Gian lận là điều không thể. Kì thi thử quốc gia Suntetsu là sự kết hợp các câu biện luận và khách quan.
Về phần kiểm tra toán đòi hỏi tư duy phải sáng tạo và giải quyết được vấn đề. Tiếng anh yêu cầu vốn từ vựng phong phú,và khả năng dịch ngẫu nhiên. Và phần kiểm tra tiếng nhật đặc trưng là các đoạn trích cổ xưa, các bài luận khó, và thậm chí là văn bản biến cách nặng nề.
Ngay cả khi có lén lút coi phao thi, mà nếu không hiểu câu hỏi thì cũng khó mà giải quyết được khi bài kiểm tra kết thúc.
Vả lại, người duy nhất đạt được 600/600 điểm là người có tên là
‘Asopasomaso’. Cậu ấy là người duy nhất đạt được số điểm đó. Kể cả có người gian lận trong thi cử, thì chắc chắn không phải cậu ấy.
Bằng mọi giá, tôi phải hỏi trực tiếp cậu ấy về việc đó.
Ngày hôm sau, tôi nhét bảng xếp hạng của kì thi vô cặp và đến trường.
Điều mà tôi nhận thấy là Kuzuhara không thích trở thành trung tâm của sự chú ý. Tôi chắc chắn cậu ấy sẽ tránh điều này trước mặt bạn cùng lớp, vậy nên tôi sẽ làm việc đó sau giờ học. Sẽ không khó vì cậu ấy thuộc câu lạc bộ về nhà.
Vào cuối tiết học chiều của lớp, giáo viên chắp hai tay lại và nói–
"Thế nên, tiết chủ nhiệm hôm nay đến đây thôi! Lớp giải tán! Các em nhớ về nhà cẩn thận nha!"
Bầu không khí lớp ngay lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn.
"Úi chà...Mệt quá hà"
"Thời gian vẫn trôi chậm như thường nhể"
"Nè,nè, mấy cậu muốn đến Harajuku vui chơi một chút không?"
"Ý hay đó! Vậy thì mời luôn cả Mococchi và Horacio đi"
"Đến giờ sinh hoạt cậu lạc bộ rồi"
"Hôm nay tớ phải bench press [note51840]100 cái!"
Trong lúc mọi người đang vui vẻ nói chuyện với bạn bè, Kuzuhara lặng lẽ lấy cặp và đi khỏi lớp mà không ai chú ý, như một sự hiện diện mờ ảo.
Tôi vội vàng đứng dậy và đuổi theo cậu ấy, nhưng...cậu ấy nhanh quá!
Nhanh kinh khủng.
Với đôi chân khỏe hơn nhiều so với những gì những người ta mọng đợi, cậu ấy đi qua rất nhiều đường tắt trên đường về nhà. Những bước đi tinh tế và nhanh chóng đó gây khó chịu một cách kì lạ.
"Ah, Shirayuki-san, tí nữa cậu có—"
"Xin lỗi Sakura-kun, nhưng lúc này tớ hơi bận"
Tôi gạt bỏ bạn qua bên và đuổi theo Kuzuhara-kun.
Chạy qua những hành lang dài, và nhanh chóng thay giày ở trong tủ đựng đồ, tôi sải bước ra khỏi cổng chính. Tôi đã nhìn thấy bóng lưng cậu ấy từ xa.
"Khoan đã...Chờ tớ với...Kuzuhara-kun"
Tôi cất tiếng cao bất thường thu hút sự chú ý của mọi người.
"Hah...Hah..."
Khi lấy lại hơi, hình bóng trước mặt tôi quay lại.
"Có chuyện gì sao, Shirayuki?"
Kuzuhara-kun vẫn có vẻ mặt uể oải, thờ ơ như mọi khi.
Cậu ấy không có một chút kiêu ngạo nào trong người.
Mặc dù đánh bại Nagisa Jinguji và giành lấy vị trí thứ nhất toàn quốc, song Kuzuhara-kun vẫn không khoe khoang, và cũng không cười nhạo bất kì ai.
Cậu ấy vẫn điềm tĩnh như mọi khi, như thể không có gì xảy ra.
Trong một thời gian ngắn, tôi đã bị choáng ngợp bởi những điều này.
"Ê này? Shirayuki? Nếu không có việc gì, tớ về được chưa?"
"...!"
Định thần lại, tôi nhanh chóng lấy bảng xếp hạng ra và chỉ vào đầu bảng xếp hạng.
"Đây...Đây là cậu, đúng không Kuzuhara?"
"Asopasomaso là ai vậy?"
Cậu ấy đáp lại, nhưng việc đó không ngăn được tôi.
"Tớ xin lỗi, nhưng tớ đã thấy cậu viết tên đó trên bài kiểm tra"
"...Ah...Ra là vậy..."
Cậu ấy gãi má trong có vẻ lo lắng. Chắc chắn cậu ấy là Asopasomaso, và phản ứng này đó chứng minh điều đó.
"Cậu làm thế nào mà đạt được vị trí thứ nhất trong khi cậu toàn ngủ gật trong lớp vậy?"
"...Chỉ là gặp may mà thôi..."
"Bài thi thử toàn quốc Suntetsu là bài khó nhất. Hơn nữa, không thể nhờ gặp may mà cậu đạt được vị trí đầu, vì nó có nhiều rất nhiều phần viết nữa"
"...Được rồi...Tớ nói. Chỉ cần cậu không kể cho ai hết, được chứ? Tớ—"
Cậu thở dài, từ bỏ việc tranh cãi, và nói với tôi một điều hoàn toàn khó tin.
"Trí...Trí nhớ hình ảnh"
"Ừ, đúng rồi. Đôi khi nó cũng hay chiếu trên TV đấy"
Thành thật mà nói, điều đó thật khó tin,...nhưng Kuzuhara-kun dường như có một điều kiện cho phép cậu không bao giờ quên những gì đã từng thấy.
"Tớ đoán dùng hành động dễ diễn đạt hơn nhỉ,hừm...Cho tớ mượn sách giáo khoa của cậu được không? Càng lộn xộn càng tốt, cậu chỉ cần lướt qua nó nhanh là được"
"O-Okay, tớ hiểu rồi"
Tôi lấy sách lịch sử ra và lật qua các trang cực kì nhanh, theo kiểu cậu ấy có thể nhìn được mọi thứ.
"Như thế là được chứ?"
"Ừ. Bây giờ cậu hãy chọn bừa một trang và đảm bảo tớ không thấy nội dung sách là được"
"Vậy thì...Trang 185 đi"
"Trang 185 viết là...'Vào năm 1867, tướng quân thứ 15 của mạc phủ Edo,
Tokugawa Yoshinobu, trao lại quyền lực cho triều đình. Trong bối cảnh này, khi điều này xảy ra, một phong trào nhằm lật đổ mạt phủ Edo đã bắt đầu diễn ra, được dẫn dắt bởi Satcho Sachou—' ”
"...Sao...có thể..."
Cậu ấy đọc thuộc lòng toàn bộ nội dung của trang đó, từng chữ một, như thể cậu ấy đang đọc trực tiếp.
"Vậy đó, đó là cách nó hoạt động. Nếu đã từng nhìn thấy cái gì đó, tớ sẽ không bao giờ quên. Vậy nên tớ mới vượt qua được bài thi thử... Chỉ mong cậu đừng nói cho ai về nó được không?"
"Đ-Được rồi...Tớ biết rồi"
"Hy vọng là nó giúp được cậu...Hẹn gặp lại"
Nói xong Kuzuhara-kun đi về nhà. Mặt khác, tôi không thể rời khỏi vị trí của mình một lúc.
Một thiên tài.
Kuzuo Kuzuhara là một thiên tài thực thụ với tài năng thực sự.
Cậu đứng ở nơi mà tôi hằng khao khát và cố gắng vươn tới. Cậu ấy ở ngay trên đỉnh.
Ở hội học sinh, đôi mắt màu trong veo xanh da trời của Shirayuki rực sáng, bị thiêu đốt bởi ngọn lửa quyết tâm.
"Còn hai năm nữa là chúng ta tốt nghiệp, vậy nên tớ sẽ học Kuzuhara-kun thật kĩ và chăm chỉ hơn nữa. Rồi tớ sẽ vượt qua cậu trong kì thi cuối cùng, và tớ sẽ"
"...Ý cậu là tớ ở trong hội học sinh là bước đầu để cậu đánh bại tớ hả?"
"Phải. Vậy nên tớ rất mong được làm việc với cậu trong những năm tiếp theo"
Cô ấy cuối đầu xuống sau khi nói vậy.
"..."
Tôi đã nghĩ là...
Tôi nghĩ liệu mình có nên tham gia hội học sinh không, có nên có mối quan hệ này với Fuyuka Shirayuki, và sau khi suy nghĩ về tất cả các khả năng, một câu nói đã lướt qua tâm trí tôi mà tôi nghe đã nghe vào một ngày từ rất lâu rồi...
Mong muốn thoáng qua của Bạch Tuyết—
"Tớ muốn được hư hỏng "
Vào lúc đó, cuối cùng tôi đã quyết định.
"Được thôi...Tớ cũng rất mong chờ đó"
Và cứ thế mối quan hệ kì lạ giữa tôi và Shirayuki bắt đầu.
Về phần kiểm tra toán đòi hỏi tư duy phải sáng tạo và giải quyết được vấn đề. Tiếng anh yêu cầu vốn từ vựng phong phú,và khả năng dịch ngẫu nhiên. Và phần kiểm tra tiếng nhật đặc trưng là các đoạn trích cổ xưa, các bài luận khó, và thậm chí là văn bản biến cách nặng nề.
Ngay cả khi có lén lút coi phao thi, mà nếu không hiểu câu hỏi thì cũng khó mà giải quyết được khi bài kiểm tra kết thúc.
Vả lại, người duy nhất đạt được 600/600 điểm là người có tên là
‘Asopasomaso’. Cậu ấy là người duy nhất đạt được số điểm đó. Kể cả có người gian lận trong thi cử, thì chắc chắn không phải cậu ấy.
Bằng mọi giá, tôi phải hỏi trực tiếp cậu ấy về việc đó.
Ngày hôm sau, tôi nhét bảng xếp hạng của kì thi vô cặp và đến trường.
Điều mà tôi nhận thấy là Kuzuhara không thích trở thành trung tâm của sự chú ý. Tôi chắc chắn cậu ấy sẽ tránh điều này trước mặt bạn cùng lớp, vậy nên tôi sẽ làm việc đó sau giờ học. Sẽ không khó vì cậu ấy thuộc câu lạc bộ về nhà.
Vào cuối tiết học chiều của lớp, giáo viên chắp hai tay lại và nói–
"Thế nên, tiết chủ nhiệm hôm nay đến đây thôi! Lớp giải tán! Các em nhớ về nhà cẩn thận nha!"
Bầu không khí lớp ngay lập tức trở nên nhẹ nhõm hơn.
"Úi chà...Mệt quá hà"
"Thời gian vẫn trôi chậm như thường nhể"
"Nè,nè, mấy cậu muốn đến Harajuku vui chơi một chút không?"
"Ý hay đó! Vậy thì mời luôn cả Mococchi và Horacio đi"
"Đến giờ sinh hoạt cậu lạc bộ rồi"
"Hôm nay tớ phải bench press [note51840]100 cái!"
Trong lúc mọi người đang vui vẻ nói chuyện với bạn bè, Kuzuhara lặng lẽ lấy cặp và đi khỏi lớp mà không ai chú ý, như một sự hiện diện mờ ảo.
Tôi vội vàng đứng dậy và đuổi theo cậu ấy, nhưng...cậu ấy nhanh quá!
Nhanh kinh khủng.
Với đôi chân khỏe hơn nhiều so với những gì những người ta mọng đợi, cậu ấy đi qua rất nhiều đường tắt trên đường về nhà. Những bước đi tinh tế và nhanh chóng đó gây khó chịu một cách kì lạ.
"Ah, Shirayuki-san, tí nữa cậu có—"
"Xin lỗi Sakura-kun, nhưng lúc này tớ hơi bận"
Tôi gạt bỏ bạn qua bên và đuổi theo Kuzuhara-kun.
Chạy qua những hành lang dài, và nhanh chóng thay giày ở trong tủ đựng đồ, tôi sải bước ra khỏi cổng chính. Tôi đã nhìn thấy bóng lưng cậu ấy từ xa.
"Khoan đã...Chờ tớ với...Kuzuhara-kun"
Tôi cất tiếng cao bất thường thu hút sự chú ý của mọi người.
"Hah...Hah..."
Khi lấy lại hơi, hình bóng trước mặt tôi quay lại.
"Có chuyện gì sao, Shirayuki?"
Kuzuhara-kun vẫn có vẻ mặt uể oải, thờ ơ như mọi khi.
Cậu ấy không có một chút kiêu ngạo nào trong người.
Mặc dù đánh bại Nagisa Jinguji và giành lấy vị trí thứ nhất toàn quốc, song Kuzuhara-kun vẫn không khoe khoang, và cũng không cười nhạo bất kì ai.
Cậu ấy vẫn điềm tĩnh như mọi khi, như thể không có gì xảy ra.
Trong một thời gian ngắn, tôi đã bị choáng ngợp bởi những điều này.
"Ê này? Shirayuki? Nếu không có việc gì, tớ về được chưa?"
"...!"
Định thần lại, tôi nhanh chóng lấy bảng xếp hạng ra và chỉ vào đầu bảng xếp hạng.
"Đây...Đây là cậu, đúng không Kuzuhara?"
"Asopasomaso là ai vậy?"
Cậu ấy đáp lại, nhưng việc đó không ngăn được tôi.
"Tớ xin lỗi, nhưng tớ đã thấy cậu viết tên đó trên bài kiểm tra"
"...Ah...Ra là vậy..."
Cậu ấy gãi má trong có vẻ lo lắng. Chắc chắn cậu ấy là Asopasomaso, và phản ứng này đó chứng minh điều đó.
"Cậu làm thế nào mà đạt được vị trí thứ nhất trong khi cậu toàn ngủ gật trong lớp vậy?"
"...Chỉ là gặp may mà thôi..."
"Bài thi thử toàn quốc Suntetsu là bài khó nhất. Hơn nữa, không thể nhờ gặp may mà cậu đạt được vị trí đầu, vì nó có nhiều rất nhiều phần viết nữa"
"...Được rồi...Tớ nói. Chỉ cần cậu không kể cho ai hết, được chứ? Tớ—"
Cậu thở dài, từ bỏ việc tranh cãi, và nói với tôi một điều hoàn toàn khó tin.
"Trí...Trí nhớ hình ảnh"
"Ừ, đúng rồi. Đôi khi nó cũng hay chiếu trên TV đấy"
Thành thật mà nói, điều đó thật khó tin,...nhưng Kuzuhara-kun dường như có một điều kiện cho phép cậu không bao giờ quên những gì đã từng thấy.
"Tớ đoán dùng hành động dễ diễn đạt hơn nhỉ,hừm...Cho tớ mượn sách giáo khoa của cậu được không? Càng lộn xộn càng tốt, cậu chỉ cần lướt qua nó nhanh là được"
"O-Okay, tớ hiểu rồi"
Tôi lấy sách lịch sử ra và lật qua các trang cực kì nhanh, theo kiểu cậu ấy có thể nhìn được mọi thứ.
"Như thế là được chứ?"
"Ừ. Bây giờ cậu hãy chọn bừa một trang và đảm bảo tớ không thấy nội dung sách là được"
"Vậy thì...Trang 185 đi"
"Trang 185 viết là...'Vào năm 1867, tướng quân thứ 15 của mạc phủ Edo,
Tokugawa Yoshinobu, trao lại quyền lực cho triều đình. Trong bối cảnh này, khi điều này xảy ra, một phong trào nhằm lật đổ mạt phủ Edo đã bắt đầu diễn ra, được dẫn dắt bởi Satcho Sachou—' ”
"...Sao...có thể..."
Cậu ấy đọc thuộc lòng toàn bộ nội dung của trang đó, từng chữ một, như thể cậu ấy đang đọc trực tiếp.
"Vậy đó, đó là cách nó hoạt động. Nếu đã từng nhìn thấy cái gì đó, tớ sẽ không bao giờ quên. Vậy nên tớ mới vượt qua được bài thi thử... Chỉ mong cậu đừng nói cho ai về nó được không?"
"Đ-Được rồi...Tớ biết rồi"
"Hy vọng là nó giúp được cậu...Hẹn gặp lại"
Nói xong Kuzuhara-kun đi về nhà. Mặt khác, tôi không thể rời khỏi vị trí của mình một lúc.
Một thiên tài.
Kuzuo Kuzuhara là một thiên tài thực thụ với tài năng thực sự.
Cậu đứng ở nơi mà tôi hằng khao khát và cố gắng vươn tới. Cậu ấy ở ngay trên đỉnh.
Ở hội học sinh, đôi mắt màu trong veo xanh da trời của Shirayuki rực sáng, bị thiêu đốt bởi ngọn lửa quyết tâm.
"Còn hai năm nữa là chúng ta tốt nghiệp, vậy nên tớ sẽ học Kuzuhara-kun thật kĩ và chăm chỉ hơn nữa. Rồi tớ sẽ vượt qua cậu trong kì thi cuối cùng, và tớ sẽ"
"...Ý cậu là tớ ở trong hội học sinh là bước đầu để cậu đánh bại tớ hả?"
"Phải. Vậy nên tớ rất mong được làm việc với cậu trong những năm tiếp theo"
Cô ấy cuối đầu xuống sau khi nói vậy.
"..."
Tôi đã nghĩ là...
Tôi nghĩ liệu mình có nên tham gia hội học sinh không, có nên có mối quan hệ này với Fuyuka Shirayuki, và sau khi suy nghĩ về tất cả các khả năng, một câu nói đã lướt qua tâm trí tôi mà tôi nghe đã nghe vào một ngày từ rất lâu rồi...
Mong muốn thoáng qua của Bạch Tuyết—
"Tớ muốn được hư hỏng "
Vào lúc đó, cuối cùng tôi đã quyết định.
"Được thôi...Tớ cũng rất mong chờ đó"
Và cứ thế mối quan hệ kì lạ giữa tôi và Shirayuki bắt đầu.
Danh sách chương