Trong những tình huống như thế này, phương pháp của tôi luôn là thu dọn tình trạng hiện trạng, thế nhưng mà tình huống lần này lại chẳng có gì để thu dọn cả, thật sự là vậy.
Bởi vì thế giới mà tôi phải thu dọn đã hủy diệt rồi.
Có thu dọn cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Nói trước đây không phải là tôi mượn lời của Shinobu, giả dụ như, vào hiện tại, nếu như từ tình huống như thế này --- Trong cái tình huống đã chẳng còn lại gì như thế này --- Tôi phải tìm ra điều gì có thể an ủi mình, thì đó chính là những kí ức của tôi, thứ đã không thay đổi để phù hợp với cái được gọi là "lịch sử" --- Đặc biệt là những kí ức vào kì nghỉ hè của "thế giới không bị hủy diệt".
Kì nghỉ hè của tôi, kì nghỉ hè mà tôi biết --- Kì nghỉ hè của thế giới không bị hủy diệt.
Kì nghỉ hè đã không tồn tại ở thế giới này... Tôi vẫn nhớ về nó như thể nó là một giấc mộng hư ảo.
Khẩu chiến với Kaiki.
Senjougahara tái hòa nhập với cộng đồng.
Cuộc chiến bạo lực với bà chị Kagenui --- Những điều sợ rằng chưa từng diễn ra trong lịch sử của thế giới này, vẫn rõ mồn một trong đầu tôi.
Nói theo cách ngược lại thì kí ức của tôi đã không bị chỉnh sửa lại theo lịch sử đã thay đổi --- Hơn nữa, không chỉ kí ức của kì nghỉ hè không biến mất, mà cả kí ức của những điều diễn ra vào ngày của mẹ ba tháng trước cũng thế.
Kí ức của việc gặp gỡ người thiếu nữ đi lạc, Hachikuji Mayoi, kí ức của những cuộc nói chuyện vui vẻ giữa chúng tôi sau đó, không hề biến mất.
Việc tôi cứu Hachikuji khỏi bị tai nạn giao thông, còn có dẫn cô bé tới nhà cô Tsunade, hẳn là đã ngăn cản cô bé trở thành "quái dị", chính vì vậy cái ngày của mẹ vào mùa hè này sẽ không còn tồn tại, chúng tôi sẽ không chạm mặt nhau --- Thế nhưng mà, những kí ức của tôi về việc đó vẫn không hề bị chỉnh sửa.
Nói theo một cách nào đó, một nỗi lo của tôi đã được giải quyết, thế nhưng mà...
Nghĩ tới vô số nỗi lo đang bày ra trước mắt, có lẽ một chuyện như vậy không thể coi là an ủi được.
- Chậc chậc... Có cảm tưởng anh đã lỡ quên mất mình đã cùng diệt vong với thế giới.
- Vào lúc này mà ngài còn đùa cợt được sao. Lại còn rất có phong cách Hollywood.
- Bé Shinobu yêu thích Shougakukan. Em có biết trong số những bảo bối từng xuất hiện trong Doraemon season 1, có một bảo bối gọi là "nút bấm độc tài" không ?
- Không biết.
- Em nhìn em xem, có chỗ nào gọi là fan Fujiko chân chính hả...
- Doraemon thì ta chỉ biết mỗi season 3 thôi.
- Đây không phải là fan mới nổi của Fujiko sao, chân đâu ra mà chính hả ?
- Thế cái nút bấm ngốc tài đó là sao.
- Là nút bấm độc tài. Đó là một bảo bối mà khi chúng ta nhấn nút một cái, người mà ta không thích sẽ biến mất khỏi thế giới này. Không phải giết, chỉ là người đó ngay từ đầu sẽ "không tồn tại"... Hơn nữa, bảo bối này cũng xóa luôn kí ức của những người xung quanh về người mà ta ghét.
- Hô. Bảo bối hữu dụng như vậy mà cũng có trên đời sao.
- Không có. Nó chỉ là một đồ vật xuất hiện vào thời kì yếu tố khoa học viễn tưởng chiếm ưu thế mạnh mẽ trong tác phẩm... Và vì nó lại nằm trong tay một nhân vật như Nobita, thế nên cuối cùng thì thằng này đã dùng bảo bối và khiến toàn bộ nhân loại biến mất.
- Đúng là một tên độc tài đáng sợ.
- Mặc dù định nghĩa để có được tư cách một kẻ độc tài là tiến hành tàn sát, thế nhưng mà... Không, ý của anh không phải là đào sâu vào vấn đề này, em không thấy thế giới bây giờ cũng giống như thế giới sau khi sử dụng nút bấm độc tài sao ?
- Ý của ngài là trong thế giới này có thể có một Nobita đang ở đâu đó phải không !?
- Làm gì có. Sao em có thể suy ra được kết luận này hả... Mà không lẽ em là fan của Nobita ? Kì cục quá, anh chẳng thấy Nobita moe ở đâu cả. Mà không nói chuyện này nữa, suy luận theo lô-gíc bình thường thì tình huống nhân loại biến mất không sót lại một ai như thế này không thể nào diễn ra được. Cho dù đã xảy ra tàn sát hay bắt cóc hàng loạt thì chỉ cần không có yếu tố khoa học viễn tưởng xuất hiện, những chuyện đó sẽ không thể nào dẫn tới hậu quả thế này. Ít nhất thì xét trên một khoảng thời gian dài là không thể.
- Hừm...
Xem ra việc tôi lấy một ví dụ trong truyện tranh cho dễ hiểu đã không thành công lắm, nhưng mà tôi nghĩ mình đã truyền đạt được những điều tôi muốn nói.
Sau đó, chúng tôi xem thử đống báo chí để trong nhà, trước khi xác nhận mấy quyển sách tham khảo trong phòng tôi.
Ông bà Araragi (chậc, thực ra thì là cha và mẹ tôi) rất ngăn nắp, ngay cả những thứ như báo chí hay tờ rơi, hai người cũng sắp xếp gọn gàng và cất vào một chỗ.
Có lẽ bản tính thích thu dọn của tôi là do di truyền --- Dù sao thì nếu thế giới đã hủy diệt một cách có thứ bậc, nói cách khác nếu thế giới đã "hoàn toàn" hủy diệt theo một trình tự nào đó, vậy thì hẳn là trên báo chí phải xuất hiện ít nhất một vài dấu hiệu nào đó, tôi dự định tìm đọc về những điều đó.
Nếu như điện thoại của tôi có thể kết nối với internet thì tôi sẽ có thể điều tra nhanh hơn một chút, thế nhưng mà trong những hoàn cảnh thế này, phương tiện truyền thông duy nhất còn sót lại mà tôi có thể tìm hiểu là sách báo.
Chậc, những trang giấy này có lẽ sau vài trăm năm, vài ngàn năm nữa cũng sẽ bị phong hóa và mục nát --- Hơn nữa, hành động này của tôi nếu xét về kết quả cuối cùng thì cũng chẳng có ích gì cả.
Không, đúng là tôi chẳng thể giải quyết được gì cho dù có biết chuyện gì đã xảy ra, thế giới đã hủy diệt như thế nào, thế nhưng mà cũng không phải là tôi đã không đạt được gì cả.
Số báo cuối cùng được lưu giữ tại nhà Araragi là vào chiều ngày mười bốn tháng Sáu.
Sau đó thì không còn số báo nào nữa.
Khi tôi đi vào phòng của mình và kiểm tra vở bài tập, thì ngày tháng ghi trên vở cũng dừng lại vào đúng ngày này.
- Nhưng cũng không phải không có khả năng là "anh" trong lịch sử này đã từ bỏ việc làm bài tập vào ngày này... Phải chi anh có viết nhật ký.
- Hay là ngài thử đi xem nhật ký của hai lệnh muội xem ?
- Không, anh không nghĩ hai đứa nó có viết nhật ký... Cho dù có đi nữa thì với tư cách một anh trai, anh không thể tùy tiện xem nhật ký của em gái được.
Chậc.
Dù sao thì dấu hiệu cũng trùng khớp, ít nhất tôi có thể tin tưởng chúng. Còn nữa, thật nhẹ nhõm khi biết được "tôi" ở trong thế giới này cũng nghiêm túc học ôn. Tuy nhiên...
- Vậy là...
Chúng tôi trở lại phòng khách.
Lật ra số báo chiều ngày mười bốn tháng Sáu một lần nữa, tôi nói:
- Nói cách khác, có thể phán đoán là xem ra vào nửa đêm ngày mười bốn tháng Sáu --- Tức là sau khi số báo chiều được phân phát xong, và trước khi số báo sáng được đem đi in --- Đã có chuyện gì đó xảy ra, đã có chuyện gì đó xảy ra theo một cách nào đó, khiến cho thế giới sụp đổ cùng lúc chứ không theo thứ bậc.
Một điều gì đó giống như nút bấm độc tài.
Một điều gì đó siêu nhiên.
- Anh không biết khí tài chiến tranh của thế giới này đã phát triển đến trình độ nào, nhưng mà chắc chắn là chưa đến trình độ tạo ra thứ gì đó khiến cho toàn bộ loài người biến mất như cát bụi, hơn nữa ngay cả người vận dụng cũng biến mất.
- Điều đó có nghĩa là gì ?
- Có lẽ chúng ta nên suy luận đây là hiện tượng gây ra bởi loài "quái dị" nào đó. Dù sao thì cũng chỉ có "quái dị" mới có thể nằm ngoài biên giới của sức mạnh cưỡng chế của lịch sử, và thuyết chỉnh sửa của vận mệnh, không phải vậy sao ? Chính vì vậy em mới có thể thực hiện du hành thời gian, anh mới có thể giúp đỡ Hachikuji --- Và ngăn cho Hachikuji không trở thành "quái dị".
- Ra thế. Nghe rất có lý.
- Ừm...
Tuy rất gượng ép, rất mơ hồ, chúng tôi vẫn thử phân tích.
Hơn nữa, có lẽ lý luận này không sai, thế nhưng mà --- Thế nhưng mà, cho dù lý luận này chính xác đi nữa thì cũng thế nào ?
Nếu đây là một hiện tượng gây ra bởi "quái dị".
Thì mọi việc cũng chẳng khác gì cả.
Nếu đó là "quái dị" thì những phân tích của chúng tôi còn có ý nghĩa sao ?
Biết nói thế nào nhỉ.
Tôi, Araragi Koyomi, từ trước tới giờ đã trải qua vô vàn sóng gió. Không chỉ là kì nghỉ xuân địa ngục mà tôi thường nhắc đến, không chỉ là cơn ác mộng vào tuần lễ vàng. Mỗi lần trải qua những rắc rối như vậy, tôi đều cho rằng mình đã trưởng thành thêm một chút về mặt tinh thần.
Tuy nhiên --- Việc lần này hoàn toàn khác.
Từ trước tới giờ, cho dù nói thế nào đi nữa, thì mọi chuyện cũng đều kết thúc ở quy mô cá nhân. Cho dù nói ngăn không cho đại chiến yêu quái nổ ra --- Cho dù là ở sự kiện Hanekawa Black phát điên, làm cho lần đầu tiên xuất hiện nhiều người bị hại đi nữa, thì cũng chưa từng có một người bình thường nào phải chết cả.
Thế nhưng mà lần này...khoan nói tới cái gì gì người chết.
Ngay cả người sống cũng chẳng còn một ai, tình huống lần này quá khác biệt.
- Ừm. Giả thuyết vào ngày mười bốn tháng Sáu, hoặc ngày mười lăm tháng Sáu đã xảy ra chuyện gì đó, vậy thì có lẽ thế giới bị hủy diệt bây giờ chỉ mới bị hủy diệt cách khoảng hai tháng... Nói cách khác, nó bị hủy diệt gần hơn chúng ta nghĩ...
Đưa ra vấn đề như vậy xong --- Sau khi đưa ra vấn đề như vậy, Shinobu dùng tay day day thái dương của mình. Sau đó cô bé im lặng.
Đúng là một người dễ dao động tinh thần, từ khi chúng tôi đối diện với sự thật sau khi điều tra mấy tờ báo, tinh thần cô bé lại trở nên u ám --- Đó là điều tôi tưởng, nhưng mà xem ra lần này lại không phải như vậy.
Đơn giản là.
Trông cô bé như đang lo lắng về vấn đề nào đó.
- ... Em sao vậy ? Shinobu.
- Không... Giống như ta vừa nhớ ra điều gì đó... Thế nhưng mà ta không tài nào nhớ rõ được. Khả năng ghi nhớ của ta thật sự rất vô dụng.
- ? Cái gì. Em tìm ra manh mối nào sao ? Em có manh mối nào về việc tại sao thế giới lại trở thành thế này sao ? Hay là em nhớ ra "quái dị" nào đã khiến thế giới trở thành nông nỗi này ?
- Ừm... Có vẻ là vậy.
Shinobu nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn cô bé như thế, tôi cho rằng khả năng không phải là không có. Lúc Shinobu còn ở tại ngôi trường học thêm bị bỏ hoang đó --- Mặc dù bây giờ thì mọi thứ đều tan hoang cả rồi --- Cô bé đã tiếp nhận ở một mức độ nào đó nhiều bài giảng của Oshino về những "quái dị".
Bởi vì lúc trước cô bé không hề quan tâm "quái dị" thuộc chủng loại nào, đối với Shinobu, "quái dị" chỉ sinh ra để bị ăn mà thôi, thế nên việc đó giống như làm cho cô bé biết tên những loại đồ ăn của mình --- Nếu vậy thì...
- Ơ. Nhưng mà nghĩ lại thì, Shinobu ở trong lịch sử đã bị thay đổi này chưa chắc đã nghe Oshino giảng bài...
- Cho dù "ta" ở thế giới này không nghe giảng đi nữa, thì ta đang ngồi ở đây cũng đã nghe giảng rồi, thế nên chuyện đó chẳng sao cả.
- À, đúng rồi.
Thật rối rắm.
Trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện nghịch lý rồi.
- Khoan đã, chờ chút nào. Nếu đi sâu vào vấn đề có thể sẽ khiến mọi chuyện rối rắm hơn, nhưng mà... Anh và Shinobu rốt cuộc đang đứng ở đâu trong lịch sử này ?
- Đứng ở đâu ?
- Khi chúng ta quay về quá khứ mười một năm trước, không phải anh đã gặp "anh" sao ? Chậc, mặc dù chính xác thì không phải gặp, chỉ là nhìn từ xa.
- Đúng thế. "Ngài" thật dễ thương.
- Dễ thương hay không cũng chẳng sao cả.
- Sao lại chẳng sao. Ta đang khen ngợi ngài đó. Ngài không cảm thấy vui sao ?
- Trong tình huống này, nghe người ta khen mình lúc bảy tuổi thật dễ thương, ai cũng chẳng vui nổi... Vấn đề mà anh muốn nói là đứa bé dễ thương đó đã ra sao vào mười một năm sau.
- Ra sao ư... Không phải già lên thành một học sinh cấp 3 sao ?
- Anh không có ý đó. Ý anh là đã có chuyện gì xảy ra với "Araragi-kun" vào giữa tháng sáu của năm lớp 12, vào cái ngày X đó.
- ...
- Lúc đó, "em" hẳn là vẫn còn sống chung với Oshino ở ngôi trường học thêm bỏ hoang đó, nhưng mà... Cái lịch sử đó cũng không thay đổi sao ? Còn nữa, chẳng lẽ "anh" và "em" cũng đều bị hủy diệt giống như mọi người khác sao ?
Tôi không muốn dùng từ "chết".
Mặc dù không muốn mượn lời Ononoki-chan, nhưng mà quả thật rất khó để tôi nói ra từ "chết".
Dù sao thì cũng chưa có xác chết nào xuất hiện.
- Có rất nhiều loại "quái dị" có thể khiến người khác biến mất một cách bí ẩn đúng không ? Toàn bộ loài người đã bị "quái dị" đó làm hại, việc này nghe khá hợp lý, nhưng mà... Nếu đúng là vậy, điều đó chẳng lẽ cũng có nghĩa là anh đã không thể chống cự lại loài "quái dị" đó sao ?
Nhưng mà, nghĩ lại thì, tạm thời không nói Shinobu --- Nghĩ lại thì nếu như ngay cả Oshino và Hanekawa cũng đã biến mất, vậy thì tôi không cho rằng mình có thể sống sót trước hiện tượng mà "quái dị" đó gây ra.
- Thưa ngài. Ngài không thấy bây giờ vẫn còn quá sớm để kết luận hiện tượng này là một hiện tượng do "quái dị" gây ra sao ?
- Ơ ? Sao thế ? Không phải lúc nãy em cũng đã đồng ý với anh sao ?
- Ta chỉ nói là "có lý" mà thôi. Ta không nói "chắc chắn là vậy" --- Căn cứ từ điều mà ngài vừa nói, nếu như kẻ địch là "quái dị", vậy thì ta, vốn là thiên địch của tất cả "quái dị", sẽ không đơn giản mà bị hủy diệt như vậy. Và thằng nhóc mặc áo a-lô-ha chuyên đòi giữ cân bằng với mọi việc đó cũng sẽ không bỏ mặc cho thế giới bị "quái dị" hủy diệt. Nhưng nếu nó có lý do để làm vậy thì lại là chuyện khác.
- Oshino sao... Anh sẽ không ngạc nhiên nếu thằng cha đó vẫn còn sống đâu đó ngoài kia.
Hửm ?
Khoan đã.
Khoảng giữa tháng Sau, theo lịch sử vốn có --- Mặc dù có lẽ lịch sử bây giờ mới nên được gọi là lịch sử vốn có --- Đó không phải là khoảng thời gian mà Oshino rời khỏi thị trấn này sao ?
Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng mà hình như là vào khoảng đó... Như vậy sự trùng hợp này là sao ?
Nó có ý nghĩa gì không ?
- Chậc, dù sao thì ta nghĩ đó cũng chỉ là suy nghĩ lạc quan mà thôi.
Shinobu nói.
- Có lẽ hợp lý nhất vẫn là cả ta và ngài đều đã chết trong thế giới này rồi.
- Đúng thế... Nếu vậy thì chúng ta đã thật sự thay đổi lịch sử.
Tôi không biết "Araragi Koyomi" trong thế giới đã bị thay đổi này là một người như thế nào --- Thế nhưng mà đứng ở đây, trong một thế giới mà bản thân đã không còn tồn tại như thế này, quả nhiên vẫn khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Quên rằng mình đã cùng hủy diệt với thế giới sao... Đó đúng là một cách nói hay, nhưng mà trên thực tế, "Araragi Koyomi-kun" thật sự không hề quên, mà đã cùng hủy diệt với thế giới rồi.
Một tên cứng nhắc.
Đúng là tôi có khác.
- Rõ ràng là vậy, thế mà giờ anh vẫn còn ngồi ở đây, đúng là kì tích.
- Chà, dù sao thì chúng ta cũng có thu hoạch. Đã biết được thế giới hủy diệt vào ngày nào.
- Đúng thế. Nhưng vấn đề là chúng ta vẫn chưa biết được vào ngày hôm đó, vào đêm hôm đó, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra để mà tìm ra biện pháp đối phó.
- Đối phó ? Thưa ngài, trong tình hình này, ngài định làm gì để đối phó chứ ?
- Chậc, thì em nghĩ xem, nếu tình huống là có "quái dị" bắt tất cả mọi người đi, vậy thì nếu chúng ta giải quyết "quái dị" đó, không phải mọi người sẽ có thể trở về thế giới này sao ? Cho dù không thể bù đắp hai tháng bị bỏ trống, nhưng mà chúng ta có thể đưa thế giới về trạng thái ban đầu.
Tôi không chắc liệu mình thực sự có thể làm điều đó không.
Thế nhưng mà đó vẫn là một tia hy vọng.
Nếu điều đó có thể thực hiện, tôi có thể có cơ hội gặp lại Karen, Tsukihi, Senjougahara và Hanekawa một lần nữa.
- Chính vì vậy, anh muốn biết được nguyên nhân nào đã khiến thế giới bị hủy diệt.
- Ta hiểu.
Shinobu gật đầu.
- Cái tật đến chết cũng không từ bỏ này là lý do ngài vốn là ngài --- Được rồi, vậy chúng ta đi điều tra nguyên nhân thôi.
- Hửm ? Đi ? Đi đâu ? Ý em là định mở rộng phạm vi điều tra sao ? Đi ra bên ngoài thị trấn, đến tận Tokyo sao ?
- Không không.
Shinobu khoát tay như đang nói tại sao đến giờ rồi mà tôi vẫn không hiểu
- Chúng ta sẽ du hành thời gian về quá khứ một lần nữa, nếu chúng ta quay về cái đêm ngày mười bốn tháng Sáu đó, không phải chúng ta sẽ biết rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra sao ?
Bởi vì thế giới mà tôi phải thu dọn đã hủy diệt rồi.
Có thu dọn cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Nói trước đây không phải là tôi mượn lời của Shinobu, giả dụ như, vào hiện tại, nếu như từ tình huống như thế này --- Trong cái tình huống đã chẳng còn lại gì như thế này --- Tôi phải tìm ra điều gì có thể an ủi mình, thì đó chính là những kí ức của tôi, thứ đã không thay đổi để phù hợp với cái được gọi là "lịch sử" --- Đặc biệt là những kí ức vào kì nghỉ hè của "thế giới không bị hủy diệt".
Kì nghỉ hè của tôi, kì nghỉ hè mà tôi biết --- Kì nghỉ hè của thế giới không bị hủy diệt.
Kì nghỉ hè đã không tồn tại ở thế giới này... Tôi vẫn nhớ về nó như thể nó là một giấc mộng hư ảo.
Khẩu chiến với Kaiki.
Senjougahara tái hòa nhập với cộng đồng.
Cuộc chiến bạo lực với bà chị Kagenui --- Những điều sợ rằng chưa từng diễn ra trong lịch sử của thế giới này, vẫn rõ mồn một trong đầu tôi.
Nói theo cách ngược lại thì kí ức của tôi đã không bị chỉnh sửa lại theo lịch sử đã thay đổi --- Hơn nữa, không chỉ kí ức của kì nghỉ hè không biến mất, mà cả kí ức của những điều diễn ra vào ngày của mẹ ba tháng trước cũng thế.
Kí ức của việc gặp gỡ người thiếu nữ đi lạc, Hachikuji Mayoi, kí ức của những cuộc nói chuyện vui vẻ giữa chúng tôi sau đó, không hề biến mất.
Việc tôi cứu Hachikuji khỏi bị tai nạn giao thông, còn có dẫn cô bé tới nhà cô Tsunade, hẳn là đã ngăn cản cô bé trở thành "quái dị", chính vì vậy cái ngày của mẹ vào mùa hè này sẽ không còn tồn tại, chúng tôi sẽ không chạm mặt nhau --- Thế nhưng mà, những kí ức của tôi về việc đó vẫn không hề bị chỉnh sửa.
Nói theo một cách nào đó, một nỗi lo của tôi đã được giải quyết, thế nhưng mà...
Nghĩ tới vô số nỗi lo đang bày ra trước mắt, có lẽ một chuyện như vậy không thể coi là an ủi được.
- Chậc chậc... Có cảm tưởng anh đã lỡ quên mất mình đã cùng diệt vong với thế giới.
- Vào lúc này mà ngài còn đùa cợt được sao. Lại còn rất có phong cách Hollywood.
- Bé Shinobu yêu thích Shougakukan. Em có biết trong số những bảo bối từng xuất hiện trong Doraemon season 1, có một bảo bối gọi là "nút bấm độc tài" không ?
- Không biết.
- Em nhìn em xem, có chỗ nào gọi là fan Fujiko chân chính hả...
- Doraemon thì ta chỉ biết mỗi season 3 thôi.
- Đây không phải là fan mới nổi của Fujiko sao, chân đâu ra mà chính hả ?
- Thế cái nút bấm ngốc tài đó là sao.
- Là nút bấm độc tài. Đó là một bảo bối mà khi chúng ta nhấn nút một cái, người mà ta không thích sẽ biến mất khỏi thế giới này. Không phải giết, chỉ là người đó ngay từ đầu sẽ "không tồn tại"... Hơn nữa, bảo bối này cũng xóa luôn kí ức của những người xung quanh về người mà ta ghét.
- Hô. Bảo bối hữu dụng như vậy mà cũng có trên đời sao.
- Không có. Nó chỉ là một đồ vật xuất hiện vào thời kì yếu tố khoa học viễn tưởng chiếm ưu thế mạnh mẽ trong tác phẩm... Và vì nó lại nằm trong tay một nhân vật như Nobita, thế nên cuối cùng thì thằng này đã dùng bảo bối và khiến toàn bộ nhân loại biến mất.
- Đúng là một tên độc tài đáng sợ.
- Mặc dù định nghĩa để có được tư cách một kẻ độc tài là tiến hành tàn sát, thế nhưng mà... Không, ý của anh không phải là đào sâu vào vấn đề này, em không thấy thế giới bây giờ cũng giống như thế giới sau khi sử dụng nút bấm độc tài sao ?
- Ý của ngài là trong thế giới này có thể có một Nobita đang ở đâu đó phải không !?
- Làm gì có. Sao em có thể suy ra được kết luận này hả... Mà không lẽ em là fan của Nobita ? Kì cục quá, anh chẳng thấy Nobita moe ở đâu cả. Mà không nói chuyện này nữa, suy luận theo lô-gíc bình thường thì tình huống nhân loại biến mất không sót lại một ai như thế này không thể nào diễn ra được. Cho dù đã xảy ra tàn sát hay bắt cóc hàng loạt thì chỉ cần không có yếu tố khoa học viễn tưởng xuất hiện, những chuyện đó sẽ không thể nào dẫn tới hậu quả thế này. Ít nhất thì xét trên một khoảng thời gian dài là không thể.
- Hừm...
Xem ra việc tôi lấy một ví dụ trong truyện tranh cho dễ hiểu đã không thành công lắm, nhưng mà tôi nghĩ mình đã truyền đạt được những điều tôi muốn nói.
Sau đó, chúng tôi xem thử đống báo chí để trong nhà, trước khi xác nhận mấy quyển sách tham khảo trong phòng tôi.
Ông bà Araragi (chậc, thực ra thì là cha và mẹ tôi) rất ngăn nắp, ngay cả những thứ như báo chí hay tờ rơi, hai người cũng sắp xếp gọn gàng và cất vào một chỗ.
Có lẽ bản tính thích thu dọn của tôi là do di truyền --- Dù sao thì nếu thế giới đã hủy diệt một cách có thứ bậc, nói cách khác nếu thế giới đã "hoàn toàn" hủy diệt theo một trình tự nào đó, vậy thì hẳn là trên báo chí phải xuất hiện ít nhất một vài dấu hiệu nào đó, tôi dự định tìm đọc về những điều đó.
Nếu như điện thoại của tôi có thể kết nối với internet thì tôi sẽ có thể điều tra nhanh hơn một chút, thế nhưng mà trong những hoàn cảnh thế này, phương tiện truyền thông duy nhất còn sót lại mà tôi có thể tìm hiểu là sách báo.
Chậc, những trang giấy này có lẽ sau vài trăm năm, vài ngàn năm nữa cũng sẽ bị phong hóa và mục nát --- Hơn nữa, hành động này của tôi nếu xét về kết quả cuối cùng thì cũng chẳng có ích gì cả.
Không, đúng là tôi chẳng thể giải quyết được gì cho dù có biết chuyện gì đã xảy ra, thế giới đã hủy diệt như thế nào, thế nhưng mà cũng không phải là tôi đã không đạt được gì cả.
Số báo cuối cùng được lưu giữ tại nhà Araragi là vào chiều ngày mười bốn tháng Sáu.
Sau đó thì không còn số báo nào nữa.
Khi tôi đi vào phòng của mình và kiểm tra vở bài tập, thì ngày tháng ghi trên vở cũng dừng lại vào đúng ngày này.
- Nhưng cũng không phải không có khả năng là "anh" trong lịch sử này đã từ bỏ việc làm bài tập vào ngày này... Phải chi anh có viết nhật ký.
- Hay là ngài thử đi xem nhật ký của hai lệnh muội xem ?
- Không, anh không nghĩ hai đứa nó có viết nhật ký... Cho dù có đi nữa thì với tư cách một anh trai, anh không thể tùy tiện xem nhật ký của em gái được.
Chậc.
Dù sao thì dấu hiệu cũng trùng khớp, ít nhất tôi có thể tin tưởng chúng. Còn nữa, thật nhẹ nhõm khi biết được "tôi" ở trong thế giới này cũng nghiêm túc học ôn. Tuy nhiên...
- Vậy là...
Chúng tôi trở lại phòng khách.
Lật ra số báo chiều ngày mười bốn tháng Sáu một lần nữa, tôi nói:
- Nói cách khác, có thể phán đoán là xem ra vào nửa đêm ngày mười bốn tháng Sáu --- Tức là sau khi số báo chiều được phân phát xong, và trước khi số báo sáng được đem đi in --- Đã có chuyện gì đó xảy ra, đã có chuyện gì đó xảy ra theo một cách nào đó, khiến cho thế giới sụp đổ cùng lúc chứ không theo thứ bậc.
Một điều gì đó giống như nút bấm độc tài.
Một điều gì đó siêu nhiên.
- Anh không biết khí tài chiến tranh của thế giới này đã phát triển đến trình độ nào, nhưng mà chắc chắn là chưa đến trình độ tạo ra thứ gì đó khiến cho toàn bộ loài người biến mất như cát bụi, hơn nữa ngay cả người vận dụng cũng biến mất.
- Điều đó có nghĩa là gì ?
- Có lẽ chúng ta nên suy luận đây là hiện tượng gây ra bởi loài "quái dị" nào đó. Dù sao thì cũng chỉ có "quái dị" mới có thể nằm ngoài biên giới của sức mạnh cưỡng chế của lịch sử, và thuyết chỉnh sửa của vận mệnh, không phải vậy sao ? Chính vì vậy em mới có thể thực hiện du hành thời gian, anh mới có thể giúp đỡ Hachikuji --- Và ngăn cho Hachikuji không trở thành "quái dị".
- Ra thế. Nghe rất có lý.
- Ừm...
Tuy rất gượng ép, rất mơ hồ, chúng tôi vẫn thử phân tích.
Hơn nữa, có lẽ lý luận này không sai, thế nhưng mà --- Thế nhưng mà, cho dù lý luận này chính xác đi nữa thì cũng thế nào ?
Nếu đây là một hiện tượng gây ra bởi "quái dị".
Thì mọi việc cũng chẳng khác gì cả.
Nếu đó là "quái dị" thì những phân tích của chúng tôi còn có ý nghĩa sao ?
Biết nói thế nào nhỉ.
Tôi, Araragi Koyomi, từ trước tới giờ đã trải qua vô vàn sóng gió. Không chỉ là kì nghỉ xuân địa ngục mà tôi thường nhắc đến, không chỉ là cơn ác mộng vào tuần lễ vàng. Mỗi lần trải qua những rắc rối như vậy, tôi đều cho rằng mình đã trưởng thành thêm một chút về mặt tinh thần.
Tuy nhiên --- Việc lần này hoàn toàn khác.
Từ trước tới giờ, cho dù nói thế nào đi nữa, thì mọi chuyện cũng đều kết thúc ở quy mô cá nhân. Cho dù nói ngăn không cho đại chiến yêu quái nổ ra --- Cho dù là ở sự kiện Hanekawa Black phát điên, làm cho lần đầu tiên xuất hiện nhiều người bị hại đi nữa, thì cũng chưa từng có một người bình thường nào phải chết cả.
Thế nhưng mà lần này...khoan nói tới cái gì gì người chết.
Ngay cả người sống cũng chẳng còn một ai, tình huống lần này quá khác biệt.
- Ừm. Giả thuyết vào ngày mười bốn tháng Sáu, hoặc ngày mười lăm tháng Sáu đã xảy ra chuyện gì đó, vậy thì có lẽ thế giới bị hủy diệt bây giờ chỉ mới bị hủy diệt cách khoảng hai tháng... Nói cách khác, nó bị hủy diệt gần hơn chúng ta nghĩ...
Đưa ra vấn đề như vậy xong --- Sau khi đưa ra vấn đề như vậy, Shinobu dùng tay day day thái dương của mình. Sau đó cô bé im lặng.
Đúng là một người dễ dao động tinh thần, từ khi chúng tôi đối diện với sự thật sau khi điều tra mấy tờ báo, tinh thần cô bé lại trở nên u ám --- Đó là điều tôi tưởng, nhưng mà xem ra lần này lại không phải như vậy.
Đơn giản là.
Trông cô bé như đang lo lắng về vấn đề nào đó.
- ... Em sao vậy ? Shinobu.
- Không... Giống như ta vừa nhớ ra điều gì đó... Thế nhưng mà ta không tài nào nhớ rõ được. Khả năng ghi nhớ của ta thật sự rất vô dụng.
- ? Cái gì. Em tìm ra manh mối nào sao ? Em có manh mối nào về việc tại sao thế giới lại trở thành thế này sao ? Hay là em nhớ ra "quái dị" nào đã khiến thế giới trở thành nông nỗi này ?
- Ừm... Có vẻ là vậy.
Shinobu nghiêng đầu suy nghĩ, nhìn cô bé như thế, tôi cho rằng khả năng không phải là không có. Lúc Shinobu còn ở tại ngôi trường học thêm bị bỏ hoang đó --- Mặc dù bây giờ thì mọi thứ đều tan hoang cả rồi --- Cô bé đã tiếp nhận ở một mức độ nào đó nhiều bài giảng của Oshino về những "quái dị".
Bởi vì lúc trước cô bé không hề quan tâm "quái dị" thuộc chủng loại nào, đối với Shinobu, "quái dị" chỉ sinh ra để bị ăn mà thôi, thế nên việc đó giống như làm cho cô bé biết tên những loại đồ ăn của mình --- Nếu vậy thì...
- Ơ. Nhưng mà nghĩ lại thì, Shinobu ở trong lịch sử đã bị thay đổi này chưa chắc đã nghe Oshino giảng bài...
- Cho dù "ta" ở thế giới này không nghe giảng đi nữa, thì ta đang ngồi ở đây cũng đã nghe giảng rồi, thế nên chuyện đó chẳng sao cả.
- À, đúng rồi.
Thật rối rắm.
Trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện nghịch lý rồi.
- Khoan đã, chờ chút nào. Nếu đi sâu vào vấn đề có thể sẽ khiến mọi chuyện rối rắm hơn, nhưng mà... Anh và Shinobu rốt cuộc đang đứng ở đâu trong lịch sử này ?
- Đứng ở đâu ?
- Khi chúng ta quay về quá khứ mười một năm trước, không phải anh đã gặp "anh" sao ? Chậc, mặc dù chính xác thì không phải gặp, chỉ là nhìn từ xa.
- Đúng thế. "Ngài" thật dễ thương.
- Dễ thương hay không cũng chẳng sao cả.
- Sao lại chẳng sao. Ta đang khen ngợi ngài đó. Ngài không cảm thấy vui sao ?
- Trong tình huống này, nghe người ta khen mình lúc bảy tuổi thật dễ thương, ai cũng chẳng vui nổi... Vấn đề mà anh muốn nói là đứa bé dễ thương đó đã ra sao vào mười một năm sau.
- Ra sao ư... Không phải già lên thành một học sinh cấp 3 sao ?
- Anh không có ý đó. Ý anh là đã có chuyện gì xảy ra với "Araragi-kun" vào giữa tháng sáu của năm lớp 12, vào cái ngày X đó.
- ...
- Lúc đó, "em" hẳn là vẫn còn sống chung với Oshino ở ngôi trường học thêm bỏ hoang đó, nhưng mà... Cái lịch sử đó cũng không thay đổi sao ? Còn nữa, chẳng lẽ "anh" và "em" cũng đều bị hủy diệt giống như mọi người khác sao ?
Tôi không muốn dùng từ "chết".
Mặc dù không muốn mượn lời Ononoki-chan, nhưng mà quả thật rất khó để tôi nói ra từ "chết".
Dù sao thì cũng chưa có xác chết nào xuất hiện.
- Có rất nhiều loại "quái dị" có thể khiến người khác biến mất một cách bí ẩn đúng không ? Toàn bộ loài người đã bị "quái dị" đó làm hại, việc này nghe khá hợp lý, nhưng mà... Nếu đúng là vậy, điều đó chẳng lẽ cũng có nghĩa là anh đã không thể chống cự lại loài "quái dị" đó sao ?
Nhưng mà, nghĩ lại thì, tạm thời không nói Shinobu --- Nghĩ lại thì nếu như ngay cả Oshino và Hanekawa cũng đã biến mất, vậy thì tôi không cho rằng mình có thể sống sót trước hiện tượng mà "quái dị" đó gây ra.
- Thưa ngài. Ngài không thấy bây giờ vẫn còn quá sớm để kết luận hiện tượng này là một hiện tượng do "quái dị" gây ra sao ?
- Ơ ? Sao thế ? Không phải lúc nãy em cũng đã đồng ý với anh sao ?
- Ta chỉ nói là "có lý" mà thôi. Ta không nói "chắc chắn là vậy" --- Căn cứ từ điều mà ngài vừa nói, nếu như kẻ địch là "quái dị", vậy thì ta, vốn là thiên địch của tất cả "quái dị", sẽ không đơn giản mà bị hủy diệt như vậy. Và thằng nhóc mặc áo a-lô-ha chuyên đòi giữ cân bằng với mọi việc đó cũng sẽ không bỏ mặc cho thế giới bị "quái dị" hủy diệt. Nhưng nếu nó có lý do để làm vậy thì lại là chuyện khác.
- Oshino sao... Anh sẽ không ngạc nhiên nếu thằng cha đó vẫn còn sống đâu đó ngoài kia.
Hửm ?
Khoan đã.
Khoảng giữa tháng Sau, theo lịch sử vốn có --- Mặc dù có lẽ lịch sử bây giờ mới nên được gọi là lịch sử vốn có --- Đó không phải là khoảng thời gian mà Oshino rời khỏi thị trấn này sao ?
Tôi không nhớ rõ lắm, nhưng mà hình như là vào khoảng đó... Như vậy sự trùng hợp này là sao ?
Nó có ý nghĩa gì không ?
- Chậc, dù sao thì ta nghĩ đó cũng chỉ là suy nghĩ lạc quan mà thôi.
Shinobu nói.
- Có lẽ hợp lý nhất vẫn là cả ta và ngài đều đã chết trong thế giới này rồi.
- Đúng thế... Nếu vậy thì chúng ta đã thật sự thay đổi lịch sử.
Tôi không biết "Araragi Koyomi" trong thế giới đã bị thay đổi này là một người như thế nào --- Thế nhưng mà đứng ở đây, trong một thế giới mà bản thân đã không còn tồn tại như thế này, quả nhiên vẫn khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Quên rằng mình đã cùng hủy diệt với thế giới sao... Đó đúng là một cách nói hay, nhưng mà trên thực tế, "Araragi Koyomi-kun" thật sự không hề quên, mà đã cùng hủy diệt với thế giới rồi.
Một tên cứng nhắc.
Đúng là tôi có khác.
- Rõ ràng là vậy, thế mà giờ anh vẫn còn ngồi ở đây, đúng là kì tích.
- Chà, dù sao thì chúng ta cũng có thu hoạch. Đã biết được thế giới hủy diệt vào ngày nào.
- Đúng thế. Nhưng vấn đề là chúng ta vẫn chưa biết được vào ngày hôm đó, vào đêm hôm đó, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra để mà tìm ra biện pháp đối phó.
- Đối phó ? Thưa ngài, trong tình hình này, ngài định làm gì để đối phó chứ ?
- Chậc, thì em nghĩ xem, nếu tình huống là có "quái dị" bắt tất cả mọi người đi, vậy thì nếu chúng ta giải quyết "quái dị" đó, không phải mọi người sẽ có thể trở về thế giới này sao ? Cho dù không thể bù đắp hai tháng bị bỏ trống, nhưng mà chúng ta có thể đưa thế giới về trạng thái ban đầu.
Tôi không chắc liệu mình thực sự có thể làm điều đó không.
Thế nhưng mà đó vẫn là một tia hy vọng.
Nếu điều đó có thể thực hiện, tôi có thể có cơ hội gặp lại Karen, Tsukihi, Senjougahara và Hanekawa một lần nữa.
- Chính vì vậy, anh muốn biết được nguyên nhân nào đã khiến thế giới bị hủy diệt.
- Ta hiểu.
Shinobu gật đầu.
- Cái tật đến chết cũng không từ bỏ này là lý do ngài vốn là ngài --- Được rồi, vậy chúng ta đi điều tra nguyên nhân thôi.
- Hửm ? Đi ? Đi đâu ? Ý em là định mở rộng phạm vi điều tra sao ? Đi ra bên ngoài thị trấn, đến tận Tokyo sao ?
- Không không.
Shinobu khoát tay như đang nói tại sao đến giờ rồi mà tôi vẫn không hiểu
- Chúng ta sẽ du hành thời gian về quá khứ một lần nữa, nếu chúng ta quay về cái đêm ngày mười bốn tháng Sáu đó, không phải chúng ta sẽ biết rõ rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra sao ?
Danh sách chương