Kết thúc của kết cục của sự kiện lần này.
Ngày hôm sau, khác với lúc bình thường, hai con em gái của tôi, Karen và Tsukihi, được tôi đánh thức.
Hai đứa nó đang ngủ ở tầng trên của chiếc giường tầng, ở trần ôm nhau ngủ.
Có loại quang cảnh này hết cả hồn này là vì hình như có một truyền thuyết dân gian rằng hơi ấm của da người sẽ chữa khỏi cảm mạo.
Bọn mày cũng quá thân thiệt đi.
Tuy nhiên, 'quái dị' là 'quái dị', truyền thuyết dân gian là truyền thuyết dân gian, mượn lời của Shinobu, lời nguyền là lời nguyền---kết quả, giống như Kaiki đã nói, không cần tới ba ngày, sáng nay thể trạng của Karen đã hồi phục.
Phải nói là quá khỏe mạnh.
Bởi vì luôn luôn khỏe mạnh, cho nên đối với Karen, việc trạng thái cơ thể không tốt là một việc khiến con bé gặp rất nhiều áp lực.
"Hắt xì---!"
Thỉnh thoảng hét lên một cách không có ý nghĩa như vậy.
Chính vì vậy anh mới nói mày theo học loại đạo tràng nào thế hả.
Lần tới phải đến tham quan mới được.
Nhắc mới nhớ, việc Karen đang bị bệnh mà vẫn lén ra ngoài lần này khiến Tsukihi cực kì giận dữ (không phải giận chuyện lén ra ngoài, mà là việc không nói gì với con bé lén ra ngoài), rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà tôi mới được chứng kiến quang cảnh Bách Hợp Tỉ Muội này.[1]
Chà.
Có lẽ hai đứa nó cũng đánh lộn một cách đúng đắn.
Sau khi ăn bữa sáng, tiễn ba mẹ đi làm xong, tôi gọi Karen và Tsukihi đến phòng của mình, sau đó giải thích sơ qua mọi chuyện.
Kaiki đã không còn ở lại thị trấn này nữa.
Vì thế, cũng sẽ không còn người bị hại nữa.
Hai điều đó.
Đối với những việc liên quan tới 'quái dị', tôi đều phải chịu khá nhiều rắc rối, nhưng mà lần này rốt cuộc cũng yên ổn.
Đối với tổn thương mà Karen nhận được, có thể dùng hiệu quả của thuốc an thần và thôi miên tức thời giải thích đầy đủ, cho nên thời điểm này cũng không cần thiết phải nói về việc của Shinobu, như vậy sẽ rất rắc rối.
Nói một cách gián tiếp thì, Shinobu vừa bị Karen dần cho một trận nhừ tử.
Bây giờ mà giới thiệu cho hai người gặp mặt cũng là cực kì không hợp lúc.
Chỉ là, tôi chắc chắn mình sẽ phải giới thiệu hai người trong một khoảng thời gian không xa.
Tôi tin chắc điều đó một cách khó hiểu như vậy.
Tôi chắc chắn không thể---giữ bí mật đối với hai con nhóc này.
Ngày ba mươi mốt tháng Bảy, thứ Hai---bởi vì là ngày lẻ, cho nên giáo viên dạy kèm hôm nay của tôi là Hanekawa.
Bởi vì việc hủy bỏ vào phút chót vào hôm kia, cho nên Hanekawa đã nói là sẽ bồi thường gì đó, thật đáng mong đợi---nhưng mà nói theo một cách nào đó cũng thật đáng sợ.
Nhắc mới nhớ, hôm này tôi phải lấy lại xe đạp từ Hanekawa, vừa nghĩ như vậy tôi vừa chuẩn bị đi thư viện.
"Anh hai, em ra ngoài một chút đây."
"Anh hai, em ra ngoài lâu lâu nhé."
Nói xong, Karen và Tsukihi xuyên qua từ bên người tôi.
Karen mặc đồ thể dục ở trường, Tsukihi mặc đồng phục đi học.
"Hai đứa mày đi đâu đấy, Bách Hợp Tỉ Muội."
"Cho dù kẻ lừa đảo đã biến mất, 'lời nguyền' cũng không thể biến mất ngay lập tức được---đúng không? Những mối quan hệ bị ác hóa cũng không thể hồi phục được---đúng không? Mặc dù từ bây giờ sẽ không xuất hiện thêm nạn nhân, nhưng mà bọn em vẫn phải cứu giúp những cô bé bị hại---đúng không?"
Karen vừa mặc giày, vừa nói.
Tsukihi thì đã chạy ra ngoài từ trước.
"Chuyện này sao. Mặc dù hắn đã nói bởi vì mất đi điện thoại nên không thể quan tâm tới những người bị hại---nhưng mà anh nghĩ ngay từ đầu hắn cũng không định làm vậy."
"Ừm. Chính vì vậy, việc xử lý về sau là việc của bọn em."
Tsukihi tuyên bố, cười một cách sảng khoái.
Những lời đó không có chút gì chần chừ cả.
"...Chơi trò giả làm đồng minh của chính nghĩa cũng một vừa hai phải thôi đấy."
Tôi nói một câu bình thường vẫn nói,
"Đây không phải trò chơi, bọn em là đồng minh của chính nghĩa đó, anh hai."
"Không phải đồng minh của chính nghĩa mà chính là bản thân chính nghĩa đó, anh hai."
Vậy bọn em đi đây.
Cùng với những lời chẳng chịu rút kinh nghiệm đó---niềm tự hào của tôi.
Hai đứa em gái khiến tôi kiêu hãnh.
Hai con nhóc cho dù là 'giả' nhưng lại tiến gần với 'thật' hơn bất kì cái gì.
Liệt Hỏa Tỉ Muội với khí thế như lửa tán ra từ pháo hoa, đã xuất kích.
Ghi chú
Bách hợp là yuri.
Ngày hôm sau, khác với lúc bình thường, hai con em gái của tôi, Karen và Tsukihi, được tôi đánh thức.
Hai đứa nó đang ngủ ở tầng trên của chiếc giường tầng, ở trần ôm nhau ngủ.
Có loại quang cảnh này hết cả hồn này là vì hình như có một truyền thuyết dân gian rằng hơi ấm của da người sẽ chữa khỏi cảm mạo.
Bọn mày cũng quá thân thiệt đi.
Tuy nhiên, 'quái dị' là 'quái dị', truyền thuyết dân gian là truyền thuyết dân gian, mượn lời của Shinobu, lời nguyền là lời nguyền---kết quả, giống như Kaiki đã nói, không cần tới ba ngày, sáng nay thể trạng của Karen đã hồi phục.
Phải nói là quá khỏe mạnh.
Bởi vì luôn luôn khỏe mạnh, cho nên đối với Karen, việc trạng thái cơ thể không tốt là một việc khiến con bé gặp rất nhiều áp lực.
"Hắt xì---!"
Thỉnh thoảng hét lên một cách không có ý nghĩa như vậy.
Chính vì vậy anh mới nói mày theo học loại đạo tràng nào thế hả.
Lần tới phải đến tham quan mới được.
Nhắc mới nhớ, việc Karen đang bị bệnh mà vẫn lén ra ngoài lần này khiến Tsukihi cực kì giận dữ (không phải giận chuyện lén ra ngoài, mà là việc không nói gì với con bé lén ra ngoài), rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra mà tôi mới được chứng kiến quang cảnh Bách Hợp Tỉ Muội này.[1]
Chà.
Có lẽ hai đứa nó cũng đánh lộn một cách đúng đắn.
Sau khi ăn bữa sáng, tiễn ba mẹ đi làm xong, tôi gọi Karen và Tsukihi đến phòng của mình, sau đó giải thích sơ qua mọi chuyện.
Kaiki đã không còn ở lại thị trấn này nữa.
Vì thế, cũng sẽ không còn người bị hại nữa.
Hai điều đó.
Đối với những việc liên quan tới 'quái dị', tôi đều phải chịu khá nhiều rắc rối, nhưng mà lần này rốt cuộc cũng yên ổn.
Đối với tổn thương mà Karen nhận được, có thể dùng hiệu quả của thuốc an thần và thôi miên tức thời giải thích đầy đủ, cho nên thời điểm này cũng không cần thiết phải nói về việc của Shinobu, như vậy sẽ rất rắc rối.
Nói một cách gián tiếp thì, Shinobu vừa bị Karen dần cho một trận nhừ tử.
Bây giờ mà giới thiệu cho hai người gặp mặt cũng là cực kì không hợp lúc.
Chỉ là, tôi chắc chắn mình sẽ phải giới thiệu hai người trong một khoảng thời gian không xa.
Tôi tin chắc điều đó một cách khó hiểu như vậy.
Tôi chắc chắn không thể---giữ bí mật đối với hai con nhóc này.
Ngày ba mươi mốt tháng Bảy, thứ Hai---bởi vì là ngày lẻ, cho nên giáo viên dạy kèm hôm nay của tôi là Hanekawa.
Bởi vì việc hủy bỏ vào phút chót vào hôm kia, cho nên Hanekawa đã nói là sẽ bồi thường gì đó, thật đáng mong đợi---nhưng mà nói theo một cách nào đó cũng thật đáng sợ.
Nhắc mới nhớ, hôm này tôi phải lấy lại xe đạp từ Hanekawa, vừa nghĩ như vậy tôi vừa chuẩn bị đi thư viện.
"Anh hai, em ra ngoài một chút đây."
"Anh hai, em ra ngoài lâu lâu nhé."
Nói xong, Karen và Tsukihi xuyên qua từ bên người tôi.
Karen mặc đồ thể dục ở trường, Tsukihi mặc đồng phục đi học.
"Hai đứa mày đi đâu đấy, Bách Hợp Tỉ Muội."
"Cho dù kẻ lừa đảo đã biến mất, 'lời nguyền' cũng không thể biến mất ngay lập tức được---đúng không? Những mối quan hệ bị ác hóa cũng không thể hồi phục được---đúng không? Mặc dù từ bây giờ sẽ không xuất hiện thêm nạn nhân, nhưng mà bọn em vẫn phải cứu giúp những cô bé bị hại---đúng không?"
Karen vừa mặc giày, vừa nói.
Tsukihi thì đã chạy ra ngoài từ trước.
"Chuyện này sao. Mặc dù hắn đã nói bởi vì mất đi điện thoại nên không thể quan tâm tới những người bị hại---nhưng mà anh nghĩ ngay từ đầu hắn cũng không định làm vậy."
"Ừm. Chính vì vậy, việc xử lý về sau là việc của bọn em."
Tsukihi tuyên bố, cười một cách sảng khoái.
Những lời đó không có chút gì chần chừ cả.
"...Chơi trò giả làm đồng minh của chính nghĩa cũng một vừa hai phải thôi đấy."
Tôi nói một câu bình thường vẫn nói,
"Đây không phải trò chơi, bọn em là đồng minh của chính nghĩa đó, anh hai."
"Không phải đồng minh của chính nghĩa mà chính là bản thân chính nghĩa đó, anh hai."
Vậy bọn em đi đây.
Cùng với những lời chẳng chịu rút kinh nghiệm đó---niềm tự hào của tôi.
Hai đứa em gái khiến tôi kiêu hãnh.
Hai con nhóc cho dù là 'giả' nhưng lại tiến gần với 'thật' hơn bất kì cái gì.
Liệt Hỏa Tỉ Muội với khí thế như lửa tán ra từ pháo hoa, đã xuất kích.
Ghi chú
Bách hợp là yuri.
Danh sách chương