"Chim bất tử."

Sau đó, Oshino Shinobu nói xen vào một cách bình thản.

"Nói tóm lại, chính là quái dị---chim đỗ quyên."

Đỗ quyên.

Loài chim thuộc lớp chim quyên, bộ hình quyên.

Loài chim của mùa hè, toàn thân dài hai mươi tám cen-ti, sải cánh mười sáu cen-ti, lông đuôi mười ba cen-ti---lưng màu nâu xám, bụng màu trắng xen lẫn những đốm nâu sậm.

"Là chim đỗ quyên trong---trước mắt lá xanh, đỗ quyên núi, cá tùng ngư. Tiếng kêu của chúng nghe rất giống phượng hoàng, nhưng mà chỉ như vậy thôi thì chưa đủ để liên tưởng đến loài chim đó---theo như thằng nhóc khinh bạc đó, thì 'ở đất nước này thì nếu nói về chim bất tử, hình tượng của khổng tước sẽ mạnh nhất'."

Đỗ quyên, hay còn gọi là Thời Điểu, Bất Như Quy, Thục Hồn, Tử Quy, nó sở hữu vô số Hán tự khác nhau---còn nữa, hiện tại gần như không còn ai xem nó là biểu tượng của chim bất tử, nhưng mà thời xưa người ta thường gọi nó là loài chim di trú giữa nhân gian và cõi âm.[1]

Rất thích hợp với thời gian diễn ra lễ Bon.

Không cần phải nói cũng biết đây là loài chim quen thuộc nhất đối với người Nhật Bản, trong tập thơ 'Vạn Diệp Tập' được biên soạn từ thời Nara xa xưa còn tồn tại đến nay, thì có đến một trăm năm mươi bài là nói về đỗ quyên---nó là một quý ngữ rất tự nhiên để chỉ mùa hè.[2]

Vào ngàn năm trước, khi người ta còn lẫn lộn châu chấu và dế mèn với nhau, thì việc cái tên đỗ quyên trở nên phổ biến, không đổi đến ngày này thật sự đúng là một việc đáng kinh ngạc.

Tiếng kêu đặc trưng---nhờ tiếng kêu đặc trưng của đỗ quyên mà chỉ cần nghe là sẽ nhận ra ngay lập tức.

Ngày rất rất nhiều ngươi sử dụng tiếng kêu 'teppenkaketaka' của nó để chỉ đỗ quyên.

Cũng có loài đỗ quyên ăn thằn lằn.[3]

"Hơn nữa, ngoài việc sở hữu vô số Hán tự, đỗ quyên cũng có số lượng tên khác nhiều đến kinh ngạc---có thể nói là đứng đầu trong số các loài chim. Thằng nhóc đó đã nói rất nhiều, nên hẳn phải vậy. Ta cũng chỉ nhớ được tịch ảnh điểu, dạ trực điểu, văn vô điểu, thời điểu. Ngũ lộ điểu, câu kỹ la, còn có---đỗ quyên bất tử.

Đỗ quyên bất tử.

Chim---bất tử.

"Chà, nếu nói nguồn gốc cái tên này từ đâu mà ra---thì không cần phải nói cũng biết 'bất tử' là 'không chết'. Đỗ quyên bất tử chính là loài chim không chết---đỗ quyển."

Đây chỉ là những lời ta nói lại mà thôi, Shinobu nói.[4]

Trên thực tế, đúng như cô bé nói---đối với nguyên là ma cà rồng như Shinobu mà nói, quái dị chẳng qua chỉ là lương thực, thực phẩm, là bữa ăn mà thôi---Cô bé không phải người sành ăn đến mức nhớ được từng chi tiết về đồ ăn của mình.

Là một người tham ăn chứ không phải sành ăn.

Chính vì vậy---những kiến thức này đều là của thằng nhóc khinh bạc, của Oshino Meme.

Đây chỉ là một phần nhỏ trong lượng kiến thức khổng lồ liên quan đến quái dị mà Shinobu được Oshino nhồi sọ---trong khoảng thời gian ba tháng trời hai người sống cùng nhau ở tòa nhà bỏ hoang đó mà thôi.

Tôi thật không hiểu dụng ý của Oshino khi gieo trồng những kiến thức như vậy vào Shinobu (đối với Shinobu mà nói thì đó là những điều cực kì không cần thiết).

"Quái dị này không có điểm đặc thù nào nổi bật---cực kì đơn thuần, dễ hiểu đến chí cực. Chà, bởi vì vậy, vì là một quái dị không có gì thú vị, cho nên nó là một đối tượng khó nghiên cứu. Tuy nhiên, dù sao thì đây cũng thuộc phạm trù chuyên môn của hai người này cho nên đương nhiên là họ phải biết về nó."

Chim bất tử.

Thánh điểu. Quái điểu.

Phượng hoàng.

"Đúng, điểm nhận diện duy nhất của chim bất tử là khả năng không chết. Nhất định không chết---đó là ý nghĩa sự tồn tại của nó. Mặc dù đây không phải là chuyện ta thích thú gì, nhưng mà nếu nói rõ ràng ra thì tính bất tử của nó còn vượt qua cả ma cà rồng."

Tính bất tử---vượt qua cả ma cà rồng.

Tính bất diệt.

Như một tập hợp của sinh mệnh.

"Hươu sống ba đời, tùng một đời, tùng sống ba đời chim một đời. Dù sao chim cũng là loài sinh vật được xem có tuổi thọ dài. Có câu nói 'hạc ngàn năm, rùa vạn năm', nhưng mà sống được ngàn năm thì đã thuộc vào hàng quái vật. Ta cũng chỉ sống được một nửa số đó mà thôi."

Đúng thế.

Hơn nữa, không chỉ có đỗ quyên, trên thế giới có rất nhiều câu chuyện gán loài chim bay trên trời với sinh mệnh---việc cò mang trẻ sơ sinh tới chinh là một trong những ví dụ điển hình.

Có lẽ lý do chính là vì loài người thấy được bản thân trong hành vi xây tổ, ấp trứng, tận tụy nuôi dưỡng con cái của chúng---đó là một bức tranh tái hiện việc nuôi dạy con cái cực kì dễ hiểu.

Đúng là có lẽ những động vật có vú sẽ tạo cảm giác gần gũi hơn trong bức tranh đó.

Tuy nhiên---nếu như truyền thuyết là chính xác, thì phải nói là đỗ quyên nằm ngoài vòng phân loại đó.

Bởi vì, tính chất đặc biệt nhất của đỗ quyên, chính là hiện tượng đẻ nhờ.

Đẻ nhờ.

Ngoài đỗ quyên thì còn quyên quách công và quyên tông phúc cũng nhờ tập tính này mà nổi tiếng.

Tìm thời điểm chim bố mẹ của một loài khác rời tổ, đẩy trứng của loài đó rớt khỏi tổ, sau đó đẻ trứng của mình vào---để cho chim bố mẹ của loài khác ấp trứng.

Chim được ấp nở ra sẽ hoàn toàn không quan tâm đến những quả trứng có sẵn, hay những chim con đã nở, dùng phần lưng đẩy chúng ra khỏi tổ---làm như vậy nó sẽ độc chiếm được mồi mà chim bố mẹ đem về.

"Trong số trứng của liễu oanh, có một đỗ quyên sinh ra, chẳng giống cha, chẳng giống mẹ, đồng hoa khống mộc, tiếng chim vút bay, hoa quất phiêu linh, cả ngày nghe tiếng chim, chống gậy đi xa, loài chim di trú, hoa quất nhà ta---vừa rồi là một trường ca trong Vạn Diệp Tập. Không chỉ ta, mà ngay cả ma cà rồng cũng cảm thấy tập tính có từ thời viễn cổ này thật đáng kinh ngạc. Cảm giác nuôi dưỡng con cái vượt qua tầm hiểu biết của ta."

Đúng là đối với Shinobu, đối với ma cà rồng duy trì nòi giống bằng việc hút máu chứ không phải sinh sản, thì nuôi dưỡng con cái là việc không thể tưởng tượng---chỉ có điều, có một điều không thể không thêm vào, đó là tại sao đỗ quyên lại đẻ nhờ, sự thật này vẫn chưa được làm sáng tỏ.

Kiểu sống như vậy, không chỉ ma cà rồng không thể hiểu, mà nó còn vượt qua tầm hiểu biết của con người.

Thay vì nói không thể hiểu---thì phải là không thể nắm bắt được lý do mới đúng.

Giao việc nuôi dưỡng con cái cho loài khác, mới nghe thì tưởng như đây là một việc rất hiệu quả để sinh sôi nảy nở giống nòi mà không phải tốn công sức---nhưng mà rất dễ bị lộ (đương nhiên, sau khi bị lộ thì sẽ không thể nhờ nuôi dùm), giả dụ như có thành công, đầu xuôi đuôi lọt đi nữa, thì trước khi đẻ nhờ sẽ phải tuyệt diệt toàn bộ tổ của loài đó, như vậy đối tượng được đẻ nhờ sẽ giảm dần---bởi vì việc sinh sôi dựa vào loài khác, nên nếu loài khác diệt vong, bản thân cũng sẽ diệt vong theo.

Khi được nghe nói như vậy, đúng là theo như lời Shinobu đã nói, nếu chỉ bằng phương pháp có tỉ suất thấp như, thật khó tưởng tượng làm sao chúng có thể tồn tại đến ngày hôm nay.

"Quái dị đỗ quyên---cũng thừa kế những tập tính của loài chim bất tử. Nói cách khác chính là đẻ nhờ---loài chim bất tử sẽ đẻ nhờ lên cơ thể con người."

Đẻ nhờ---lên con người.

Lên mẹ.

"Phượng hoàng, loài chim bất tử---sẽ chuyển sang kiếp khác qua đứa con mà người mẹ đang mang thai. Nếu nói bằng một truyền thuyết phổ biến của phượng hoàng, thì chính là khi phượng hoàng già yếu, nó sẽ ném mình vào trong lửa đỏ, và từ lửa đỏ, nó sẽ tái sinh thành một sinh mang mới---"

Lửa đỏ.

Lửa.

Liệt Hỏa---loài chim của lửa.

Nhắc mới nhớ, hình như cũng có người nói đỗ quyên là loài chim gặp trăng---

Đêm yên tĩnh, đỗ quyên gáy, tiếng vọng bên tai, tìm không thấy, rạng đông, ánh trăng tàn---đó là một bài thơ nổi tiếng trong tập Trăm nhà thơ, trăm bài thơ.

Nói tóm lại là lửa và trăng, là Tsukihi sao.

Nếu là vậy---thì đây chỉ là một trò chơi chữ ngu ngốc.

Chẳng thể cười được.

"Trong trường hợp này, lửa đỏ đối với chim bất tử chính là người mẹ. Vì vậy, nếu nói nghiêm khắc thì lần này chim bất tử không nhập vào lệnh muội, mà chính là lệnh đường của ngài. Mười lăm năm trước, lệnh đường của ngài đã mang thai quái dị bên trong cơ thể---"

Sau đó, một năm sau thì ra đời.

Đầu thai---thành Araragi Tsukihi.

Chim bất tử.

"Nó không phải là quái dị có thực thể, điểm này giống với 'ong' dạo trước---tuy nhiên, có một điểm khác biệt rõ rệt, đó chính là chim bất tử có thể bắt chước con người."

Không, phải nói là---nó chỉ có thể làm như vậy, Shinobu nói tiếp.

Bắt chước---ngụy trang.

Giả.

Quái dị---giả làm con người.

Quái dị không phải 'thật'.

"Nếu như nhìn một cách tổng thể, đó là loài quái dị vô hại. Không gây tổn thương với con người---chỉ là giả mà thôi. Còn có---chỉ là mang tấm thân bất tử mà thôi. Cho dù bị thương như thế nào thì cũng hồi phục, cho dù bị bệnh thế nào thì cũng được chữa khỏi, sống cho đến hết thọ mệnh. Sau đó khi chết đi---thì lại chuyển sang kiếp khác. Cứ làm như vậy, tiếp tục sống cho đến ngày nay---cứ như đỗ quyên."

Rolls-Royce sẽ không bị hỏng.

Đó rõ ràng là một câu chuyện phiếm mà tôi nghe được từ Hachikuji, nhưng mà nhớ lại truyền thuyết dân gian này---hơn nữa nếu áp dụng trong trường hợp này, chim bất tử nhất định sẽ không bao giờ diệt vong.

Không diệt vong, không bị thương, không bị bệnh.

Quái dị của vùng thánh địa---Phượng hoàng.

Không ngừng tái sinh.

Cho dù là một trăm năm---cho dù là hai trăm năm.

Cho dù là một ngàn năm.

Sẽ vẫn tiếp tục---vì vậy nên mới đến đây.

Trong bào thai của mẹ tôi.

Karen sinh vào tháng Sáu, Tsukihi sinh vào tháng Tư, tính theo sinh nhật thì sẽ rất trùng khớp---nếu đặt tiền đề là sự tồn tại của quái dị, thì một việc không tự nhiên như vậy, sẽ trở thành đương nhiên.

Thường có một câu đố như thế này, 'hai người cùng là con gái. Hai người cùng tuổi, học cùng trường, cùng lớp, sống cùng một nhà, có cùng cha cùng mẹ. Nhưng mà khi hỏi hai người có phải là sinh đôi hay không, thì hai người lại trả lời là không. Hai người đó không nói dối, vậy quan hệ của hai người đó là như thế nào?', câu trả lời cho câu hỏi đó cũng không nhất định là 'sinh ba'.

Nếu như chị sinh vào tháng Tư, em sinh vào tháng Ba, thì câu trả lời đơn giản chỉ là chị em.

Trên lý thuyết, cũng có tồn tại những cặp chị em sinh cách nhau đúng một năm---như Karen và Tsukihi.

Bởi vì vậy, hai người thường bị tưởng nhầm là sinh đôi---nhưng mà trường hợp như vậy là rất hiếm.

Như quái dị không nên tồn tại.

Trường hợp rất hiếm.

Không tự nhiên, tự nhiên.

"Điểm quan trọng chính là không chết, nhưng không có nghĩa là không già---nói thẳng ra thì, nếu như ngài cũng lấy điều đó làm tiền để để suy nghĩ thì không phải cũng sẽ hiểu ra rất nhiều điều sao? Không phải lệnh muội thường thường xảy ra những chuyện kì lạ sao?"

Nếu như hỏi có xảy ra hay không---thì câu trả lời là có.

Chẳng cần nói thường thường, chỉ cần qua chuyện hôm nay---cũng biết là có.

Vết thương trên cơ thể---đã biến mất.

Vết thương trên cơ thể---đã hồi phục.

Những vết thương được bác sỹ nói là sẽ lưu lại cả đời, cũng những vết thương mới đây---toàn bộ đều biến mất, không còn gì cả.

Cho dù vết thương có hồi phục---thì cũng không thể khỏi.

Đáng ra phải như vậy.

Nếu như không phải như vậy---thì chính là khác thường.

"Không phải sở hữu tính bất tử cố định đối với sự tồn tại của bản thân như ta với ngài từng có---chà, bởi vì nếu làm như vậy thì không thể bắt chước con người. Thằng nhóc đó chưa từng nói về phương diện này, nhưng mà mà nếu có liên quan đến bất tử thì ta cũng có thể nói lên ý kiến của riêng mình. Theo như ta quan sát, thì xem ra chim bất tử sẽ dựa vào kích thích bên ngoài mà tăng tính bất tử của bản thân theo cấp số nhân. Giống như khi nãy, nếu phải nhận vết thương trí mạng bị thổi bay nửa người trên thì sự hồi phục sẽ là trong nháy mắt giống như ma cà rồng---nhưng nếu là vết thương không đến mức nguy hiểm đến tính mạng, thì tính bất tử đó sẽ phát huy từ từ. Đó là trí tuệ để quái dị sống trong thế giới loài người---không, phải nói đó là sự thích ứng với hoàn cảnh của quái dị mới đúng."

Quái dị rất dễ chịu ảnh hưởng từ hoàn cảnh xung quanh.

Đúng là như vậy.

Để không bị phát hiện mình là giả, không phải con người, để có thể sống như một con người thì phải ẩn dấu tính bất tử bị thừa đi---ngoại trừ trong những tình huống khẩn cấp như lúc nãy.

Đúng là---có thể hiểu được.

Cho dù bị ép buộc, nhưng vẫn có thể hiểu được.

Rơi từ trên nóc trường học xuống thì cho dù bên dưới có là mui xe tải hay là cái gì, thì bình thường cũng sẽ chết---sau khi nhào lộn như vậy xong mà không để lại một chút di chứng nào thì đúng là việc không thể.

Làm sao mà chỉ đến mức để lại vài vết thương danh dự là xong chứ.

Đây cũng chẳng phải phim kung-fu---sau đó ngay cả những vết thương cũng biến mất.

Còn nữa, Liệt Hỏa Tỉ Muội.

Trò chơi giả làm đồng minh của chính nghĩa---nếu như sở hữu kĩ năng chiến đấu điên khùng như của Karen thì không nói làm gì, nhưng mà vừa dấn thân vào những hoạt động nguy hiểm đến như vậy, thế mà cho đến giờ Tsukihi vẫn tiếp tục chân tay lành lặn thì đúng là một việc quá kì lạ.

Bị bắt cóc, bị giam cầm.

Những việc đó không thể nào kết thúc bình yên vô sự được.

Cho dù nói là đảm đương vị trí tham mưu, nhưng mà phải nói là Tsukihi sở hữu tính cách còn mang tính công kích hơn cả Karen.

Hơn nữa---nếu như nói tiếp thì sẽ là nói mãi không hết, chỉ cần kể chuyện thường ngày cũng đủ.

Araragi Tsukihi.

Con nhỏ đó mọc tóc quá nhanh.

Mặc dù không sử dụng tóc giả, nhưng mà lại có thể thay đổi kiểu tóc theo đơn vị tính bằng tháng, nghĩ lại thì lý do là vì vậy---hôm trước vừa để kiểu tóc bob, vậy mà bây giờ tóc đã chấm ngang vai, còn dài hơn cả tóc của tôi.

Làm sao trong một tháng mà tóc mái có thể dài đến chấm vai như vậy chứ.

Nghĩ lại thì Kanbaru từng nói người càng ero thì tóc dài ra càng nhanh---nhưng mà chuyện này cũng chẳng phải chuyện cười giỡn như vậy là xong.

Ha.

Không thể cười được.

Tốc độ dị thường.

Năng lực tái sinh.

Dĩ nhiên, cắt tóc không phải là thứ gì nguy hiểm đến tính mạng, cho nên cũng không cần phải cung cấp nhiều năng lực tái sinh---tuy nhiên, nếu nói trên ý nghĩa trao đổi chất thì chắc chắn móc tay của Tsukihi hẳn là cũng dài ra rất nhanh.

Con nhỏ này.

Khả năng trao đổi chất---quá là tốt.

Hôm nay mới giữa trưa đã đi tắm, ra vậy, tôi nhớ là Tsukihi cũng rất hay cắt móng tay ---đây là chuyện nhắc đến mới nhớ, bình thường thì đó chỉ là chuyện vặt, chẳng có chút nghi ngờ nào.

Nhưng mà một khi nhận ra thì lại có rất nhiều.

Có quá nhiều---manh mối.

Dù sao thì.

Bởi vì là người nhà---cho nên có lẽ vì vậy tôi mới lờ đi.

Cảm giác không thoải mái, nếu như không nhận ra thì sẽ không phải là cảm giác không thoải mái---luôn là vậy.

Giả, là những thứ không thể phân biệt với thật---chính vì vậy nên mới là giả.

Giống hệt như thật.

Mới chính là điểm chứng minh sự tồn tại của giả.

Không chỉ có truyền thuyết dân gian về Rolls-Royce ở thời hiện đại, ngay từ ngày xưa cũng đã lưu truyền những câu chuyện về những đứa bé biến mất một cách bí ẩn.

Một ngày nọ, có một đứa bé nhỏ tuổi đột nhiên biến mất---vài ngày sau thì nó trở về như chưa từng có chuyện gì xảy ra. So sánh với đứa trẻ trước khi biến mất thì không thấy có điều gì đặc biệt thay đổi---không hề có cảm giác không thoải mái.

Chẳng có cảm giác không thoải mái nào, nhưng lại là một người hoàn toàn khác.

Không giống với cách so sánh đùa cho vui 'như thể trong lúc không biết đã đổi chỗ với một người khác' đối với trường hợp tái sinh của Senjougahara---không hề thay đổi, không hề trưởng thành, bởi vì đó chỉ là một thế thân mà thôi.

Ở nước ngoài thường có câu nói 'yêu tinh sẽ đổi chỗ cùng đứa bé dễ thương', có lẽ nó cũng có cùng nguồn gốc với việc này.

Chim bất tử cũng làm giống như trong những lời đồn đó.

Chỉ là, thời điểm đổi chỗ chỉ là ngay trước khi sinh ra mà thôi---chỉ có vậy mà thôi.

Trò chơi cuộc sống.

Ngày xưa Sengoku và Tsukihi thường chơi trò chơi đó, còn hiện tại thì chim bất tử mang tên Araragi Tsukihi, đang không ngừng quay lại điểm bắt đầu---chẳng có bắt đầu, chẳng có kết thúc, vĩnh viễn chơi trò chơi.

Sinh mệnh không sắc không màu, không có hồi kết, không có bắt đầu.

Điểm quyết định chính là sự dễ tiếp nhận ảnh hưởng từ xung quanh của Tsukihi.

Chính nghĩa của con bé là vì bị ảnh hưởng quá mạnh từ Karen---giống như chim con bắt chước tiếng kêu của cha mẹ, nhưng mà việc Tsukihi liều mạng theo đuổi Karen, đến mức xả thân, đến mức như không hề có ý chí của bản thân.

Không phải bản thân---không phải người.

Không phải người, tàn nhẫn.

"Ta nói lại một lần nữa."

Shinobu đột nhiên lên tiếng.

"Chim bất tử là loài quái dị vô hại---lý do tồn tại của nó chỉ là việc không chết mà thôi. Nó là loài quái dị chỉ lấy việc sinh tồn, chỉ lấy việc tồn tại làm mục đích---chỉ ra đời giống như con người, sống giống như con người, ăn giống như con người, nói chuyện giống như con người---chết như con người mà thôi."

Dù vậy.

Dù vậy thì đó vẫn là quái dị, không phải sao?

Cho dù thế nào đi nữa thì vẫn là quái dị, không phải sao?

Cho dù mô phỏng hình dáng con người tinh xảo đến đâu, cho dù bắt chước con người chính xác đến đâu---thì cái việc là quái dị vẫn không thể khác được, không phải vậy sao?

Không để ý, chẳng nghe những lời phản bác của tôi,

"Từ trước đến nay ngài không nhận ra việc này cũng là điều tự nhiên thôi."

Bởi vì ngay cả ta đây cũng không biết được---nếu như nguyên là ma cà rồng ngạo mạn, không coi ai ra gì mà cuối cùng lại nói thêm như vậy, thì đó nghe kiểu gì cũng giống như một lời lấy cớ.

Có lẽ đó thật ra là một lời giải thích cho tôi.

Chỉ là, cô bé không cần giải thích như vậy.

Ngược lại, tôi càng cảm thấy xấu hổ khi nghe được lời giải thích đó.

Đối với vua của quái dị như Shinobu, không tồn tại sự phân biệt giữa quái dị và con người---không, có lẽ đối với cô bé thì ngay từ đầu quái dị và con người đã chẳng khác gì nhau.

Đó chính là vua.

Danh hiệu của bậc vương giả.

Đứng trên tất cả---chính là như vậy.

Nếu nói một cách cực đoan, thì con người duy nhất mà Oshino Shinobu có thể phân biệt, về bản chất chỉ có tôi mà thôi---nếu như truy đến tận cùng, thì Araragi Karen và Araragi Tsukihi cũng chỉ là hai túi da thịt đối với Shinobu mà thôi.

Nếu như xuất hiện trước mặt thì dĩ nhiên sẽ có thể phân biệt được, nhưng mà nếu như rời đi vài phút thì sẽ gần như quên hết.

Không thể nhận thức những thứ mà bản thân không quan tâm, không có hứng thú.

Không, cho dù cô bé có quan tâm hứng thú---thì việc đó cũng giống như việc trải một tờ báo tiếng Anh ra trước mặt một người Nhật không biết tiếng Anh, sau khi gấp tờ báo lại, thì cách đánh vần của những từ trong đó sẽ không lưu lại trong kí ức của họ.

Chính vì vậy, cho dù cô bé không cố ý nói như thế---thì tôi cũng không nghĩ trước kia Shinobu đã nhận ra và biết được chuyện của Tsukihi sau đó giữ im lặng với tôi.

Bởi vì giống như việc không phải đồng minh của con người, Shinobu cũng không phải đồng minh của quái dị.

Mặc dù nói thế này nghe có vẻ vô liêm sỉ---nhưng mà tôi biết rõ ngoại trừ tôi, Shinobu không có đồng minh nào khác.

Thực tế thì---

Nếu như không có Shinobu, tôi không nghĩ tình huống này sẽ kết thúc với cục diện như vậy.

Tôi vì tình huống bị viếng thăm đột ngột này mà đầu óc hỗn loạn, không còn suy nghĩ được gì---cho dù không phải như vậy, thì trong tình huống bị Kagenui-san gấp lại như thế này, tôi cũng chẳng thể làm được gì cả.

Thời điểm tôi vọng động, không chút suy nghĩ lao về phía Ononoki-chan cũng là lúc tôi tự chuốc lấy thất bại---nhưng mà cơ bản thì tôi không nghĩ trên đời này tồn tại người nào nhìn thấy em gái của mình bị đánh bay nửa người trên mà còn giữ được bình tĩnh.

Nhưng mà.

Trong cái bộ dạng thê thảm này, cho dù là giao thiệp hay là nói chuyện---thì ít nhất nếu là Oshino Meme, thằng cha đó sẽ cười khẩy.

Không, là cười thật to.

Tiếp theo, người tiếp tục việc giao thiệp mà tôi đã lên kế hoạch---chính là nguyên ma cà rồng đã tiếp nhận tri thức về quái dị từ Oshino.

Đúng, chính là Oshino Shinobu.

"Dừng tay---hai con nhóc kia. Bọn mày mà còn làm loạn thì ta sẽ không thể làm ngơ được. Bọn mày cũng đâu muốn xảy ra việc gì ồn ào hơn nữa đâu, đúng không."

Shinobu nói với Kagenui-san đang ngồi xổm trên lưng của tôi---không hề bận tâm tới Ononoki-chan. Có lẽ cô bé phán đoán so với Ononoki-chan cùng là quái dị, thì dùng ngôn ngữ nói chuyện với Kagenui-san sẽ tốt hơn.

"Hửm? Chị chẳng phiền mô? Dù sao chị cũng chẳng phải loại người thông minh sẽ bận tâm tới thời gian và địa điểm."

Kagenui-san trả lời như đang pha trò.

"Với lại, không thể làm ngơ ư, bây giờ mi còn có thể làm được gì chứ---hở, ma cà rồng, nguyên ma cà rồng. Đã mất đi kĩ năng như cô bé thì còn có thể đe dọa gì được chị chứ."

"Có thể đúng là vậy."

Không phải là có thể---bây giờ Shinobu gần như là trói gà không chặt.

Bởi vì bị phong ấn trong bóng của tôi, cho nên cô bé có thể sử dụng một chút kĩ năng ở trong đó---nhưng mà đó cũng chỉ đến trình độ tạo ra DS mà thôi, hoàn toàn không phải loại kĩ năng có thể dùng để đối đầu với một chuyên gia.

Hơn nữa, Kagenui-san là âm dương sư chuyên đối phó với quái dị có tấm thân bất tử---nếu như là Shinobu vào thời kì hoàng kim thì còn được, chứ bây giờ thì cô bé hoàn toàn không thể là đối thủ của chị ta.

Nhưng mà, đấy chính là thuật giao thiệp---

Hoặc nên gọi là gan to mật lớn.

Shinobu không hề tỏ ra yếu thế,

"Tuy nhiên, mày thì đúng là vậy, nhưng mà con nhỏ bên kia thì sao---trông nó cũng chẳng phải loại quái dị hùng mạnh có thể chịu được việc ta hút năng lượng. Nếu như ta hút khô nó, thì không phải ta đã đủ sức để đấu với mày một trận sao."

Cô bé nói tiếp như vậy.

Đúng là chém gió thành bão.

Đối với cái loại sức mạnh như quái vật của Ononoki-chan có thể đánh bay nửa người trên của Tsukihi và cửa nhà tôi, Shinobu bây giờ không thể nào đối phó được---sẽ giống như Tsukihi, không, trong trường hợp của Shinobu thì đừng nói là nửa người trên, toàn bộ cơ thể cô bé sẽ biến mất không còn sót lại chút gì.

Một cọng tóc vàng kim cũng chẳng còn.

Tuy nhiên, cái thái độ ngạo mạn đó của Shinobu---cái thái độ cằm hếch lên, tay khoanh lại đó chẳng hề tỏ ra chút bất an nào cả.

Cô bé chỉ im lặng.

Diễn xuất---làm như mình sâu không thấy đáy.

...Nói thế này có thể khiến cô bé tức giận, nhưng mà phải nói là thật không hổ là kinh nghiệm của một người đã sống năm trăm năm---không, nếu như cân nhắc tới việc chẳng hiểu sự đời của Shinobu, thì có lẽ ba tháng sống chung với Oshino đã mang đến nhiều lợi ích hơn trong trường hợp này so với năm trăm năm đó.

Ba tháng sống với thằng cha Oshino Meme đó, thằng cha nhất quyết không sử dụng bạo lực trong bất kì hoàn cảnh nào---chỉ bằng việc phô trương thanh thế là đã có thể tiếp tục giao thiệp với quái dị, và cả con người.

"Ta cũng chẳng phải là muốn ngăn cản hai đứa mày---ta chỉ muốn hai đứa mày tạm thời rút lui mà thôi. Lời yêu cầu như vậy chắc mày cũng tiếp nhận được chứ hả? Dù sao thời gian đối với hai đứa mày cũng chẳng phải vấn đề quan trọng."

Nhưng mà---

Nhưng mà, cái việc phô trương thanh thế đó.

Cho dù có thể lừa được tôi, cho dù có thể lừa được Ononoki-chan..., nhưng mà liệu có thể lừa được Kagenui Yozuru cùng là chuyên gia hoạt động trên cùng lĩnh vực với Oshino không?

Trong lòng tôi dấy lên một chút, không, một sự bất an to lớn như vậy, nhưng mà, kết quả là Kagenui-san---

"Hừm."

Đột nhiên.

Thả tay ra khỏi đầu của tôi.

"Chà, cũng được thôi---chị sẽ tạm rút lui theo lời mi nói. Mặc dù nói không quan tâm đến thời gian và địa điểm, nhưng mà đúng là tiêu diệt em gái trước mắt anh trai thì đúng là hơi kì---chỉ có điều, ha ha, đó cũng đâu phải là em gái thật sự đâu?"

"......"

Không phải em gái thật sự.

Em gái giả.

"Ông anh quỷ súc chắc là cũng cần chút thời gian để xử lý mọi việc---coi như chút thời gian đó là lòng kính trọng mà chị bày tỏ đối với ma cà rồng trong truyền thuyết. Đừng tưởng là chị đây sẽ bị lừa bởi màn chém gió công phu vừa rồi, thích chuẩn bị tâm tư hay thân thể thì cứ làm đi. Hừm---đúng là thất bại. Ban đầu cứ định giải quyết xong mọi chuyện trước khi bị cha mẹ giả và gia đình giả phát hiện---thông tin nhiễu sao."

Nói xong, Kagenui-san---nhảy từ lưng của tôi lên vai của Ononoki-chan.

Đã đến nước này, chân của chị ta vẫn chưa từng một lần chạm đất.

Như thế thì thay vì nói là thói quen từ nhỏ, việc này giống như một lời thề trói buộc bởi linh hồn.

Không, không nói chuyện đó, việc Ononoki-chan để cho Kagenui-san cao gần gấp đôi bản thân đáp xuống trên vai mà sắc mặt vẫn không hề thay đổi còn khiến người ta ngạc nhiên hơn.

Đây không phải là chuyện cõng trên cổ nữa.

Quả nhiên cô bé là một quái dị, điều này khắc sâu một lần nữa vào tâm trí của tôi---'Unlimited Rulebook (quy tắc ngoại lệ chiếm đa số)'.

"Ngày mai, chị sẽ quay lại. Cho đến lúc đó thì thích chuẩn bị gì thì chuẩn bị---chạy trốn cũng vô dụng thôi. Nói cho mà biết, bọn chị không có tốt bụng như Oshino-kun đâu---sẽ không để con mồi mà bỏ chạy. Nếu như bọn mi định ngăn trở, thì cho dù bọn mi đã được nhận định là chắc chắn vô hại, chị cũng sẽ giải quyết luôn bọn mi."

Gặp lại, Kagenui-san nói.

Ononoki-chan xoay người, mang Kagenui-san trên vai, bước đi lanh lợi như chưa hề có việc phá hủy hay tái sinh nào diễn ra---nhìn bóng lưng của cô bé.

Tôi,

"Tại sao."

Cố hết sức nói như vậy.

Cố hết sức hỏi.

Cố hết sức trong sự hỗn loạn, đau đớn---

"Tại sao...lại nhằm vào Tsukihi-chan."

Chị ta vừa nói con mồi.

Nhưng đúng ra thì chẳng có---lý do nào để mà nhắm vào Tsukihi cả.

Hoàn toàn khác với những chuyên gia săn ma ca rồng nhằm vào Shinobu vì sinh mạng của cô bé.

"Làm sao mà Tsukihi-chan...lại có lý do gì để mấy người nhằm vào chứ."

"Có. Nó là quái dị, là quái vật."

Kagenui-san không quay đầu lại, trả lời câu hỏi của tôi một cách không lưu tình, như thể đó là một việc đương nhiên.

Trả lời tôi từ trên cao.

"Đỗ quyên, không phải là đứa con thật sự---quái vật giả mạo trà trộn vào trong gia đình loài người, bắt chước con người, lừa gạt con người để sống---đối với bọn chị thì đó chính là 'ác'."

"......"

"Đối với đồng minh của chính nghĩa như bọn chị---thì không thể nào bỏ qua cho chuyện đó được."

Đó là lừa đảo.

Không thể tha thứ.

Sau khi để lại những lời đó---Kagenui Yozuru và Ononoki Yotsgugi.

Quái dị và con người.

Nhóm âm dương sư hai người rời khỏi trước nhà của tôi.

Ghi chú

Thời Điểu, Bất Như Quy, Thục Hồn, Tử Quy đều đọc là hototogisu, có nghĩa là đỗ quyên.

Vạn Diệp Tập, manyoushuu, tập thơ cổ nhất của Nhật, quý ngữ là những từ dùng để chỉ mùa khi viết thư.

Great-Lizard-Cuckoo, tà quyên.

Cả đoạn trên chơi chữ đồng âm rất nhiều, bản dịch chỉ cố gắng nhất có thể mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện