Đã từng có thời kì mà trong một bộ phận giới tay chơi, "duy nhất" được coi trọng hơn "đệ nhất". Đây là một từ cực kì dễ nghe, hơn nữa nó cũng khiến người ta lên tinh thần mỗi khi thấy chán nản, nhưng mà thử suy nghĩ một cách tỉnh táo thì mới thấy nó cũng không phải là không có chỗ để châm chọc.

Vấn đề đầu tiên và quan trọng nhất là trong thực tế, để trở thành "duy nhất" khó hơn nhiều trở thành "đệ nhất", điều này đúng với nhiều trường hợp, với nhiều người cũng vậy.

Là một người hay là một phần trong số đông đều không thay đổi được gì cả, phần lớn mọi người không thể khơi dậy cá tính từ sự cạnh tranh.

Không, nói như vậy thì chủ trương "duy nhất" hơn "đệ nhất" thực sự quá hợp lý rồi, nhưng mà có lẽ chính vì vậy nên tôi mới nói nó đã hết thuốc chữa.

Vấn đề thứ hai là chẳng lẽ người ta không hiểu được sự cô độc mang tên "duy nhất", sự lẻ loi của cái gọi là độc nhất vô nhị, sự tàn khốc của việc bị cổ vũ bỡi những người xa lạ, sự thê thảm của việc ép buộc bản thân sao ?

Là "duy nhất", tức là "chỉ tồn tại một mà thôi", cái yêu cầu này chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến tôi cảm thấy ghê tởm --- Như vậy có nghĩa là càng có nhiều bạn thì sức mạnh của một con người sẽ càng giảm.

Nhưng mà, gần đây, tôi bắt đầu suy nghĩ, rằng nếu có thể có thêm những người bạn thì có giảm sức mạnh cũng đáng.

Tôi đã có thể bắt đầu suy nghĩ tích cực như vậy rồi.

Dạy cho tôi biết điều này dĩ nhiên là Hanekawa Tsubasa --- Tuy nhiên, xác thực mà nói thì còn có thêm một người nữa.

Đó chính là Hachikuji Mayoi.

Người thiếu nữ đấy, trong hơn mười năm ròng, vẫn tiếp tục đi lạc một mình, vẫn tiếp tục là "duy nhất" --- Đã dạy cho tôi biết điều đó.

Chính vì vậy.

- Chúng ta giúp Hachikuji đi.

Ý nghĩ đó tự nhiên mà nảy ra trong đầu tôi.

Theo một cách mà tôi không ngờ tới.

Nảy ra ngay sau khi tôi biết được nghịch lý thời gian sẽ không bao giờ diễn ra, không thể nào diễn ra.

Không vì cái gì tác động, không vì dịp nào mà nảy sinh.

Nảy ra trong lúc tôi đang đứng giữa con đường dành cho người đi bộ.

Nói đúng ra thì nó nảy ra lúc tôi nhìn thấy biển báo "đường dành riêng cho người đi bộ".

- Hả ? Cái gì, ngài nói cái gì cơ ? Thưa ngài.

- Anh nói --- Chúng ta đi giúp Hachikuji đi.

Thấy Shinobu hỏi lại với vẻ kinh ngạc, tôi lặp lại câu nói của mình một lần nữa, như thể tôi đang tự cổ vũ quyết tâm của bản thân.

- Chà, em nghĩ mà xem, tại sao lại là mười một năm trước chứ ? Còn có tại tại sao lại là ngày mười ba tháng Năm, hay nói cách khác là thứ Bảy của tuần thứ hai của tháng Năm ? Cho dù tọa độ thời gian mà chúng ta đáng lẽ nên nhảy đến đã có sự sai lệch, nhưng mà sự sai lệch này không kì lạ sao ? Nếu chỉ là một ngày trước, một giờ trước, một năm trước, hoặc là mười năm trước thì anh còn chấp nhận được. Nhưng mà chúng ta lại nhảy đúng về mười một năm trước, hoặc nói chính xác là mười một năm lẻ ba tháng trước, việc này hẳn phải có lý do nào đó. Dĩ nhiên cũng có thể là vì đây là lần đầu tiên em thực hiện du hành thời gian nên mới vậy, nhưng mà anh vẫn có cảm giác là có một lý do nào đó khác.

- Lý do ư ? Sao ngài lại cảm giác như vậy ?

- Trực giác của anh mách bảo thế.

- Trực giác ?

- Hoặc gọi là dự cảm cũng được --- Anh có dự cảm đây không phải một sự sai lệch, mà có cái gì đó đã điều chỉnh thời gian. Không phải vì sai lầm mới thành như vậy mà chính vì chúng ta đã thành công nên chúng ta mới có mặt ở đây. Mà không, vì đây là cảm xúc đối với quá khứ nên có lẽ để chính xác hơn thì thay vì nói dự cảm, phải nói là hối hận mới đúng.

- ...

Shinobu muốn nói cái gì đó --- Nhưng lại thôi.

Biết cô bé lắm, chắc cô bé đang định nói cái gì đó để trêu chọc tôi, nhưng vì nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, cô bé lại ngừng lại. Chắc chắn là như vậy. Bởi vì tôi biết khuôn mặt mình đang nghiêm túc đến thế nào.

Hoàn toàn không có một chút thoải mái.

Không hề lộ ra vẻ mình vừa nghĩ ra một sáng kiến tuyệt vời.

- Anh nghĩ ngày mai có lẽ là ngày mất của Hachikuji.

- ... Ngày mất của con nhóc đi lạc đó ư ?

- Nói trước là anh cũng không xác định lắm. Hachikuji chỉ nói là hơn mười năm trước --- Không nói chính xác là mười một năm trước. Có lẽ cô bé nghĩ nói chi tiết như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, hoặc đơn giản chỉ là có lẽ cô cũng không còn nhớ rõ nữa. Mặc dù cách một "quái dị" đã sống sáu trăm năm như em nói về kí ức có hơi cực đoan, nhưng mà quả thật một người thật sự rất khó nhớ rõ chuyện mười năm trước. Nhưng mà, anh có thể xác định một điều, ngày mai là ngày của mẹ.

Ngày của mẹ.

Hachikuji Mayoi --- Mất vào ngày của mẹ.

Vì một tai nạn giao thông.

- Nói cách khác, nếu suy nghĩ của anh đúng, thì vào ngày mai, Hachikuji sẽ bị xe tông --- lúc đang trên đường đi thăm người mẹ đã ly hôn với cha cô bé.

- Đúng là có chuyện như vậy.

- Vì vậy...

"Vì vậy", tôi nói.

Vừa nhìn vào tấm biển báo vừa nói.

- Vì vậy --- Chúng ta hãy cứu cô bé đi.

- ...

- Anh đã suy nghĩ rất nhiều --- Cuối cùng cũng quay về quá khứ, mình có thể làm được gì nhỉ ? Đi mua những quyển sách đã không còn xuất bản hay mua cổ phiếu cũng là một ý hay... Nhưng mà, anh vẫn muốn làm một điều gì đó có ý nghĩa, có giá trị hơn.

Tôi không diễn đạt tốt lắm, nhưng tôi vẫn cố nói.

Cái gì đó liên quan tới vận mệnh.

- ... Liệu anh có thể làm được không nhỉ ?

- ... Theo những gì chúng ta nói từ nãy tới giờ thì là không được mà, không phải sao ?

"Chúng ta không thể để xảy ra nghịch lý thời gian, hay nói cách khác là không thể để xảy ra những việc 'vượt quá giới hạn' ", Shinobu nói, hơi có vẻ ngạc nhiên.

Trong lời nói của cô bé tồn tại cảm giác xa cách, như thể không thể hiểu nổi sự nghiêm túc của tôi.

- Ừm, đúng vậy.

Tôi gật đầu.

Tôi không hề quên điều đó.

- Chà, em nghe anh giải thích theo trình tự đã. Người đầu tiên anh nghĩ tới là Senjougahara. Vì Senjougahara Hitagi, vì bạn gái của anh, anh có thể làm bất kì điều gì.

- Ngài đang chém gió hả ?

- Không không. Sao lại chém gió gì ở đây, nó giống như là... Chà, em hiểu là chém gió cũng được, anh cũng chẳng biết nói thế nào cho đúng. Nhưng mà ở trong dòng thời gian này, Senjougahara vẫn chưa sống tại khu nhà trọ Tamikura, theo những gì anh nghe được thì hẳn là giờ cô nàng đang sống ở một "khu nhà cấp cao" nào đó.

- Hừm. Mà hình như ở thời hiện đại, "khu nhà cấp cao" đó đã biến thành đường đi rồi thì phải.

- Ừm. Chính vì vậy, anh định chụp ảnh khu nhà đó lúc nó còn nguyên vẹn và đem về làm quà cho Senjougahara.

- Nếu chỉ có vậy thì chắc sẽ không sao ? Mặc dù có lẽ vì một sức mạnh kì bí nào đó mà lúc chúng ta trở về thời hiện đại, dữ liệu trong điện thoại sẽ bị xóa, nhưng mà việc này vẫn có giá trị khiêu chiến. Dù sao thì nó cũng chẳng tiềm ẩn nguy cơ gì.

- Ừm.

Tôi sẽ không tiến hành thảo luận về cái loại "sức mạnh kì bí" nghe rất khả nghi này.

- Mặc dù phần lớn các chức năng của điện thoại không còn sử dụng được nữa, nhưng mà máy ảnh vẫn còn tốt --- Chà, cũng có khả năng là trong lúc chụp ảnh vì xuất hiện cái gì đó làm cản trở lịch sử, anh sẽ không thể chụp được, nhưng mà dù sao thì như em nói lúc nãy, nó vẫn có giá trị khiêu chiến... Chỉ là, anh cho rằng việc này không có quá nhiều ý nghĩa.

- ? Sao thế ? Con nhỏ đơn thuần đó đằng nào cũng sẽ thấy vui vẻ mà ?

- Con nhỏ đơn thuần...

Tôi cảm thấy địch ý trong lời cô bé.

Chắc là tôi nghĩ nhiều quá.

- Chậc, em thử nghĩ mà xem, mấy thứ như ảnh nhà cũ thì bình thường người ta vẫn giữ lại, đúng không ? Đây cũng không phải là vì lo chạy thoát thân khỏi hỏa hoạn mà không đem được gì theo.

- Ha ha ha. Đúng thế, làm sao mà có thể xảy ra chuyện khiến người ta cười bể bụng như cháy nhà được chứ. Như thế thì quá bất hạnh rồi.

- Với lại anh nhớ trên giá sách ở nhà trọ của Senjougahara cũng có một quyển gì đó trông như an-bum... Nếu thế thì quà của anh không có quá nhiều ý nghĩa.

- Chà, ta thì lại cho rằng chính vì nó không có nhiều ý nghĩa nên nó mới có thể trở thành quà, nhưng mà về cơ bản thì những gì ngài nói cũng không sai.

- Sau đó anh mới nghĩ. Nếu như là vào mười một năm trước thì chắc mình có thể giải quyết vấn đề phiền não của Senjougahara.

- Hửm ? Vấn đề phiền não của con nhóc đó là Cua Nặng... À không, không phải, không phải cua, mà là gia đình.

- Đúng, là vấn đề gia đình.

Tôi nói tiếp.

- Việc mẹ cô nàng bị bọn tà giáo mê hoặc, hay cha mẹ cô nàng ly hôn đều thuộc vấn đề này cả. Vì thế anh mới suy nghĩ là không biết liệu mình có thể loại bỏ mầm họa trước khi vấn đề xảy ra hay không.

- Ngài không làm được đâu. Bởi vì như vậy sẽ khiến vận mệnh của một người... Không, vận mệnh của rất nhiều người thay đổi.

- Đúng thế, anh cũng hiểu điều đó.

Tôi không phản bác lời phủ định của Shinobu. Cho dù muốn, tôi cũng không có khả năng phản bác. Không cần ai nói thì tôi cũng biết một người bình thường như tôi không thể làm được một điều lớn lao như vậy.

Không bao giờ làm được.

- Mặc dù việc này cũng có giá trị để thử khiêu chiến, nhưng mà sẽ có khả năng là nó sẽ trở thành một điều tồi tệ hơn rất nhiều --- Anh hiểu rõ mối nguy hiểm của việc chọc mũi vào việc gia đình người khác.

Hơn nữa, tôi nói tiếp.

- Anh cũng không nghĩ ra mình sẽ phải làm gì để khiến sự tình của gia đình Senjougahara chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp. Đặc biệt là vào thời điểm mười một năm trước như thế này.

Thực ra thì theo những gì tôi nghe được, vẫn chưa có vấn đề gì lớn xảy ra với gia đình Senjougahara vào thời kì này --- Mà nói đúng ra thì đây còn là thời kì trăng mật của cả gia đình.

Cha, mẹ và con gái.

Ba người cùng nhau đi tới đài thiên văn ngắm sao --- Hiện tại gia đình họ đang ở thời kì này.

- Nếu là quay về hai năm trước thì anh còn có thể đi cho thằng cha Kaiki vừa đặt chân vào thị trấn này một trận nhừ đòn, nhưng mà chúng ta đang ở mười một năm trước, lúc này thằng cha lừa đảo nói dối đó vẫn chỉ là một sinh viên đại học. Cho dù bây giờ anh cho hắn một trận nhừ đòn thì quỹ đạo câu chuyện chín năm sau cũng chẳng thay đổi gì nhiều.

- Với lại, ta cho rằng ngài cũng chẳng phải đối thủ của Kaiki thời sinh viên đại học. Có khi đi gây sự rồi lại lọt vào tình huống bị người ta lột sạch trơn ấy chứ.

"Cái tờ tiền giả duy nhất của ngài ấy", Shinobu nói một cách cay nghiệt.

Ừm, nói thế nào nhỉ, tôi không thể phản bác.

Nói thật thì cho dù đối thủ của tôi là lão đó khi còn học tiểu học, tôi cũng chẳng hề có chút tự tin nào là mình sẽ thắng.

- Nếu có thể, anh muốn làm điều gì đó cho Senjougahara --- Mặc dù cô nàng từng nói một cách lạc quan rằng chính vì bản thân đã trải qua thời kì bất hạnh đó, nên bây giờ mới có thể hạnh phúc hẹn hò với Araragi-kun. Nhưng anh vẫn cho rằng khoảng thời gian hai năm mà Senjougahara sống chung với Cua Nặng, trái ngược với hiện tượng mà nó đem tới cho cơ thể cô nàng, là quá nặng nề. Dù vậy, có lẽ đây vẫn thuộc một trong những việc mà anh "không thể làm".

- Đúng thế.

- Tương tự, anh cũng không nghĩ ra mình có thể làm gì với sự tình gia đình của Hanekawa. Không, nếu chỉ nói về mặt khả năng, thì có lẽ không phải là anh không thể làm gì đó với vấn đề gia đình của cậu ấy...

Lúc này, Hanekawa mới sáu tuổi --- Nếu là vậy, vấn đề của cậu ấy "đã xảy ra rồi". Đối với trường hợp gia đình Senjougahara, việc giải quyết một vấn đề chưa xảy ra có độ khó cực kì cao, nhưng trong trường hợp vấn đề đã xảy ra rồi như của Hanekawa, cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào.

Thế nhưng mà...

- ... Thế nhưng mà, anh nghĩ điều đó trên thực tế là không thể. Ổ bệnh mà gia đình Hanekawa đang mang, không phải là điều mà một học sinh cấp 3 và một ma cà rồng có thể giải quyết.

- Đúng thế.

Shinobu đồng ý với tôi ở điểm này.

Không hề do dự.

- Nếu chỉ là Mèo Ẩn dấu và Black Hanekawa thì không sao, nhưng mà cái con nhóc cựu lớp trưởng đó thì ngay cả ta cũng từng phải ăn quả đắng --- Nếu có thể, ta không muốn có liên hệ gì với nó.

- Ừm... Làm không tốt có khi lại chỉ khiến sự tình chuyển biến xấu hơn... Với lại giống như thằng cha Kaiki lúc nãy, anh không nghĩ là mình có thể thắng được Hanekawa, cho dù bây giờ cậu ấy mới có sáu tuổi. Có cảm giác là cho dù anh làm gì thì cũng không thể tránh khỏi bị cậu ấy khua môi múa mép một phen.

- Đúng thế.

- Mặc dù anh rất muốn được gặp Hanekawa loli, nhưng mà anh nghi ngờ mình sẽ trở thành tội phạm nếu làm như vậy.

- Ngay cả khả năng này ngài cũng cân nhắc rồi sao...?

Chà, câu cuối cùng là nói giỡn thôi.

Tạm thời không nói chuyện gia đình Senjougahara, đối với gia đình Hanekawa, tôi chẳng thể tưởng tượng được một hình ảnh cụ thể về một "tình huống tốt hơn". Dĩ nhiên, có lẽ cái gia đình đó cũng có một thời kì nào đó tốt hơn hiện tại... Nhưng mà tôi không cho rằng thời kì đó là vào mười một năm trước.

Hanekawa chắc chắn sẽ không giống Senjougahara, bởi vì quá khứ đau khổ nên mới có hiện tại hạnh phúc --- Cậu ấy không sở hữu cách nhìn đó.

Hoàn toàn không có.

Nói đúng hơn thì cậu ấy ghét cay ghét đắng cách nhìn đó.

Hanekawa đã đạt tới trình độ tự phủ nhận bản thân rồi --- Kết quả là, cậu ấy căm hận hơn ai hết chính cái bản thân ưu tú, giỏi giang của mình.

Chính sự căm hận, ghê tởm này.

Đã sinh ra mèo trắng. Đã sinh ra mèo đen.

- Mặc dù anh muốn làm điều gì đó mà bản thân có thể làm --- Nhưng mà chắc chắn việc này nằm trong phạm vi những điều anh "không thể làm".

- Đúng thế. Chà, ta cho rằng cách nghĩ của ngài rất đúng. Và tương tự, ngài cũng sẽ chẳng thể làm gì cho con nhóc khỉ đột và con nhóc tóc lòa xòa trước mặt đó. Như thằng nhóc mặc áo a-lô-ha đó đã từng nói thôi.

Người chỉ có thể tự cứu mình.

Không ai có thể cứu ai khác được.

- Ừm. Nhưng mà.

Tuy nhiên Shinobu vừa nói như thể tổng kết câu chuyện --- Nhưng mà từ đầu đến giờ chỉ mới là phần dạo đầu mà thôi. Mặc dù thật tiếc là tôi chẳng thể làm được gì cho Senjougahara và Hanekawa cả, nhưng mà...

Nhưng mà...

- Anh nghĩ mình có thể cứu Hachikuji.

- Sao ngài lại nghĩ như vậy ?

"Ngài trông có vẻ tự tin đến kì lạ", Shinobu nói thêm.

- Chẳng có gì đảm bảo là ngài có thể làm vậy cả.

- Không, việc cô bé đó chết vì tai nạn giao thông là một điều hoàn toàn ngẫu nhiên không phải sao ? Nó không cùng loại với vấn đề gia đình, thứ vốn được tích lũy dần dần, đợi đến khi phát hiện ra thì lại không thể cứu vãn được nữa. Đây chỉ là vấn đề ngẫu nhiên trong một chớp mắt mà thôi, chỉ sai biệt một khoảnh khắc là đã có thể thay đổi.

- Chậc... Cân nhắc tới cảm xúc của ngài, hơn nữa còn có quan hệ giữa ngài và con nhóc đó, ta thật xin lỗi vì sắp dội nước lã lên đầu ngài... Ta thật sự không muốn nói ra, nhưng mà ta cho rằng điều đó là không thể đâu. Trường hợp này và trường hợp với con nhóc tsundere và con nhóc cựu lớp trưởng, không có khác biệt nào lớn cả.

Shinobu nói một cách khó khăn.

Đối với cô bé, bởi vì cảm xúc và sự khẩn trương của tôi không chỉ được bày tỏ bằng lời, mà còn được truyền thông qua cái bóng, cho nên có lẽ cô bé rất khó nói nên lời.

- Ví dụ như, vào ngày mai đúng không ? Vào ngày mai, ta không biết là ngài sẽ dùng phương pháp gì, nhưng mà ngài sẽ bảo vệ con nhóc đi lạc đó không bị tổn thương đúng không ? Ngài sẽ làm cho ngày mai không phải là ngày mất của con nhỏ đó. Đúng, nếu chỉ là vậy thì có lẽ là ngài sẽ làm được --- Nhưng mà, như vậy chỉ là dời ngày phát sinh tai nạn từ ngày mai sang ngày kia và ngày kia nữa mà thôi.

- ...

- Hoặc sẽ không phải là tai nạn giao thông. Dù thế nào đi nữa, bằng một hình thức nào đó, trong vài ngày tới con nhóc đi lạc đó vẫn sẽ chết. Sự kiện được định sẵn này sẽ không thay đổi. Tất cả những gì mà ngài có thể làm chỉ là dời lại thời gian --- Chỉ là trì hoãn mà thôi.

Những lời đó của Shinobu rất trầm trọng --- Dù vậy, tôi cũng từng có dự cảm giống như vậy. Cho dù là tôi, tôi cũng chưa từng nghĩ một điều ích kỉ như vậy có thể trở thành hiện thực.

Hachikuji sẽ chết.

Tôi không biết là vào ngày mai hay ngày kia --- Nhưng mà vận mệnh đó sẽ vẫn không thể thay đổi.

Dù vậy.

Dù vậy đi nữa.

- Như vậy cũng được.

- ?

- Nói cách khác, chỉ cần ngày mai cô bé không chết --- Chỉ cần cô bé không chết vào ngày của mẹ, Hachikuji sẽ không trở thành "quái dị".

Người thiếu nữ đó.

Hachikuji Mayoi --- Vì chưa gặp được mẹ vào ngày của mẹ mà đã chết đi, cho nên mới đi lạc.

Như vậy, chỉ cần vào ngày mai, cô bé không gặp việc gì, không bị tai nạn giao thông, có thể tới gặp mẹ theo đúng ý nguyện, cô bé...

Sẽ thỏa mãn.

Cho dù chết đi, cô bé cũng sẽ không bị lạc.

Cho dù chết đi --- Cô bé cũng sẽ không tiếp tục chết.

- ...

Sau khi nghe tôi nói như vậy --- Shinobu im lặng.

Tôi từng nghĩ cô bé sẽ bò lăn ra cười mà chế giễu sự ngây thơ của tôi --- Nhưng mà xem ra cô bé không định làm như vậy.

Có vẻ những điều tôi nói cũng không hoàn toàn không đúng.

- Thú vị đấy.

Sau một lúc, Shinobu cho ra lời nhận xét đó.

- Thú vị. Nói thực ta cho rằng việc này rất đáng để thử.

- Vậy sao ?

- Ừm. Không, ta không đảm bảo là ngài có thể thành công, đúng ra thì theo lẽ thường, ngài sẽ thất bại. Về cơ bản thì đây là một điều đã được định trước là không thể. Dù vậy, thử làm một việc đã được định trước là không thể... Có lẽ cũng có giá trị của nó.

Mặc dù đoạn cuối nghe có vẻ không đuợc tin cậy lắm, nhưng mà dù sao thì Shinobu cũng đã tỏ ý khẳng định ý tưởng của tôi.

- Những thứ được gọi là "quái dị", giống như ta, là những thứ tồn tại ngoài biên giới của vận mệnh --- Chính vì vậy, ngay cả những điều vi phạm quy luật vận mệnh như du hành thời gian thì chúng ta cũng có thể thực hiện được. Vì thế, nếu như chúng ta tránh đi cái điểm mấu chốt --- Nếu như chỉ là tránh đi việc biến thành "quái dị", chúng ta có khả năng làm được.

Nếu chúng tôi có thể làm được điều đó.

Hachikuji Mayoi sẽ không còn phải tiếp tục làm một người cô độc, lạc lõng, bàng hoàng hơn bất kì ai ở thị trấn này nữa --- Cô bé sẽ không còn phải lang thang hơn mười năm, phải cô đơn một mình, chẳng thể dựa vào ai, bị tất cả những người cô bé bắt chuyện cự tuyệt nữa.

Mặc dù tôi không thể cứu cô bé.

Tôi vẫn có thể giúp cô bé một tay.

- Trên phương diện quản lý mạo hiểm, ta sẽ nói trước cho ngài biết điều này, nếu như việc con nhỏ đó trở thành "quái dị" có liên quan tới vận mệnh, vậy thì hành động này của ngài sẽ trở thành vô nghĩa. Nếu như trọng điểm là vào ngày của mẹ thì cho dù ngài dời nó lại một, hai ngày, đến sang năm mọi việc cũng sẽ diễn ra tương tự. Và rồi...

- Và rồi cô bé cũng sẽ bị Bò Đi lạc làm cho lạc đường đúng không ? Chà, khả năng đó cũng cao. Nhưng mà nếu vận mệnh là thứ cứng đầu đến vậy, anh và em cũng sẽ không du hành thời gian về đúng ngày hôm trước ngày của mẹ vào mười một năm trước.

Tôi nới cùng với ý chí mãnh liệt.

- Lý do chúng ta có mặt ở đây. Lý do chúng ta tới đây. Đó không phải là để làm bài tập hè hay là mua những quyển sách đã hết xuất bản hoặc cổ phiếu --- Mà là vì giúp Hachikuji.

Đúng.

Đó là vận mệnh của chúng tôi.

Tôi nhấn mạnh điều đó một cách mãnh liệt.

Hoàn toàn không học được gì từ những bài học lịch sử đắt giá về những người lấy vận mệnh làm lý do, để rồi sau đó rơi vào cảnh cùng đường mạt lộ bi thảm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện