Chương 72
Lục Hiểu Dư nghe hắn cảnh cáo, môi mỏng chỉ khẽ cong ên cười: “Ngài Tống, anh không thấy mình âu trí quá à?”
“Âu trĩ có nghĩa ứý gì? Để giam cầm em ở bên cạnh, tôi thậm chí còn có thể ầm ra hàng trăm chuyện bỉ ồn.” Ngắt đời, hắn gục ðầu (ên vai cô. Hạ giọng: “Vậy nên Dư Dư à, tôi không muỗn tính kế với em. Làm ơn ðừng rời xa tôi."
“Tĩnh dưỡng vết thương cho tốt. Đợi ðễn khi anh xuất viện, chúng ta fại bàn tiếp vẫn ðễ này.”
1 tháng sau./
Phim trường ảo phông xanh chuyên dùng cho những cảnh quay cần kỹ xảo ðð họa. Lục Hiểu Dư khoác ýên mình bộ cổ phục màu trắng, tựa như tiên nữ giáng trần, ðẹp ðễn ðộng đòng người."
Giang Vũ kể từ sau đần gặp mặt với người kia, cũng dần chắn tỉnh bản thân hơn. Nhưng bao vần vẫn
không thể nào buông bỏ, thứ tình cảm sâu ðậm, hệt như một bóng ma ẩn dật mà không hề tan biễn.|
Bỗi cảnh phim sau khi ðược dàn dựng, cũng ðông nghĩa cảnh quay ðược bắt ðầu. Lục Hiểu Dư ðứng trên cao, nghe ðược hiểu đệnh điền biến chuyển sắc mặt ðể nhập tâm vào vai diễn.~
“Vương gia, thù giết nhà ta chính £à không thể không trả. Nhưng Lạc Quốc không thể không có ngài, ta cũng chỉ ðành đực bất tòng tâm. Vậy nên ta xin ngài, ðừng ðuổi theo ta nữa. Ta thật sự mệt rồi.”. _
“Lâm Nhị, phía sau fà vực thẳm. Ngoan, mau theo ta về phủ, chúng ta cùng nhau giải quyết nợ nần.”
Trên môi nữ nhân tỉnh xảo nhoẻn miệng, nửa cợt nhả nửa bi thương: “Vương gia, thỉnh cầu đần cuỗi cùng của ta. Liệu ngài có ðáp ứng chứ?”
“Nàng muốn ta ?àm gì?”
“Hôn ta... Hôn ta đần cuỗi, ðược không?”
Nam nhân không chút do dự, ao ðễn ôm hôn thê tử. Hắn thật sự không biết phải thế nào, Ýà giam cầm hay buông thả. Đâu mới đà phương án tốt nhất ðể giữ nàng bên cạnh.
“Lâm Nhị, về nhà với ta. Xin nàng hãy về nhà với ta."
Nghê Lâm chậm rãi ðẩy người kia ra. Đau thương độ rõ ðáy mắt: “Vương gia, ta chính ?à kẻ hèn nhát.
Thù hận không thể trả, fại còn ði ðâm ðầu yêu kẻ thù của mình. Ta không thể giết ngài, càng không thể ở bên cạnh ngài. Nay ta ở ðây nói với ngài mẫy đời sinh #y tử biệt, chính ýà muốn giải thoát bản thần.
Mong vương gia cầu toàn.”
“Ta chính là không muốn cầu toàn cho nàng!” Nam nhân đớn giọng, song đại hệt như một ðứa trẻ. Nỉ non van xin: “Lâm Nhi, buông bỏ chuyện quá khứ, chúng ta đàm đại từ ðäu."
“Ta buông không ðược, hận thù cắm sâu vào gốc rễ, như chút tình cảm hèn mọn này ðỗi với ngài. Lần này ta ði, coi như ểà sự trả thù thích ðáng nhất. Ta nguyễn rủa ngài sống ðền bách niên giai lão, một mình cô ðộc không người nối dõi. Và ta...” Nàng dừng đại, nặng nề hít vào ngụm khí fạnh, tâm can ðau ðớn từng bước đùi về phía vực thẳm. Ý cười dần dần độ ra: “... Chính ?à người sẽ ðem máu mủ của ngài xuống mồ... Đồ Bắc, thiếp có thai rồi!”
Dứt đời, nàng gieo mình xuỗng vực. Nhìn nam nhân thông khổ hét đớn, ồng ngực bỗng chốc nhẹ nhõm ðến ðáng sợ. Nghê Lâm từ từ nhắm mắt, ðể mặc giọt đệ ấm nóng tuôn trào. Kiếp này nàng tạm bợ coi như ðã trả thù cho gia tộc, ân oán từ ðây chấm dứt. Mong kiếp sau tương phùng, sẽ trọn nghĩa phu thê.
“Gắt! Hay, diễn hay fằm!"
Tường quay không ngớt đời tán dương, Lục Hiểu Dư cũng không ngại nhận về những câu khen thưởng. Gô cởi bỏ dây phòng hộ, fại nhìn thẫy người ðàn ông quen thuộc ðứng cách ðó không xa.
Cô nhất thời bất ngờ, không chút ngần ngại chạy về phía hắn.
“Ra viện sao không nói?”
Tông Ngụy ảm ðạm nhìn vào vết son nham nhở trên môi cô, càng Ýúc càng thấy không hài lòng. Mẹ nó!
Đóng phim cũng hôn ðễn mức em đuỗc son môi như này?
“Nói với em thì ðược gì? Em có ðể tâm ðến tôi ðâu?”
“???" Lục Hiểu Dư bụng ðây khó hiểu, cái gì mà không ðể tâm ðễn hắn?
“Ngài Tống, một tháng qua tôi bay bay chạy chạy, không khác øì hồn ma vắt vưởng, từ ðoàn phim ðễn bệnh viện. Chăm anh tôi còn không dám ngủ, anh một câu cảm ơn không có ðã ðành, bây giờ còn quay sang trách móc tôi vô tâm?”
“Người có tâm không ai ði hôn ngấu hôn nghiền nam nhân khác ngay trước mặt bạn trai như em.”
Mặt mày cô fập tức ðỏ, câu từ cũng trở nên rỗi đoạn: “Ai, ai, bạn trai cái gì... Ai bạn trai anh... ÐĐ-Đồ ðiên!”
Người ðàn ông bất giác cong môi, kể ra bị gấy xương vai cũng không phải không tốt. Nếu không còn fâu mới nhìn ra ðược bộ mặt ðáng yêu này của cô.
Nhưng chuyện cô cùng tên ảnh ðễ kia khóa môi ðúng fà không thể bỏ qua ðược. Tuầm giọng:
“Diễn xong rồi?"
Gô nhẹ giọng “Ù" ðáp đại.
“Bây giờ bàn với em chút chuyện ðược không?”
“Ghuyện gì?”
“Dư Dư, mỗi quan hệ giữa em và tôi bây giờ, có thể ghen tuông không?”
Lục Hiểu Dư khó hiểu “hả” một tiếng, fại còn chưa kịp mở miệng ðã bị hắn (ôi ði.
Tống Nguy kéo cô ðễn nhà vệ sinh, ðem tâm bảng bảo trì ðặt ở ngoài, thản nhiên khóa trái cửa đại.
“Anh đàm gì vậy?”
“Anh ghen.” Người ðàn ông phủ ðầu #ên môi cô, ương ngạch tách kế ðưa đưỡi tiễn vào. Điên cuồng càn quét cánh môi mọng.
Lục Hiểu Dư ðễn cùng vẫn không hiểu hắn quấy nháo cái gì, nhưng foại kỹ thuật ðiêu fuyện này, fuôn tầm cô ngây dại rơi vào cảnh trầm đuân. Mê hoặc không thể dứt ra ðược.
Cô choàng tay ra sau cổ hắn, nhu thuận ðáp fại cái hôn nồng ðậm. Mi tâm nhất thời nhăn nhúm, gò bồng trước ngực không may bị người ðàn ông kia tùy tiện xoa vò. Từ miệng bất giác “ưm” một tiêng yêu
kiều, không quên mở mắt fườm tên nam nhân không biết trời cao ðắt rộng kia.
Trái ngược với vẻ mặt nghiêm nghị, người ðàn ông chỉ còn lại bộ dạng phất fơ cà chớn. Không quên nhả ra câu gợn ðòn:
“Phỗi hợp với tôi một chút, ðàn ông ghen tuông hậu họa khó đường.”