươi đọc nhá!!

“Cấm ngươi lại gần thêm nữa!! Thử tiến thêm một bước nữa xem, ta đi bêu hết chỗ bí mật đáng xấu hổ của ngươi ra cho mà coi!!”



“Cơ thể em chẳng hề có điểm gì phải xấu hổ hết! Em sẽ lột hết ngay tại đây, nên mong tiểu thư hãy ngắm nhìn cho thật kỹ!!”

“XẤU HỔ MỘT TẸO GIÙM TA CÁI!!!”

Vill ngẩn ra. Con nhỏ này đúng dâm nữ hàng thật giá thật mà.

Đoạn, nhỏ bất ngờ mỉm cười mà nói “Em đùa thôi ạ.”

“Dạo gần đây em đã nhận ra rồi. Rằng tùy tiện lột đồ như vậy chỉ là hành động của lũ hạ lưu thôi ạ.”

“Bộ không thấy gần đây mới nhận ra là hơi muộn à?”

“Chưa kể, nếu không thật sự cần thiết thì có lẽ em cũng không nên ép Komari-sama để em đọc kiệt tác của ngài. Tiểu thư là ân nhân của em── sao em dám để ân nhân ghét bỏ mình kia chứ.”

“Hừm…”

Nghe nhỏ nói, tôi chợt nhớ lại những chuyện xảy ra một tháng trước.

Millicent bất ngờ trở lại, để rồi cuộc sống thường ngày của tôi bị xáo trộn hoàn toàn.

Những sự việc xảy ra khi ấy vô cùng bi thảm và kịch tính, và đó cũng là bước ngoặt để tôi nâng cấp lên từ “hikikomori toàn diện” trở thành “hikikomori bán thời gian”.

Phải── từ ngày hôm đó trở đi, tôi đã thử xin gặp mặt Millicent rất nhiều lần. Chúng tôi cần phải đối mặt trực tiếp với nhau một lần nữa, tôi cho là như vậy.

Thế nhưng tôi vẫn chẳng thể gặp lại nhỏ. Theo như thông báo từ chính phủ, Millicent đang bị giam trong nhà lao thuộc Đế Đô, ấy thế mà khi tôi xuống đó xin gặp thì lại chẳng thấy bóng dáng nhỏ đâu. Đến lúc quay sang hỏi cai ngục thì cũng chỉ nhận được câu trả lời “Tôi không thể nói được”. Đi hỏi Hoàng đế thì bả tảng lờ “Quan trọng hơn, đi hẹn hò với trẫm không?” Chẳng biết nhỏ này đi đâu rồi nữa.

… Nói chung là, chừng như Vill cảm thấy biết ơn tôi vì sự việc liên quan đến Millicent ấy một tháng trước. Mặc dù thật lòng mà nói thì nhỏ chẳng cần thiết phải chịu ơn đến mức này đâu.

“Vậy nên, mong tiểu thư đừng cảnh giác đến thế. Em chỉ mong Komari-sama đừng ghét bỏ em mà thôi.”

“Vậy giờ ngươi sẽ chiều ta sao?”

“Phải, em sẽ chiều chuộng người. Nên là hôm nay ta cũng cố gắng làm việc hết mình nhé.”

“Câu trước câu sau đá nhau bôm bốp!!”

“Đâu phải chuyện gì kỳ lạ đâu ạ. Ngay hôm nay là thứ hai, là ngày đầu tuần mà? Đương nhiên tiểu thư phải đi làm rồi.”

“Ngươi vừa dứt mồm bảo sẽ chiều chuộng ta xong!!”

“Phải, chính vì vậy mà đối thủ ngày hôm nay sẽ là con khỉ dễ đối phó nhất, là Vương quốc Lapelico đấy ạ. Trung tướng Hades Molekikki xem chừng cũng đang hừng hực khí thế đấy ạ.”

Đoạn, Vill đưa tôi một bức thư.

Trên đó ghi người nhận là tôi, còn người gửi là “Tứ Thánh Thú thuộc Vương quốc Lapelico, Hades Molekikki”.

Tôi mở bức thư ra.

[tA gIếT NGưƠi]

“Gửi bức thư này đi là ý gì đây?!”

“Xem ra ông ta muốn hăm dọa tiểu thư đấy ạ. Trong thế giới tự nhiên mà dám buông lơi cảnh giác là bất đắc kỳ tử luôn mà.”

“Đừng có lôi quy luật của thế giới tự nhiên vào thế giới con người!!”

“Nói gì thì nói, bức thư này đúng thực là vô nghĩa đến cùng cực. Đời nào Thất Hồng Thiên thiên hạ vô địch, Đại tướng quân Terakomari Gandesblood lại đi bó giò trước tiếng hú của một con thú hoang kia chứ.”

“Đang bó giò đây này! Kinh bỏ xừ ấy!!”

“Xin tiểu thư hãy cứ an tâm. Đã có em ở đây rồi.”

“Thế còn kinh hơn! Quyết định rồi, hôm nay ta sẽ giả bệnh! Từ giờ trở đi ta sẽ nằm liệt giường, sốt cao tới độ trôi nổi giữa ranh giới sinh tử luôn!!”

“Nhưng mà nghe nói, nếu thắng trận chiến ngày hôm nay thì ta sẽ được thưởng một tuần nghỉ phép đấy ạ.”

“…… Hả?”

Nghỉ phép. Hẳn một tuần.

Một tuần thì tôi làm được gì? Đọc hết số sách ưa

thích. Say giấc nồng từ sáng đến đêm. Hay thậm chí còn là sáng tác câu chuyện mới──

“Vậy ta thay đồ thôi. Nào, mong tiểu thư đứng yên để em cởi đồ ra cho.”

Trái tim tôi đang dao động. Đặt ngày nghỉ với sinh mạng lên bàn cân, ôi sao mà lại có lối suy nghĩ ngu ngốc đến độ này chứ.

Ấy mà không, một tuần, một tuần hẳn hoi đấy. Đời nào tôi lại để một cơ hội thế này vuột khỏi tầm tay được chứ.

“Ôi trời, tiểu thư ra nhiều mồ hôi quá. Để đó em lau cho── soạp.”

Không không, chiến tranh, là chiến tranh đấy tôi ơi. Tôi đây là hiền tài hiếm có khó tìm, chuộng cô độc yêu hòa bình kia mà. Dùng chiến tranh để đổi lấy ngày nghỉ chẳng hóa đi ngược lại với mục tiêu của mình hay sao? Chưa kể sảy chân cái khéo có khi chết lúc nào không biết thì khốn.

“Ôi! Quả nhiên làn da Komari-sama sao thật trắng sáng thật mịn màng. Trông ngon lành tới độ em chỉ muốn liếm qua liếm lại mà thôi.”

Không không không bình tõm nào. Mình đã đối chiến với tên người tinh tinh kia tận ba lần rồi, lần nào cũng chiến thắng áp đảo cả. Miễn là nhóm cấp dưới cố gắng hết sức thì kiểu gì lần này chẳng thắ──

“── Ủa?”

Bất chợt, tôi hướng mắt xuống cơ thể mình.

Sao tự nhiên tôi đã bận quân phục rồi thế này?

“Ơ kìa? Từ lúc nào…?”

“Trong khi Komari-sama đang mải trầm tư, em đã cởi đồ cho tiểu thư, ‘thưởng thức’ tiểu thư rồi mặc đồ cho ngài rồi đấy ạ.”

“HẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢẢ?!!!!”

“Nào, ta lên đường đi làm thôi! Nhanh chóng thảm sát hết bọn thú vật kia thôi nào!!”

“Chờ, khoa── Ta còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý! Mà ngươi vừa thưởng thức cái quái gì cơ?!”

Tôi lại một lần nữa bị lôi xềnh xệch đi, cảm giác rõ bất lực.



Điều này ắt hẳn tôi cũng chẳng nhất thiết phải bộc bạch, nhưng kỳ thực tôi yếu đuối vô cùng, chẳng khác nào cọng bún thiu.

Duyên do nằm ở việc từ nhỏ tôi đã chẳng thể uống máu, thành thử chiều cao không tăng thêm chút nào, ma lực ban đầu bao nhiêu thì về sau vẫn u như kỹ, mà khả năng vận động còn chẳng ăn ai, kết quả là một Ma Cà Rồng hạ đẳng đến vô phương cứu chữa. Cũng vì ba điều khổ nạn trên mà hồi đi học tôi đã luôn bị bắt nạt, và cũng vì bị bắt nạt mà tôi đã dành ba năm trời nhốt mình trong phòng, không sao hết phiền muộn cho được.

Mặc dù tình hình đã có chút khá khẩm hơn sau cuộc náo loạn một tháng trước, nhưng về bản chất tôi vẫn chỉ là một con người hướng nội chuyên dùng đầu óc.

Nói dông nói dài vậy cốt là để khẳng định, rằng công việc này hoàn toàn chẳng hề hợp với tôi chút nào.

Vốn dĩ tôi là một Ma Cà Rồng chính nghĩa chuộng hòa bình kia mà.

Trung bình một người dân Đế quốc Mulnite đã từng giết 1.9 người (hiện đang là cao nhất trong Lục Quốc), nhưng tôi đây thì trước giờ chưa từng giết nổi một ai, mà trong tương lai cũng chẳng định đồ sát một ai hết. Mà hình như tôi đã giết cấp dưới của mình được cơ số lần rồi thì phải. Nhưng đấy toàn tai nạn bất khả kháng thôi, ai tính.

Vậy nên để tôi nhấn mạnh thêm một lần nữa. Công việc này chẳng hề hợp với tôi chút nào.

… Ấy thế mà đám cấp dưới não toàn cơ bắp của tôi lại toàn đi hiểu lầm nặng nề cái gì đấy.

“──Trung tướng Hades Molekikki đã tử trận! Chiến thắng thuộc về Đế quốc Mulnite!”

Khoảnh khắc một kẻ nào đó hét lên như vậy, “ÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ”──── âm thanh hô hào chiến thắng ngay lập tức vang lên, ồn ã tới độ người nghe ngay sát cạnh là tôi đây cảm giác như màng nhĩ sắp bị xuyên thủng tới nơi.

Nơi đây chính là《Lãnh Thổ Hạt Nhân》, khu vực chiến trường đẫm máu nơi tầm ảnh hưởng của toàn bộ Ma Hạch nơi Lục Quốc này chồng chéo lên nhau.

Sau khi bị Vill áp giải, tôi thậm chí còn chẳng có thời gian mà phàn nàn trước khi bị ép phải đứng trước 500 con người để phát biểu sao cho thật nguy hiểm, đoạn yên vị trên chiếc ghế êm ấm đặt tại đại bản doanh. Và ừm, như mọi khi, trong khi tôi còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý cái quái gì thì tiếng cồng chiêng báo hiệu chiến tranh nổ ra đã vang lên inh tai mất rồi.

Biết là tôi đã nói nhăng nói cuội này kia rồi, nhưng ừm, chúng tôi vẫn có cơ chiến thắng.

Hệt như mọi lần, để đối phó với đám quân đoàn Lapelico chỉ biết dùng toàn lực mà tiến công, Chaostel phát động ma pháp không gian 【Dị Thứ Nguyên Huyệt[note54745]】và chôn cất toàn bộ trong không gian bốn chiều. Mặc dù vậy, quả không hổ danh là tướng quân, chỉ duy Trung tướng Hades Molekikki là có thể xuyên thủng bức tường không gian bốn chiều mà trở về thế giới thực, xử đẹp chừng 100 tên cấp dưới của tôi rồi toàn lực tiến công. Johann vừa lẩm bẩm cái gì đó kiểu như “Đúng là hết cách, để tôi bảo vệ cô” rồi nhảy lên trước mặt tôi thì liền ăn trọn nắm đấm lông lá để rồi cái đầu anh ta nổ tung hệt như trái cà chua, và cũng vừa hay lúc ấy cây rìu của Bellius cũng chém phăng qua cổ tên tinh tinh nọ.

Cứ tưởng chết ngắc rồi chứ.

Cảm giác như tần suất tôi tưởng mình chết rồi dạo gần đây đột nhiên tăng mạnh.

“Quả là vô cùng đẹp mắt, thưa Đại tướng quân! Trận chiến lần này, phe chúng ta cũng đã giành được thắng lợi hoàn mỹ!”

Đương lúc tôi còn mải vỗ vỗ bên ngực để cho tim không bay ra ngoài, một trong những tên cấp dưới lên tiếng với tôi nghe đầy kính trọng. Đó là một kẻ với hình thể đặc trưng trông hệt như một cái cây khô, tên Chaostel Comte.

“Giờ đây bè lũ Thú Nhân ắt hẳn đã phải khắc cốt ghi tâm, rằng Đại tướng quân Terakomari Gandesblood kiều diễm, mạnh mẽ và tràn trề sát ý đến nhường nào!!”

“T-Thật luôn đấy! Ta là một Ma Cà Rồng kiều diễm, mạnh mẽ và tràn trề sát ý cơ mà! Kẻ địch có là ai thì chỉ cần một ngón út này thôi là ta xử đẹp!”

““““ỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒỒ!!!!””””

Đám cấp dưới lại một lần nữa gầm lên. Đừng có ta nói cái gì cũng rộn rạo lên vậy hộ cái. Thấy ghê.

Chaostel mỉm cười hệt như một tên bắt cóc trẻ em mà nói.

“Thưa Đại tướng quân. Đối phó với đám Thú Nhân quá nhiều lần như vậy, có lẽ Ngài cũng đã chán rồi. Ngài có nghĩ sao về việc tuyên chiến với những đối thủ nặng ký hơn?”

“Đối thủ nặng ký hơn á…?”

“Những tên tướng quân mà Ngài từng đả bại cho tới giờ, nếu buộc phải nói ra thì, đều thuộc dạng hạ cấp. Mỗi quốc gia đều có cho mình một con át chủ bài hiện vẫn đang trong thế ‘tọa sơn quan hổ đấu’, chưa từng có kẻ nào bước ra khiêu chiến chúng ta. Tôi cho rằng, chúng ta chủ động tuyên chiến một hai lần cũng là ý hay đấy ạ.”

“N-Ngươi nghĩ vậy hả…”

“Hừm, cho phép tôi được đồng tình.”

Người vừa đồng ý với Chaostel là một Thú Nhân với cái đầu chó, Bellius Innu Cerbero.

“Với thực lực của Đại tướng quân, Ngài nhất định sẽ có thể dễ dàng đả bại những át chủ bài của các quốc gia khác. Mục tiêu của chúng ta── để xem nào, có thể là Nelia Cunningham thuộc nước Cộng hòa Gerra-Arca, Ái Lan Linh Tử[note54746] thuộc Yêu Tiên Hương, hoặc Amatsu Karla thuộc Thiên Chiếu Lạc Địa.”

“Ấy không, ta…”

“Giê!” - Đột nhiên tên rapper loai choai từ đâu chui ra xen vào. Đó là quả bom di động, kẻ nguy hiểm nhất mà cũng ăn nói khó hiểu nhất toàn Đơn vị 7, Mellaconcey.

“Komarin phăng phăng thăng tiến không ngừng. Cầm đầu tui đập nát quân địch chẳng lẽ lại không mừng? Nước kia trông thì cứng, chứ làm đếch có ‘trứng’. Đẩy nhẹ một cái, là chạy té dái, như Bellius lúc thấy con cái! Gầu gấu gâu!”

Quả đấm va chạm ngay đầu mũi, và Mellaconcey một lần nữa tung bay.

Sao tên điên này tối ngày cứ chém gió ba cái chuyện thừa thãi thế nhỉ?

Mà không, chuyện này thì sao mà chẳng được.

Muốn ta tuyên chiến với át chủ bài của nước khác á? Đùa cũng một vừa hai phải thôi giùm cái. Đếch ai ngu đến độ biết nguy hiểm mà vẫn lao đầu vào chứ hả?!── là những gì tôi muốn nói, có điều nói ra xong để tên nào đấy nghi ngờ thực lực của tôi xong xiên tôi cái chết tươi à? Xin lỗi nhưng đây không ngu.

“Vill này, các anh em đây đang đề xuất ta đi tuyên chiến với kẻ địch mạnh hơn đấy. Ngươi thấy thế nào?”

Tôi hỏi người đang đứng ngay cạnh mình là Vill.

