Tôi tên là Kuzuhara Kuzuo. Tại ngôi trường cao trung tôi đang theo học có một cô gái có biệt danh là "Bạch uyết". Tên cô ấy là Tohka Shirayuki.

Cô ấy có mái tóc bạc xõa ngang lưng, khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt màu xanh da trời, và làn da trắng như tuyết.

Có thể nói Shirayuki là bạn thơ ấu của tôi. Dù vậy, hoàn cảnh của chúng tôi quá khác biệt để có thể nó chuyện với nhau một cách ngẫu nhiên.

...Bạn không hiểu sai nó chứ?

Đó là ngày cuối cùng của kì nghỉ xuân. Tôi đã hoàn thành công việc bán thời gian của mình cho buổi sáng và buổi trưa, khi đang đi bộ về nhà với một chiếc ô nhựa thì một thứ khó tin đập vào mắt tôi. Trong cơn mưa như trút nước ấy, tôi nhìn thấy Bạch tuyết trong bộ đồng phục trường đang ngồi một mình ở băng ghế công viên.

"Cậu sẽ bị cảm lạnh đấy!"

Cô ấy đưa mắt nhìn lên khi tôi đưa chiếc ô mình ra.

"...Kuzuhara-kun?"

"Cậu làm gì ở đây vậy?

"Tớ đã...trốn khỏi nhà..."

"Thật không?"

"Ừm..."

Shirayuki là con gái của tập đoàn Shirayuki, một trong nhưng gia tộc có sức ảnh hưởng hàng đầu Nhật Bản. Tôi đã từng nghe nói rằng họ rất nghiêm khắc, và luôn coi trọng về kỉ luật và giáo dục.

Nhưng làm thế nào mà Shirayuki, một người thực sự kiên nhẫn, lại trốn khỏi nhà?

Tôi chắc rằng một việc nghiêm trọng nào đó đã xảy ra.

"..."

"..."

Một khoảnh khắc im lặng trôi qua.

Điều này thật tồi tệ...Tôi không tự hào về nó, nhưng khả năng giao tiếp với con gái của tôi chắc chỉ ở cấp 5- thấp hơn cả rác rưởi. Lẽ ra tôi nên xây dựng môt bộ bài "giao tiếp xã hội" trước.

Dù sao thì, trong mọi trường hợp, tôi cũng không thể bỏ mặc cậu ấy ở đây, trong lúc trời đang mưa thế này.

"Nếu không phiền...cậu có muốn về nhà tớ không?

"...Hở?"

Shirayuki luôn rụt rè trước nhưng điều bất ngờ.

Khi cậu ấy còn đang bối rối, tôi lấy điện thoại từ trong túi ra và gọi cho em gái, Yui. Trước khi kịp tiếng bíp đầu tiên, một giọng nói vui vẻ vang lên.

"Vâng, vâng. Anh đang ở đâu vậy?

"Yui...Anh xin lỗi, nhưng anh có thể nhờ em chuẩn bị bồn tắm được không?

"Bồn tắm ư? Ah. Trời hôm nay mưa nhiều nhỉ. Okay, cứ để đó cho em."

Cuộc gọi kết thúc bằng tiếng bíp.

"Vậy là xong. Tớ sẽ không ép cậu, nhưng cậu có thể đến nếu cậu muốn..."

Tôi đưa chiếc dù nhựa cho Shirayuki và đi thẳng về nhà.

"Eh? Oh, này! Kuzuhara-kun, dù của cậu!"

Chúng tôi tới ngôi nhà đã hơn trăm tuổi của tôi.

"Không biết đã bao lâu tớ mới được đến nhà của Kuzukara-kun?"

"Khi đó ta học lớp năm, vậy là cũng được năm, sáu năm gì đó rồi"

Chúng tôi đi thẳng về phía nhà tắm khi đang nói chuyện thì vô tình đụng em gái tôi.

Con bé tên là Kuzuhara Yui, 14 tuổi. Con bé có mái tóc nâu dài ngang vai, đôi mắt to dịu dàng, và vài chiếc răng nanh hơi nhọn.

"A, anh hai, mừng anh trở-!?"

Đôi mắt Yui mở to và nuốt nước trong khi ngạc nhiên.

"Không thể tin được. Người anh trai vô cảm và méo mó của em lại mời Shirayuki-san đến nhà kìa..."

"Này! Im đi!"

"Lâu rồi không gặp, Yui"

"Yeah, đã lâu không gặp. " Con bé đáp vậy, dù cho Shirayuki và Yui là những người bạn thân đến bất ngờ, và thi thoảng vào những ngày lễ, hai người thường đi chơi với nhau.

à, đó là lí do vì sao Shirayuki, một người nổi tiếng khép kín bản thân quá mức, lại theo tôi về, một người đàn ông, hẳn là vì biết cuộc điện thoại trước đó là em gái tôi Yui đang ở nhà.

"Anh hai, Shirayuki-san...Chúc mừng hai người. Mong hai người sẽ có một mối quan hệ lâu dài và bền vững"

Yui nói như vậy rồi chạy về phòng mình.

"Hah... Tớ xin lỗi, con bé lúc nào cũng có xu hướng giả định mọi thứ"

"Không, không sao đâu. Nó cũng xảy ra với tớ như cơm bữa"

Tôi dẫn Shirayuki đến phòng tắm.

"Cậu có thể để đồng phục bị ướt ở đây,và sử dụng máy giặt và máy xấy ở đây. Chà, đừng mong chờ nó sẽ tốt. Các chiến binh này đã phục vụ tốt mười năm rồi. Được rồi...Vậy việc còn lại của cậu. Tớ sẽ nhờ Yui mang đồ quần áo để thay sau khi cậu tắm xong"

"Cảm ơn cậu rất nhiều"

Cậu ấy khẽ cúi đầu và tôi kéo rèm phòng tắm.

Ngay khi tôi đang định về phòng, thì tôi bắt đầu nghe thấy tiếng soạt soạt của quần áo.

"Ực..."

Tấm rèm phòng tắm rất mỏng, thành ra có thể thấy rõ bóng dáng của Shirayuki khi cô ấy cởi đồng phục. Tôi nhanh chóng quay đi và quay trở về phòng.

Khỉ thật...Mình không thể bình tĩnh được.

Một cô gái xinh đẹp, là bạn thuở nhở, đang sử dụng bồn tắm ở nhà mình. Là một đứa con trai đang trong tuổi dậy thì, đây không phải là một chuyện dễ chịu.

Tôi chỉ biết dọn phòng...

Khi đang cố tập trung để dọn phòng, tôi nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

"Kuzuhara-kun, là tớ đây, Shirayuki. Tớ vào được chứ?"

"Ah..."

Tiếng cọt kẹt của cửa từ từ, và một mùi hương dễ chịu của dầu gội đầu bao trùm phòng tôi.

"Tớ tắm xong rồi"

"Ờ, um... Cậu thấy ấm người hơn chưa?"

Tôi ngừng dọn dẹp và quay lại. Tôi há hốc mồm và kinh ngạc.

Sau khi tắm xong, cậu ấy quá quyến rũ. Làn da trắng của cô ấy, vừa mới tắm xong, mái tóc màu trắng đang còn ướt, đôi má hồng hào, hơi ửng hồng vì nóng, và quan trọng hơn hết là cái áo thun yêu thích của Yui-san có in hình quả táo trên đó.

Điều...Điều này thật bạo lực làm sao.

Nếu đứa em gái "khiêm tốn" của tôi mà mặc nó, thì chẳng khác gì một quả táo nhỏ vui vẻ trên áo. Tuy nhiên, với cái "lớn hơn nhiều" của Shirayuki mà mặc nó, thì chẳng khác gì một quả táo sắp nổ tung cả. Nói thẳng ra thì nó thực sự có hại cho mắt tôi.

"Có chuyện gì sao?"

Tôi sững người, còn cậu ấy nghiêng đầu, tò mò.

"K...Không, không có gì cả"

"?"

Tôi ngồi phịch xuống ghế học của mình trong khi cậu ấy ngồi trên trường tôi.

"..."

"..."

Bầu không khí lúc này thật nặng nề.

Tôi là đàn ông, nên cần phải chủ động và tìm cái gì đó để nói chuyện.

"Um...Cậu không định hỏi sao tớ lại bỏ đi à?"

Cậu ấy bĩu môi.

Lí do bỏ trốn à, huh...

"Tớ có nên hỏi không?"

"Ý tớ là, không hẳn nhưng..."

Một khoảnh lặng trôi qua. Sau đó cậu ấy mở miệng ra với cái nhìn nặng nề.

"...Tớ đã cố gắng rất nhiều để được công nhận như một thành viên của gia tộc Shirayuki, của chính gia đình mình, nhưng...Họ không bao giờ cộng nhận tớ. Và–"

Cô ấy ngắt lời ngay tại đây.

Tôi chắc rằng phía sau từ "và", là điều mà cậu ấy không muốn nhắc tới.

"Nhưng mà cậu cũng đang cố gắng hết sức đấy thôi, Shirayuki-san"

"...Eh?"

Tohka Shirayuki là một cô gái rất chăm chỉ.

Khi những người xung quanh còn đang đùa giỡn thì cậu ấy đang làm việc chăm chỉ.

Khi những người khác đang nghỉ ngơi, thì cậu ấy vẫn đang làm việc chỉ.

Và dù cho mọi người có đang làm việc, thì cô ấy càng làm việc chăm chỉ hơn.

Khi tôi đang còn là học sinh tiểu học, tôi luôn dõi theo sự nỗ lực phi thường ấy, sự chăm chỉ ấy. Trong nhiều năm, thực sự. Nên tại sao tôi phải nói ra.

"Cậu không cần phải lo lắng...Mọi sự nỗ lực của cậu sẽ được đền đáp vào một ngày nào đó

thôi"

Chà, tôi đang nói một điều vô trách nhiệm nhỉ. Tôi, với tất cả sự tầm thường, không thể giúp đỡ cậu ấy bằng mọi cách.

"...Cảm ơn cậu...Rất nhiều..." .Giọng cậu ấy run run khi nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.

Sau một lúc, cậu ấy bình tĩnh lại và nói –

"X-Xin cậu...Hãy quên những điều tớ vừa nói lúc nãy..."

Đôi mắt cô ấy dao động trong khi bĩu môi. Cô ấy được nuôi dưỡng để trở nên hoàn hảo, việc bị nhìn thấy mặt yếu của mình là điều hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Nhưng...

"Ý tớ là...Cậu đã nói với tớ rồi mà"

"...Xà beng...Có thể tớ sẽ tìm thấy nó ở đó..."

"Này, này! Đôi mắt cậu nghiêm túc quá đó..."

Khi chúng tôi đang đùa giỡn một chút, âm thanh vui vẻ của máy giặt và máy sấy vang lên mà chúng tôi có thể nghe từ phòng tắm. Có lẽ nó đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình.

"–Tớ nghĩ đồ tớ đã được sấy khô rồi. Tớ đi thay đây"

"Ok"

"...Không được nhìn đâu, biết chưa?"

"Tớ không làm vậy đâu"

"Fufu, đùa thôi" Cô ấy cười khúc khích như một đứa trẻ tinh nghịch, và đi thẳng về phía phòng tắm.

"Geez..."

Chà, tôi vui vì cô ấy cảm thấy khá hơn một chút.

Sau khi Shirayuki thay đồ xong, tôi đưa cô ấy đến gần nhà vì trời đã tối.

"Kuzuhara-kun, cảm ơn cậu vì hôm nay"

"Đừng căng thẳng như thế. Lúc đó tớ chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Và, um...Cậu ổn chứ?"

"Tớ ổn. Tớ biết Tanaka, quản gia, sẽ rất tức giận vì tớ bỏ đi. Dù vậy cha tớ cũng không quan tâm đến...tớ...Nên tớ nghĩ sẽ không có vấn đề gì đâu"

"Um, tớ hiểu rồi"

Con gái mình bỏ nhà đi ngay trong con mưa tầm tã như trút nước, mà ông chỉ nói "Không vấn đề"? Thât... phức tạp.

"Vậy thì...Um, hẹn gặp cậu ngày mai"

Cô ấy nhìn tôi có chút hơn xấu hổ và khẽ vẫy tay với tôi.

"Mhm.."

Tôi nhẹ nhàng vẫy tay lại và trở về nhà.

Tôi...Hàng xóm của Shirayuki Tohka, bạn thuở nhỏ của cô ấy... và chỉ là bạn cùng lớp ngẫu nhiên. Tôi đơn thuần là một n vật quần chúng. Không có cách nào để mối quan hệ của chúng tôi vượt qua đó, và số phận của chúng tôi sẽ không xen lẫn với nhau.

Đó là suy nghĩ của tôi khi đó.

Nhưng chúng sẽ lại bị thổi bay vào ngày hôm sau thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện