Tối nay, tôi đã định học theo phong cách Oshino và ngủ qua đêm ở cái trường học thêm bỏ hoang đó, nhưng mà dự định đó có một lỗ hổng lớn.

Không, nghĩ kĩ lại thì nó cũng rất rõ ràng thôi.

Vào mười một năm trước --- Cái trường học thêm bỏ hoang đó vẫn chưa bỏ hoang, nói đúng hơn là cái trường học thêm đó, tên chính thức là trường học thêm Eikou thì phải, vẫn chưa tồn tại.

Khi chúng tôi đến đó nhìn thử, thì ở đó chỉ là một bãi đất hoang với đầy những lùm cây.

Lùm cây ư !

- Không xong rồi... Nếu chúng ta ngủ trong đám lùm cây này thì không biết sẽ có bao nhiêu côn trùng bò lên làm thịt chúng ta nữa... À không, không cẩn thận thì có khi còn gặp nguy cơ bị chó hoang tấn công ấy chứ.

- Không, đã ở đây không có nhà cửa gì thì ngài phải từ bỏ ý định ở lại chứ.

"Sao những lúc thế này ngài lại cố chấp thế hả", Shinobu châm chọc.

Một câu châm chọc rất hay.

- Dù vậy thì cảm giác này cũng thật kì lạ... Cách dùng từ này có thể không đúng lắm, nhưng mà anh sẽ không cảm thấy thế nào nếu chỉ là chứng kiến tòa kiến trúc thân thuộc, vẫn luôn có mặt ở đó trở thành một tòa nhà mới được xây dựng, nhưng đằng này nó vẫn chưa được xây dựng...

Nói cách khác, ở vào một lúc nào đó, ở một thời điểm không xa nào đó, một tòa nhà bốn tầng sẽ được xây dựng, sau đó trở thành nơi học tập của một lượng lớn trẻ em, để rồi cuối cùng đóng cửa vì kinh doanh khó khăn --- Vận mệnh của nó đã được định trước.

Mặc dù nếu chỉ nhìn vào những lùm cây này, người ta sẽ không thể dự đoán được một tương lai như vậy.

- Có lẽ ngay cả việc nó đóng cửa cũng là vận mệnh rồi ? Theo một cách nào đó...

- Bất kì vật gì hay người nào cũng có quá khứ, cũng có thời xa xưa. Chính vì thế nên mới có hiện tại, và tiếp tục tới tương lai. Không phải vậy sao ? Là ta hay là ngài thì cũng chẳng thể thay đổi được điều đó.

- Nào, vậy giờ phải làm sao đây ? Em cũng biết anh rất là delicate (nhạy cảm) đó, nếu anh ngủ ở nơi mà anh không quen biết thì anh sẽ khó mà ngủ được. Đúng hơn thì chỉ cần thay đổi gối là anh cũng đã không ngủ được rồi.

- Cơ bản thì ngay từ đầu cũng đã làm gì có gối.

- Không, mục tiêu của anh là gối đầu lên đùi của em.

- Chậc, nếu đó là điều ngài mong muốn thì ta cũng sẽ không từ chối...

Cô bé sẽ không từ chối.

Bé gái này thật chẳng biết nói đùa gì cả.

- Với lại, có ai nhạy cảm mà lại cân nhắc tới việc đi ngủ trong bụi cây chứ hả.

- Nói cũng có lý.

- Vậy thì không phải là delicate nữa, là delete key mới đúng.

- Nghe chẳng hay ho gì cả.

Tạm thời không nói chuyện này nữa.

Nơi này, đã không còn là cái nơi mà tôi từng biết.

Nó vẫn chưa là cái nơi mà tôi từng biết.

Nói vậy mới đúng.

- Thôi được rồi. Cùng lắm thì chúng ta thức thâu đêm là xong. Nếu nói có buồn ngủ hay không thì anh cũng chẳng cảm thấy buồn ngủ lắm.

Đây là nhờ thể chất ma cà rồng.

Hiện tại, bởi vì đồng hồ sinh học của tôi đang ở chế độ Normal, mà thực ra thì nói nó đang ở chế độ Easy sẽ đúng hơn, thuộc tính ma cà rồng trong tôi cực kì mỏng manh.

Chính vì vậy, nếu dựa trên mặt cơ thể, thì tôi bây giờ có thể xem là một người bình thường. Tuy nhiên, những trị số như "năng lực hồi phục" và "năng lực tự chữa trị" trong cơ thể tôi vẫn được duy trì ở một giá trị nhất định.

Nói như vậy có nghĩa là trên thực tế, giấc ngủ với mục đích "nghỉ ngơi và hồi phục" không quá cần thiết đối với tôi --- Việc tôi tiến bộ thần tốc trong việc học ôn cho kì tốt nghiệp không thể phủ nhận là có một phần công lao to lớn nhờ sự hun đúc của Hanekawa và Senjougahara. Tuy nhiên, việc đơn giản mà chuyển thời gian ngủ ở một mức độ nào đó sang thời gian học cũng đóng một vai trò không nhỏ ở đây.

Nói theo cách này thì có vẻ giống như tôi đang xài đô-ping, mặc dù tôi cảm thấy có chút không công bằng với các bạn thí sinh khác, nhưng mà việc này dù sao cũng kèm theo nguy cơ tương ứng, cho nên tạm thời tôi sẽ để nó sang một bên.

- Mặc dù ban đầu định ngày mai dậy sớm, nhưng mà giờ chắc chúng ta đi xác nhận vị trí ngay trong đêm thôi.

- Tới nhà Hachikuji sao ?

- Thì chúng ta cũng đâu còn nơi nào để đi nữa đâu.

- Chậc, ta nghĩ là ngài định đi xác nhận vị trí của Mister Donut chứ.

- Sao em lại tưởng tượng một điều có lợi cho bản thân ở đây hả...

Với lại, cũng khó mà nói được.

Ngay cả trường học thêm ở thời đại này cũng không có bóng dáng gì rồi, không biết cái tiệm MisDo đó đã được xây dựng chưa nhỉ...

- À mà em không ngủ hả ?

- Ban đêm là thời gian của ta mà.

- Đúng là thế. Nhưng mà nếu vậy thì sáng mai em có thấy buồn ngủ không đấy ?

- À đúng. Chà, nhưng mà giấc ngủ dù sao cũng chỉ là một thứ sở thích tương đối mạnh của ta mà thôi. Ta mà cố gắng thì sẽ vẫn thức được.

- Vậy sao...

Cái đoạn "cố gắng" đó nghe khá là mơ hồ.

Bởi vì Shinobu là người tùy hứng nhất mà tôi từng biết, tôi rất nghi ngờ liệu cô bé có biết cái từ "cố gắng" nó thực sự mang ý nghĩa gì hay không.

Nhưng nếu cô bé có thể thức được thì tôi sẽ đỡ việc hơn rất nhiều...

- Dù sao thì trong trường hợp của ta, ta vẫn có thể chui vào trong cái bóng của ngài đánh một giấc. Cho nên nếu ngài muốn, đêm nay ta sẽ đi ngủ và hoạt động vào sáng mai.

- ...

Làm sao mà tôi cứ có cảm giác cô bé đang rất hăng hái nhỉ.

Mặc dù tôi không thể đọc được tâm tình của cô bé.

- Gì chứ. Ta làm gì có tâm tình gì chứ.

Shinobu đột nhiên nở nụ cười.

Một nụ cười mà nhìn thế nào cũng ra ý đồ xấu.

- Chỉ là khi thấy chỉ có mỗi hai chúng ta thế này, chẳng hiểu sao ta lại nhớ tới kì nghỉ xuân, thế là tự dưng cảm thấy cao hứng thôi.

- Vậy sao...

Chà, cũng đúng.

Từ khi cô bé bị phong ấn vào trong cái bóng của tôi, tôi và Shinobu đã cùng trải qua một thời gian khá dài, dù vậy, hiếm khi chúng tôi được ở riêng một mình --- Loại tâm tình chỉ có riêng hai người thế này cũng khiến tôi cảm thấy rất hoài niệm.

Lúc giao tiếp với Senjougahara và Hanekawa thì không nói làm gì, nhưng mà khi ở trường thì bên cạnh tôi là các học sinh khác, khi về nhà thì lại có hai đứa em gái và cha mẹ.

Cho dù tôi là một người không giỏi giao tiếp xã hội đến đâu đi nữa --- Thì cũng không có nhiều dịp mà chúng tôi thực sự được ở riêng một mình.

Chỉ riêng hai chúng tôi.

Ra thế.

Kì nghỉ xuân sao ?

Mặc dù tôi thường hay ví von hai tuần lễ nghỉ xuân vất vả mà tôi đã phải chịu đựng là giống như địa ngục --- Nhưng mà ở trong địa ngục đó, không phải chỉ có mỗi đau khổ.

Đúng thế.

Đối với tôi mà nói, mỗi lần nhớ tới kì nghỉ đó, trong nội tâm tôi lại tràn đầy cay đắng và hối hận --- Nguyên nhân chính của điều này là mặc dù khi đó rõ ràng là địa ngục.

Mặc dù rõ ràng là như vậy --- Thế nhưng mà ở đó vẫn có những kỉ niệm vui vẻ.

Vẫn có những kỉ niệm vui vẻ trộn lẫn trong đó.

Bất hạnh không thể đảo ngược thành hạnh phúc.

Thế nhưng mà, trong bất hạnh --- Hạnh phúc không phải là không thể tồn tại.

Không phải tồn tại theo kiểu hai mặt của một vấn đề, mà là như hai vấn đề riêng biệt.

- Shinobu.

- Sao ?

- Chúng ta hôn môi nhé.

- Nhé cái đầu ngài ấy !? Sao ngài lại dụ dỗ ta như thể ta là một nữ sinh lớp 9 hả !?

Shinobu trừng mắt nhìn tôi.

Bằng cặp mắt màu vàng kim.

- Gì nữa. Không phải từ nãy tới giờ em toàn dụ dỗ anh à ?

- Đó là ta đùa thôi ! Ngài biết rõ là nếu ta làm việc đó rồi bị lộ, ta sẽ bị con nhóc tsundere hoặc một con nào đó giết đấy !? Có lẽ ngài đã quên, nhưng mà về cơ bản thì bây giờ ta chỉ là một bé gái mà thôi !?

- Chậc, nhưng mà không phải em đã chiến thắng Hanekawa Black sao ?

- Đó là vì đối thủ là "quái dị".

- Ừm.

Loại cân bằng sức mạnh này thật khó hiểu.

Yếu hơn loài người nhưng mạnh hơn "quái dị" ?

Nghe giống như đang chơi oẳn tù tì.

Nhưng mà việc này cũng tương tự với loài người.

- Vậy sao. Chúng ta sẽ không hôn môi sao ?

- Không.

"Muốn làm thì cũng phải đợi một trăm năm sau", Shinobu nói thêm.

Thật kiên nhẫn.

Lời mời này thật kinh khủng --- Đúng là há miệng chờ sung.

- Anh chẳng hiểu được tiêu chuẩn của em là sao nữa... Là vì xấu hổ nên không được hả ? Nếu đúng thế thì ý anh lúc nãy không phải là làm chuyện gì không trong sáng, chỉ là hôn kiểu Mĩ thôi mà.

- Ai biết đấy.

"Với lại nói 'hôn môi' cũng không hề mang ý nghĩa không trong sáng nào cả", Shinobu ngoài ý muốn nói ra một câu ngây thơ như vậy.

Hừm.

Chắc chỉ là động tác giả mà thôi.

- Được rồi, vậy thì đi thôi. Nếu có thể tìm được chỗ ngủ ở gần nhà Hachikuji thì không còn gì bằng.

- Đúng thế.

- Trong tình huống xấu nhất chúng ta có thể thương lượng với nhà Hachikuji và xin ở nhờ một đêm.

- Ngay cả ta cũng hiểu là điều đó là không thể nào xảy ra.

Thế là chúng tôi nhằm hướng nhà Hachikuji mà đi.

Dựa theo tấm bản đồ mà bà cô cảnh sát vẽ cho --- Không hề băn khoăn.

Không hề lạc đường như vào ngày của mẹ mười một năm sau.

Ngày của mẹ --- Ngày tôi gặp Hachikuji lần đầu tiên.

Nếu như lần này phép thử của tôi thành công, "ngày đó" sẽ không xuất hiện.

Tôi không biết sự kiện đó sẽ được sửa chữa như thế nào, cuối cùng mọi việc sẽ được liên kết lại như thế nào... Nhưng mà tôi và Hachikuji sẽ không gặp nhau, tôi và Hachikuji sẽ không trở thành bạn, toàn bộ những gì tồn tại giữa hai chúng tôi sẽ biến mất.

Đáng lẽ phải nên như vậy.

Điều đó nên xảy ra.

Bởi vì ngay từ đầu thì cái được gọi là "quái dị" vốn đã "không hề tồn tại" --- Bởi vì nó tồn tại nên nó mới là "quái dị".

- Này, Shinobu. Anh xác nhận lại một việc được chứ ? Về chuyện lúc nãy mà chúng ta nói. Giả sử như anh thành công giúp được Hachikuji, vậy thì sau đó anh có đột nhiên quên mất mọi chuyện về Hachikuji không ?

- Ai biết được.

- Ai biết ư... Em nói nghe thật vô trách nhiệm.

- Ta vốn chẳng có trách nhiệm gì cả.

Shinobu một cách khẳng định.

Làm sao nó dám nói như thế chứ, cái con nhóc này.

- Đừng có cái gì cũng hỏi ta. Đây cũng là lần đầu tiên ta trải nghiệm cú trượt thời gian mà.

- Cú trượt thời gian...

Đúng là một cách nói vừa lạ vừa mới.

Mà nói đúng ra thì cách nói này khá cổ rồi.

- Chậc, nhưng mà nghĩ kĩ lại thì ta cho rằng sẽ cực kì không tự nhiên nếu ngài nhớ được một thiếu nữ mà ngài chưa từng gặp gỡ.

- Không, cho dù em đã tuyên bố rõ ràng là nghịch lý thời gian sẽ không xảy ra, nhưng mà nếu là vậy thì mọi chuyện sẽ như thế nào ? Nếu như anh không có kí ức về Hachikuji, vậy thì anh cũng chẳng thể nào nảy ra ý tưởng giúp cô bé được --- Nói cách khác, Hachikuji sẽ không được giúp đỡ.

Mặc dù lý luận của tôi đang dần dần trở thành một vòng lặp khó hiểu, nhưng mà tôi có cảm giác thực tế mọi việc sẽ diễn ra y như vậy --- Nếu đúng là thế, vậy thì không phải những điều tôi đang làm chỉ là dã tràng xe cát thôi sao ?

- Nếu như nghịch lý thời gian cho dù thế nào đi nữa cũng sẽ không phát sinh, vậy thì có lẽ chúng ta nên nhìn nhận một sự thật là bất kể tất cả những nỗ lực của ngài từ trước tới giờ --- bất kể những nỗ lực đó có là phí công vô ích hay không, ngài cũng sẽ không thể giúp được con nhóc đi lạc đó.

Shinobu vừa ôm lấy cổ của tôi vừa nói (tôi đã không nói điều này, nhưng mà tôi vẫn đang ôm lấy Shinobu theo kiểu gấu Kaola ôm con từ nãy tới giờ. Xem ra cô bé khá thích tư thế này).

- Ta định im lặng vì không muốn làm ngài mất hứng, nhưng mà chúng ta nên cân nhắc là một khi vận mệnh đã sử dụng sức mạnh cưỡng chế của nó, mọi việc sẽ đi theo chiều hướng như vậy --- Bởi vì con nhóc đi lạc ở thời đại này không phải "quái dị" mà vẫn chỉ là một con người, nó không nằm ngoài biên giới của vận mệnh. Cho dù ngài muốn giúp nó đến thế nào đi nữa, cho dù ngài có muốn đưa nó tới nhà mẹ nó đi chăng nữa, rồi cũng sẽ có một điều gì đó xảy ra, và ngăn cản ngài thành công.

- Vậy sao.

- Hửm ? Ngài sao thế ?

- Không, anh chỉ đang quyết tâm mà thôi --- Chậc, nói tóm lại thì nếu cho dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ thành như vậy.

Tôi nói.

- Vậy thì chúng ta chỉ cần làm cho nghịch lý thời gian xảy ra là được.

Nếu như chúng tôi đã chẳng thể thay đổi nhân vật hoặc sự việc.

Vậy thì hãy để chúng tôi thay đổi vận mệnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện