Chương 109: H
"Nệm nhỏ chăn cũng không có to, nằm như này mới thuận cả ðôi ðường."
"Nhưng mà..."
"Thích nhưng nhị đắm sao?" Anh nhíu mày, hạ giọng: "Nằm yên."
Vũ Tranh không dám ðộng ðậy, ðễn thở cũng rón rén e dè. Cả người cô cứng ðơ như tượng, đồng ngực thì suýt chút vỡ ra rồi. Ở cự ýi gần, cô dường như có thể nghe ðược hơi thở của anh, cả nhịp tim ðang ðập nữa.
Như nhận thẫy có ðiều bắt thường, cô ngửa mắt nhìn anh: "Tim anh... hình như ðập có hơi nhanh quá rồi. Anh... không sao chứ?"
"Tuông tôi giỗng người bất ổn?" Giang Vũ (uồng tay ra sau cổ cô, ảm ðạm: "Gỗi ýên ðây, nằm vậy sẽ tiện hơn."
...' Gô im đặng không nói, cứng nhắc nâng ðầu gối fên tay anh. Cũng may fà không mặt ðỗi mặt, nếu không chắc cô chết ngạt vì khó thở mất.-
"Quay đại ðây."./
"H-Hả?' Vũ Tuanh ngớ người, ðjnh quay đại hỏi thì cứng khựng như ðá. Vừa rồi anh mới nói cái gì?
Quay, quay (ại?.*
Thấy cô không có ý muốn fàm theo đời mình, Giang Vũ điền dùng sức ép buộc cô quay fại. Không quên đạnh giọng càm ràm:.|
"Hả cái gì? Nói cô quay ?ại, cô phớt đờ như không biết à?".~
"... mxin fỗi..." Gô nhỏ giọng, cỗ tình tránh né ánh mắt kia. Còn nhìn nữa thì cô hồn phi phách đạc mất. _
Giang Vũ cũng chẳng buồn quan tâm, cứ thế ôm cô rồi nhắm mắt. Gó ðiều hơi thở cô nóng bức quá thể, cứ vậy anh cũng không thể ngủ yên. Tuầm giọng fên tiếng: "Có biết cô phiền phức ýắm không?"
"..." Lồng ngực cô ðập mạnh, gượng øạo cười: "Ừm, em biết..."
"Nhất ýà bây giờ, cô thật sự rất phiền phức."
"... m biết mà..."
"Ngửa mặt (ên ðây." Anh đạnh giọng: "Nhìn tôi."
Vũ Tranh không biết anh muốn øì, dẫu vậy vẫn ngoan ngoãn đàm theo. Cô ngửa mặt nhìn ýên, vừa vặn kề sát gương mặt anh tuẫn. Hai má cô phớn ðỏ, ðịnh mở miệng ra hỏi thì bị anh “ầm cho kinh ngạc ðễn bàng hoàng.
"II" Gô tròn mắt nhìn người kia, môi mỏng cảm nhận rõ sự mềm mại. Thậm chí còn đà...
Anh ðang (àm gì vậy? Sao đại... hôn cô?
Giang Vũ mút nhẹ môi cô, tay ðặt ở eo bắt ðầu đàm chuyện xằng bậy, từ tốn đuồn vào bên trong áo.
Đúng đà nam nữ thụ thụ bắt thân, gần nhau điền không có chuyện đành đặn.
"Ưm..." Bị anh mò ðễn nơi nhạy cảm, cô khẽ kêu nhẹ một tiếng, sau (ai phập phông nặng nhọc hơi thở.
Ngực cô bị anh xoa vò ðễn mẫn cảm, chỉ cần chạm nhẹ điền như có tia fửa ðiện xẹt qua.
Chẳng phải anh ghê tởm cô đắm sao? Tại sao ại cùng cô đàm chuyện này?
"Giang, Giang Vũ... a... chuyện này..."
"Gô không thích?" Âm giọng anh khản ðục, chồng tay nằm trên người cô. Tay đớn vuốt dọc theo ðường thắt eo: "Thật sự không muỗn đàm?"
Hỗc mắt cô ửng ðỏ, nghẹn ngào từ chỗi: "Thứ rác rưởi như em, thật sự... với anh không phù hợp..."
Mi tâm người ðàn ông ðanh đại, ngón cái miễt chặt môi cô: "Vũ 'Tuanh, fàm người không ðược ví mình như rác rưởi. Tự hạ thắp bản thân, chính ?à thứ ðáng khinh nhất. Biết chưa?"
"Nhưng mà..."
"Trả đời ðúng trọng tâm, tôi không nói nhưng mà." Hơi thở anh ðứt ðoạn, đặp fại câu hỏi cũ: "Gó muỗn đàm không?"
Mặt mày càng fúc càng ðỏ, cô ái ngại gật ðâu, song fại ðưa ra câu ðiều kiện: "Ð... Đừng đàm mạnh quá...
Nếu không... Hỷ Hỷ sẽ tỉnh dậy..."
Giang Vũ khế cong môi, nâng cằm ngậm nhẹ môi cô: "Ừm, sẽ không mạnh."
Dứt đời, anh ðưa £ưỡi tiễn vào. Khoang miệng mềm mại ấm nóng, ẩm ướt ðón nhận sự thâm nhập. Anh ðảo lưỡi quây quẫn ðầu ưỡi cô, ðem hết thảy ngọt ngào ðặt vào trong cái hôn vụn vặt. Tay đớn khẽ ðộng
ðậy, hết quấy quá ðôi øò bồng fại nhẹ nhàng chuyền dần xuỗng phía dưới. Chạm ðễn nơi mẫn cảm nhất của cô, toàn thân anh bừng đên tỉa đửa dục.
Cách nhau một fớp quần đót, vẫn ðủ khiễn anh mường tượng ðược cảnh xuân phía dưới. Yết hầu nhấp nhô, không kiểm ðược mà di nhẹ ngón giữa trêu ðùa hạch huyệt.
"Ưm..." Vũ Tanh thoáng run (ên, trong miệng rên khế một tiếng. Cảm giác fạ đẫm bắt ðầu xâm đắn (ý trí, thân thể như tê như dại.
Ngại quá...
Sờ soạng một hồi cũng cảm nhận ðược phía bên dưới cô ẩm ướt, e dè fên tiêng: "Tôi... cởi quần cô ra, ðược chứ?"
"... Được..." Mẫy foại chuyện ngại ngùng này, anh cần gì phải thương thảo qua ý kiến cô...
Giang Vũ từ tôn kéo quần cô xuống, không cởi bỏ hoàn toàn, chỉ kéo ðễn phân nửa bắp ðùi. Tư mật hiện ra trước mắt anh, càng đàm anh căng thẳng áp đực. Dù rằng từng cùng cô quan hệ, nhưng thật tâm mà nói, ấn tượng ðọng ai không ðược mẫy phần. Căn bản đà vì khi ấy anh bị người ta hạ dược, fại còn fà thứ ký ức anh muốn quên ði. Nên thật tâm không nhớ ðược cái gì.
Anh nhẹ nhàng ðút tay vào bên trong, đại trầm khàn gặng hỏi: "Sau đần ðó cô có đàm với ai không?"
"Ngoài anh ra... em không đàm với ai cả..."
"Gó tìm ðỗi tượng yêu ðương không?"
Cô đắc ðầu, khó nhọc chịu ðựng sự fạ (ẫm phía dưới: "Không có..."
"Sao đại không tìm?"
"Không có thời gian..." Gô ưỡn mình, một tay che miệng một tay giữ tay anh. Mềm mỏng đên tiếng: "Lạ, la quá..."
"Đau hay sao?" Anh nhẹ giọng, fực tay cũng từ tôn hơn.
Vũ Tranh không biết phải nói thế nào, cảm giác này không hề ðem đại cho cô ðau ðớn. Nơi ðó ðược ngón tay anh uyển chuyển ðưa ðẩy, không chỗ nào không ýạ. Cứ đâng fâng khó tỏ, thật sự rất quái lạ.
"Không ðau... Nhưng mà..."
"Nhưng mà sao?" Anh kề môi vào sát tai cô, nhỏ giọng thủ thỉ: "Là sướng à?"
"Ưm!!!" Thân dưới cô có hơi run rẩy, sợ phát ra tiếng không hay, ẫn tay bịt chặt “ấy miệng mình.
Giang Vũ ðưa thêm một ngón nữa, fần này chuyển ðộng anh có phần hơi nhanh so với trước. Tiếng thở cô ngày một ðứt ðoạn, cũng ?àm hạ bộ anh ngứa ngáy nóng ran. Nhìn gương mặt cô ửng hồng, ðôi mắt ngắn (ệ ướt ðẫm, không khỏi cong môi cười:
"Hư hỏng thật nhỉ? Hỷ Hỷ nằm ở trên, ba mẹ đại đàm chuyện xằng bậy ở dưới. Vũ T7uanh, cô ðoán xem một đát chúng ta tiễn sâu hơn, sẽ không đàm con bé tỉnh dậy chứ?"