Nhỏ này là đồng minh của tôi. Ngay cả cuộc chiến này cũng là nhỏ lựa chọn một kẻ mà tôi có cơ thắng mới chấp nhận ứng chiến. Chưa kể sáng nay nhỏ cũng bảo sẽ chiều tôi nữa. Nếu được thì thay tôi thuyết phục mấy tên này luôn thì càng hay── khi tôi đang nghĩ tới đây…

“Sẽ như ý tiểu thư. Sau khi trở về Đế Đô, em sẽ lập tức chuẩn bị tuyên chiến.”

Hở?

“Tiện cho em hỏi, Komari-sama muốn chiến với nước nào ạ?”

“Ơ kìa Vill? Tưởng ngươi bảo sẽ chiều ta…”

Vill mỉm cười.

Con nhỏ này── đang cố tình chọc tức tôi đây mà!

“Thôi ng…” ay đi - Vừa lúc tôi chuẩn bị phàn nàn thì chợt, tôi để ý thấy mình đang là tâm điểm chú ý. Đám cấp dưới khác cũng đang nhìn tôi chằm chằm. Chưa kể trong đôi mắt ai cũng ánh lên vẻ kỳ vọng khó lòng chối từ. Bản năng sinh tồn trong tôi đang rung lên hồi chuông cảnh báo mạnh mẽ.

Tôi mở miệng, nói nghe hệt như một con đần.

“… T, Thì là… đó ha. Bên đó á. Y-Yêu Tiên Hương, chăng? Ta muốn chiến với Yêu Tiên Hương!”

“Yêu Tiên Hương phải không ạ? Trong số các tướng quân bên đó thì một trong《Tam Long Tinh》là Ái Lan Linh Tử cũng vô cùng nổi tiếng. Cô ta có thể sử dụng một loại ma pháp có thể làm trái tim đối phương phát nổ chỉ bằng cách khấn nguyện.”

“A-Ái chà! Xem ra cũng xứng làm đối thủ của ta quá ha! Ta cũng dùng được ma pháp kiểu kiểu thế mà! Dăm ba cái quả tim, ta cho nổ hết lượt!!”

“Ồồồồ!!” “Quả không hổ là Đại tướng quân!” “Biết ngay Đại tướng quân là Ma Cà Rồng đỉnh nhất mà!” “Danh hiệu Thất Hồng Thiên mạnh nhất lịch sử sắp được ghi dấu thật rồi!” “Ngày Đại tướng quân lên làm Hoàng đế chắc chẳng còn xa nữa đâu ha?!!”

Thôi ngay. Thật đấy, thôi ngay đi. Ê đằng đó, đừng có vỗ tay tưởng thưởng nữa coi! Cứ nổi bần bật thế này thì lắm chuyện lắm, làm tôi buột miệng nổ linh tinh cái gì nữa mất! Không không được, bình tĩnh lại tôi ơi. Cứ được đà tiến tới rồi phát ngôn bậy bạ thì đến lúc muốn hối cũng chẳng kịp đâu. Dùng cái đầu đi hỡi Terakomari Gandesblood──

“──Gandesblood-sama! Có thực là Ngài chuẩn bị tuyên chiến với Yêu Tiên Hương không ạ?!”

“Ặc!”

Chẳng biết từ lúc nào đã có một đứa con gái xuất hiện ngay trước mũi tôi. Tôi biết nhỏ này, hay đúng hơn là chẳng thể nào quên được. Chính bởi nhỏ này mà lời tôi nói hóa ra lại thành ‘biến cả thế giới thành cơm cuộn trứng’ mà.

Cầm theo sổ tay và bút viết, con nhỏ này là một ký giả chuyên viết báo lá cải, thuộc chủng Thanh Ngọc, Melka Tiano.

Chẳng những đột ngột từ đâu chui ra mà nhỏ còn dí sát mặt vào tôi nữa. Gần quá đấy! Đã bảo là gần quá rồi cơ mà!

“Đã lâu không gặp Ngài, thưa Gandesblood-sama!”

“M-Melka. Đúng là lâu rồi không gặp thật.”

“Oaa!! Ngài nhớ tên tôi sao ạ?! Quả là ân phước ba đời nhà tôi mà!”

“Gì chứ mấy chuyện ghi nhớ là nghề của ta rồi… Thế, cô tới đây làm gì?”

“Để phỏng vấn ạ! Lần này tôi có nhiều điều muốn hỏi Ngài lắm! Ngài không phiền chứ?!”

Nhìn qua khóe mắt, tôi thấy Chaostel đang gật đầu. Nghĩa là cứ trả lời đi ấy hả. Trời đất ạ, thích thì chiều!

“Ta hiểu rồi. Hỏi gì thì hỏi nhanh đi.”

“Cảm ơn Ngài rất nhiều ạ!” - Nhỏ ký giả nói, đôi mắt sáng lóa tựa đèn pha - “Những lời Ngài vừa nói với Villhaze-sama có phải sự thật không ạ?! Duyên cớ gì khiến Ngài quyết định nhắm tới Ái Lan Linh Tử vậy ạ?! Quả nhiên là bởi vì cô ấy mạnh vô cùng phải không?! Tiện đây thì Gandesblood-sama đánh giá người nào mới là mạnh nhất ạ?! À tất nhiên là trừ bản thân Ngài ra nhé! Xin hãy cho tôi biết người mà bản thân Ngài đang để mắt tới đi ạ! Một Thất Hồng Thiên khác sao?! Hay tướng quân Lục Quốc?! Hay có khi nào là mẫu thân?!”

──Q-Quả nhiên là con nhỏ này PHIỀN PHỨC KINH DỊỊỊỊỊỊỊỊỊỊỊỊỊỊ!!!!

“Hỏi nhiều quá! Tránh ra chút coi!”

“Kya!!”

Tôi đẩy mạnh nhỏ ký giả đi theo phải xạ, thắp lên ngọn lửa giận dữ trong lòng mà phát biểu.

“Trước đây ta đã từng nói với ngươi rồi! Tất cả những gì ta làm chỉ đơn thuần là CHINH PHẠT! Nói cách khác, tức là CHINH PHẠT THẾ GIỚI! Vậy cho nên cái việc suy nghĩ xem nên tuyên chiến với nước nào cũng hoàn toàn vô nghĩa! Bởi cuối cùng thì ta cũng sẽ chiếm lấy được tất cả mà thôi! Tiện đây, kẻ mà ta cho là mạnh nhất… ta không rõ lắm, chắc là Hoàng đế đó thôi! Rồi đấy xin hết!”

Vừa lúc phát biểu xong, tôi liền buông một tiếng thở dài từ tận sâu trong tâm khảm.

… Lại làm quá nữa mất tiêu rồi.

Tôi thừa biết là mình sẽ luôn bá láp bá xàm kiểu này mỗi khi hăng máu, nhưng vấn đề là nếu không bá láp bá xàm thì đầu tôi sẽ bay khỏi cổ liền. Đúng là họa vô đơn chí mà. Có điều, trong cái rủi có cái may, màn trình diễn ra dáng kẻ mạnh của tôi thành công ngoài dự đoán── chắc thế. Tôi cũng chả rành ba cái chuyện này lắm.

Nói đi cũng phải nói lại, có những tháng ngày khiến tôi không khỏi cảm thấy bụng quặn lại như ngày hôm nay đây.

Trời ơi… muốn nghỉ việc quá. Muốn về phòng quá.

Trần đời còn ai phải chung cảnh ngộ với tôi thế này không vậy?

Nếu có thì nhất định chúng tôi sẽ vô cùng thân thiết cho coi…

Bao quanh bởi đám cấp dưới hết sủa lại nhảy, hết nhảy lại múa chẳng khác nào bọn thú vật, tôi khẽ buông một tiếng thở dài.



Vừa lúc Hội nghị Đế quốc kết thúc thì trời cũng đã xế chiều.

Cơ thể căng lại do ngồi trên ghế trong một thời gian dài, ông vươn vai, rồi thả bước trong Cung điện Mulnite hiện đang tắm mình trong ánh hoàng hôn. Xung quanh không có một bóng người. Thời điểm này trong ngày rồi mà, hôm nào chẳng như thế.

“… Viện Nguyên Lão đúng toàn một đám khó chơi.”

Armand Gandesblood lẩm bẩm, nghe qua là thấy ông đang mệt mỏi. Cũng chẳng trách. Viện Nguyên Lão chừng như không đánh giá cao đương kim Hoàng đế mặc dù cô nàng leo lên được vị trí này bằng thực lực, đồng thời cũng liên tục bới móc những sáng kiến cách tân của cô nàng làm buổi họp bị kéo dài đến không cần thiết.

Tiện nói, chủ đề của buổi họp ngày hôm nay là “Về vấn đề tận diệt khủng bố”.

Sức nóng đến từ sự kiện một thành viên trong nhóm khủng bố Nghịch Nguyệt xâm nhập được vào tận bên trong trung tâm Đế quốc Mulnite để gây náo loạn vẫn chưa hề có dấu hiệu hạ nhiệt. “Từ giờ không được phép để tụi nó xâm nhập vào được nữa!” - Đảng cực đoan gào lủng cả họng và liên tục yêu cầu tiêu diệt Nghịch Nguyệt. Đáp lại điều này, đảng bảo thủ, tức Viện Nguyên Lão (hay như Hoàng đế hay gọi là Viện Ngu Lão), thì lại thể hiện rõ bản tính cơ hội qua phát ngôn: “Hãy cứ giao lại để công tác chống khủng bố cho các nước khác lo”.

Làm vậy làm sao được cơ chứ, Armand thầm nhủ.

Mối nguy hại từ khủng bố là thứ không sao đong đếm được. Bọn chúng đang nghiên cứu và sử dụng một thứ sức mạnh khác hẳn so với hệ thống ma pháp thường thấy có tên là《Giải Phóng Liệt Hạch》cơ mà. Cứ rung đùi ngồi đợi thì có ngày lưỡi đao của bọn chúng sẽ chạm tới Đế quốc Mulnite── chạm tới Ma Hạch mất.

Bất luận thế nào cũng phải tiêu diệt được bọn chúng.

Bởi đất nước này còn có Komari mà. Mục tiêu tối thượng của Armand là tạo ra một chốn nơi Komari và gia đình ông có thể sống trong yên bình. Những kẻ còn lại muốn ra sao thì ra.

“Hay là bí mật họp mặt với điện hạ một chút…”

Armand và đương kim Hoàng đế đã quen biết nhau từ thời còn là học sinh. Trước giờ ông vẫn luôn đồ rằng kẻ này thật quá kỳ quặc, ấy thế mà hóa ra lúc lên ngôi ả thậm chí còn khác người hơn cả thế. Việc cô ả chấp hành chuyện đại sự quốc gia mà chẳng hề hé môi lấy một lời với Tể tướng là Armand vốn dĩ đã là chuyện cơm bữa, và ngay đến cả trong buổi họp ngày hôm nay chừng như ả cũng đang bày mưu tính kế chuyện gì đó. Giờ mà không đi hỏi trước thì kiểu gì cũng sẽ đến lúc nhãn cầu ông phọt cả ra ngoài vì bất ngờ mất thôi──

“Ủa?”

Bỗng ông cảm thấy như có người.

Một người nào đó đang đứng tại nơi tận sâu trong bóng tối đằng kia.

Tạng người không quá cao, khuôn mặt hơi khó nhìn do đang đứng chỗ tối. Trang phục thì── hình như quân phục Đế quốc Mulnite. Ban đầu ông đồ rằng đó là binh lính đang trên đường tuần tra, nhưng chừng như không phải như vậy rồi. Dẫu thế Armand cũng không quá cảnh giác. Người đó không mang theo vũ khí, lại cũng chẳng hề có dấu hiệu sẽ sử dụng ma pháp.

Armand liền khoác lên nụ cười kinh doanh mà mở lời.

“Cho hỏi là ai đang đứng đó vậy nhỉ? Có thể cho ta biết tên──”

Thốt nhiên, bóng người kia chợt biến mất. Armand dáo dác quan sát xung quanh trong nghi hoặc. Có khi nào là một loại vong linh── vừa lúc cơn ớn lạnh bắt đầu chạy dọc sống lưng ông…

Ông chợt thấy một cơn đau sắc lẹm dưới bụng.

“Hự…!”

Máu phụt ra từ khe miệng.

Có kẻ nào vừa dùng tay đâm xuyên qua bụng Armand.

“Nhà, ngươi, là──”

Chính là kẻ mặc quân phục khi nãy. Không hề mang vũ khí, chẳng hề kích hoạt ma pháp, cũng chẳng hề cảm thấy được chút sát ý nào. Kẻ đó đâm xuyên qua bụng Armand như thể một điều vô cùng tự nhiên.

Mắt phải của kẻ đó tỏa sáng đỏ rực.

Đỏ. Giải Phóng Liệt Hạch──

“Chẳng có lẽ…”

Ông không thể suy nghĩ được gì thêm. Sức lực trào ra khỏi cơ thể qua cái lỗ trên bụng, để rồi khắc sau, đầu gối ông khuỵu xuống mặt sàn. Tầm nhìn trở nên hư hư ảo ảo, nhịp thở gấp gáp, và đương lúc còn đang mơ hồ nghĩ tới việc báo cáo chuyện này lên cho Hoàng đế, trái tim Armand đã ngừng đập.



Giết người quả thực là công việc phiền phức.

Càng giết nhẫn tâm thì nỗi ám ảnh bám víu lấy nạn nhân lại càng khủng khiếp.

Chính vì vậy mà tốt nhất nên giết càng lặng lẽ càng tốt. Che giấu khí tức, sát hại mục tiêu trước khi kẻ đó kịp phát hiện.

Như vậy thì sẽ không gieo vào đầu bọn họ những ký ức thừa thãi.

──Dưới chân, là tử thi của một người đàn ông.

Đó là một kẻ có chức cao vọng trọng trong bộ máy điều hành Đế quốc, Armand Gandesblood. Quả nhiên muốn giết kẻ này mà không bị phát hiện là quá đỗi bất khả thi, chỉ còn cách một đòn tất sát khi suy nghĩ của gã chưa bắt kịp được tình hình mà thôi.

“…… Ọe.”

Hơi thở kẹt lại, cảm tưởng như sắp ói tới nơi. Tuy rằng có thể thao túng tâm trí của kẻ khác, ấy thế mà lại chẳng thể thao túng nổi chính bản thân. Gọi là "bí thuật giải phóng bản thân khỏi Hạch" nghe rõ là sang, ấy thế mà lại chẳng phải công cụ vạn năng.

Chỉ cần xem những ký ức liên quan đến Ma Hạch mà thôi. Phải ráng làm sao không quan sát những thứ không liên quan.

“Được rồi.”

Điều tra ký ức xong xuôi.

Đã xong rồi thì phải rời đi thật nhanh, không nhỡ có ai thấy thì phiền phức lắm. Đến lúc ấy phải xử luôn cả nhân chứng nữa mà── Vừa quay gót, chợt bộ quân phục nhuốm máu liền lọt vào tầm mắt.

Mỗi lần nhìn thấy thứ màu đỏ nhớp nháp này là một lần những ký ức tựa hồ ác mộng lại hiện về.

Máu. Thứ mùi thối rữa. Căn phòng ngồi ăn hàng ngày bị nhuộm trong một màu đỏ ghê rợn. Từng thành viên trong gia đình bị chém đi ở một điểm khác nhau, người mất đầu, người bị băm vằm tay chân, người bị rải lục phủ ngũ tạng ra khắp sàn nhà, trông sao mà đậm tính cá nhân.

“………”

Bất giác cơn buồn nôn trào lên tới cổ họng, đành phải cố nuốt nó xuống lại.

Chấn thương tâm lý của bản thân còn chẳng thể xóa nhòa.

Quả là một thứ năng lực thiếu hoàn thiện làm sao.

Bất giác, một phản ứng ma lực xuất hiện, xuất phát từ viên khoáng thạch truyền tin đặt trong túi. Sau khi đổ một ít ma lực vào, một giọng nam vang lên từ viên đá, nghe rõ là cau có.

[Kết quả?]

Một thoáng ngập ngừng.

“Không có gì hết. Armand Gandesblood chẳng hề biết gì cả.”

[Đến Tể tướng Đế quốc còn không biết gì, đúng là thận trọng quá đáng.]

“Làm sao bây giờ? Dừng lại sao?”

[Không quan trọng. Cứ tiến triển theo kế hoạch.]

Chất giọng quá đỗi áp bức, buộc đối phương phải nuốt đi cơn sợ hãi mà trả lời thật điềm tĩnh.

“Đã rõ. Tiếp tục đến bước trừ khử toàn bộ Thất Hồng Thiên.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện