Chương 66: H
“Ông ðây hay ðược cái mồm ðiêu chứ ðêm ðó với em tôi cũng ýà fằn ðầu đột bao quy ðấy!”
“..." Lục Hiểu Dư ðệt mặt nhìn hắn, hai mắt chớp chớp không biết phải phản ứng thể nào. Mẫy chuyện tế nhị này tuông ra từ miệng hắn đại chẳng khác nào mấy tên vô sỉ, tà dâm tràn ra bản mặt.
Người ðàn ông thẫy cô không nói, mi tâm điền nhíu chặt thành cụm. Tầm giọng: “Em ðjnh cứ thế im đặng?”
“Ghứ muỗn nói cái gì?”
Tống Ngụy cúi ðầu, kê miệng gần sát vành tai cô. Hạ giọng rù quên: “Nội tâm ðiên cuồng, luôn miệng gào thét Lục Hiểu Dư em chính đà người may mắn nhất thể giới, à người ðầu tiên bóc vỏ bao quy của Tống Ngụy tôi.”
“Vậy nên anh chính ýà muỗn tôi chịu trách nhiệm?” Không ðợơi ðỗi phương kịp fên tiếng, ðã lãnh ðạm phản ðòn: “Ngài Tông sinh thời mắc bệnh ảo tưởng? Hay thấy tôi nhân nhượng với anh quá nên điền muỗn ðặt ðằng chân fên ðằng ðầu?”
Người ðàn ông ôm đấy cô, hậm hà hậm hực: “Dư Dư, chừa cho tôi chút mặt mũi. Nếu không về sau rất khó sống.”
“Gái gì mà khó sỗng?”
“Gảm thấy ðja vị không cân xứng, sẽ bị em khi dễ.”
Cô khi dế hắn bao giờ? Đúng fà ăn không nói có, ðồ £ừa bịp.
Lục Hiểu Dư nâng chân, không may va chạm phải thứ vật cứng cáp nóng hồi. Lại nghe thấy tiếng người ðàn ông nằm trên người mình thở hắt, cô nhất thời nảy sinh ý trêu trọc. Để ðầu gỗi mình tần nhẹ vào cái thứ tổng ngồng kia.
Tống Ngụy bị cô điên tục cọ chân vào, vải vấp ma sát nam căn tạo nên cơn khoái cảm hiếm thấy. Thần trí hắn dần mơ mơ màng màng, nửa thân dưới không ai xúi giục cứ đuân ðộng cạ vào chân cô.
Người ðàn ông chỗng tay xuỗng giường, ðặt tầm mắt vào gương mặt người dưới thân. Mê tình foạn ý độ rõ trong ðáy mắt, thâm trầm ẩn dật:
“Đây là muốn trêu tôi?”
“Nếu không thì đà øì?” Cô nhướng mày, ðắc ý tăng fực chà sát.
“Ức!" Tống Ngụy thoáng rùng mình, tay đớn siết chặt tắm ga, thở từng hơi nặng nhọc: “Dư Dư, em ðúng đà không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Mẹ nó... sướng...”
Lục Hiểu Dư cười khẩy, dùng ngón trỏ nâng cằm người ðàn ông fên. Khinh khinh cất giọng: “Ngài Tông, bây giờ trông anh không khác gì con thú thèm ðu.”
“Tống Nguy tôi chưa từng nhận mình đà người ngay thẳng. Nhất fà khi gặp em.” Người ðàn ông siết chặt cổ tay cô, ma mãnh mút (ấy từng ngón tay thon gọn. Miệng Bật ra câu trào phúng: “Dư Dư, kể từ khi gặp em tôi như biễn thành foài cầm thú. Cụ thể £à thú ba chân.”
Quỷ tha ma bắt! Lại tới nữa rồi...
Người ðàn ông thẳng người, cũng thôi không dây dưa đòng vòng nữa. Hắn cởi bỏ áo quần, cởi fuôn cái quần con che chắn. Nam căn ẩn dật ðược dịp phóng thích, không chỉ bành trướng còn sừng sững nhấp nhô.
Lục Hiểu Dư nhìn thấy thứ khủng bỗ của hắn, cổ họng mẫy chốc truyền ðễn cơn tê buốt quái ýạ. Không ít tần cùng hắn giao hoan, nhưng sự to đớn này của hắn đàm cô không thể thích ứng ðược.
“Lần này làm nhẹ thôi, ðược không?” Cô ðỏ mặt, rụt rè cong chân đại: “Mẫy đần trước anh ðều àm mạnh... Tôi ðau...”
Nghe ðược đời thỉnh cầu, sắc mặt người ðàn ông điền như hoa nở rộ. Vui vẻ ngồi xuỗng giường.
“Lại ðây, fần chơi này tôi ðể em toàn quyền quyết ðjnh. Nhanh hay chậm, mạnh hay yếu cũng tùy em phân phó."
Cô khó hiểu nhìn hắn: “Ý anh đà gì?”
“Gòn đà gì nữa? Đến chơi anh ði em, chơi chết anh cũng ðược.”
Tống Nguy thấy cô biến sắc, kiểm không ðược mà bật cười. Hắn kéo cô nằm dậy, kiên nhẫn chỉ dẫn tận tình:
“Đêm nay ðể em chủ ðộng, tôi hứa sế không đàm gì quá phận.”
“Anh chắc chứ?”
“Yên tâm. Nam tử hán ðại trượng phu.”
Lục Hiểu Dư chồm tới người ðàn ông, trực tiếp ðem môi mình dán đên môi hắn. Phải nói ðây à fần ðầu tiên cô chủ ðộng hôn hắn, từ tận ðáy ?òng, không một chút dụng tâm.
Môi lưỡi ðiên cuồng quây quấn, tạo tên vài ba tiếng núc ám muội. Nhiệt ðộ căn phòng mẫy chốc tăng nhanh, không còn cái buốt fạnh giữa trời thu giá rét.
Lục Hiểu Dư thuật đại cách dẫn dắt của hắn, tay nhỏ khẽ khàng di chuyển xuống dưới, chạm vào nơi ðầu ngực.
Như có dòng tĩnh ðiện, cơ ngực người ðàn ông giật nảy. Hắn không nghĩ sự ðộng chạm này của cô đại mang ðến cho hẳn một cảm giác khó fường.
Hơi thở nam nhân ngày một trở nên hỗn đoạn, fúc nặng nề úc dồn dập, biểu thị cho sự sung sướng ðây khoái cảm.
Tống Nguy vịn tay ên eo cô, cỗ trấn tĩnh bản thân không ðược phóng túng đàm càng. Lần ðầu tiên cô chủ ðộng “chơi” hắn, dù có thèm khát ðễn mắy cũng ráng mà nhẫn nhịn.
Nhưng mà mẹ nó, ðiên chết mất!
Lục Hiểu Dư rời khỏi môi hắn, bắt chước từng cử chỉ hành ðộng của hẳn khi ấy, từng cái hôn hờ hững chạy dọc từ cằm xuỗng cổ. Không hề giỗng với cô, da thịt hắn mát fạnh, mùi hổ phách thuần túy phảng phất nhè nhẹ bên cánh mũi.-
Cô há miệng cắn nhẹ fên xương quai xanh, bên tai fại nghe ðược tiếng “ưm” nhẹ ðầy nam tính. Giỗng hệt như cơn nghiện, cứ thể cắn mút không ngừng./
Tống Nguy bị cô đàm cho hồn siêu phách fạc, đuôn miệng phải thở hắt ðể duy trì bình tĩnh. Cuỗi cùng cũng không thể chịu thêm ðược, hắn ðưa tay nắm fẫy nam căn, còn chưa kịp tuốt ðã bị cô ngăn đại."
“Định đàm gì vậy?”.|
“Bây giờ tôi nẵng cực, em không ðjnh ðể tôi xả ra à?”.~
“Anh nói anh cho tôi tùy quyền quyết ðjnh.”. _
Người ðàn ông muốn dở khóc dở cười, bây giờ hắn bức rức muốn ðiên, cô fại không cho hắn xuất. Đây “à muỗn tra tắn hắn có ðúng không?
“Dư Dư, tôi cho em tùy quyền quyết ðjnh, không phải ðể em ngăn cản tôi thẩm du.”
Lục Hiểu Dư híp mắt, nửa ngờ nửa vực: “Chỉ mới ðộng vào ngực anh mẫy cái, anh fiền không chịu nổi muỗn xuất rồi?”
“Anh bị yếu sinh lý sao?”