Chương 139



"Xem ra thái độ của cậu không tốt lắm."

"Nói thật với cậu, tôi đã nói hết mọi chuyện cho cha mẹ cậu nhóc này rồi, cứ tiếp tục như vậy, cậu nhóc này sẽ bị cậu hành hạ đến chết, bọn họ cũng đồng ý, đã như vậy, tôi sẽ không để cậu chạy thoát."

"Cho nên, bây giờ cậu không còn lựa chọn nào khác, hoặc là cả hai cùng sống, hoặc là cùng chết."

Tôi lạnh lùng nhìn Vương Tử Khang, nói, lúc này, tôi chỉ hy vọng con mèo này không muốn hồn phi phách tán, như vậy tôi mới có thể nói chuyện với nó.

Sau khi tôi nói xong, tôi phát hiện ra, ánh sáng trong mắt Vương Tử Khang đã yếu đi, tôi mừng rỡ, có hy vọng rồi! Điều này chứng minh, những gì tôi nói có tác dụng đối với quỷ hồn con mèo kia.

Lúc này, Vương Tử Khang nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi ngẩn người, sau đó, tôi nhìn cha mẹ Vương Tử Khang, nói: "Chú Vương, dì, hai người ra ngoài trước đi, nếu có chuyện gì, cháu sẽ gọi."

Nghe thấy tôi nói vậy, hai người liếc nhìn nhau, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi bọn họ ra ngoài, tôi lại nhìn Vương Tử Khang.

"Bây giờ không còn ai nữa, cậu muốn nói gì?"

Vừa dứt lời, âm khí trong phòng liền nặng nề hơn, sau đó, một giọng nói vô cùng chói tai vang lên: "Tôi muốn nó chết."

Tôi giật mình thon thót, quỷ hồn con mèo này vậy mà lại có thể khống chế Vương Tử Khang nói chuyện? Cùng với giọng nói chói tai này là một luồng oán khí, luồng oán khí này còn nặng hơn lúc trước rất nhiều.

"Cậu có thể nói cho tôi biết lý do được không?"

Tôi không nóng vội, mà hỏi Vương Tử Khang.

"Nó nói, mèo có chín mạng, không thử sao biết được có chín mạng hay không, tên súc sinh chết tiệt này, không, phải nói là nó còn không bằng súc sinh, nó dùng đủ mọi cách để hành hạ tôi, lúc tôi đau đớn kêu gào, tôi nghe thấy tiếng cười vui vẻ của nó."

"Thời khắc cuối cùng tôi nhắm mắt lại, nó còn đang nghi ngờ, ai nói mèo có chín mạng?"

"Tôi muốn trả lại gấp mười, gấp trăm lần những đau đớn mà nó đã gây ra cho tôi."

Giọng nói chói tai vang lên trong phòng, tôi cũng chấn động, hóa ra, đây mới là sự thật, lúc trước tôi còn nghi ngờ, một con mèo được chủ nhân nuôi, sao có thể không có tình cảm, cho nên mới thắc mắc tại sao con mèo này lại đeo bám Vương Tử Khang.

Bây giờ, chân tướng đã được phơi bày.

Tôi không ngờ, bình thường tuy rằng cậu nhóc này có chút nghịch ngợm, nhưng cũng không đến mức này.

Đứng ở góc độ của con mèo, Vương Tử Khang này, thật sự đáng chết.

Nhưng trong xã hội này lại có một quy tắc đạo đức khác, con người là tối cao, là "loài linh trưởng" của vạn vật.

Sự thật tàn nhẫn là vậy.

Tôi khẽ thở dài, sau đó nhìn Vương Tử Khang, nói: "Haiz, tôi rất hiểu tâm trạng của cậu, tôi cũng không biết nên khuyên cậu như thế nào, bởi vì nếu tôi đứng ở vị trí của cậu, tôi cũng muốn giết chết Vương Tử Khang."

"Nhưng cậu thử nghĩ theo một hướng khác xem, cậu đã hành hạ Vương Tử Khang thành ra như vậy, oán khí của cậu cũng nên tiêu tan một chút, nhưng nếu cậu thật sự giết chết Vương Tử Khang, tôi sẽ không đồng tình với Vương Tử Khang, nhưng tôi sẽ đồng tình với cha mẹ Vương Tử Khang, đồng thời, tôi cũng sẽ tiêu diệt cậu."

"Chúng ta mỗi người nhường một bước, bỏ qua chuyện này đi, cậu tha cho Vương Tử Khang, sau đó tôi sẽ nghĩ cách siêu độ cho cậu, để cậu đầu thai chuyển thế, được không?"

Nhìn đôi mắt xanh của Vương Tử Khang, tôi cố gắng nói chuyện nhẹ nhàng.

"Nếu như tôi không đồng ý thì sao?"

****

Ngay lập tức, giọng nói chói tai đó lại vang lên từ miệng Vương Tử Khang, trái tim tôi thắt lại, sau đó, tôi thấy gân xanh trên trán Vương Tử Khang nổi lên.

"Rắc rắc, rắc rắc!"

Một tiếng động vang lên bên tai, tôi thấy dây thừng đang trói Vương Tử Khang bị đứt lìa.

Ngay lập tức, tôi thấy Vương Tử Khang nhe răng, lao về phía tôi, nhìn thấy vậy, tôi giật mình thon thót, theo bản năng đá một cái vào người Vương Tử Khang, lúc này, tôi không thể nào coi Vương Tử Khang là một đứa trẻ bình thường được.

Cơ thể cậu nhóc đã bị quỷ hồn con mèo kia khống chế, tôi không thể nào đứng nhìn cậu nhóc tấn công mình, hơn nữa, tôi không dám khinh thường thứ này.

Tôi đá một cái vào người Vương Tử Khang, nhưng chuyện mà tôi dự đoán lại không xảy ra, cậu nhóc không hề bị đá bay ra ngoài, ngược lại, tôi còn cảm thấy như mình vừa đá vào tấm sắt vậy.

Tôi cau mày, lấy một lá bùa trấn hồn ra, đánh về phía Vương Tử Khang.

"Bịch!"

Lá bùa trấn hồn đánh trúng ngực Vương Tử Khang, phát ra một tiếng động trầm đục, cậu nhóc bị đánh bay ra ngoài, kêu lên một tiếng thảm thiết.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, may là lá bùa trấn hồn này vẫn có tác dụng đối với Vương Tử Khang, tôi cảm thấy khí thế trên người Vương Tử Khang hôm nay còn kỳ lạ hơn lúc trước.

Rất có thể là do ánh trăng, cho nên, chuyện của Vương Tử Khang phải nhanh chóng giải quyết, nếu không, e rằng tình hình sẽ rất nghiêm trọng.

Thời tiết như thế này, gần như đêm nào trăng cũng tròn, mà oán linh con mèo này hiển nhiên là có thể hấp thu ánh trăng để tu luyện, nếu không nhanh chóng giải quyết, e rằng con mèo này sẽ ngày càng khó đối phó.

Tôi sải bước về phía trước, ném lá bùa trấn hồn thứ hai vào người Vương Tử Khang, sau đó, tôi thấy cơ thể Vương Tử Khang uốn éo một cách kỳ lạ trên không trung, né tránh lá bùa trấn hồn, sau đó đá vào ngực tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện