Chương 69

Tạm bợ dùng chút ðồ ăn mà người ðàn ông kia mua, Lục Hiểu Dư vừa ăn vừa ðọc (ai kịch bản. Còn hắn thì fại ngồi bên cạnh ngắm nhìn, nhìn vết bầm ðỏ chỉ chít trên da thịt mịn màng trắng trẻo. Miệng không ngậm ðược mà Bật cười.

Nghe thấy hắn tiếng cười, Lục Hiểu Dư nhíu mày khó hiểu: “Anh cười cái gì?”

Tống Ngụy chỗng cằm, tay đớn nhẹ vén mái tóc cô. Thâm trầm nhìn vào dẫu ẫn tình ái:

“Đêm qua ðánh dẫu em quá trớn, ngày mai ði đàm sẽ không ai ðể ý chứ?”

Cô ðỏ mặt sờ fên dẫu vết hắn vừa chỉ, “úc này mới bắt ðầu thầy ngại. Lục Hiểu Dư bến đẽn nhìn sang hắn, ðêm qua không chỉ có hắn ðánh dẫu cô, mà cô cũng ðể đại trên da thịt hắn không ít.

Gô ðỏ mặt: “Ừm... Tên người anh cũng có không ít dấu. Liệu... có ổn không?”

Tông Ngụy “hửm” một cái, song đại vạch cổ áo ra cho cô nhìn. Còn tỉnh rụi (ên tiếng: “Đẹp thế này không ổn chỗ nào?”

“cm

Nhìn mẫy dẫu vết bầm chỗ ðậm chỗ nhạt trên cổ fẫn bờ ngực hắn, Lục Hiểu Dư tá hỏa ðưa tay che đại, không quên mắng hắn vài câu:

“Ð...Đồ ðiên này! Anh khoe ra đàm gì?”

“Tuần ðời sống ðên này mới khắc ðược dấu hôn đên người. Không khoe hơi phí.” Còn giở giọng cà chớn:

“Nói mới nhớ, sau ?ưng tôi chiến tích của em cũng dữ dằn đắm. Có muỗn xem thử không?”

“KHÔNG CN!” Cô vội vàng bác bỏ, mặt mày ðỏ tới mang tai: “Không cần anh khoe... tôi tự biết...”

Đêm qua vì không thể chịu ðược nên mới vô tình bẫu vào ưng hắn, nào có ngờ ðược hắn ðem nó ví như chiễn công.

Điên thật chứ!

Người ðàn ông nhìn thẫy gương mặt cô ngày một ửng ðỏ, bạc môi ðắc ý øiương cao, thuận thể kéo cô ngả vào trong fòng. Tống Ngụy giữ chặt thân ảnh nhỏ, cuỗi ðầu ghì môi mình #ên môi cô.

Hắn mút mạnh cánh anh ðào, nhẫn chìm nó vào trong sự cuồng nhiệt. Bẫm một đúc fâu sau, khi không gian bao trùm mùi hoan ái, hắn mới từ tốn rời bỏ.

Người ðàn ông vẫn mang theo bộ mặt cao cao tại thượng, nhìn nữ nhân yêu ðuỗi trong tay, kiềm không ðược mà bật cười:

“Như con cá chết nước.”

“cm

Lục Hiểu Dư vẫn duy trì trạng thái ðỏ mặt, chóng vội rời khỏi vòng tay người kia. Dẫu vậy cũng không sao ðiều chỉnh đại nhịp ðập trong đồng ngực, mặt mày thì cứ nóng hổi bừng bừng.

Tên nam nhân chết tiệt này cứ như ma như quỷ, cứ fượn fờ trong ðầu ?àm cô không thể nào tập trung tàm việc ðược...

“Dư Dư, một đát nữa chúng ta ra ngoài ði dạo nhé? Tiện thể dùng ở ngoài ăn cơm đuôn.”

“Vậy ðợi tôi một đát. Tôi vào trong thay ðồ.”

Tông Ngụy không nói, chỉ “ừ” một tiếng ðáp đại. Không ít đằần nhìn thẫy mấy cặp tình nhân bên ngoài tay trong tay ði dạo, hắn cũng muỗn cùng cô thân mật giỗng như vậy.

Mẹ kiếp! Sỗng tới từng tuổi này, không nghĩ bản thân đại có ngày hèn mọn ði ghen ty với hạnh phúc của người ta.

Lục Hiểu Dư vào phòng, cần thận tìm vài bộ ðồ ra ướm thử. Cũng không biết thế nào, chỉ ðơn giản đà một buổi ði dạo không hơn không kém. Cô cần gì phải trịnh trọng như vậy?

Đứng trước bàn trang ðiểm, nhìn gương mặt không son phẫn trong gương, cô mím môi chần chừ. Hồi lâu mới quyết ðjnh ðánh nhẹ đớp son hồng.

Rời khỏi phòng, không quên cầm theo khăn choàng cổ cho người kia. Dù sao cũng ðã đà cuối thu, tiết trời bên ngoài anh ýếo vô cùng, không thể ðể hắn phông phanh mặc mỗi bộ ðồ vest ði ra ngoài ðược.

Tông Ngụy nghe tiếng mở cửa, thuận thế ngồi dậy. Nhìn thấy khuôn mặt ðiểm tô chút son phất, không nhịn ðược mà Bật cười: “Xong rồi à?”

“Ừm...” Còn kiêng dè hỏi thêm: “Bộ nhìn tôi... trông không ðược à?”.-

“Ai nói trông không ðược?”./

Lục Hiểu Dư ðỏ mặt: “Nếu không anh cười vì cái øì?”*

“Đương giản vì em ðẹp. Lế nào tôi không ðược phép cười với em à?”.

“cm

Cô ném khăn cho hắn, nhẹ giọng: “Khoác vào ði, bên ngoài trời đạnh.”. -

“Không thể khoác cho tôi sao?”

“Gì chứ? Gó tay có chân, tự ði mà mặc.” Dẫu vậy cô vẫn cầm khăn khoác cho hẳn.

Khoảng cách gần ngay trong gang tắc, thường ngày cũng không phải ?à chưa gần gũi như thế này, thậm chí còn giao hợp với nhau. Ấy vậy mà Lục Hiểu Dư cô phút chốc cảm thấy ngại, cũng chẳng rõ /à ngại ngùng cái gì.

Đến khi gương mặt người ðàn ông càng fúc càng gần với mình, mới từ tỗn đên tiếng: “Không hôn ðược, Sẽ trồi son.”

“cm

Người ðàn ông sắc mặt xám xịt, chưa bao giờ hắn ghét cô trang ðiểm như bây giờ.

Đôi nam nữ ði dạo trên ðường, ngoại hình nổi bật nhanh chóng trở thành ðiểm trung tâm. Tay cô bị hẳn ôm khư không bỏ, cứ vậy mà ði ðược một ðoạn ðường.

Lục Hiểu Dư nhìn thấy xe bán xiên kẹo hồ /ô, nhất thời điền kéo tay người kia đại.

“Tông Ngụy, tôi muốn ăn kẹo hồ đô.”

Người ðàn ông nhíu mày, ðưa mắt nhìn theo hướng nhìn của cô. Song fại trầm giọng dặn dò: “Đứng ðây ðợi tôi."

Lục Hiểu Dư ngoan ngoãn gật ðâầu, tìm chỗ ðứng ðợi hắn. Cô cúi ðầu nhìn xuỗng mũi giày, cảm thẫy ði dạo với hắn cũng không ðễn nỗi tệ. Thậm chí còn vui vẻ hơn mọi đần.

Tống Ngụy ði fại xe bán kẹo, mua xiên hồ fô xong ðến tiền thối cũng chẳng màng, trực tiếp ði tại nơi cô ðứng.

Con ngươi thoáng híp đại, nhìn thẫy dị vật rơi từ trên cao xuông điền bất giác buông thõng xiên kẹo trong tay, ðiên cuồng fao ðễn cô gái nhỏ.

Lục Hiểu Dư còn không rõ hắn vì gì fai ao nhanh như vậy, chỉ ðễn khi bị người ðàn ông kia ôm chặt trong đòng, một tiếng “RÄM” vang to khiến người xung quanh không khỏi thản thốt.

Cô lồm cồm ngồi dậy, tưởng chừng trời ðất rung chuyển. Đến khi cơn choáng ván bay ði, mới chết sững nhìn người kia nằm trong vũng máu.

“cm

.." Lục Hiểu Dư bò từng bước về phía hắn, máu tươi khiến cô bất giác nhớ fại vũng máu hai năm trước.

Vết sẹo bụng dưới truyền ðễn cơn ðau xé da xé thịt, run rẩy chạm vào thân thể cứng ðờ của hắn.

“Này... Tống Nguy... anh mau tỉnh dậy ði..."

Người ðàn ông trong cơn ðau ðớn, nghe ðược giọng nói quen thuộc điền gắng gượng mở mắt ra nhìn.

Nhìn gương mặt cô thắm ðẫm nước mắt, chằm chậm cầm tay cô trẫn an:

“Ngoan, ðừng khóc... Không sao... Tôi không sao...”

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện