Sau khi đặt chân ra khỏi cổng trường cùng đám bạn thì cậu chợt nhận thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu ngay sát bên.

Và khi (Kakkou) đảo ánh nhìn sang hướng đó thì cửa xe bất ngờ mở ra.

Bước ra từ ghế tài xế là một nam thanh niên mang một điệu cười hời hợt. Như thường lệ, anh ta vẫn mặc cho mình một bộ vest đắt tiền, nhưng thay vì chọn màu xám đen thì hôm nay anh ta lại chọn màu xanh nước biển.

“Xin lỗi nhé mấy cậu, coi như hôm nay tớ không chơi được rồi. Tớ vừa mới nhớ ra chuyện quan trọng cần làm xong.”

Ở trên gương mặt (Kakkou) đang phô ra nụ cười, ta có thể thấy nhiều băng cá nhân đính chi chít vào nhau. Lấy cớ do “ngã cầu thang”, cậu đã xoay xở nhằm che giấu thương tích của mình trước cả bạn bè và giáo viên.

“Eh--?! Nữa hả? Rồi chúng tớ phải làm sao khi thiếu cậu đây?!”

“Xin lỗi nhé! Kinoshita lần này chơi dùm tớ được không?!”

Bỏ mặc đám bạn đang than vãn đằng sau, (Kakkou) chạy nhanh tới chỗ nam thanh niên. Do vết thương từ trận chiến trước đó, cho nên nội việc chạy nước rút thôi cũng đủ khiến toàn thân cậu chìm trong đau đớn.

Haji như thường lệ, chào đón (Kakkou) với một nụ cười hời hợt.

“Nhìn mặt mày và người ngợm nhóc chi chít vết thương như vậy. Anh mày khó lòng mà tin được nhóc vẫn muốn đến trường trong tình trạng như thế đấy, ít ra nghỉ một ngày thôi cũng không được sao?”

“Không phải chính ông anh đã bác bỏ khi tôi nói xin nghỉ à, còn nói là “như thế khả nghi lắm, tốt nhất vẫn nên lên lớp thì hơn”?!”

“Ơ, anh có nói thế hả?”

“... Mà kệ đi, dẹp chuyện đó qua một bên, vậy rồi ông anh muốn gì đây? Chẳng phải tôi đã dặn là đừng đến gặp và cố động viên tôi rồi mà?”

“À không không, anh mày chỉ muốn chú nhóc biết về tình hình hiện tại càng sớm càng tốt thôi.”

Đối diện với sự lắng đọng, nam thanh niên vỗ tay nhè nhẹ, tạo ra âm thanh “Papa”.

“Trước hết xin chúc mừng nhóc! Nhóc đã được chính thức được phân lên Kashu hạng 1.”

“Ông anh tưởng mấy cái đó khiến tôi vui lắm hay gì?”

“Anh nghĩ việc họ làm như vậy cũng là khả dĩ. Đằng nào nhóc cũng là người đã thành công bắt giữ Ishu hạng 1 (Fuyuhotaru).”

Nghe được giọng điệu nhỏ mọn của Haji, (Kakkou) mím chặt môi thành một đường kẻ thẳng tắp.

(Fuyuhotaru) --- nụ cười ly biệt của cô gái ấy, cậu vẫn còn nhớ rõ sức sống của nó đến tận lúc này.

Dù cho bao năm trôi qua đi nữa cậu sẽ không bao giờ quên nó.

“(Fuyuhotaru) sẽ bị điều vào cơ sở cách ly từng được dùng để cô lập Ketsurakusha, (Garden). Với lại, dù đã trở thành Ketsurakusha nhưng bọn anh nghĩ tốt nhất vẫn nên sắp đặt một người giám sát để theo dõi con bé. Người được lựa chọn cho ủy thác này là một chiến sĩ đã thất bại trong chiến dịch và bị giáng chức từ Kashu hạng 3 xuống còn Kashu hạng 5, (Namie). Anh mày nghe nói cô ta đã tự nguyện trở thành người giám sát của (Fuyuhotaru).”

“...Thật vậy sao ---”

“Và cuối cùng, với tư cách là người hùng đã chấm dứt sự hỗn loạn, anh mày đấy nhé, đã được nhậm chức vụ giám đốc chi nhánh Phân Khu Trung Đông. Nhờ đó, có thể nói rằng hai ta đã tìm được nơi bản thân thuộc về, dù chẳng được bấy lâu ha.”

“...”

(Kakkou) không nói lời nào mà chỉ hướng nhìn về phía trời tây xa xăm.

Tuyết từ hôm qua đã biến mất không còn một chút dấu vết. Tầm nhìn cậu chỉ còn là một khung trời xanh ngắt. Hướng theo ánh mắt của (Kakkou) có một thành phố lân cận được gọi là Hashiba.

(Garden) --- một cơ sở cách ly dưới sự giám sát của CBT Phân Khu Trung Đông tọa lạc tại thành phố Hashiba.

“Quyết tâm không từ thủ đoạn để bảo vệ giấc mơ của mình, nhóc đã có chưa?”

Trước câu hỏi của Haji, (Kakkou) đáp lại ngay:

“Tôi đã lập một lời hứa với (Fuyuhotaru)… đó là không bao giờ ngừng thực hiện giấc mơ của mình. Hơn nữa, cô ấy vẫn chưa từ bỏ; cô đã hứa với tôi rằng một ngày nào đó sẽ nhớ lại giấc mơ của mình. Miễn là cô vẫn còn sống, một ngày nào đó cô chắc chắn sẽ...”

(Kakkou) lặng lẽ nhìn nắm tay đang siết chặt.

Lúc bắn (Mushi) của (Fuyuhotaru), cậu đã đưa ra quyết định.

Dẫu cho con đường có gian lao và tủi nhục, hay gánh chịu bấy nhiêu oán hận, cậu nhất quyết sẽ bảo vệ giấc mơ của mình đến tận cuối cùng. Vì trong tim cậu cảm nhận được cô gái cùng chung giấc mơ với mình đang hòa vào sâu bên trong mình.

Sau khi nhìn nét mặt (Kakkou), Haji một lần nữa phô ra nụ cười hời hợt.

“Một ngày nào đó sẽ nhớ lại giấc mơ hửm... Anh mày còn không có hy vọng con bé sẽ nói mấy lời như vậy trước khi trở thành Ketsurakusha. Thảo nào con bé lại mạnh mẽ y chang nhóc.”

Nghe tiếng “click” cái một, (Kakkou) quay người lại và thấy nam thanh niên mở cửa xe và bước vào ghế lái. Sau đó trong tâm trí cậu lại dấy thêm một câu hỏi.

“Takakuwa thế nào rồi? Đã bị bắt chưa?”

“Còn đang trong quá trình thẩm vấn.”

Haji chúi về phía cửa và nói lời châm biếm.

“Anh còn đang lo ông ta sẽ không bị kết án đây. Lợi dụng Mushitsuki để khơi mào đảo chính; không đời nào ta lại có thể công khai chuyện này. Bên cạnh đó, bản thân Takakuwa sở hữu mối quan hệ và tầm ảnh hưởng vô cùng rộng lớn. Tuy nhiên anh máy dám cá ông ta sẽ không thể làm được gì trong một thời gian. Ta chả cần phải đau đầu với ông ta đâu, nhưng mà ---”

“Nhưng mà--?”

“Tác động mà người đàn ông đó đã gây ra không hề nhỏ chút xíu nào. Đằng nào ông ta cũng đã khiến đông đảo Mushitsuki hiện diện trước mặt công chúng. Sự tồn tại của Mushitsuki chắc chắn sẽ gây ra một cơn náo động còn lớn hơn so với trước kia. Ngay cả bản thân Mushitsuki cũng đang dần dần thay đổi. Con số vẫn cứ tiếp tục gia tăng và đến cả những Mushitsuki hùng mạnh như nhóc và (Fuyuhotaru) xuất hiện... ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra...”

“Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”

Anh ta đáp lại một cách ngượng ngạo.

“Để sống sót, chúng ta chỉ việc tiếp tục giành thắng lợi -- không phải sao?”

“Ừ, ta không thể thua được, không phải cho đến cái ngày ta nhận ra giấc mơ của mình.”

Dẹp bỏ nụ cười thường thấy, Haji ngồi vào xe.

Sau khi ngắm nhìn chiếc xe rời đi, (Kakkou) quay người lại và cất bước.

Đi trên con lề phố, nét mặt (Kakkou) ngay lập tức chuyển thành nét mặt của một nam sinh bình thường. Tất cả những gì cậu làm từ trước tới nay là để che giấu thân phận Mushitsuki. Từ giờ trở đi, cậu phải tiếp tục cải trang và hành động như một người bình thường không có đặc điểm gì nổi trội.

“Xem coi... không biết giờ đến có kịp hay không nữa... Dù gì Kinoshita cũng chơi con game đó dở vô cùng.”

Mushi Kakkou màu xanh lục từ từ lao xuống từ trên bầu trời theo đuổi cậu trai đã bất ngờ tăng tốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện