- !!
Kinh ngạc.
Không còn từ nào khác diễn tả được tâm trạng của tôi lúc này.
Tôi không ý thức được thời gian trôi qua nhanh như vậy, đến khi tôi nhận ra thì chung quanh đã là một mảng đen kịt. Cộng thêm tâm trạng hỗn loạn đã khiến tôi phát hiện muộn --- Không, thực ra thì với thị lực càng ban đêm càng hoạt động mạnh của tôi như bây giờ, cho dù trời tối tầm mắt của tôi cũng không gặp vấn đề gì cả, như vậy vấn đề có lẽ chỉ là tôi đã không nhận ra.
Tuy nhiên, bất kể lý do là thế nào thì kết quả cũng tương tự.
Chúng tôi đã quá chậm.
Lúc chúng tôi nhận ra --- Chúng tôi đã bị bao vây.
Bị bao vây ư ?
Bị cái gì bao vây ?
Nếu có ai hỏi câu đó, thì tôi chỉ đành trả lời --- "Đương nhiên là bởi xác chết".
Hơn nữa, nói thế nào nhỉ --- Đó lại còn là những xác chết đã thối rữa.
Là những xác chết trông thật nhớp nháp, thịt của chúng như bị hòa tan thành một đống bầy nhầy, bị thiêu đốt, trộn lẫn với lớp quần áo rách nát đang mặc trên người.
*Póc* một tiếng.
Một cánh tay rớt ra từ một trong những xác chết đó xuống đất.
Không, không phải chỉ một cánh tay.
Cánh tay của những xác chết khắp bốn phương tám hướng đều đang nhỏ tong tong một thứ gì đó, và khi rơi xuống, thứ đó hòa tan vào đất như thể nó là nước.
Không, không chỉ là tay.
Chân, cơ thể, đầu lâu.
Tất cả bộ phận trên người chúng đều đang rã ra và rơi xuống đất, như thể chúng được làm từ một loại đất sét không kết dính.
Thế nhưng chúng hoàn toàn không bận tâm về chuyện đó.
Cơ thể chúng đang tái sinh --- Giống như một bức tượng đất sét đang được làm lại.
Cùng với âm thanh nhão nhoẹt, cánh tay của chúng tái sinh
Cùng với âm thanh vỡ tung, chân của chúng tái sinh.
Cùng với âm thanh răng rắc, cơ thể của chúng tái sinh.
Cùng với âm thanh lạo xạo, đầu của chúng tái sinh.
Trở lại như lúc trước, sụp đổ như lúc trước.
Không ngừng lặp lại.
Lặp lại... Như thể chúng là những xác chết sẽ tiếp tục chết vĩnh viễn.
Những xác chết bốc ra mùi hôi thối, những xác chết vốn không nên cử động, đang bao vây Shinobu.
Mặc dù vào lúc này mà đi đếm số người thì thật vô cùng ngu ngốc, nhưng vì cả ngôi đền vốn đã không rộng rãi đều đã bị chen chật kín, không còn việc gì làm, tôi đành bắt đầu đếm, có hơn năm mươi người ở đây.
Không, sao tôi lại đếm xác chết bằng đơn vị "người" ?
Đáng lẽ tôi phải nói là hơn năm mươi xác chết chứ ?
Hay là tôi nên đối xử với họ như con người, bởi vì cho dù thế nào đi nữa họ cũng đang mang cơ thể loài người ?
Làm vậy có hợp đạo đức không ? Có hợp luân lý không ?
Tuy nhiên... Đứng trước tình huống này, đứng trước tình huống lật nhào mọi tri thức phổ thông này, đứng trước tình huống bị bao vây bởi những xác chết thối rữa, đang di động lừ đừ này.
Tôi chỉ còn cảm thấy một sự khiếp sợ đơn thuần.
- Đây... Đây là cái gì.
Không chỉ tôi.
Ngay cả Shinobu cũng đang tái xanh.
Mặc dù trong trường hợp của Shinobu, đó không phải biểu hiện của sự kinh ngạc hay khiếp sợ mà chỉ là dấu hiệu cho thấy cô bé đang lâm vào hỗn loạn.
- Chuyện này là sao, những thứ này là cư dân của thị trấn sao ? Là xác chết của những cư dân đó sao ? Bởi vì chúng đánh hơi thấy dấu hiệu của chúng ta, chúng mới lên núi sao...?
- Cư dân...
Những lời của Shinobu có lẽ không phải độc thoại mà là những câu hỏi dành cho tôi, thế nhưng mà cho dù cô bé hỏi tôi như vậy, tôi cũng không biết trả lời thế nào cả.
Đám xác chết vây quanh chúng tôi, bởi vì mặt ngoài của chúng đều đã bị hòa tan thành một đống bầy nhầy, tôi không thể dựa vào đặc trưng cá nhân để phân biệt chúng --- Dựa vào ngoại hình thì có thể phân biệt người lớn với trẻ con, thế nhưng mà đã rất khó để biết được đâu là nam, đâu là nữ. Có thể dùng cốt cách để phán đoán --- Thế nhưng mà lúc này phân biệt đâu là nam, đâu là nữ đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Đúng rồi.
Tôi biết những thứ đó gọi là gì.
Không chỉ tôi, ai cũng biết cả.
- Zombie...
- Đừng cử động, thưa ngài...
Tôi không biết cô bé định làm gì, nhưng khi tôi định bước lên một bước, Shinobu đã dùng hết sức níu lấy vạt áo của tôi, không cho tôi bước ra.
Với sắc mặt xanh mét, cô bé nói:
- Bọn chúng xem ra không thể tới gần chúng ta hơn nữa nếu chúng ta đứng ở đây.
- Ơ... A.
Nghe cô bé nói, tôi mới nhận ra.
Mặc dù đám zombie đang hình thành một vòng tròn vây quanh chúng tôi, chúng không thể tới gần chúng tôi trong một phạm vi nhất định --- Bởi vì tốc độ chậm chạp của chúng, ban đầu tôi đã không nhận ra điều này.
Ước lượng bằng mắt thì cự ly này vào khoảng ba mét.
Khi đạt tới cự ly này, chúng sẽ đứng lại và lờ đờ xung quanh đó.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, số lượng zombie càng lúc càng gia tăng.
Xem ra chúng đang dần dần leo lên núi.
- Tại sao...? Tại sao bọn chúng lại không tới gần chúng ta nữa...?
- Là do lá bùa này.
Shinobu nói.
Và chỉ tay vào lá bùa được dán bên cạnh điện thờ.
- Ngài đã tự mình thử nghiệm hiệu quả của nó rồi. Bởi vì không ít thì nhiều, bên trong ngài vẫn còn sót lại một phần con người, cho nên ngài đã có thể chạm vào nó --- Nhưng rõ ràng là đối với những thứ hoàn toàn là "quái dị", việc tới gần nó là không thể. Bởi vì chúng hiểu được, chỉ cần bước tới thêm một chút nữa, chúng sẽ gặp nguy hiểm.
- Hiểu được...?
Thật vậy sao ?
Đúng là do lá bùa này mà đám zombie đã không lại gần chúng tôi --- Là nhờ có lá bùa này. Thế nhưng mà...
Thế nhưng mà, những xác chết này --- Thật sự sở hữu một thứ tương tự với ý chí sao ?
Ánh mắt của con nào cũng trống rỗng --- Nói đúng hơn thì tôi cảm giác chôn trong hốc mắt của chúng chỉ là những viên nhãn cầu thối rữa, việc chúng còn dùng để nhìn được hay không vẫn rất đáng nghi ngờ...
- Anh không rõ lắm... Nhưng mà bọn chúng là thứ đã hủy diệt thế giới sao ? Theo anh nhớ thì zombie hình như có ăn thịt người...? Và người bị chúng cắn cũng sẽ biến thành zombie...
- Ai biết. Zombie có rất nhiều phiên bản khác nhau --- Dù sao thì điều chúng ta cần làm bây giờ là rời khỏi nơi này trước khi lá bùa này hết linh.
- Ơ ? Rời khỏi ? Nơi này không phải rất an toàn sao ?
- Ngài cũng thấy rồi đấy, số lượng của chúng đang tăng lên... Mặc dù hiện tại thì đã đông tới mức chẳng thể đếm được nữa rồi. Mặc dù bản ý của chúng là không muốn lại gần, thế nhưng mà khi số lượng trở nên quá nhiều, rất có thể sẽ bắt đầu xuất hiện hiện tượng chen lấn xô đẩy từ phía sau, đến lúc đó thì... À mà, không phải ngài sợ đấy chứ ? Nếu xét về mặt "quái dị", ta không cho rằng những thứ này có thể là đối thủ của ta... hoặc là ngài.
Đúng thế.
Mới nhìn vào thì với vẻ ngoài sởn gai ốc, trông chúng thật đáng sợ và buồn nôn --- Thế nhưng trông chúng không có vẻ gì là sở hữu một sức chiến đấu mạnh hơn thợ săn ma cà rồng, hay là khỉ đột.
Chúng chỉ có số lượng hơi nhiều mà thôi.
Mặc dù vấn đề đúng là nằm ở số lượng hơi nhiều đó --- Thế nhưng mà...
Thế nhưng mà --- Mặc dù vậy.
- Mặc dù vậy, bởi vì có thể chúng vốn là những cư dân của thị trấn này, là những zombie được tạo ra từ những xác chết của những người từng là cư dân của thị trấn này, chúng ta cũng không thể tùy tiện đánh bay chúng được.
- Đúng thế...
Tôi chỉ biết gật đầu trước những lời đúng đắn mà Shinobu bất ngờ nói ra. Hơn nữa, nói đúng ra thì tôi còn phải tự kiểm điểm, bởi vì tôi từng nghĩ rằng có đánh bay chúng cũng không sao cả.
Nhưng mà... Thật sự thì đã có chuyện gì xảy ra vậy ?
Tôi không hiểu.
Không phải thế giới.
Không phải loài người đã diệt vong rồi sao ?
Hay là --- Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ...
- Vì thế, trước tiên chúng ta cứ chạy cái đã, thưa ngài.
- Chạy ư ? Nhưng mà chạy đi đâu ?
Đằng trước, đằng sau, bên phải, bên trái đều bị vây, chúng đang quây thành một vòng tròn kín mít vây lấy chúng tôi --- Hơn nữa, ngay lúc này số lượng zombie vẫn đang tăng lên từng con từng con một.
Chẳng có chỗ nào cho chúng tôi chạy cả.
- Nếu như đằng trước, đằng sau, bên phải, bên trái đều không được, vậy thì chỉ còn cách chạy lên trên thôi.
Nói xong, Shinobu choàng tay ôm lấy hông tôi, sau đó --- Cô bé nhảy.
Không phải nhảy theo hàm nghĩa bước nhảy thời gian.
Cô bé thực sự nhảy lên.
- Ư ô...
Khi tôi còn chưa kịp thốt ra âm thanh biểu lộ sự kinh ngạc, nói đúng hơn là tôi đã không có cơ hội làm điều đó --- Trong nháy mắt, chúng tôi đã ở trên một độ cao khó tin.
Dùng mắt ước lượng thì có vẻ là chỉ trong một lần nhảy, chúng tôi đã lên đến độ cao hơn ba trăm mét.
Ngay cả đầu gối cũng không cần co lại.
Tôi không biết liệu đám zombie đó có thị lực hay không, quả thật đây là một vấn đề rất đáng tranh luận, nhưng mà nếu như chúng có, vậy thì hẳn là trong mắt chúng, chúng tôi đã đột nhiên biến mất.
Sau khi lấy lại một phần sức mạnh, Shinobu có thể làm được những điều như thế --- Mặc dù vậy, khi so với những gì mà cô bé có thể thực hiện vào thời kì đỉnh cao, những việc này hoàn toàn chẳng là gì cả.
Thật đáng sợ.
Có khi vào thời kì đỉnh cao, Shinobu không cần chạy đà mà chỉ nhún một cái là cũng đã nhảy ra ngoài vũ trụ.
Ngay cả cái điều mà tôi thường cho là cô bé khoe khoang quá lố như vào một ngày nào đó sẽ đánh rớt Mặt Trời, có lẽ cũng không phải là nói đùa, rất có thể đó là một mục tiêu nằm trong tầm tay nếu cô bé nghiêm túc.
Có lẽ cô bé còn có thể xóa sổ cả một tinh cầu.
Như vậy thì thay đổi lịch sử đối với cô bé chẳng là vấn đề gì lớn.
- Dù sao thì cũng chạy thoát thành công rồi.
- Ừ... Nhưng mà rốt cuộc thì bọn chúng là cái gì vậy ?
- Ta không biết... Không, thay vì gọi chúng là zombie, thì...
Shinobu đang định nói gì đó --- Nhưng vừa nói nửa chừng, cô bé lại dừng lại.
Dù sao thì sau khi nhảy lên, sẽ có một lúc nào đó chúng tôi phải rơi xuống dưới. Hơn nữa, nếu chúng tôi chỉ là nhảy lên rồi rơi xuống đúng một chỗ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì thế Shinobu khéo léo xoay chuyển cơ thể (cùng với tôi), lợi dụng sức cản không khí bằng việc giang hai chân ra rồi bẻ theo các hướng để lượn trên không trung. Chúng tôi vừa lượn, vừa tìm kiếm một địa điểm mà chúng tôi có thể đáp xuống --- Nói cách khác là tìm kiếm một địa điểm an toàn cách ngọn núi có đám zombie xa nhất có thể.
Tuy nhiên...
Khi nhìn xuống thị trấn từ trên bầu trời.
Nhìn xuống thế giới.
Chúng tôi chẳng tìm thấy một địa điểm nào gọi là an toàn cả.
- ... !
- ... !
Trên không trung, cả tôi và Shinobu đều rơi vào im lặng.
Với thị lực của ma cà rồng, chúng tôi có thể nhìn rõ mọi thứ dưới thị trấn vào ban đêm, và những điều chúng tôi nhìn thấy khiến chúng tôi im lặng.
Đám zombie --- Không hề tập trung trên đỉnh núi, không hề tập trung về đền Bắc Bạch Xà.
Lúc nãy...
Là năm mươi con sao ?
Hay là sáu mươi con ?
Vào lúc cuối cùng thì hình như là tám mươi con ?
Đó là số lượng zombie đã vây quanh chúng tôi lúc nãy, thế nhưng mà --- So với hiện tại, số đó chỉ là số lẻ...
- Cả thị trấn... Đang-tràn-ngập-zombie.
Chẳng có ý nghĩa gì trong việc tìm kiếm nơi đáp xuống cả.
Mọi nơi trong thị trấn, đâu đâu cũng có zombie đang lững thững bước đi, với bộ dạng như đang tuần tra địa bàn.
Chẳng cần đếm nữa, số lượng này, không nghi ngờ gì là gần như bằng với số nhân khẩu của cả thị trấn.
Không, không chỉ thị trấn này.
Nheo mắt lại, tôi có thể thấy được lờ mờ hiện tượng tương tự đang diễn ra --- Ở thị trấn kế bên hay những khu vực xa hơn nữa. Một lượng lớn zombie xuất hiện và bắt đầu cuộc đi dạo lững thững trong đêm của chúng. Chúng ẩn dấu ở đâu từ đầu tới giờ vậy ? Chẳng lẽ chúng chôn mình dưới mặt đất sao ?
- Toàn-bộ-loài-người-đều-đã-trở-thành-zombie-sao...?
Nhân loại đã diệt vong.
Nhưng không phải biến mất --- Mọi người, tất cả mọi người đều đã trở thành xác chết.
Cứ như đã trở thành "quái dị".
Loại "quái dị" mà Ononoki-chan từng đề cập --- Khi-chết-rồi-vẫn-tiếp-tục-chết.
- Chuyện quái quỷ này là sao...
Cuối cùng tôi cũng đã thành công trong việc ngăn không cho Hachikuji trở thành "quái dị".
Nhưng xem ra vì thế mà tôi đã khiến cho toàn-nhân-loại trở thành "quái dị".
- Cái này... Chẳng còn chỗ để mà lấy cớ nữa, khắp nơi là sai lầm không thể sửa chữa... Bởi vì anh muốn du hành thời gian để thay đổi quá khứ mà toàn bộ loài người đã trở thành zombie...
- Không, thưa ngài. Ngài không phải áy náy vì chuyện này.
Vẫn ôm lấy tôi, Shinobu nói như vậy.
Tôi cứ nghĩ nghĩ đó chỉ là những lời an ủi của cô bé --- Nhưng mà không phải như vậy.
Shinobu.
Ma cà rồng với sắc mặt tái xanh, không hề nói vậy để an ủi tôi...
- Người sai là ta.
Đó là lời sám hối của cô bé.
- Toàn bộ là do ta.
- ...? Là sao, anh không hiểu ? Sau màn đổ trách nhiệm giờ tới lượt bao che cho nhau sao ? Anh rất vui trước tấm lòng của em, nhưng mà Shinobu, em phải hiểu là anh...
- Không, ta không nói thế để bao che cho ngài, những gì ta nói chỉ là sự thật hiển nhiên mà thôi. Là hiện thực khắc nghiệt.
- Shinobu.
- Được rồi, ngài nghe đây. Đầu tiên, thưa ngài, đó không phải zombie mà là bước đường cùng của một ma cà rồng.
- Ma... Cà rồng ?
Nói cách khác.
Giống-như-chúng-tôi ?
Cái đám "quái dị" chỉ có thể gọi là những xác chết biết đi, cái thứ bầy huầy đó ?
- Nói đúng ra là chỉ-giống-với-một-mình-ngài mà thôi --- Bởi vì bọn chúng cũng giống như ngài, đều từng là nhân loại trước-khi-ta-biến-chúng-thành-ma-cà-rồng.
- Ơ... Em ?
- Đúng thế.
Shinobu nói.
Lộ ra một vẻ mặt yếu đuối, nhu nhược hiếm thấy.
- Nói cách khác --- Ở trong lịch sử này, thế giới bị hủy diệt là do ta.
Kinh ngạc.
Không còn từ nào khác diễn tả được tâm trạng của tôi lúc này.
Tôi không ý thức được thời gian trôi qua nhanh như vậy, đến khi tôi nhận ra thì chung quanh đã là một mảng đen kịt. Cộng thêm tâm trạng hỗn loạn đã khiến tôi phát hiện muộn --- Không, thực ra thì với thị lực càng ban đêm càng hoạt động mạnh của tôi như bây giờ, cho dù trời tối tầm mắt của tôi cũng không gặp vấn đề gì cả, như vậy vấn đề có lẽ chỉ là tôi đã không nhận ra.
Tuy nhiên, bất kể lý do là thế nào thì kết quả cũng tương tự.
Chúng tôi đã quá chậm.
Lúc chúng tôi nhận ra --- Chúng tôi đã bị bao vây.
Bị bao vây ư ?
Bị cái gì bao vây ?
Nếu có ai hỏi câu đó, thì tôi chỉ đành trả lời --- "Đương nhiên là bởi xác chết".
Hơn nữa, nói thế nào nhỉ --- Đó lại còn là những xác chết đã thối rữa.
Là những xác chết trông thật nhớp nháp, thịt của chúng như bị hòa tan thành một đống bầy nhầy, bị thiêu đốt, trộn lẫn với lớp quần áo rách nát đang mặc trên người.
*Póc* một tiếng.
Một cánh tay rớt ra từ một trong những xác chết đó xuống đất.
Không, không phải chỉ một cánh tay.
Cánh tay của những xác chết khắp bốn phương tám hướng đều đang nhỏ tong tong một thứ gì đó, và khi rơi xuống, thứ đó hòa tan vào đất như thể nó là nước.
Không, không chỉ là tay.
Chân, cơ thể, đầu lâu.
Tất cả bộ phận trên người chúng đều đang rã ra và rơi xuống đất, như thể chúng được làm từ một loại đất sét không kết dính.
Thế nhưng chúng hoàn toàn không bận tâm về chuyện đó.
Cơ thể chúng đang tái sinh --- Giống như một bức tượng đất sét đang được làm lại.
Cùng với âm thanh nhão nhoẹt, cánh tay của chúng tái sinh
Cùng với âm thanh vỡ tung, chân của chúng tái sinh.
Cùng với âm thanh răng rắc, cơ thể của chúng tái sinh.
Cùng với âm thanh lạo xạo, đầu của chúng tái sinh.
Trở lại như lúc trước, sụp đổ như lúc trước.
Không ngừng lặp lại.
Lặp lại... Như thể chúng là những xác chết sẽ tiếp tục chết vĩnh viễn.
Những xác chết bốc ra mùi hôi thối, những xác chết vốn không nên cử động, đang bao vây Shinobu.
Mặc dù vào lúc này mà đi đếm số người thì thật vô cùng ngu ngốc, nhưng vì cả ngôi đền vốn đã không rộng rãi đều đã bị chen chật kín, không còn việc gì làm, tôi đành bắt đầu đếm, có hơn năm mươi người ở đây.
Không, sao tôi lại đếm xác chết bằng đơn vị "người" ?
Đáng lẽ tôi phải nói là hơn năm mươi xác chết chứ ?
Hay là tôi nên đối xử với họ như con người, bởi vì cho dù thế nào đi nữa họ cũng đang mang cơ thể loài người ?
Làm vậy có hợp đạo đức không ? Có hợp luân lý không ?
Tuy nhiên... Đứng trước tình huống này, đứng trước tình huống lật nhào mọi tri thức phổ thông này, đứng trước tình huống bị bao vây bởi những xác chết thối rữa, đang di động lừ đừ này.
Tôi chỉ còn cảm thấy một sự khiếp sợ đơn thuần.
- Đây... Đây là cái gì.
Không chỉ tôi.
Ngay cả Shinobu cũng đang tái xanh.
Mặc dù trong trường hợp của Shinobu, đó không phải biểu hiện của sự kinh ngạc hay khiếp sợ mà chỉ là dấu hiệu cho thấy cô bé đang lâm vào hỗn loạn.
- Chuyện này là sao, những thứ này là cư dân của thị trấn sao ? Là xác chết của những cư dân đó sao ? Bởi vì chúng đánh hơi thấy dấu hiệu của chúng ta, chúng mới lên núi sao...?
- Cư dân...
Những lời của Shinobu có lẽ không phải độc thoại mà là những câu hỏi dành cho tôi, thế nhưng mà cho dù cô bé hỏi tôi như vậy, tôi cũng không biết trả lời thế nào cả.
Đám xác chết vây quanh chúng tôi, bởi vì mặt ngoài của chúng đều đã bị hòa tan thành một đống bầy nhầy, tôi không thể dựa vào đặc trưng cá nhân để phân biệt chúng --- Dựa vào ngoại hình thì có thể phân biệt người lớn với trẻ con, thế nhưng mà đã rất khó để biết được đâu là nam, đâu là nữ. Có thể dùng cốt cách để phán đoán --- Thế nhưng mà lúc này phân biệt đâu là nam, đâu là nữ đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Đúng rồi.
Tôi biết những thứ đó gọi là gì.
Không chỉ tôi, ai cũng biết cả.
- Zombie...
- Đừng cử động, thưa ngài...
Tôi không biết cô bé định làm gì, nhưng khi tôi định bước lên một bước, Shinobu đã dùng hết sức níu lấy vạt áo của tôi, không cho tôi bước ra.
Với sắc mặt xanh mét, cô bé nói:
- Bọn chúng xem ra không thể tới gần chúng ta hơn nữa nếu chúng ta đứng ở đây.
- Ơ... A.
Nghe cô bé nói, tôi mới nhận ra.
Mặc dù đám zombie đang hình thành một vòng tròn vây quanh chúng tôi, chúng không thể tới gần chúng tôi trong một phạm vi nhất định --- Bởi vì tốc độ chậm chạp của chúng, ban đầu tôi đã không nhận ra điều này.
Ước lượng bằng mắt thì cự ly này vào khoảng ba mét.
Khi đạt tới cự ly này, chúng sẽ đứng lại và lờ đờ xung quanh đó.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, số lượng zombie càng lúc càng gia tăng.
Xem ra chúng đang dần dần leo lên núi.
- Tại sao...? Tại sao bọn chúng lại không tới gần chúng ta nữa...?
- Là do lá bùa này.
Shinobu nói.
Và chỉ tay vào lá bùa được dán bên cạnh điện thờ.
- Ngài đã tự mình thử nghiệm hiệu quả của nó rồi. Bởi vì không ít thì nhiều, bên trong ngài vẫn còn sót lại một phần con người, cho nên ngài đã có thể chạm vào nó --- Nhưng rõ ràng là đối với những thứ hoàn toàn là "quái dị", việc tới gần nó là không thể. Bởi vì chúng hiểu được, chỉ cần bước tới thêm một chút nữa, chúng sẽ gặp nguy hiểm.
- Hiểu được...?
Thật vậy sao ?
Đúng là do lá bùa này mà đám zombie đã không lại gần chúng tôi --- Là nhờ có lá bùa này. Thế nhưng mà...
Thế nhưng mà, những xác chết này --- Thật sự sở hữu một thứ tương tự với ý chí sao ?
Ánh mắt của con nào cũng trống rỗng --- Nói đúng hơn thì tôi cảm giác chôn trong hốc mắt của chúng chỉ là những viên nhãn cầu thối rữa, việc chúng còn dùng để nhìn được hay không vẫn rất đáng nghi ngờ...
- Anh không rõ lắm... Nhưng mà bọn chúng là thứ đã hủy diệt thế giới sao ? Theo anh nhớ thì zombie hình như có ăn thịt người...? Và người bị chúng cắn cũng sẽ biến thành zombie...
- Ai biết. Zombie có rất nhiều phiên bản khác nhau --- Dù sao thì điều chúng ta cần làm bây giờ là rời khỏi nơi này trước khi lá bùa này hết linh.
- Ơ ? Rời khỏi ? Nơi này không phải rất an toàn sao ?
- Ngài cũng thấy rồi đấy, số lượng của chúng đang tăng lên... Mặc dù hiện tại thì đã đông tới mức chẳng thể đếm được nữa rồi. Mặc dù bản ý của chúng là không muốn lại gần, thế nhưng mà khi số lượng trở nên quá nhiều, rất có thể sẽ bắt đầu xuất hiện hiện tượng chen lấn xô đẩy từ phía sau, đến lúc đó thì... À mà, không phải ngài sợ đấy chứ ? Nếu xét về mặt "quái dị", ta không cho rằng những thứ này có thể là đối thủ của ta... hoặc là ngài.
Đúng thế.
Mới nhìn vào thì với vẻ ngoài sởn gai ốc, trông chúng thật đáng sợ và buồn nôn --- Thế nhưng trông chúng không có vẻ gì là sở hữu một sức chiến đấu mạnh hơn thợ săn ma cà rồng, hay là khỉ đột.
Chúng chỉ có số lượng hơi nhiều mà thôi.
Mặc dù vấn đề đúng là nằm ở số lượng hơi nhiều đó --- Thế nhưng mà...
Thế nhưng mà --- Mặc dù vậy.
- Mặc dù vậy, bởi vì có thể chúng vốn là những cư dân của thị trấn này, là những zombie được tạo ra từ những xác chết của những người từng là cư dân của thị trấn này, chúng ta cũng không thể tùy tiện đánh bay chúng được.
- Đúng thế...
Tôi chỉ biết gật đầu trước những lời đúng đắn mà Shinobu bất ngờ nói ra. Hơn nữa, nói đúng ra thì tôi còn phải tự kiểm điểm, bởi vì tôi từng nghĩ rằng có đánh bay chúng cũng không sao cả.
Nhưng mà... Thật sự thì đã có chuyện gì xảy ra vậy ?
Tôi không hiểu.
Không phải thế giới.
Không phải loài người đã diệt vong rồi sao ?
Hay là --- Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ...
- Vì thế, trước tiên chúng ta cứ chạy cái đã, thưa ngài.
- Chạy ư ? Nhưng mà chạy đi đâu ?
Đằng trước, đằng sau, bên phải, bên trái đều bị vây, chúng đang quây thành một vòng tròn kín mít vây lấy chúng tôi --- Hơn nữa, ngay lúc này số lượng zombie vẫn đang tăng lên từng con từng con một.
Chẳng có chỗ nào cho chúng tôi chạy cả.
- Nếu như đằng trước, đằng sau, bên phải, bên trái đều không được, vậy thì chỉ còn cách chạy lên trên thôi.
Nói xong, Shinobu choàng tay ôm lấy hông tôi, sau đó --- Cô bé nhảy.
Không phải nhảy theo hàm nghĩa bước nhảy thời gian.
Cô bé thực sự nhảy lên.
- Ư ô...
Khi tôi còn chưa kịp thốt ra âm thanh biểu lộ sự kinh ngạc, nói đúng hơn là tôi đã không có cơ hội làm điều đó --- Trong nháy mắt, chúng tôi đã ở trên một độ cao khó tin.
Dùng mắt ước lượng thì có vẻ là chỉ trong một lần nhảy, chúng tôi đã lên đến độ cao hơn ba trăm mét.
Ngay cả đầu gối cũng không cần co lại.
Tôi không biết liệu đám zombie đó có thị lực hay không, quả thật đây là một vấn đề rất đáng tranh luận, nhưng mà nếu như chúng có, vậy thì hẳn là trong mắt chúng, chúng tôi đã đột nhiên biến mất.
Sau khi lấy lại một phần sức mạnh, Shinobu có thể làm được những điều như thế --- Mặc dù vậy, khi so với những gì mà cô bé có thể thực hiện vào thời kì đỉnh cao, những việc này hoàn toàn chẳng là gì cả.
Thật đáng sợ.
Có khi vào thời kì đỉnh cao, Shinobu không cần chạy đà mà chỉ nhún một cái là cũng đã nhảy ra ngoài vũ trụ.
Ngay cả cái điều mà tôi thường cho là cô bé khoe khoang quá lố như vào một ngày nào đó sẽ đánh rớt Mặt Trời, có lẽ cũng không phải là nói đùa, rất có thể đó là một mục tiêu nằm trong tầm tay nếu cô bé nghiêm túc.
Có lẽ cô bé còn có thể xóa sổ cả một tinh cầu.
Như vậy thì thay đổi lịch sử đối với cô bé chẳng là vấn đề gì lớn.
- Dù sao thì cũng chạy thoát thành công rồi.
- Ừ... Nhưng mà rốt cuộc thì bọn chúng là cái gì vậy ?
- Ta không biết... Không, thay vì gọi chúng là zombie, thì...
Shinobu đang định nói gì đó --- Nhưng vừa nói nửa chừng, cô bé lại dừng lại.
Dù sao thì sau khi nhảy lên, sẽ có một lúc nào đó chúng tôi phải rơi xuống dưới. Hơn nữa, nếu chúng tôi chỉ là nhảy lên rồi rơi xuống đúng một chỗ thì cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì thế Shinobu khéo léo xoay chuyển cơ thể (cùng với tôi), lợi dụng sức cản không khí bằng việc giang hai chân ra rồi bẻ theo các hướng để lượn trên không trung. Chúng tôi vừa lượn, vừa tìm kiếm một địa điểm mà chúng tôi có thể đáp xuống --- Nói cách khác là tìm kiếm một địa điểm an toàn cách ngọn núi có đám zombie xa nhất có thể.
Tuy nhiên...
Khi nhìn xuống thị trấn từ trên bầu trời.
Nhìn xuống thế giới.
Chúng tôi chẳng tìm thấy một địa điểm nào gọi là an toàn cả.
- ... !
- ... !
Trên không trung, cả tôi và Shinobu đều rơi vào im lặng.
Với thị lực của ma cà rồng, chúng tôi có thể nhìn rõ mọi thứ dưới thị trấn vào ban đêm, và những điều chúng tôi nhìn thấy khiến chúng tôi im lặng.
Đám zombie --- Không hề tập trung trên đỉnh núi, không hề tập trung về đền Bắc Bạch Xà.
Lúc nãy...
Là năm mươi con sao ?
Hay là sáu mươi con ?
Vào lúc cuối cùng thì hình như là tám mươi con ?
Đó là số lượng zombie đã vây quanh chúng tôi lúc nãy, thế nhưng mà --- So với hiện tại, số đó chỉ là số lẻ...
- Cả thị trấn... Đang-tràn-ngập-zombie.
Chẳng có ý nghĩa gì trong việc tìm kiếm nơi đáp xuống cả.
Mọi nơi trong thị trấn, đâu đâu cũng có zombie đang lững thững bước đi, với bộ dạng như đang tuần tra địa bàn.
Chẳng cần đếm nữa, số lượng này, không nghi ngờ gì là gần như bằng với số nhân khẩu của cả thị trấn.
Không, không chỉ thị trấn này.
Nheo mắt lại, tôi có thể thấy được lờ mờ hiện tượng tương tự đang diễn ra --- Ở thị trấn kế bên hay những khu vực xa hơn nữa. Một lượng lớn zombie xuất hiện và bắt đầu cuộc đi dạo lững thững trong đêm của chúng. Chúng ẩn dấu ở đâu từ đầu tới giờ vậy ? Chẳng lẽ chúng chôn mình dưới mặt đất sao ?
- Toàn-bộ-loài-người-đều-đã-trở-thành-zombie-sao...?
Nhân loại đã diệt vong.
Nhưng không phải biến mất --- Mọi người, tất cả mọi người đều đã trở thành xác chết.
Cứ như đã trở thành "quái dị".
Loại "quái dị" mà Ononoki-chan từng đề cập --- Khi-chết-rồi-vẫn-tiếp-tục-chết.
- Chuyện quái quỷ này là sao...
Cuối cùng tôi cũng đã thành công trong việc ngăn không cho Hachikuji trở thành "quái dị".
Nhưng xem ra vì thế mà tôi đã khiến cho toàn-nhân-loại trở thành "quái dị".
- Cái này... Chẳng còn chỗ để mà lấy cớ nữa, khắp nơi là sai lầm không thể sửa chữa... Bởi vì anh muốn du hành thời gian để thay đổi quá khứ mà toàn bộ loài người đã trở thành zombie...
- Không, thưa ngài. Ngài không phải áy náy vì chuyện này.
Vẫn ôm lấy tôi, Shinobu nói như vậy.
Tôi cứ nghĩ nghĩ đó chỉ là những lời an ủi của cô bé --- Nhưng mà không phải như vậy.
Shinobu.
Ma cà rồng với sắc mặt tái xanh, không hề nói vậy để an ủi tôi...
- Người sai là ta.
Đó là lời sám hối của cô bé.
- Toàn bộ là do ta.
- ...? Là sao, anh không hiểu ? Sau màn đổ trách nhiệm giờ tới lượt bao che cho nhau sao ? Anh rất vui trước tấm lòng của em, nhưng mà Shinobu, em phải hiểu là anh...
- Không, ta không nói thế để bao che cho ngài, những gì ta nói chỉ là sự thật hiển nhiên mà thôi. Là hiện thực khắc nghiệt.
- Shinobu.
- Được rồi, ngài nghe đây. Đầu tiên, thưa ngài, đó không phải zombie mà là bước đường cùng của một ma cà rồng.
- Ma... Cà rồng ?
Nói cách khác.
Giống-như-chúng-tôi ?
Cái đám "quái dị" chỉ có thể gọi là những xác chết biết đi, cái thứ bầy huầy đó ?
- Nói đúng ra là chỉ-giống-với-một-mình-ngài mà thôi --- Bởi vì bọn chúng cũng giống như ngài, đều từng là nhân loại trước-khi-ta-biến-chúng-thành-ma-cà-rồng.
- Ơ... Em ?
- Đúng thế.
Shinobu nói.
Lộ ra một vẻ mặt yếu đuối, nhu nhược hiếm thấy.
- Nói cách khác --- Ở trong lịch sử này, thế giới bị hủy diệt là do ta.
Danh sách chương