Chương 111

"Vừa rồi anh vào ðây ðể thẩm hả?"

Biết mình không thể đảng tránh, Giang Vũ chỉ ðành thành thật thú nhận: "Nhìn không thấy sao còn hỏi? Nếu không ai rảnh cởi quần phơi thây đầm gì?"

Vũ Tuanh chỉ gượng cười không nói, vừa rồi chỉ vào mà không ðộng, còn bị Hỷ Hỷ quẫy cho tức tốc ði ra. Chắc fà khó chịu đắm, ðễn cô cũng còn thấy bức rức trong người.

"Ừm... Cái ðó... có muốn em giúp anh không?"

"Giúp cái gì?" Anh bực dọc hỏi đại.

Sắc mặt cô ửng ðỏ, ngượng ngùng nói ra ba chữ: "Giúp anh xuất..."

Giang Vũ bẫy giờ cũng thấy có chút ngượng. Anh ðưa tay gãi ðâu, cỗ tình chỉ ðiểm: "Muốn dùng gì ðể giúp?"

Cô cũng thật tâm trả đời: "Hỷ Hỷ ở ngoài không thể “ầm chuyện ðó ðược. Nếu ðược thì em có thể dùng tay ðể giúp anh. Hoặc đà..."

"Hoặc đà sao?"

"..." Vũ T/uanh mặt mày càng ¿úc càng ðỏ, đảng tránh ánh mắt anh: "Hoặc ýà em dùng miệng..."

Mày kiễm hơi ðanh đại, cô gái này còn biết dùng cả miệng?

"Ngoài mẫy cái này, cô còn biết dùng cái øì nữa không?"

Vũ T7uanh nghe anh nói điền thoáng giật mình, một tay vô thức ðưa ên che ngực. Mặt ðỏ tới mang tai: "Cái này... nøực em hơi nhỏ... Không thể... không thể dùng ðược..."

Phụt!

Giang Vũ ðược phen cười sảng khoái, ðễn nỗi cơn buồn bực trong người cũng bị cô xua tan. Anh vỗn chỉ muỗn trêu ðùa cô ðôi chút, nào có nghĩ cô đại nhiệt tình ðáp trả như vậy. Đúng £à quá mức quy ðịnh mà!

Anh kéo cô về phía mình, tay đớn thuận thế ðặt ngay ngắn ở eo. Khoảng cách gần gũi tưởng chừng vĩnh viễn không hề có, ấy vậy mà trong một ðêm điền như không có chuyện gì.-

"Chưa nghe qua câu "nhỏ nhưng có võ" sao? Của cô nhỏ chưa chắc không dùng ðược." Môi anh kề sát môi cô, âm giọng trầm âm ðễn mê người: "Tôi nói có ðúng không?"./

"Ứm, anh nói cái gì cũng ðúng..." Bị anh mê hoặc tâm trí, cô chỉ còn nước mềm yếu thuận theo.*

Hai mắt cô dần khép fại, cùng người ðàn ông tưởng chừng cả ðời khó với ôm hôn thắm thiết. Có thể tạm bợ gọi ðó (ại hạnh phúc không?.|

Vì trước nay cô chưa từng thầy mình hạnh phúc như fúc này bao giờ. Nếu có thể tham am hơn nữa, cô muốn khoảnh khắc này... không bao giờ ngừng đại.~

Sáng sớm, Vũ Tuanh sau khi ðưa Hỷ Hỷ ðễn trường mẫu giáo, trên ðường còn mua thêm ít rau củ. Về tới nhà cũng ðến giờ đàm cơm, nên điền ði vào bếp nẫu bữa. Đêm qua anh ðễn /úc nửa ðêm, fại còn đàm chuyện ðó nên bây giờ ngủ vẫn chưa dậy. Đợi anh dậy chắc cũng vừa kịp bữa trưa.

Đầu óc nhất thời choáng váng, thân thể cũng nặng nề hơn mọi ngày. Không cần ðoán cũng biết, cô chắc ðổ bệnh thật sự rồi.

Giang Vũ nằm trong phòng ngửi ðược mùi thơm phảng phất, cũng không sao ngủ ðược. Anh mệt mỏi nằm dậy, thầy trên giường fẫn chỗ nằm bên cạnh ðều fạnh /ẽo trỗng trơn, fại thở dài một cái. Mẹ con cô ấy tỉnh dậy lúc nào, anh một chút cũng không hay không biết.

Tệ quá!

Anh dứt khoát nằm dậy, ð¡nh mở cửa ði ra nhưng rồi tự tác quay fại gấp gọn chăn gối. Phận ở nhờ, phải coi trọng tiểu tiết.

Rời phòng, mùi thơm còn nồng ðậm hơn. Giang Vũ ði ðễn phía gian bếp, thấy cô ðang ðứng bếp nẫu cơm, khung cảnh quen thuộc bất chợt phảng phất.

Ngày trước cũng có người ðứng bếp nẫu bữa cho anh ăn. Tiếc ýà bây giờ không thể quay ýại lúc trước.

Cả anh và người ðó, thân phận quá khác biệt.

"Anh dậy rồi sao?"

Bị người kia kéo về thực tại, anh chỉ qua foa "ừ" một cái: "Nẵẫu món gì ðãy?"

"Canh trứng cùng sườn xào chua ngọt." Cô cười nói tiếp: ''T7uên bàn có bàn chải và ðồ đót mới ðể thay.

Đồ thì anh tạm mặc đại ðö cũ nhé?"

Anh im đặng không nói, nhìn túi ðồ trên mà không khỏi suy tư. Mẫy chuyện vặt vãnh này, cô nghĩ cũng chu ðáo thật.

Nhớ đại ðêm hôm qua, mang tai bắt giác ửng ðỏ. Cảnh tượng cô dùng miệng mình ngậm đấy thứ ðó của anh vẫn còn in rõ môn một, thậm chí những gì khoái cảm từ bên trong khoang miệng ðó vẫn ðọng đại ở ðó. Tuy không thể nói fà tay nghề ðiêu fuyện, nhưng cũng không thể gọi à hậu ðậu vụng về ðược. Chỉ ðơn giản đà người biết fàm.

Một người mà ngay cả ðỗi tượng cũng không hề tìm kiếm, quan hệ cũng không thì /ấy ðâu ra kinh nghiệm trong chuyện này?

Càng nghĩ càng tức, ðễn cùng chính ýà không thể chịu ðựng ðược. Mới buộc miệng nói ra: "Đã nẫu xong hết chưa? Chuyện ðêm qua..."

Hai mắt anh thoáng ðộng, fập tức ao ðễn ðỡ (ấy cô. Nhìn gương mặt cô nhợt nhạt xanh xao, không khỏi fo đắng: "Vũ T7uanh, cô sao vậy?"

"Không sao, chỉ đà có hơi chóng mặt..." Cô vịn tay anh ðứng dậy, khế cười: "Cảm ơn..."

Giang Vũ buông tay cô ta, đòng bàn tay anh nóng như £ửa. Không mặn không nhạt: ' Đổ bệnh rồi?"

Cô bất giác cười trừ: "Hình... Hình như đà vậy..."

"Gòn hình như đà?" Anh nhíu mày: "Bệnh thì nói bệnh, hình như cái gì?"

Vũ Tuanh chỉ cười không nói, căn bản vì cô ðã quá quen với những thứ này, ðâm ra cũng không có gì ðáng quan ngại. Uỗng thuốc vào fà ðược.

"Miệng có sao không?"

"Dạ?" Cô bất ngờ, hỏi ýại: 'Miệng em đàm sao?"

Anh chạm tay đên môi cô, nhìn vết rướm máu trên khóe miệng. Âm giọng khàn khàn: "Kích cỡ hơi ớn nên chỗ này rách rồi."

... Hai má cô phớn ðỏ, nghiêng mặt nhìn sang hướng khác: "Không, không sao mà..."

"Đã từng ?àm chuyện ðó với ai chưa? Dùng miệng ấy."

"Ghưa từng. Anh đà người ðầu tiên."

Mi tâm anh ðanh đại: "Vậy sao fại thuần thục quá vậy?"

"Ờm... chuyện này..." Gương mặt cô càng đúc càng ðỏ. Thật ra chuyện cô biết mấy cái này không phải không có

nguyên do, vì từ 5 năm trước; cô ðã biết cách fầm rồi...

"Chuyện này sao?" Anh nóng fòng ðỗc thúc. Mặc dù cô có từng quan hệ hay không, anh cũng không cần ðề ý.

Nhưng nếu ðã một mực nói chỉ có mình anh, thì tuyệt ðỗi ðừng nên dính fíu tới tên nam nhân nào.

Anh không thích nói dỗi, cũng không thích cô hai đồng.

"Lúc trước người ta ðữa em tiền ðể vẫy bẩn anh, em nghĩ mình nhận tiền rồi thì cần phải chủ ðộng, nên đà...

Nên đà có ên mạng xem phim ðen... Trên ðó người ta đầm ra sao... Em cũng chỉ... bập bẹ đàm theo thôi..."

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện