Thời kì chuyển tiếp từ cấp hai lên cấp ba, Senjougahara Hitagi đã chạm trán một con cua nọ, trong khoảng thời gian hai năm trước khi vấn đề cơ thể được Oshino Meme giải quyết, cô nàng đã bị năm kẻ lừa đảo lừa---đó chắc chắn là sự phản bội niềm tin, dù sao thì người đầu tiên trong số năm kẻ lừa đảo đó, chính là Kaiki Deishuu.

Người đầu tiên, và là người cuối cùng.

Người bắt đầu và người kết thúc.

Được người khác gọi là Ghost Buster.

Đó chính là Kaiki Deishuu.

Là một gã đàn ông khoảng 30 mang điều gở, mặc bộ vét đen kịt như tang phục, thắt một chiếc cà vạt đen đậm, trông như thể vừa đi dự tang lễ về.

Mấy hôm trước, gã đàn ông mang điềm gở này trở thành đối tượng để chấp hành chính nghĩa của Liệt Hỏa Tỉ Muội.

Đóng vai kẻ ác.

Tôi sẽ không nói lại chi tiết, nhưng mà hắn ta là người lợi dụng quái dị để gieo rắc lời nguyền vào trong số các học sinh cấp hai ở vùng này, nghĩ lại thì để có thể lừa đảo ở một phạm vi rộng như vậy, có lẽ hắn đã lên kế hoạch chuẩn bị từ nhiều tháng trước---phải nói là có thể ngăn cản hắn trước khi thiệt hại trở nên nghiêm trọng đúng là một việc may mắn.

Nhưng mà về phía tôi cũng không phải là bình an vô sự.

Karen bị 'ong' đốt, việc chữa trị cho nó cũng mất rất nhiều công sức. Không thể nói là tất cả mọi việc đều tốt đẹp.

Dù sao thì.

Sau đó Senjougahara Hitagi đối mặt với vết thương tâm hồn của quá khứ, giải quyết trực tiếp với Kaiki Deishuu---có thể nói mọi việc cuối cùng cũng kết thúc.

Senjougahara đã lấy được hết chất độc ra ngoài.

Kaiki Deishuu cũng đã hứa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, sau đó rời khỏi thị trấn này---nhưng mà.

Nhưng mà.

"Nhưng mà tại sao ông vẫn còn ở đây hả, tên khốn này."

"Ngu ngốc. Cậu nghĩ tôi sẽ giữ lời hứa sao. Nếu là vậy thì cậu đúng là đồ ngốc. Bài học mà cậu nhận được lần này chính là, lời hứa là thứ được lập ra để phá bỏ."

Vừa ăn bánh xốp vị việt quất.

Kaiki vừa nói bằng giọng mang điềm gở như vậy.

Thằng cha này cho dù ăn Mr.Donut thì vẫn đem lại điềm gở.

Hình tượng chẳng thay đổi chút nào cả.

Một chút dễ thương cũng chẳng được sinh ra.

Lúc đó, tôi từng nghĩ nhiều điều nghe rất ngầu như 'Araragi Koyomi và Kaiki Deishuu không thể gặp lại nhau lần thứ hai' hay là 'Lần tới gặp nhau có khi chém giết lẫn nhau cũng không phải là chuyện kì lạ'...tại sao chúng tôi lại chạm trán bất ngờ ở tiệm Mr.Donut của thị trấn này chứ.

Đừng giỡn mặt chứ.

Tất cả công sức đổ sông đổ bể.

Tuy nhiên, cho dù nói vậy, tôi (và Shinobu) cũng di chuyển chỗ ngồi, không cần cho phép, chuyển chỗ tới trước mặt ông ta, Kaiki chẳng để lộ ra chút ngạc nhiên nào, vẫn tiếp tục ăn---gã này đúng là không phải người bình thường.

Mặc dù là kẻ lừa đảo giả mạo.

Nhưng mà ở đâu đó---thì là thật.

"...Nhưng mà, nếu là lúc bình thường thì tôi rất muốn nói vậy."

Đột nhiên.

Sau khi chần chờ không biết nên trách móc Kaiki, trông vẫn rất bình thản, từ góc độ, thì đúng lúc tôi mở miệng nói, thì đúng lúc đó---Kaiki nói trước một cách nhanh gọn như muốn trêu ngươi tôi.

"Cứ an tâm. Việc này đúng là rất hiếm, nhưng mà lần này dù sao tôi cũng dự định sẽ giữ lời hứa với Senjougahara---làm vậy sẽ mang lại lợi ích cho tôi. Sẽ tạo thành tiền. Vì thế tôi cũng không định trở lại thị trấn này lần thứ hai."

"Không, nhưng mà, không phải bây giờ..."

"Không trở lại thị trấn này thứ hai, bây giờ mới có một lần."

"......"

Tên lừa đảo---!

Đúng là một tên lừa đảo chân chính---!

Đại khái thì nếu là nói như vậy, ông đã đến thị trấn này ít nhất ba lần rồi, lấy đâu ra một lần chứ.

Còn nữa, chưa nói chuyện người này là thật hay giả, những điều người này nói và làm trên thực tế đều rất nhỏ nhen.

Có cảm giác ông ta dùng giọng nói trầm thấp của mình để che dấu sự nhỏ nhen đó.

"...Tạm thời không nói chuyện ông có định gạt tôi hay không, Kaiki-san. Ông đã tuyên bố hùng hồn sau đó cụp đuôi bỏ đi như vậy rồi, tại sao bây giờ lại ngồi ăn bánh vòng ở đây hả."

"Đột nhiên nhớ ra trong túi vẫn còn vài tờ phiếu giảm giá của cửa hàng này vẫn chưa sử dụng---vì thế tôi trở lại đây để sử dụng chúng."

"Đ...Đó cũng là nói dối phải không?"

"Câu nói này thật sự khiến tôi cảm thấy rất buồn. Tôi là một vị sư chưa bao giờ biết nói dối."

Kẻ lừa đảo tuyên bố đường đường chính chính như vậy.

Mặc dù tôi đã biết rồi, nhưng mà...gã này thật sự đúng là đồ bỏ đi.

Không còn một mảnh.

Đồng thời cũng có thể nói thằng cha này rất dũng cảm.

Là cả gan---hay là vô liêm sỉ, hay là càn rỡ cũng phải có mức độ.

Ông ta chắc chắn rõ hơn ai hết nếu như lần này bị Karen và Senjougahara phát hiện thì mọi việc cũng không chỉ kết thúc như vậy---thế mà ông ta vẫn chẳng thèm dấu mình, chẳng thèm bỏ chạy, chẳng có biện pháp bảo vệ, cứ thong dong xuất hiện ở nơi này.

Chà, dĩ nhiên tôi cũng cảm thấy là việc gã này có thật sự giữ lời hứa một cách nghiêm túc hay không là rất khó nói---

Dù sao đó cũng là giao ước không được ghi chép lại.

Không thể gọi đó là giao ước---nhưng mà, dù vậy thì đối với Senjougahara Hitagi.

Chỉ nội việc Kaiki Deishuu chịu hứa như vậy, cũng là đủ rồi.

Chính là như vậy.

...Chỉ là.

Không nói chuyện của Karen, Senjougahara hiện tại thì đúng là.

Vất vả lắm mới tái sinh, giờ mà chạm trán Kaiki lần thứ ba thì sợ rằng có lẽ cô nàng sẽ bắn ngược trở lại.

Đến nước này rồi mà cô nàng còn quay trở lại thành người độc mồm độc miệng như trước thì tôi đúng là không biết phải làm sao.

"Phiếu giảm giá là thật, hơn nữa không chỉ có vậy."

Không sử dụng liên từ đối lập, Kaiki nói bình thản như vậy, sau đó đưa tách Espresso bự lên miệng---không, chờ đã, trong thực đơn của Mr.Donut đâu có loại đồ uống này đâu?

Là đồ uống đặc biệt sao?

Tại sao ngay cả đồ uống cũng phải uống thứ đen kịt như vậy chứ.

Người ta thường có cách nói bị không khí mang điềm gở vây quanh, nhưng mà trong trường hợp người này thì có cảm giác ông ta đang nhả ra không khí mang điềm gở.

Cảm giác là hút ô-xy vào sau đó nhả khói đen ra.

Tự bản thân đã là điềm gở.

"Là vì có chút chuyện nhỏ. Chỉ là một chút chuyện nhỏ vô cùng nhàm chán thôi. Araragi, cậu không cần phải quan tâm. Tôi sẽ nhanh chóng biến mất---"

"Tôi thì mong ông biến mất ngay bây giờ."

"Đừng gấp gáp như vậy. Tôi cũng giống cậu, không muốn gặp lại các cô cậu lần thứ hai đâu. Bởi vì các cô cậu mà tôi đã phải chịu tổn thất rất lớn đó---nhờ em gái cậu chạy quanh mà tôi không phải mất phí giải quyết hậu quả, coi như cũng giúp được một chút."

"......"

"Nếu như đối với các cô cậu, tôi là kẻ hãm tài thì đôi với tôi, các cô cậu cũng là kẻ hãm tài."

Kaiki vừa nói vừa bỏ bánh xốp vào trong miệng một lần nữa.

Tuy nhiên, tôi lặp lại một lần nữa, việc này hoàn toàn không thích hợp gì cả.

Hình tượng thích đồ ngọt hoàn toàn không phù hợp với một Kaiki mang điềm gở từ trong ra ngoài.

...Nhưng mà, người đầu tiên dùng Mr.Donut để dụ Shinobu, không ai khác chính là Oshino Meme---chẳng lẽ để trở thành chuyên gia quái dị thì cần phải hấp thụ một lượng đường lớn sao?

"Thực ra thì tôi vẫn còn vài tờ phiếu giảm giá chưa dùng tới---nhưng mà nếu để cho cậu nhìn thấy thì thôi có lẽ không dùng vẫn tốt hơn. Để bán lại cho người khác vậy. Không hiệu quả kinh tế cho lắm, nhưng mà nếu cậu mang Senjougahara theo thì sẽ rất chán."

"Tôi có mang cậu ấy theo sao."

"Đúng là không có. Nhưng mà."

Kaiki nói.

Kaiki nhìn vào Shinobu đang ngồi bên cạnh, chẳng có chút hứng thú nào với cuộc nói chuyện của tôi và Kaiki mà vẫn đang chất đầy miệng bằng bánh vòng.

"Araragi. Cậu đúng là cũng không thể bị coi thường được. Tôi là người xấu, nhưng mà cậu cũng là người xấu. Ngay giữa trời mùa hè nắng chói chang thế này mà cậu lại dẫn cô bé loli tóc vàng kim như vậy đi loanh quanh với vẻ mặt tự mãn."

"......"

Đừng có nói cô bé loli.

Tôi cũng chẳng có vẻ mặt tự mãn.

Đừng có gộp tôi chung với ông.

Lần chạm trán với Kaiki lúc trước, bởi vì tôi cũng không có mượn sức mạnh của Shinobu (lúc đó có lẽ Shinobu vẫn đang ngáy khò khò trong bóng của tôi), cho nên đây là lần đầu tiên Kaiki và Shinobu gặp nhau---hừm.

Cho dù là con người, nhưng mà Kaiki cũng là một chuyên gia giống như Oshino.

Là một chuyện gia ở một lĩnh vực khác với Oshino.

Trường hợp này chắc là có thể áp dụng luật của Shinobu---đặc biệt là trong trường hợp có liên hệ tới quái dị như thế này."

"Tiểu thư. Cô có thể cho tôi chụp một tấm hình không. Tôi sẽ trả năm trăm yên một tấm---nếu là tôi, tôi có thể biến mỗi tấm thành năm mươi vạn."

Kẻ lừa đảo và ma cà rồng đang đàm phán đầy khả nghi.

Thật là chẳng thể lơi là cảnh giác được.

Nhưng mà, ơ?

Chẳng lẽ Kaiki không nhận ra bản chất của Shinobu sao?

A! Nhưng mà, dù sao thì chuyên môn của Kaiki cũng là lừa đảo...thật sự là một loại hoàn toàn khác với Oshino.

Đúng thế.

Kaiki---không thừa nhận sự tồn tại của quái dị.

Quái dị chẳng qua chỉ là đạo cụ dùng để lừa gạt của ông ta.

Nếu như đã không có 'ong'.

Thì cũng không có ma cà rồng.

"Hừm. Nghĩ ra thứ gì khác đi. Ta cũng không phải loại có thể bán rẻ bản thân như vậy."

"Cho ăn một cái bánh xốp được không."

"Này thưa ngài. Không ngờ người này lại tốt đến thế."

"Đừng có để bị lừa nhanh như vậy."

Thằng cha này chắc chắn sẽ không chịu bỏ ra năm trăm yên.

Ngay cả việc ông ta có trả tiền đầy đủ cho hóa đơn của mấy chiếc bánh xốp đó hay không cũng đã là một câu hỏi khó trả lời rồi.

Trong trường hợp xấu nhất, có khi ông ta còn làm giả phiếu giảm giá.

"Chà, tôi cũng không phải loại người thô lỗ chỏ miệng vào sở thích của người khác. Nếu như cậu để cho tôi kiếm một khoản, tôi sẽ giữ im lặng về sở thích đặc biệt này của cậu với Senjougahara."

"...Ông đúng là người chỉ cần thấy cơ hội thì sẽ đe dọa."

Chuyên gia về phương thức moi tiền.

Cho dù ông ta có đi méc lại việc tôi hẹn hò với Shinobu thì tôi cũng chẳng gặp rắc rối gì cả (nhưng mà nếu như là đi méc chuyện của Hachikuji thì lại là chuyện khác).

"Ông đúng là người lần nào cũng khiến người khác phải ngạc nhiên. Người như ông làm sao lại thật sự tồn tại trên cõi đời này chứ---dù sao thì, ông cũng đâu có biết địa chỉ của Senjougahara, đúng không?"

Điện thoại di động đã bị Senjougahara phá hủy.

Còn nữa, Senjougahara chuyển đến Tamikurasou là chuyện sau khi bị Kaiki lừa---không, dù sao ông ta cũng là kẻ lừa đảo, muốn lấy số điện thoại cũng là chuyện đơn giản mà thôi?

Chà, nhưng mà.

Chắc ông ta sẽ không làm như vậy.

Đối với Kaiki Deishuu thì Senjougahara đã trở thành một cô gái không còn có giá trị một đồng---Kaiki đã quên việc ông ta đã lừa gia đình của một cô gái học cấp hai ở thị trấn này.

Có lẽ đó chỉ là nói dối.

Nhưng mà ít nhất là Kaiki sẽ không chủ động tìm đến Senjougahara.

Chính là như vậy.

Chỉ có thể như vậy.

Cho dù thế nào đi nữa, nói tóm lại là cho dù có bỏ qua vấn đề tiền bạc, không, cho dù có thêm vấn đề tiền bạc vào, thì bây giờ Senjougahara cũng không giàu có, đã trở thành một 'cô gái bình thường'---đã không còn là đối tượng khiến Kaiki hứng thú.

Đó.

Chính là một loại chuyện tốt.

"...Ha."

Nhưng mà, chà.

Thực sự thì bởi vì đây là lần hẹn hò đầu tiên của tôi với Shinobu, cho nên dù việc học bị quấy rầy, nhưng mà cũng không thể nói tôi không cảm thấy vui vẻ..., nhưng mà sau khi gặp mặt Kaiki thì cảm giác đó cũng chẳng còn lại gì cả.

Cảm xúc rơi xuống tận đáy.

Thằng cha này thật giống Zashiki Warashi ngược.[1]

Mang đến điềm gở thì cũng phải có mức độ chứ.

Hoàn toàn khác với Hachikuji vừa gặp là đã tạo cảm giác hạnh phúc---hôm nay là ngày gì vậy chứ, lên lên xuống xuống thế này.

Up-Down Quiz.[2]

"Ánh mắt kiểu đó là gì chứ. Làm sao trẻ con lại có thể nhìn người lớn bằng ánh mắt đó chứ."

"Chà, trông ông thật là giống một con quạ."

"Quạ sao."

Quá khen rồi, Kaiki nói.

"Đó là một loài chim rất khỏe manh. Còn rất thông minh nữa."

"À...chà, đúng là vậy."

Mặc dù toàn thân màu đen kịt trông không được tốt đẹp lắm, nhưng mà nếu như chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán thì đúng là rất vô lễ với loài quạ.

Nghe nói ở một vài vùng thì quạ được xem là một loài chim mang đến may mắn.

"Nhưng mà quạ toàn khiến rác vương vãi rác lung tung cả."

"Quạ tìm rác là vì loài người vứt rác đi. Nếu như nhìn từ góc độ toàn cầu thì loài người mới chính là sinh vật xả rác bừa bãi nhất."

"...Xem ra ông là loại người rất ghét điều hòa."

"Nhắc vương vãi mới nhớ, hôm trước tôi có thấy một con quạ mổ một con bồ câu. Đó đúng là một cảnh tráng tuyệt. Lông vũ bay tán loạn khắp nơi."

"Tôi không muốn tưởng tượng việc đó..."

Đúng là một chủ đề khiến người khác mất hứng...

Làm sao mà thằng cha này ngay cả nói chuyện phiếm cũng vô nghĩa vậy chứ.

Chà, vốn dĩ tôi cũng không định nói chuyện về chim cùng với Kaiki.

Không chỉ có quạ---chim đều là loài sinh vật khỏe mạnh, ít nhất tôi cũng biết chuyện đó.

Chính vì vậy, đừng nói là nói chuyện phiếm, nếu được tôi thật sự muốn mặc kệ Kaiki---nhưng mà, đúng như Shinobu đã đề nghị.

Bởi vì tôi khăng khăng muốn biết.

Bởi vì tôi có chuyện muốn hỏi---cho nên cho dù tâm tình sẽ trở nên không tốt, tôi vẫn cố ý đổi chỗ sang bên này.

Dĩ nhiên, bảo vệ Senjougahara mới là việc quan trọng nhất đối với tôi.

"Ông có biết Kagenui Yozuru và Ononoki Yotsugi không?"

Tôi phải hỏi thẳng thừng như vậy là do nếu nói vòng vo thì sẽ tạo cơ hội cho Kaiki đòi tiền.

Nếu không biết thì cứ nói không biết, nếu như không muốn nói cho tôi biết thì không cần nói cũng được, nhưng mà nếu như chỉ là vòng vò bắt tôi trả tiền mới nói cho biết thì xin lỗi, miễn.

Tôi không muốn gặp rắc rối với kẻ lừa đảo và tiền bạc.

Tuy nhiên, suy nghĩ nông cạn của một đứa trẻ con chẳng thể nào đấu lại sự gian xảo của một người lớn.

"Muốn biết hả. Tôi sẽ nói cho cậu. Trước hết đưa tiền đây."

Kaiki ưỡn ngực, đường đường chính chính nói.

Đúng là một tam đoạn luận tuyệt vời.

Thiệt tình, thật đúng là thần giữ của---thay vì nói thần giữ của, có lẽ nói thần cướp của thì đúng hơn.

Dù sao ông ta cũng đã nói tiền quan trọng hơn sinh mạng của bản thân.

Giống như việc tôn trọng niềm tin vào chính nghĩa của Liệt Hỏa Tỉ Muội ông ta tôn trọng lí tưởng của chủ nghĩa tư bản.

Dẫm lên những thứ được gọi là chính nghĩa với một vẻ mặt bình thản.

"Tình cờ gặp gỡ thế này cũng là một loại duyên phận, Araragi. Mặc dù bây giờ cậu không có phiếu khuyến mãi. Nhưng mà tôi cũng sẽ cho cậu được hưởng khuyến mãi."

"Tình cờ ư."

Đúng là một sự tình cờ đáng ghét.

Nhưng mà không lợi dụng sự tình cờ này thì thật lãng phí.

Đúng vậy.

"...A---. Tôi hiểu rồi."

Mặc cả thì chỉ càng phiền phức hơn.

Thời điểm tôi nghĩ như vậy, thì đó chính là lúc tôi đã rơi vào cạm bẫy của kẻ lừa đảo giăng ra---mặc dù tôi biết mình đã trở thành một con mồi béo bở, nhưng mà điều đó cũng không có nghĩa là tôi đành chịu bó tay.

Trong trường hợp này càng khiến cho người ta coi thường thì càng có lợi.

Nếu như đối phương cảnh giác thì sẽ rất khó khăn.

Bản tính nghi ngờ của kẻ lừa đảo không phải là thứ có thể bị xem thường.

"Đổi lại thì ông không được nói dối. Hiểu chưa, cô bé loli tóc vàng kim này sở hữu khả năng có thể nhìn thấu bất kì lời nói dối nào đó."

"Đó mới chính là nói dối. Dám nói dối trước mặt kẻ lừa đảo, lá gan của cậu quả thật không nhỏ. Sự can đảm này của cậu khiến tôi phải nhìn lại cậu bằng con mắt khác."

Kaiki nói như thể coi tôi là đồ ngốc.

Chà, dù sao ông ta cũng là chuyên gia nói dối, nhìn thấu được lời nói dối kiểu này cũng chỉ là dễ như bỡn---vì để cho bị xem thường nên tôi mới cố ý nói như vậy---khi tôi còn đang mừng thầm trong bụng thì,

"Tiểu thư này nhìn thế nào cũng là người nước ngoài cả. Sử dụng tiếng Nhật cũng rất không tự nhiên, tôi không nghĩ cô ấy có thể nghe hiểu đến mức đó đâu."

Kaiki tiếp tục như vậy.

...Nếu như đó là một câu đùa, thì tính cách của Kaiki Deishuu thật sự rất độc đáo.

Không, chắc đây cũng là một chiêu của ông ta.

Kaiki đã dùng vô số ngón nghề để lừa gạt những học sinh cấp hai---có lẽ cả hai chúng tôi đều muốn làm cho đối phương nghĩ mình dễ đối phó.

Cẩn tắc vô áy náy.

Gã đàn ông mang điềm gở này---là kẻ lừa đảo đã lừa thành công Senjougahara Hitagi.

Nhớ lại thì, Senjougahara từng trải nghiệm việc bị Kaiki lừa, vì không muốn tôi và Kaiki gặp nhau---vì không muốn tôi và Kaiki có liên hệ, cho nên đã thực hiện hành động điên rồ đáng sợ là bắt giam người yêu là tôi.

Nếu như Senjougahara biết được tôi gặp Kaiki một cách tình cờ, thì cho dù chỉ có vậy, cô nàng cũng sẽ không thể giữ được bình tĩnh.

Ha---a.

Phải giữ bí mật với bạn với rồi.

...Nhưng mà, chà, cuộc nói chuyện này đúng là tổn thọ thật.

Chẳng có một chút vui vẻ nào cả.

Thanh vui vẻ liên tục giảm xuống.

"Vậy tôi phải trả bao nhiêu---để có được thông tin của hai người đó."

Tôi nói tôi vừa móc ví ra.

Mười cái bánh vòng cùng hai ly cà phê đã tiêu tốn gần một ngàn năm trăm yên---đối với người sống qua ngày nhờ tiền tiêu vặt từ ba mẹ như tôi, tôi không thể xài tiền như nước được.

Tôi còn muốn đi hẹn hò sau khi Senjougahara từ quê lên nữa.

Chà, nhưng mà người thu phí là người lớn, cho dù thế nào cũng chẳng thể là vài đồng bạc lẻ được.

Không biết trả hai ngàn yên có được không nhỉ...

Trong lúc tôi vừa mở ví, định lấy ra tờ hai ngàn yên, vừa nghĩ xem từng đó có nhiều quá không, thì đột nhiên,

"Để xem."

Sau khi nói như vậy, ông ta cầm luôn cái ví của tôi một cách vô cùng tự nhiên như nước chảy mây trôi.

Cái gì mà 'để xem' chứ.

Điên khùng thật, bởi vì động tác thật sự rất tự nhiên (một loạt động tác phải dùng tự tuyệt đẹp để hình dung), cho nên dù bị lấy đi ví tiền đang nắm chặt trong tay, tôi cũng chẳng có phản xạ nào cả---xem ra kẻ lừa đảo còn có cả kĩ năng móc túi.

Nếu như nhìn từ góc độ của Shinobu đang ngồi bên cạnh, có lẽ trông tôi như thể đã đem ví tiền dâng hai tay lên cho đối phương không chút chống cự. Cái cách cô bé nhìn tôi như thể chủ nhân của ta là một thằng ngốc sao thật là đáng ghét.

"Hừm. Chà, thế này cũng được, Araragi. Để chúc mừng cho tương lai tốt đẹp giữa cậu và Senjougahara thì chút tiền lẻ này cũng được."

Cho dù không có kĩ năng nhìn thấu những lời nói dối cũng có thể hiểu câu nói này là hoàn toàn trơ tráo không chút thành ý, vừa nói những lời đó, Kaiki vừa nhét ví tiền của tôi vào trong túi ngực của bộ tang phục.

...Thằng cha này định lấy cả ví tiền sao.

Quả nhiên thằng cha này mới là quỷ trong số quỷ súc.

Chẳng giống quạ chút nào cả.

Không, hay là ngược lại? Là như vậy sao? Bây giờ là lúc nên nói---trong đó chỉ còn sót lại hai ngàn yên mà thôi, xin cảm ơn nhiều chăng?

Nhưng mà ở đây cũng chẳng có chuyện gì tốt như là 'thực ra trong ví chỉ còn lại vài đồng bạc lẻ mà thôi'? Tôi bỏ tờ một vạn yên quý báu ở trong đó đó?

"Ra vậy, nếu làm vậy ta có thể nhận được nhiều bánh vòng hơn nữa sao."

Shinobu vừa ừm ừm vừa gật đầu ra vẻ thâm thúy vài cái, vừa nói như vậy.

Shinobu là quái dị rất dễ chịu ảnh hưởng từ xung quanh, hiện tại, ở thì hiện tại tiếp diễn, cô bé vẫn đang chịu ảnh hưởng không tốt của thế giới loài người.

Xem ra thật sự có người chỉ gây ảnh hướng xấu đến xung quanh tồn tại.

Nhẫn nại một chút đi.

Nếu như không thể nhẫn nại, thì đừng xuất hiện.

"Cơ bản thì đối với tôi, tiền lẻ không phải là tiền. Nhưng mà những người chê cười đồng một yên sẽ phải khóc vì đồng một yên, thật ra đó là câu nói mà tôi nghĩ ra."[3]

Càng lúc Kaiki càng không nói dối mà bắt đầu rao giảng học thuyết sai lầm.

Mang điềm gở, nói câu gì cũng vô lý, bình thường thằng cha này làm sao sống qua ngày vây...tôi thật không tưởng tượng được cuộc sống đời tư lúc không phải kẻ lừa đảo của ông ta.

Có lẽ ông ta vẫn luôn là một kẻ lừa đảo--không ngừng nghỉ.

Suốt hai mươi tư giờ ba trăm sáu mươi lăm ngày.

Như một vật thật.

Như một vật giả.

...Dù sao thì sự việc đã thành thế này, tôi nghĩ tốt hơn mình nên hỏi việc mà bản thân muốn hỏi càng nhanh càng tốt, nếu không có lẽ ông ta sẽ tham lam thu thêm phí như ở trên mấy cái đài quan sát.

"Nói đi. Kagenui Yozuru và Ononoki Yotsugi."

"Hừm. Nhưng mà, dĩ nhiên tôi sẽ nói cho cậu biết---dù sao tôi cũng đã thu tiền rồi. Nhưng mà Araragi, nếu như cậu đã hỏi tôi chuyện này, thì có lẽ cậu cũng đã có một ý tưởng đại khái nào đó rồi phải không?"

Kaiki nói bằng một vẻ mặt bình thản.

Mặc dù không phải là vẻ mặt không có tình cảm, nhưng tôi lại hoàn toàn không đọc được cảm xúc của Kaiki---cho dù tôi có đọc được thì có lẽ đó cũng chỉ là sai lầm. Đây có thể nói là poker face chân chính.

Tôi cũng từng nghe Hanekawa nói về chuyện này.

Mặc dù bây giờ poker face được hiểu là vẻ mặt không có tình cảm, không để lộ cảm xúc nào, nhưng mà từ này vốn cũng không phải có ý nghĩa như vậy. Vốn ra nó là từ để chỉ trạng thái cảm xúc biểu lộ ra trên mặt hoàn toàn khác với cảm xúc trong nội tâm, đó mới được gọi là poker face.

Đúng là, nếu như đây là từ được phát sinh từ trò chơi bài tú lơ khơ, thì phải mang nghĩa như vậy mới đúng. Nếu chỉ là bộ mặt không có tình cảm thì sẽ không thể lừa đối phương được.

Không thể lừa đối phương.

Cũng không thể dối trá.

Không phải là che giấu sắc mặt mà là tạo ra sắc mặt.

Nếu nói thêm một chút nữa---

Thì là không phải che giấu cảm xúc, mà là tạo ra cảm xúc.

Chính là vậy.

Từ ví dụ này mà nói, thì Senjougahara Hitagi lúc vẫn còn mang mặt nạ sắt không có tình cảm lúc trước, cũng chỉ là một kẻ lừa đảo hạng hai mà thôi.

Cho dù cô nàng có che dấu sắc mặt.

Cô nàng cũng không thể lừa dối cảm xúc.

...Nếu như cô nàng có thể làm điều đó, tôi đã chẳng thể nhận ra chân tướng của cô nàng.

Xem ra cô nàng vụng về hơn tôi tưởng.

"Hai người đó là chuyên gia. Giống như tôi, là Ghost Buster."

Kaiki nói bằng giọng---như thể đang nói về một việc chẳng có gì đặc biệt, như thể đang nói về một món đồ ăn mà cả hai đều thích.

Tiếp theo,

"Nhưng mà."

Ông ta nói thêm.

"Nếu như tôi là giả---thì hai người đó là thật. Nếu như tôi là kẻ lừa đảo, thì hai người đó là Âm dương sư."

"......"

Âm dương sư.

Nghe được cái từ này, tôi nhìn về phía Shinobu.

Nhưng mà Shinobu xem ra hoàn toàn chẳng hứng thú với câu chuyện của Kaiki, vẫn đang đắm chìm trong bánh vòng.

Đúng là một người bạc tình.

"...Mặc dù dùng 'hai người' nhưng mà nếu nói một cách nghiêm khắc thì chỉ có Kagenui là Âm dương sư, còn Ononoki chỉ là shikigami---thiệt tình. Là một nhóm hai người có hứng thú về những điều siêu nhiên như yêu quái và linh hồn rất phiền phức."

Nghe nói còn bói bằng máu.

Kaiki nói như thể đang nguyền rủa.

Mặc dù không nhìn ra được sự không thoải mái trong cách nói---nhưng mà có lẽ đó cũng không phải thứ có thể bị nhìn ra.

"...Là người quen của ông sao?"

"Tại sao cậu lại nghĩ vậy."

"Không, chỉ là cách nói...chỉ là cảm giác? Bình thường giọng nói hơi khác."

"Chỉ là biết tên mà thôi. Kagenui dù sao cũng là một người rất nổi tiếng trong giới hành nghề...còn được gọi là kẻ hủy diệt quái dị. Chỉ là biết tên thì cũng không có nghĩa là chúng tôi đã gặp nhau. Một đồ thật như vậy sẽ chẳng thèm chú ý tới một đồ giả như tôi...với lại cho dù không phải vậy, tôi cũng chẳng có hứng thú."

Kaiki phủ nhận câu hỏi của tôi.

Hừm.

Nói thế nào nhỉ, bởi vì lúc gọi Kagenui-san và Ononoki-chan, Kaiki không dùng 'bọn họ' mà nói 'hai người họ', cho nên tôi hơi nghi ngờ một chút...nhưng mà, có lẽ đó cũng chỉ là vấn đề lựa chọn từ ngữ mà thôi.

Lựa chọn từ ngữ và chơi chữ rất dễ nhầm lẫn.

Có khi cũng chỉ là nói lỡ lời.

Giống như giữa anh em có ngôn ngữ của anh em, giữa các chuyên gia cũng sẽ có ngôn ngữ thông dụng của các chuyên gia.

"Nhắc mới nhớ, Ararargi. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu---đương nhiên tôi sẽ không trả tiền."

"......"

Xin mời.

Hỏi gì cũng được.

"Tại sao cậu lại biết hai người đó? Nếu như cậu thật sự còn yêu đời thì hai người đó càng là loại không nên dây vào còn hơn cả thôi đấy."

"Không phải là dây vào...chỉ là tôi được hỏi đường mà thôi."

"Nói tóm lại là không phải vì nghe được tên từ một cơ hội nào đó mà là gặp mặt trực tiếp sao. Càng lúc càng không tin được---không phải cậu đang lừa tôi đấy chứ?"

"Ông là người duy nhất mà tôi không muốn bị nghi ngờ."

"Hay là nhầm người? Tên giả chẳng hạn---"

"Một người đứng ở trên thùng thư. Một người nói vẻ mặt gợi cảm mặc dù vẻ mặt chẳng gợi cảm chút nào cả."

"Hừm. Là thật sao."

Kaiki gật đầu.

Câu vừa rồi có thể chứng minh hai người đó là thật sao...

"Nghĩ lại thì chẳng biết hôm nay là ngày gì. Một ngày chạm trán ba người trong phương diện đó, tình cờ thật đúng là một thứ đáng sợ."

Là vì hội Bon sao.

Cách nghĩ cũng mang tính tâm linh ở một mức nào đó.

Nhưng mà điều đáng sợ chính là ngày hôm nay mới hết được một nửa---buổi chiều hôm nay có khi tôi còn chạm trán nhiều chuyên gia hơn.

Đây chẳng phải là tình tiết ẩn cho việc Oshino Meme trở về sao.

Chẳng lẽ đây là chương mở đầu cho sự tái xuất hiện của thằng cha mặc áo a-lô-ha đó sao.

Nếu là vậy.

Ừ-m...chà, chuyện đó đúng là tuyệt vời!

"Tình cờ sao."

Đột nhiên.

Kaiki lặp lại những từ của tôi như vậy.

"Araragi này. Lúc trước tôi đã nói rồi---tình cờ gặp cậu như thế này có thể nói là một loại duyên phận, nhưng mà, hiểu theo nghĩa thông thường thì tình cờ chẳng có gì tốt đẹp cả---trong phần lớn trường hợp, tình cờ đều được sinh ra từ ác ý."

"...Ác ý?"

"Đúng. Không phải duyên phận. Là ác ý."

Ác ý---đối lập với chính nghĩa.

Kaiki Deishuu chẳng hiểu tại sao---lại liếc một cái nữa đầy hàm ý về phía Oshino Shinobu, được ông ta gọi là một cô bé loli tóc vàng kim, chẳng phải ma cà rồng, chẳng phải gì cả,

"Kagenui Yozuru và Ononoki Yotsugi."

Sau đó tiếp tục nói.

"Những âm dương sư hiện đại rất cứng đầu---Araragi này. Nếu nói là chuyên gia thì chuyên môn của hai người đó rất hẹp. Chuyên của hai người đó chính là những quái dị có tấm thân bất tử."

Ghi chú

Zashiki Warashi là một yêu quái mang hình hài một đứa bé trai mặt đỏ, tóc bob, tương truyền nhà nào có nó trú ngụ thì sẽ nhận được nhiều may mắn.

Up-Down Quiz là một chương trình truyền hình của đài TBS từ năm 1963 đến 1985

Câu trên hiểu thành vì thấy tiền xu rất phiền phức cho nên đều để đồng một yên ở nhà, đến khi đi mua đồ gặp phải món đồ giá một yên thì vì không có đồng xu lẻ nào nên phải nhận lại chín đồng một yên khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện