Cuối cùng, sau cuộc đối thoại kiệm lời giữa tôi và Hachikuji của thời đại này, hay nói cách khác là Hachikuji lúc còn sống --- Tôi dẫn cô bé tới nhà Tsunade, trên đường đi, cô bé không nói một lời nào cả.

Vừa đi, vừa lén nhìn lên, như thể cô bé đang đánh giá tôi.

Một cách bất an.

Một cách sợ hãi.

Chà, tôi cũng không ngây thơ đến mức cho rằng Hachikuji sẽ tin tưởng tôi sau khi tôi đã giúp cô bé khỏi bị xe tải tông --- Nhưng mà dù sao thì tôi cũng cảm thấy tiếc là trên đường đưa cô bé tới nhà Tsunade, tôi đã không có thời gian để làm cho Hachikuji trong "trạng thái sợ người lạ" mở lòng với mình.

- Cảm ơn anh rất nhiều.

Khi chúng tôi đến nhà Tsunade, cô bé chỉ nói cảm ơn theo phép lịch sự như vậy mà thôi.

Nghĩ lại thì tôi cũng không thể đòi hỏi một cô bé học lớp 5 dùng lời nói để bày tỏ cảm xúc từ trái tim được.

Vì thế...

- Ừ. Tạm biệt em nhé.

Sau khi vẫy nhẹ tay nói như vậy, tôi vừa cố gắng giả như mình là một thanh niên tốt thích giúp đỡ người khác --- Vừa rời khỏi Hachikuji.

Nhưng mà, có lẽ đối với bản thân Hachikuji, từ bây giờ mới là vấn đề thật sự. Kể từ khi tôi rời đi, hoặc nói cụ thể hơn là kể từ khi tôi giả vờ rời đi và núp vào sau một bức tường bê-tông để trông chừng cô bé, phải mất hơn một tiếng đồng hồ, Hachikuji mới nhấn chuông cửa --- Sau đó:

- Vâng ! Ai đấy.

Từ trong loa phát ra một câu trả lời như vậy.

Sau đó...

Chuyện sau đó thì tôi không biết gì cả.

Bởi vì cô Tsunade đã trả lời, thế nên cũng đã đến lúc tôi rời khỏi đó.

- Sao thế, thưa ngài. Ngài không muốn xem cảnh tượng trùng phùng cảm động của hai mẹ con hả ?

Shinobu hỏi tôi với vẻ khó hiểu.

Như thể cô bé không thể nào lý giải ý đồ của tôi.

- Sao, em muốn xem hả ?

- Ta thì chẳng hứng thú gì việc đó. Nhưng mà ta cứ nghĩ là ngài sẽ đứng lại xem chứ.

- Em mà không có hứng thú ? Xạo vừa thôi.

Tôi trả lời.

Mặc dù đúng là tôi rất muốn quay trở lại nhà Tsunade, nhưng mà tôi vẫn cố nhịn xuống và rời đi nhanh hơn.

- Chà, dù sao thì đó cũng là chuyện riêng của hai mẹ con --- Với lại, nói thế nào đi nữa thì đó cũng không phải điều anh nên biết. Từ thời điểm anh gặp Hachikuji và nói chuyện, dù chỉ một chút, với cô bé, anh cũng đã đi quá xa rồi.

Hơn nữa, cũng chưa chắc đó sẽ là cảnh tượng trùng phùng cảm động của hai mẹ con.

Tất nhiên bản thân tôi rất hi vọng là mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng cảm động, thế nhưng mà trên đời này, không phải lúc nào mọi chuyện cũng có thể như vậy.

Dù sao tôi cũng không biết được hiện tại người mẹ đang có cảm xúc như thế nào đối với Hachikuji.

Tôi không biết ai trong hai vợ chồng là nguyên nhân của việc ly hôn, với lại, tôi cũng không nên chỏ mũi vào chuyện gia đình người khác.

Tôi chỉ có thể cầu nguyện.

Rằng cả cha và mẹ cô bé đều quan tâm về Hachikuji ---

- Nào, chuyện cần làm thì cũng làm xong rồi. Shinobu, chúng ta trở về thời hiện đại thôi.

- Hửm ? Đã về rồi sao ?

- Ừ. Dù sao anh cũng chẳng còn chuyện gì để làm ở đây cả.

- Ngài không cần phải đi tiệm sách, hay đi xem con nhóc tsundere loli hay đi chụp ảnh sao ?

- Chà, cũng không phải anh không muốn làm thế, nhưng mà...

Tôi không nhớ mình từng đưa ra đề nghị đi xem con nhóc tsundere loli nào cả... Nhưng mà tôi vẫn bỏ qua chuyện đó, và trả lời câu hỏi của Shinobu.

- Nói thật thì thế giới quá khứ làm anh phát mệt rồi.

- Hô.

- Lúc nào cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Lúc nào thần kinh cũng phải căng ra như dây đàn. Thật sự rất mệt mỏi. Hơn nữa anh có cảm giác như mình chưa hề làm được việc gì có ý nghĩa cả --- Có lẽ cho dù anh không cố gắng làm bất kì điều gì, thì Hachikuji cũng vẫn tới được nhà cô Tsunade một cách an toàn.

- Làm sao có chuyện đó được ? Ta cho rằng ngài đã thật sự thay đổi lịch sử.

"Cho dù lịch sử đó có lẽ chỉ vài ngày sau lại được sửa chữa", Shinobu nói thêm.

Trông cô bé chẳng có vẻ gì là đang lo lắng cho tôi.

Chính vì vậy, có lẽ những điều cô bé nói sẽ không phải là để an ủi.

Tất nhiên, tôi cũng không thật sự cho rằng có lẽ bản thân mình chưa hề làm được việc gì có ý nghĩa --- Đó chỉ là một cách nói kiểu cách, thực sự thì tôi quá mệt mỏi rồi.

Rất mệt mỏi.

Thật sự là vậy.

- Nhưng mà, anh thật sự nghĩ rằng con người chỉ cần còn sống là đã đang thay đổi lịch sử rồi. À, bây giờ mấy giờ rồi ?

- Trước kia xưng "tôi", giờ lại là "ngươi".

- Em nói nghe có vần lắm, nhưng mà chẳng hay ho chút nào cả !

- Ngày mai là "ta".

- A, câu này nghe hay đấy.

Run: 今何時 (Ima Nanji, bây giờ mấy giờ) và 今汝 (Ima Nanji, bây giờ ngươi) đồng âm.

Nhưng mà chẳng liên quan gì cả.

Tôi chỉ muốn biết thời gian mà thôi.

- Bốn giờ chiều.

- Như vậy là sắp đến thời khắc ma quỷ ra khỏi hang ổ rồi. Vậy chúng ta sẽ chờ đến lúc đó rồi quay trở lại đền Bắc Bạch Xà, để em phục hồi lại gần trạng thái cao nhất, mở ra đường hầm thời gian, và quay lại thời hiện đại.

- Hừm. Ta thì rất muốn rất muốn được ăn Mister Donut ở thời đại này, nhưng mà dù sao thì cũng chẳng có tiền nên ta đành nhịn vậy.

- Ồ. Không ngờ em lại hiểu chuyện như vậy. Anh còn đang lo ngay ngáy em sẽ đi tấn công MisDo đây.

- MisDo là thánh địa. Ta sẽ không tấn công thánh địa.

- ...

Mối thâm tình của cô bé này đối với Mister Donut thật sâu nặng...

Tại ấn tượng ban đầu tốt quá mà.

- Có thể bạn chưa biết (nói xạo). Ông chủ của Gà rán Kentucky, Colonel Sanders, sau khi nghỉ hưu bỗng dưng muốn làm đồ ngọt, thế nên ông ta đã sáng lập ra Mister Donut.

- Thưa ngài, ngay câu đầu ngài đã có từ "nói xạo" rồi.

- Chết mẹ !

Nói chung thì cũng chẳng ai quan tâm cả.

Chúng tôi chỉ đang nói chuyện phiếm mà thôi.

- Đã vậy thì chúng ta về thôi... Lần này em đừng có nhầm lẫn thời gian nữa đấy. Lại kiểu định đi tới mười một năm sau, cuối cùng lại thành hai mươi hai năm sau là anh vái em cả nón luôn. Quá khứ anh còn đối phó được chứ tương lai là bó tay luôn rồi --- Điện thoại đằng nào cũng chẳng sử dụng được.

- Ngài yên tâm đi. Phương pháp ta nghĩ ra đã có khi nào thất bại đâu.

- Em vẫn còn nói thế được hả...

Quá cứng đầu rồi.

Nhưng mà lúc này tôi chẳng dại gì mà đi đả kích khí thế của Shinobu, thế nên tôi...

- Đúng thế ! Em là đồng đội tuyệt nhất của anh !

Đã nói như vậy.

Nghe vậy, Shinobu...

- A, ừm...

Trả lời một câu rất bình thường với vẻ e lệ.

Thật sự chẳng hiểu cô bé này đang nghĩ gì.

Chậc, thực ra cũng chẳng cần giết thời gian làm gì, chỉ riêng thời gian chúng tôi theo như thường lệ đi tới ngọn núi, sau đó leo lên những bậc thang của đền Bắc Bạch Xà, là Mặt Trời cũng đã lặn rồi.

Hôm qua vì mọi chuyện rối tinh rối mù cả lên nên tôi không chú ý, nhưng mà có cảm giác là đường lên núi còn khó đi hơn cả mười năm sau.

Tất nhiên, cũng có thể đây chỉ là tôi nghĩ vậy mà thôi.

Suy luận theo lẽ thường thì bởi vì mười một năm sau có nhiều cây hơn nên lúc đó phải khó đi hơn mới đúng... , nhưng mà cũng có thể thực tế không như tôi suy luận.

Cây cối dù sao cũng sẽ héo rũ và mục nát.

Nói đúng ra thì, điều khiến tôi ngạc nhiên nhất chính là --- Tình cảnh của đền Bắc Bạch Xà.

Tôi cứ nghĩ vào mười một năm trước, cho dù không phải là một tòa kiến trúc mới xây, thì ít nhất nó cũng phải nhìn giống nguyên hình một chút. Thế nhưng mà từ cổng đền đến điện thờ, mọi thứ đều cũ nát như sắp sụp tới nơi.

Y chang thời hiện đại.

Không, mặc dù tôi biết chuyện này là không thể nào, nó chắc chắn chỉ là ấn tượng của tôi, thế nhưng mà, so với mười một năm sau...

Đền Bắc Bạch Xà mười một năm trước trông còn tàn tạ hơn.

- Ơ, thế này là sao... Này này, đừng đùa chứ. Đừng nói là định đi về quá khứ nhưng sự thực thì lại đến tương lai nhé ? Loại thủ pháp này có thể giúp viết ra một quyển tiểu thuyết huyền bí khá thú vị đấy.

- Ngài đã nói ở đây rồi thì còn ai viết được nữa hả.

"Không có chuyện đó đâu", Shinobu nói thêm.

Một câu khẳng định đầy tin tưởng.

- Không phải ngài đã gặp con nhóc cựu lớp trưởng loli và con nhóc gọi là Hachikuji đó sao ? Ngài cũng nhìn thấy chính bản thân ngài nữa. Tạm thời khoan nói Hachikuji và Koyomi shota, ta không nghĩ sẽ có chuyện ngài nhìn nhầm con nhóc cựu lớp trưởng loli.

- Đúng thế thật.

Mặc dù tôi có rất nhiều ý kiến với cách cô bé gọi tên nhân vật, nhưng mà tôi sẽ bỏ qua --- Đúng là tôi không thể nào nhận nhầm Hanekawa được.

Trong trường hợp Hachikuji, không phải là hoàn toàn không có khả năng tôi nhầm lẫn cô bé giữa "khi còn sống" và "sau khi chết", "trước 'quái dị' " và "sau 'quái dị' ". Thế nhưng mà đối với Hanekawa thì tôi có thể tin chắc.

Đó chính là Hanekawa mười một năm trước.

Hanekawa lúc sáu tuổi --- Tôi không thể nào nhầm được.

- Vậy thì đây là sao ? Cảnh tượng trước mắt chúng ta bây giờ hoàn toàn không hợp lý chút nào cả, nó có nghĩa là gì ?

- Chỉ có một lời giải thích. Đó là trong mười một năm từ nay về sau, nơi này đã được tu sửa, sau đó bị hoang tàn trở lại.

- Tu sửa...

Hừm.

Việc giả định một quá trình như vậy từng xảy ra cũng không phải là không thể chấp nhận... Dù sao thì suy đoán đó cũng rất hợp lý. Chỉ là nó quá hợp lý rồi, đến mức phủ lên cho người nghe một cảm giác không thoải mái.

- Chậc... Chúng ta cũng chẳng cần suy nghĩ tới chuyện này làm gì cho mệt. Dù sao thì cũng sắp trở về rồi. Nào, Shinobu, tới hút thêm một chút máu của anh để đạt tới sức mạnh gần với lúc em ở thời kì đỉnh cao đi.

- Không cần, thưa ngài. Xem ra chúng ta không cần phải làm vậy nữa.

- Hửm ?

- Nơi này --- Vào-thời-đại-này cũng tràn đầy năng lượng tâm linh.

Shinobu nhìn một vòng quanh đền thờ, và nói.

- Đúng là vào mười một năm sau, khi ta tới chỗ này, nó mới biến thành một "tụ xoáy quái dị". Thế nhưng mà có vẻ từ trước đó, nó đã là một nơi hấp dẫn năng lượng rồi.

- Hừm.

Đối với những chuyện thế này --- Tôi hoàn toàn chẳng hiểu gì cả.

Xem ra đây có vẻ là vấn đề nghề nghiệp chứ không phải cứ dựa cảm giác ma cà rồng là có thể biết được.

- Cũng có thể là đã có thứ gì đó giống như ta từng tới đây.

- ...

- Chà, cho dù chúng ta có dùng hết năng lượng cũng chẳng có vấn đề gì cả. Dù sao thì nó cũng chẳng thể nào tạo ra ảnh hưởng gì tốt --- Nếu thằng nhóc mặc áo a-lô-ha đó có mặt ở đây, nó có thể sẽ có biện pháp, thế nhưng mà ta thì chịu. Hơn nữa, việc để cho ta có được năng lượng gần với lúc ta ở thời kì đỉnh cao cũng kèm theo một số nguy cơ nhất định.

- Có... Nguy cơ gì sao ?

- Nguy cơ ta sẽ phản bội ngài.

Shinobu nói rõ ràng.

- Bởi vì bây giờ đã mất đi sức mạnh, ta mới có quan hệ tốt với ngài, thế nhưng mà một khi càng lấy lại nhiều sức mạnh, ta cũng sẽ thu hồi lại càng nhiều bộ-phận-của-ta-với-tư-cách-khi-ta-còn-là-"quái dị" --- Cho dù ngài tin cậy ta đến đâu đi nữa, thì việc đó với việc này cũng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

- ...

Nghe cô bé nói vậy, tôi chẳng biết phản bác thế nào cả.

Shinobu.

Chắc chắn là người không tin cậy bản thân nhất, hơn bất kì ai.

Dù sao thì cô bé cũng từng một lần --- Muốn giết bản thân.

- Nào, xem ra để tạo ra cái Gate thì vẫn cần cái cổng này.

Shinobu nói. Trong lúc tôi lâm vào im lặng, Shinobu bắt đầu từng bước chuẩn bị cho việc trở về. Dù sao thì đây cũng là lần thứ hai, cho nên trông cô bé rất thuần thục --- Trong chốc lát, một bức tường đen kịt lại đã hiện ra từ bên trong cánh cổng đền.

- Này. Sao em không niệm thần chú hả ?

- A, ta quên mất.

- Này !

- Không không. Không phải ta quên mất nội dung thần chú, ta chỉ là quên niệm nó mà thôi.

- Chẳng khác gì cả !

Xem ra đoạn lúc nãy chỉ là do cô bé cao hứng mà thôi.

Em giỡn mặt anh hả.

Mặc dù lúc đó tôi có nói cái gì mà hoài niệm, nhưng thực ra thì lúc nghe câu thần chú đó, tôi đã cảm thấy rất hứng phấn.

- Thưa ngài.

- Ừ.

Nghe Shinobu gọi, tôi tới đứng bên cạnh cô bé --- Sau đó, giống như khi tới đây, tôi nắm lấy tay Shinobu.

Ngón tay đan vào nhau.

- Anh muốn xác nhận trước một điều. Sau khi chúng ta nhảy ra khỏi cái Gate này, phía trước sẽ là cầu thang đúng không ?

- Ừm. Cầu thang mười một năm sau.

- Vậy sao...

Đã vậy thì tôi phải chuẩn bị tiếp đất mới được... Nếu có thể thì triệt tiêu lực luôn cũng được... Không, có lẽ tốt hơn hết tôi vẫn nên quay lưng lại nhảy.

- Không, ta không khuyến khích ngài làm vậy. Việc tưởng tượng trong đầu mình đang đi tới một thời đại là rất quan trọng. Vì vậy, nếu ngài quay lưng lại nhảy, rất có thể chúng ta sẽ mắc kẹt vĩnh viễn trong khe hở thời gian và không gian.

- Nếu vậy thì em phải hết sức ngăn cản anh chứ sao lại còn không khuyến khích hả !

- Không không, dù sao chúng ta cũng là ma cà rồng, lo gì vấn đề sống chết chứ.

- Tấm lòng em thật là rộng lượng !

Bởi vì cứu người thiếu nữ đi lạc mà phải trả giá bằng việc lạc trong không gian kì dị, kết cục này quá khủng khiếp rồi ! Lại còn cái hình phạt đáng sợ bởi vì là ma cà rồng nên muốn chết cũng không được chết nữa chứ !

- Hiểu rồi, chúng ta sẽ nhảy xoay mặt về phía trước... Chậc, cái cơ thể này bị bà chị Kagenui dần nhừ tử mà vẫn không chết được thì chắc cũng chẳng thể chết vì ngã cầu thang đâu.

Thế là, rốt cuộc thì tôi và Shinobu lại nhảy vào bức tường đen kịt theo cách chúng tôi đã làm khi tới đây --- Quay trở về thời đại thân thuộc của chúng tôi.

Chúng tôi hoàn toàn không biết điều gì đang đợi mình ở phía trước.

Nói đúng hơn thì tôi chẳng muốn suy nghĩ tới việc thế giới tương lai đã thay đổi như thế nào bởi vì tôi đã giúp Hachikuji.

Chậc, để tôi nói kết cục cho các bạn biết trước vậy, khi tôi và Shinobu du hành thời gian về thế giới mười một năm sau ---

Thế giới đã bị hủy diệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện