Chương 117
Ngay khi con lệ quỷ kia đến gần, cây kéo trong tay tôi bỗng nhiên to ra, đúng vậy, tôi nhìn thấy một bóng kéo khổng lồ.
Giống hệt kiếm khí mà tôi nhìn thấy lúc nãy, tỏa ra từ thanh trường kiếm trong tay Thanh Thừa.
Tôi vung cây kéo, chém vào cổ con lệ quỷ kia, ngay sau đó, con lệ quỷ kia khựng lại, đứng im tại chỗ, ngay sau đó, tôi thấy đầu nó rơi xuống, đồng thời, tôi phát hiện ra, thân hình nó đang dần dần biến mất.
"Tên khốn, dám tiêu diệt hồn sủng của tao? Tao phải giết mày!"
Nhìn thấy con lệ quỷ kia bị tôi giết chết chỉ trong một chiêu, vẻ mặt anh ta trở nên dữ tợn, sau đó lao về phía tôi, nhìn thấy anh ta lao đến gần, tôi giật mình thon thót, thực lực của người này, e rằng không kém Vương Linh là bao, tốc độ của anh ta nhanh quá.
Tôi sử dụng Bát Quái Bộ, liên tục lùi về sau, nhưng tốc độ của anh ta rõ ràng là nhanh hơn tôi, trong lúc nguy cấp, tôi ném một lá bùa Trấn Hồn về phía anh ta.
Ngay sau đó, lá bùa Trấn Hồn bay đến trước mặt anh ta, tôi quát lớn: "Nổ!"
Ngay khi bùa Trấn Hồn nổ tung, anh ta khựng lại, tôi biết hồn phách của anh ta chắc chắn là bị ảnh hưởng trong thời gian ngắn, tôi định lùi về sau, nhưng anh ta chỉ mất khoảng một giây đã hoàn hồn.
Tôi mở to mắt, nhìn thấy anh ta vươn tay về phía tôi.
Nhưng đúng vào thời khắc nguy hiểm này, một bóng hình chắn trước mặt tôi.
"Để tôi chơi với gã."
Là Thanh Thừa, khí thế trên người anh ta rất mạnh mẽ, không hề thua kém người này.
Tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, may là anh ta kịp thời xuất hiện!
****
Nhìn thấy vậy, tôi lùi về sau hai bước, không phải là tôi nhát gan đâu, mà là tôi thật sự không nên nhúng tay vào trận chiến này, lát nữa nói không chừng còn khiến Thanh Thừa phân tâm.
Cho nên, tôi vẫn nên chọn những đối thủ có thực lực tương đương với mình.
Vừa dứt lời, Thanh Thừa đã biến mất, thanh trường kiếm trong tay anh ta đâm ra, lúc đó, tôi thấy trên mũi kiếm xuất hiện kiếm hoa, còn có tiếng kiếm kêu "vù vù".
Tên đệ tử Luyện Hồn tông kia nhìn thấy kiếm hoa xuất hiện, liền vội vàng lùi về sau.
"Mày là ai, sao lại không dám lộ mặt?"
Tên đệ tử Luyện Hồn tông quát lớn, nghe vậy, Thanh Thừa cười lạnh: "Muốn xem mặt mũi của ông đây? Có bản lĩnh thì tự mình vén lên."
Thanh Thừa di chuyển, tôi thấy anh ta đang sử dụng Bát Quái Bộ, nhưng Bát Quái Bộ của Thanh Thừa rõ ràng là thuần thục hơn tôi rất nhiều, thậm chí đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh.
Anh ta lao đến trước mặt tên kia, sau đó đâm một kiếm vào cổ họng gã ta, lúc này tôi nhìn xung quanh, hình như mọi người đều đang hỗn chiến, tôi lao ra ngoài, nhân lúc nguy cấp, tôi muốn đánh lén tên Luyện Hồn tông kia, hình như thực lực của gã ta ngang ngửa Thanh Thừa, cho nên, Thanh Thừa muốn giết gã, chắc chắn là không thể nào làm được trong thời gian ngắn.
Nhìn thấy tên đệ tử Luyện Hồn tông kia lùi về sau, tôi ném một lá bùa Trấn Hồn về phía gã, bởi vì tôi đã vòng ra sau lưng gã, cho nên gã không kịp phản ứng, bị bùa Trấn Hồn của tôi đánh trúng, chắc chắn hồn phách của gã sẽ bị ảnh hưởng trong thời gian ngắn.
Thanh trường kiếm trong tay Thanh Thừa đã đến trước mặt gã, nhưng tôi thấy gã cũng nhanh chóng hoàn hồn, nhưng bởi vì kiếm của Thanh Thừa đã đến quá gần, gã vội vàng né sang một bên.
Thanh trường kiếm trong tay Thanh Thừa đâm xuyên qua vaigã, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ miệng tên đệ tử Luyện Hồn tông kia, Thanh Thừa xoay nhẹ cổ tay, thanh trường kiếm xoay tròn trong vết thương.
Xoẹt…
Máu tươi phun ra từ vết thương, ngay khi Thanh Thừa định thừa thắng xông lên, tên đệ tử Luyện Hồn tông kia liền từ bỏ việc đối đầu với Thanh Thừa, lao sang một bên.
Tôi cũng xuất hiện bên cạnh Thanh Thừa, Thanh Thừa nhìn tôi, đấm một cú vào ngực tôi: "Giỏi lắm, phối hợp tốt đấy."
"Tiếp tục!"
Tôi nhìn gã kia đang đứng ở đằng xa, nói với Thanh Thừa, Thanh Thừa gật đầu, lao về phía gã kia trong nháy mắt, đồng thời tôi chạy vòng sang bên kia, chuẩn bị tấn công gã kia lần nữa.
Thế nhưng, đúng lúc này, gã kia dường như đã nhận ra ý đồ của chúng tôi, gã ta hoảng sợ lùi về sau, gọi lớn: "Cha, cứu con!"
Vừa dứt lời, tôi thấy một người đàn ông trung niên gầy gò, toàn thân tỏa ra âm khí nồng đậm xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Ngay khi ông ta xuất hiện, tôi đã cảm thấy một luồng áp lực ập đến, đè nén tôi và Thanh Thừa.
Lúc này, tôi thấy Thanh Thừa bước lên trước một bước, chắn trước mặt tôi, nhỏ giọng nói: "Mau lùi lại, người này là cao thủ Tiên Thiên, cho dù chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của ông ta."
Nghe thấy Thanh Thừa nói vậy, trái tim tôi khẽ chùng xuống, Tiên Thiên?
Cảnh giới Tiên Thiên là cảnh giới cao hơn cảnh giới Trúc Cơ, sau khi tu luyện đến tầng thứ chín của cảnh giới Trúc Cơ, mới có thể đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên, hiện tại tôi mới chỉ là cảnh giới Trúc Cơ, còn Thanh Thừa trước mặt, e rằng cũng chỉ là cảnh giới Trúc Cơ đỉnh phong, rõ ràng là còn cách cảnh giới Tiên Thiên một khoảng cách nhất định.
Hơn nữa, sau khi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, điểm khác biệt lớn nhất chính là linh khí trong cơ thể có thể chuyển hóa thành chân nguyên, cường độ của chân nguyên không phải là thứ mà linh khí có thể so sánh được, cho nên, cho dù cao thủ Tiên Thiên mới vừa đột phá, thì khi đối phó với cao thủ Trúc Cơ cũng có ưu thế tuyệt đối.