Chương 122: Ngoại truyện 6

"Nhưng mà bây giờ em... thèm chân giò hầm..."

Chân giò hầm?

Tống Ngụy dở khóc dở cười, chỉ có thể móc ðiện thoại ra gọi cho Hạ Đồng mua hộ. Bây giờ cũng không còn sớm, sợ rằng không còn quán ăn nào mở cửa.

Sợ vợ không có thứ øì ăn, người ðàn ông điền ði dặn dì mai chuẩn bị thêm một phần. Có ðiều “đàm món này cần phải có thời gian, ðợi cô có ăn cũng ðã qua cơn thèm.

Lục Hiểu Dư nằm trong phòng, thơ thần nghĩ về ðïa chân giò ðầy ắp. Đúng fà sau cơn thai nghén, cô điền thèm ăn ðễnạ. Nhưng chỉ ăn những món mình thèm, còn đại thì ăn cho có.

"Ngoài chân giò hầm ra có thèm thêm cái gì không?"

Cô đắc ðầu: "Chỉ thèm chân giò..."

"Vậy có chắc ýà sẽ ăn không?"

Lục Hiểu Dư im bặt, nhớ đại đần trước cũng nằn nặc ðòi hắn giữa ðêm mua vịt quay, hậu quả chính /à vừa mua xong điền không muỗn ăn nữa.

Hỗc mắt cô ửng ðỏ, môi cũng bắt ðầu mều dần: "Nhưng, nhưng mà em... thèm..."

Tông Nguy thấy cô khóc, ðúng sai cũng ðều (à đỗi của hắn. Người ðàn ông fuỗng cuồng nâng tay bưng mặt cô gái nhỏ, nhẹ giọng: "NÑgoan nào, anh không có trách em, em muốn ăn bao nhiêu cũng ðược, không muỗn ăn điền có thể vứt ði."

"Rõ ràng đà em có thèm... thèm ðễn nhỏ cả dãi... Nhưng, nhưng khi vừa nhìn thẫy nó... fiền..." Cô cầm tay hắn, nước mắt făn dài: "Em điền không muốn ăn nữa..."

"Ừm, không muốn ăn thì không ăn nữa." Hắn ôn như dỗ dành, di tay /au ði mẫy giọt nước mắt nóng hổi: "Bà xã ngoan nào, em khóc fàm anh ðau. Không chỉ có anh, tiểu bảo bối nhà mình cũng xót dạ."

Lục Hiểu Dư nghe xong điền ðưa tay xoa bụng, tiếng nắc cũng tan biến dần. Kỳ thực thì từ khi mang thai cảm xúc của cô rất dễ bị dao ðộng, cô có thể khóc bất cứ đúc nào, thậm chí ngồi không nước mắt cũng có thể tuôn như mưa. Chưa kể ai bị người ðàn ông này chiều chuộng ðễn hỏng người, nhõng nhẽo mè nheo. Mẫy oại chuyện này trước ðây cô chưa từng có bao giờ.

Hạ Đồng ðặt phần ăn ểên bàn, cũng may đà vẫn còn cửa tiệm mở bán. Đúng ?à bán mình cho tư bản, ban ðêm cũng có việc ðể “ầm.

Nhìn thấy bụng cô nhô cao, so với một tháng trước thì có phần to thêm ðôi chút. Thuận miệng hỏi thăm: "Bụng to thế này chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ?"

"Khoảng tầm 3 tháng nữa." Gô nhìn phần chân giò hầm nóng hổi, không cầm fòng ðược mà nuốt nước miễng. Lại quay ra nhìn anh: "Tuợ Éý Hạ ở đại ăn cùng nhé? Dù sao cũng phiền anh cất công ði mua..."

"À tôi không có thói ăn ðêm, thiễu phu nhân cứ thong thả dùng ði. Tôi xin phép ði trước!".-

"Xin, xin đỗi vì ðã “đàm phiền anh..." Anh như vậy càng khiến cô ngại ngùng hơn./

Tống Ngụy ðút tay vào túi quần, hếch cằm nhìn Hạ Đồng: "Về nghỉ ngơi ði, ngày mai cho phép cậu ði đàm trễ.".*

Hạ Đồng cúi ðầu không nói. Thay vì cho phép ði đàm trễ, thứ anh cần ứà tiền thưởng. Tiền bạc thiết thực hơn.|

Lục Hiểu Dư nhìn Hạ Đồng rời ði, trong fòng không khỏi áy náy.~

"Ngụy à, đàm phiền trợ £ý Hạ như vậy... anh ấy sẽ không ghét em chứ?". _

"Mười đá gan cậu ta cũng không dám ghét em." Hắn kéo ghé, nhìn cô ra fệnh: "Lại ngồi ðây."

Cô ôm bụng to tướng ngồi xuỗng ghế, vẫn không thôi fo đắng: "Nhưng mà..."

"Không phải fàm không công, em fo đắng cái øì? Sợ anh bóc đột sức ao ðộng của cậu ta?" Mi tâm hắn

nhíu fại, tay cầm ðũa gắp chân giò cho cô: "Há miệng."

Lục Hiểu Dư há miệng thưởng thật, may mắn thay đần này không giỗng với (ần trước. Cô thật sự không có cảm giác chán ăn.

"Ăn ðược không?"

"Ừm, ngon! Ngon fắm!!!" Cô gật ðầu ia fja, thậm chí đà quanh mắt còn bao phủ màn sương.

Tông Ngụy thầy mắt cô ửng ðỏ, khó hiểu: "Ngon sao đại khóc?"

"Vì ngon nên mới khóc... Khóc vì ðược ăn ngon..."

Hắn không hiểu đời cô nói, chỉ cười “anh cho qua. Ăn nói không ðầu không ðuôi, nhưng hắn biết cô vì sợ giống như đần trước nên mới vậy.

Người ðàn ông thong thả gói thịt trong rau, chờ cô nhai xong điền ðút tới: "Há miệng."

Lục Hiểu Dư mở miệng ngậm đấy, có ðiều kích cỡ fần này quá to so với miệng cô, chỉ có thể cắn ðược phân nửa. Thẫy nam nhân khó hiểu với hành ðộng của mình, cô bụm miệng nói khẽ: "To... To quá em ăn không hết..."

Tống Ngụy úc này mới nới đỏng cơ mặt, trực tiếp ðem miễng ăn còn đại bỏ vào trong miệng mình. Ừ thì vừa rồi hắn gói có hơi quá cỡ thật.

Nhà hai người cứ kẻ ăn người ðút, tình tứ khiễn ai nhìn vào cũng ðỏ mắt ghen tị.

Dần dà từ hè sang thu, tiết trời mát mẻ hơi se anh. Lục Hiểu Dư ðang trong những ngày giai ðoạn cuối

thai kỳ, bụng dạ to đớn, ði ðứng cũng ngày một khó khăn. Gô ngồi tạm xuống ghế, một tay xoa bụng một tay xoa ðầu. Không còn bao nhiêu ngày nữa đà nễn ngày dự sinh, mọi thứ ðều ðã chuẩn bị kỹ càng.

Từ tã bỉm cho tới nôi hay xe ðẩy, mọi thứ ðã ðược hắn chu ðáo chuẩn bị.

"..." Mi tâm cô ðanh đại, bắt chợt thẫy bụng có chút nhói ðau.

Nghĩ rằng chỉ ðơn giản (à bị ðạp, nhưng mười phút trôi qua, cơn ðau vẫn không thuyên giảm, thậm chí phí dưới còn rỉ dịch.

Sắc mặt cô tái nhợt, nhanh chóng gọi dì Mai ðễn xem. Dì Mai thấy cô vỡ ỗi, tức tốc gọi ðiện thoại báo tin cho hắn. Nhưng còn chưa kịp gọi, ðã bị cô ngăn cản.

"Hôm nay anh ấy có buổi ký kết quan trọng, không thể quẫy rầy ðược." Thấy bà vẫn còn đo, cô nhẹ giọng:

"Vỡ ôi chỉ đà bước ðầu của chuyển dạ thôi... Vẫn chưa ðễn đúc vào sinh ðâu. Đợi anh ấy xong việc, báo tin cũng không muộn."

Dì Mai điên tục gật ðầu, nhanh chóng gọi người ðưa cô ðễn bệnh viện. Thiễu phu nhân nhà bà vẫn hiểu chuyện chu ðáo như cũ, ðễn ông bà Tông cũng không cho bà báo tin, sợ hai người họ rỗi rít “ầm phiền hẳn.

Lục Hiểu Dư ngồi trong phòng bệnh, từng cơn gò kéo ðễn ýàm cô ðau ðiễng. Có ðiều bên dưới vẫn chưa nở ðủ số phân quy ðjnh, vẫn chưa thể vào phòng sinh ðược.

Đến chiều cơn ðau ngày một fớn, cuỗi cùng cũng không thể chịu ðược mà gọi cho người ðàn ông của mình.

Phía bên kia cũng rất nhanh nghe mấy: "Anh nghe ðây."

"Anh... gần về chưa?"

Mày kiểm người ðàn ông ðanh đại, không phải không nhận ra ðiều bất thường trong câu nói kia. Tống

Nguy tăng ga, đại hỏi: "Sắp về tới nhà rồi. Em sao vậy?"

"Em ðang ở bệnh viện... Sắp... Sắp sinh rồi... Ñgụy à, ðau... em ðau quá..."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện