Lục Hiểu Dư bần thần rời khỏi bệnh viện, trên tay cầm theo vài đơn thuốc cùng tấm hình chụp lúc siêu âm. Hai ngày, cô chỉ có thể ở cùng với bảo bối của mình vỏn vẹn đúng hai ngày.
Lệ nóng lại bất giác tuôn tràn ra khóe mắt, cô đưa tay ướm lên bụng. Bất lực: “Tiểu bảo bối, mẹ xin lỗi…”
Buổi tối, sau khi dùng xong bát cháo nóng, Lục Hiểu Dư định bụng dùng thuốc giảm đau. Nhưng vừa mới bước được vài bước, cơn đau lại bắt đầu lộng hành.
Cô mặt nhăn mày nhó, loạng choạng đi lấy thuốc uống vào. Đúng với những gì mà bác sĩ đã nói ban sáng, cơn đau chỉ có hơn chứ không có giảm. Thuốc chỉ có thể hỗ trợ được phần nào, tác dụng vừa hết liền bộc phát đến đáng sợ.
Mãi một lúc lâu sau, khi cơn đau được thuốc làm dịu lại, cô mới dám đứng dậy đi vào trong phòng. Quả thật là rất đau, cô thật sự cũng không hiểu bản thân mình vì gì lại phải gánh gồng chịu đựng.
Lẽ nào đây chính là thứ tình mẫu tử mà người đời vẫn thường hay nói đến?
Mọi chuyện vẫn đều đặn không đổi. Hết thuốc, cơn đau liền quay trở về nguyên dạng. Vùng kín vẫn đều đặn rỉ máu sẫm màu.
Hôm nay là ngày cuối cùng, Lục Hiểu Dư đứng trú mưa dưới mái hiên một cửa tiệm đồ cổ. Nhìn cơn mưa ngày một nặng hạt, lòng cô cũng dần một nặng nề.
“…” Cô tựa vào thành tường, hai tay ôm chặt lấy bụng. Rõ ràng là cô vừa mới uống thuốc giảm đau cách đây không lâu, lý nào lại phai thuốc nhanh như vậy?
Cơn đau lần này còn đau hơn những lần trước gấp bội phần, khiến cho người có tính cam chịu như Lục Hiểu Dư không kìm được mà thốt lên tiếng rên rỉ. Cô mất lực ngã khuỵu xuống đất, bất chấp dơ bẩn mà nằm xuống ôm bụng. Sau liền rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
…
2 năm sau.
“Giải thưởng nghệ thuật lần thứ 59, hạng mục truyền hình, giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất thuộc về… Lục Hiểu Dư trong bộ phim “Tình Muộn”. Xin chúc mừng!”
Tiếng nhạc cùng tràn vỗ tay vang lên, Lục Hiểu Dư nhìn thấy hình ảnh mình được chiếu lên trên màn ảnh lớn liền không khỏi xúc động. Cô ngồi dậy cúi đầu chào các vị tiền bối xung quanh, song mới sải bước hướng thẳng về phía khán đài.
Cô nhận lấy chiếc cúp vinh dự cùng hoa, vẫn không quên gật đầu chào vị MC có tiếng. Đứng trước toàn thể người tham dự buổi lễ trao giải, xúc động bày tỏ lòng mình:
“Xin chào mọi người, tôi là Lục Hiểu Dư. Lời đầu tiên cho tôi xin lỗi vì đã không giấu nổi dòng cảm xúc, để mọi người nhìn thấy bộ dạng sướt mướt này.” Cô cúi đầu bày tỏ, sau lại nở ra một nụ cười đầy tự hào: “Tôi xin chân thành cảm ơn mọi người vì đã trao cho tôi một giải thưởng vô cùng danh giá. Cảm ơn biên kịch, đạo diễn cùng đoàn làm phim đã tin tưởng và nhiệt tình hỗ trợ tôi trong suốt quãng thời qua. Được góp mặt vào tác phẩm, với tôi đã là niềm vinh dự lớn, nhận được giải thưởng này thì lại càng vinh hạnh hơn. Cảm ơn các tiền bối đã luôn chấp nhận tất cả thiếu sót của tôi, còn tận tình chỉ dạy tôi trong suốt quá trình quay. Đặc biệt là cảm ơn tiền bối Giang Vũ đã luôn chiếu cố tôi, nếu không nhờ có anh ấy giới thiệu, tôi e rằng đã không có một Lục Hiểu Dư như ngày hôm nay. Tôi biết bản thân mình vẫn còn nhiều điều thiếu sót, tôi sẽ cố gắng trau dồi nâng cao trình độ bản thân hơn. Tôi thật sự cảm ơn mọi người!”
Ở phía bên kia màn hình, gương mặt ảm đạm của người đàn ông dần dà chuyển sang thích thú. Hắn tựa người ra ghế, thong dong vắt chân lên bàn, nâng ly rượu trong tay lên miệng. Nửa đùa nửa thật:
“Con mèo nhỏ của tôi, quả nhiên rất có tài.”