Trời sáng sớm, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua những tán cây ven đường, rải xuống mặt đường những vệt sáng loang lổ. Chiếc SUV màu đen lăn bánh chậm rãi trên con phố nhỏ, động cơ rì rầm hòa vào tiếng xì xào của dòng người bắt đầu nhộn nhịp. Bên trong xe, không khí căng thẳng thường lệ đã dịu đi đôi phần.

Tống Hạo, với ánh mắt sắc lạnh nhưng không kém phần cảnh giác, ngồi ghế lái. Bên cạnh anh, Thanh Vân tựa lưng vào ghế, ánh mắt tập trung quan sát thông tin ở trên máy tính bảng.

Ở băng ghế sau, Trần An đang lơ đễnh xoay xoay hai thanh năng lượng NutriBlock trên tay. Hắn thở dài, ánh mắt thoáng chút chán chường.

Gần đây, công việc chất chồng khiến hắn phải liên tục sử dụng những thanh năng lượng và nước dinh dưỡng để tiết kiệm thời gian, nhưng hôm nay, lịch trình có phần nhẹ nhàng hơn.

"Hai anh chị có biết cửa hàng bán đồ ăn sáng ngon nào quanh khu vực này không?" Trần An lên tiếng, giọng nói trầm ấm nhưng pha chút mệt mỏi.

"Em muốn đổi khẩu vị chút."

Tống Hạo liếc nhìn gương chiếu hậu, ánh mắt lóe lên một tia ngạc nhiên nhưng nhanh chóng gật đầu.

"Có một quán ăn đường phố khá nổi tiếng ở gần đây. Không sang trọng nhưng đồ ăn rất ngon."

Thanh Vân mỉm cười nhẹ.

"Nghe nói quán đó buổi sáng lúc nào cũng đông kín khách, có khi phải đứng đợi lâu đấy."

Trần An nhún vai.

"Không sao, đổi gió chút cũng tốt."



Quán ăn nhỏ nằm khuất trong một con hẻm, nhưng mùi thơm từ những bếp than hồng đã lan tỏa khắp nơi, hòa vào không khí se lạnh của buổi sáng.

Trong không gian chật kín người, tiếng dao thớt lách cách, tiếng chảo dầu xèo xèo, tiếng muỗng đũa va chạm nhau tạo thành một bản giao hưởng náo nhiệt của đời sống thường nhật.

Hương nước lèo nóng hổi len lỏi khắp nơi, quyện cùng làn khói bốc lên từ những bát phở nghi ngút.

Khi Trần An cùng hai người hộ tống bước vào, họ lập tức cảm nhận được sự đông đúc và náo nhiệt của quán.

Mọi người ngồi chen chúc nhau, không gian chật hẹp khiến ai nấy đều phải ghép bàn để có chỗ. Giữa khung cảnh đời thường ấy, bỗng có một nhóm khách lạ thu hút sự chú ý của tất cả.

Họ đứng ngay phía trước Trần An, dẫn đầu là một cô gái trẻ với mái tóc vàng óng ánh nổi bật dưới ánh sáng lờ mờ của quán.

Cô khoác trên mình chiếc váy xanh thanh lịch, đơn giản nhưng không kém phần trang nhã. Đi bên cạnh cô là một người thư ký cùng hai vệ sĩ mặc vest đen, dáng vẻ nghiêm nghị như thể sẵn sàng bảo vệ cô khỏi bất kỳ tình huống nào.

Không khí trong quán khựng lại trong giây lát khi nhóm người này tiến đến quầy gọi món. Không phải ai cũng quen với việc thấy một tiểu thư phương Tây giữa một quán ăn bình dân thế này.

Thư ký của Victoria bước lên trước, giọng cẩn trọng gọi món.

"One bowl of pho, please?"

Ông chủ quán, một người đàn ông trung niên với làn da sạm nắng và chiếc tạp dề cũ sờn, đang bưng tô phở nóng hổi cho khách. Nghe thấy tiếng Anh, ông nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ không kiên nhẫn.

"Hả? Nói cái gì?" Ông lầm bầm, mắt đảo quanh tìm người giúp đỡ.

"Thằng Thạch đâu, ra đây phiên dịch coi bọn Tây này đang nói cái gì!"

Câu quát lớn của ông chủ khiến cả quán khẽ xôn xao. Một vài thực khách tò mò nhìn sang, có người lén bàn tán, có người chỉ khẽ cười.

Thư ký của cô gái thoáng lúng túng, trong khi một trong hai vệ sĩ cau mày, định lên tiếng phản ứng. Nhưng Victoria khẽ giơ tay, ra hiệu giữ bình tĩnh. Cô không muốn làm lớn chuyện chỉ vì một hiểu lầm nhỏ.

Trần An đứng phía sau, quan sát toàn bộ tình huống. Hắn khẽ thở dài, không muốn mất thêm thời gian nên bèn tiến lên trước hỗ trợ.

"Ông chủ, họ chỉ gọi một tô phở thôi. Ba người kia không ăn, chỉ đi cùng."

Ông chủ quán liếc mắt nhìn nhóm người phương Tây, vẻ mặt vẫn còn khó chịu.

"Đi đông vậy mà gọi có một tô, chiếm chỗ hết của người ta. Quán này không phải chỗ để mấy người ngồi chơi đâu!"

Trần An quay sang Victoria, ánh mắt bình thản nhưng lịch sự giải thích.

"Nếu cô không phiền, có thể ghép bàn với chúng tôi. Ở đây không gian chật, ghép chung sẽ tiện hơn. Cũng bớt gây khó dễ cho chủ quán."

Victoria thoáng ngập ngừng. Cô nhìn người đàn ông châu Á trước mặt, hắn có vẻ điềm tĩnh, không tỏ ra hiếu kỳ hay khó chịu như những người khác trong quán. Đôi mắt hắn sâu thẳm và bình thản, như thể đã đoán trước mọi chuyện từ lâu.

Có gì đó... rất lạ.

Một cảm giác mơ hồ thoáng qua. Không phải sự xa lạ, mà là một điều gì đó thân thuộc đến kỳ lạ. Cô đã từng gặp hắn trước đây? Không thể nào. Nhưng cảm giác này rõ ràng không phải là ngẫu nhiên.

Sau một thoáng suy nghĩ, cô nhẹ gật đầu.

"Vâng, tôi đồng ý."

Hai vệ sĩ lập tức nhích lên một chút tính vào quán theo, nhưng Victoria giơ tay ngăn lại, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Không cần đâu. Ở đây là Việt Nam, an ninh rất tốt. Các anh có thể đợi ở ngoài."

"Nhưng, thưa tiểu thư..."Thư ký định phản đối, nhưng cô chỉ lắc đầu, giọng điềm tĩnh không cho phép phản kháng.

"Không sao đâu. Đừng quá nghiêm trọng."

Bất đắc dĩ, nhóm vệ sĩ và thư ký đành lui ra ngoài, đứng quan sát từ xa. Còn Victoria, cô cùng Trần An và hai người hộ tống của hắn bắt đầu gọi món.

Ông chủ quán liếc nhìn Trần An một lần nữa, lẩm bẩm nhưng cũng gật đầu.

"Thôi cũng được. Chậc, cái đám Tây lông này lúc nào cũng làm rối hết cả lên!”

Victoria nhìn sang Trần An lần nữa, đôi mắt xanh biếc khẽ nheo lại. Cảm giác quen thuộc ấy lại trỗi dậy. Không chỉ đơn thuần là “gặp người châu Á trông có nét giống nhau” mà có lẽ... có điều gì đó thực sự liên kết họ với nhau.

Cô không thể nhớ ra. Nhưng một linh cảm rõ ràng mách bảo cô rằng đây không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ.



Khi cả nhóm ngồi xuống, Victoria bắt đầu loay hoay với việc làm quen nơi này. Trần An lặng lẽ quan sát, ánh mắt thoáng chút thích thú nhưng không nói gì.

Tống Hạo và Thanh Vân thì vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc thường lệ, nhưng ánh mắt cũng lướt qua Victoria với chút tò mò.

Tô phở bốc khói vừa được nhân viên mang ra, hương thơm nồng đậm của nước dùng hòa quyện với mùi thịt bò chín tới khiến Victoria bất giác hít sâu một hơi.

Trước mặt cô, bát phở lớn đầy ắp với sợi bánh phở trắng mềm, những lát thịt bò thái mỏng còn hồng ở giữa, điểm thêm hành lá xắt nhỏ và rau mùi xanh mướt. Hơi nước bốc lên làm không khí quanh bàn ăn ấm hơn, mang theo mùi thơm của quế, hồi và gừng nướng.

Victoria cúi xuống, quan sát kỹ bát phở như thể đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật. Cô cầm đôi đũa gỗ lên, thử dùng nhưng có chút lóng ngóng.

Đũa trượt khỏi tay cô một cách vụng về, suýt nữa làm rơi xuống bàn.

Nhìn cảnh tượng đó, khóe môi Trần Ankhẽ nhếch lên. Hắn không cười, nhưng ánh mắt có phần cảm thấy thú vị. Hắn nhấc đôi đũa của mình lên một cách thuần thục, rồi nói với giọng điềm tĩnh.

"Nếu cô chưa quen dùng đũa, có thể dùng nĩa. Ở đây vẫn có sẵn."

Victoria thoáng ngừng lại, nhìn qua chiếc nĩa mà nhân viên quán vừa mang ra theo yêu cầu. Nhưng thay vì cầm lấy, cô lắc đầu, mỉm cười nhẹ nhàng.

"Không, tôi muốn thử dùng đũa. Đã nhập gia thì phải tùy tục chứ."

Nghe vậy, Trần An không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấc đôi đũa của mình lên, biểu diễn một cách chậm rãi. Ngón tay hắn di chuyển nhẹ nhàng, từng động tác một.

"Cầm như thế này. Đũa dưới giữ cố định, đũa trên mới là cái di chuyển. Đừng gồng tay quá, cứ thả lỏng."

Victoria chăm chú quan sát, ánh mắt dõi theo từng cử động của hắn. Cô thử làm theo, nhưng khi vừa kẹp được sợi bánh phở, chúng lại trượt ra khỏi đũa một cách vụng về. Cô mím môi, thử lại một lần nữa, vẫn vậy.

Nhìn cảnh đó, Trần An hơi nhướng mày, rồi không nói gì thêm. Hắn đặt đũa xuống, vươn tay về phía Victoria.

Bất ngờ cảm nhận được sự tiếp xúc trực tiếp, Victoria khẽ giật mình. Đầu ngón tay của Trần An chạm nhẹ vào tay cô, điều chỉnh lại tư thế cầm đũa.

Hắn không quá mạnh tay, nhưng cũng đủ chắc chắn để hướng dẫn cô một cách chính xác.

Trong khoảnh khắc đó, Victoria thoáng ngập ngừng. Đã lâu rồi cô không để ai chạm vào mình một cách tự nhiên như vậy, đặc biệt là một người đàn ông xa lạ.

Nhưng khi nhìn lên, cô chỉ thấy ánh mắt bình tĩnh của Trần An, không chút do dự, không chút ngại ngần.

Không có sự xâm phạm, không có sự trêu ghẹo.

Chỉ đơn thuần là một người đang giúp đỡ người khác.

Nhận ra điều đó, Victoria dần thả lỏng, gạt đi sự lúng túng ban đầu và tập trung vào việc học.

"Thử lại đi." Giọng Trần An trầm tĩnh, như thể hành động vừa rồi hoàn toàn không đáng để bận tâm.

Lần này, cô giữ đúng tư thế như hắn chỉ dẫn, chậm rãi gắp một sợi bánh phở. Khi nó nằm gọn trên đũa, Victoria khẽ reo lên khe khẽ, đôi mắt xanh ánh lên sự thích thú.

"Tôi làm được rồi!"

Trần An thu tay lại, khẽ gật đầu. "Giỏi lắm."

Victoria cười nhẹ, cảm giác như vừa chinh phục được một thử thách nhỏ nhưng đầy ý nghĩa.

Trần An tựa nhẹ vào ghế, chậm rãi nói.

"Không sao, cứ thử vài lần sẽ quen. Còn nếu không được, cô có thể làm theo cách của trẻ con Việt Nam, dùng đũa để xắn nhỏ thức ăn, rồi múc bằng thìa."

Victoria bật cười trước gợi ý đó nhưng vẫn kiên trì với đũa. Sau vài lần thử, cuối cùng cô cũng gắp được sợi bánh phở lên mà không làm rớt.

Cô đưa đũa lên miệng, nếm thử miếng đầu tiên. Ngay khi vị nước dùng đậm đà chạm vào đầu lưỡi, mắt cô mở to đầy ngạc nhiên.

"Món này thật sự…"Cô thốt lên khe khẽ.

"Rất tuyệt!"

Vị ngọt thanh từ nước dùng ninh xương hòa cùng mùi thơm đặc trưng của các loại gia vị.

Thịt bò mềm mại, thấm đẫm hương vị.

Sợi bánh phở dai vừa đủ, trơn tuột trong miệng một cách dễ chịu. Tất cả tạo nên một tổng thể hài hòa, sâu lắng mà cô chưa từng trải nghiệm trước đây.

Trần An nhìn phản ứng của Victoria, khóe môi cong lên một chút. Hắn không ngạc nhiên “đây là phở Việt Nam” một món ăn có thể chinh phục bất kỳ ai ngay từ lần đầu tiên nếm thử.

"Món này ngon đến mức tôi cảm thấy mình đã sống uổng phí suốt thời gian qua vì chưa từng thử nó." Victoria cười khẽ, ánh mắt lấp lánh.

Trần An nhướng mày, giọng nói bình thản nhưng đầy niềm tự hào.

"Phở không chỉ là một món ăn, mà là quốc túy của Việt Nam. Nó có lịch sử hàng trăm năm, bắt nguồn từ miền Bắc, rồi dần dần lan rộng khắp đất nước và ra thế giới."

Victoria chống cằm, chăm chú lắng nghe.

"Nước dùng phải được ninh từ xương bò ít nhất sáu tiếng để đạt được độ trong và vị ngọt tự nhiên. Gia vị thì không thể thiếu quế, hồi, thảo quả, gừng nướng.”

“Quan trọng nhất là “sự cân bằng” phở không được quá béo, không quá mặn, mà phải có một chút vị thanh tao, dễ chịu."

Cô gật gù, ánh mắt vẫn sáng rực. "Vậy nên hương vị của nó mới tinh tế đến vậy."

Trần An chỉ vào đĩa quẩy giòn bên cạnh. "Thử cho thêm cái này vào."

Victoria cầm một miếng quẩy, thả vào bát phở. Khi nó thấm đẫm nước dùng, cô gắp lên cắn thử.

Bên ngoài quẩy mềm ra khi ngấm nước dùng, nhưng bên trong vẫn giữ độ giòn, tạo ra một kết cấu đầy thú vị.

"Ngon quá! Vừa giòn vừa mềm, lại không át đi vị phở."

Trần An khẽ gật đầu, rồi chỉ vào lọ tỏi ngâm.

"Nếu thích vị chua cay, có thể cho thêm tỏi ngâm. Còn nếu muốn vị cay hơn thì vắt thêm chút sa tế."

Victoria tò mò thử một ít tỏi ngâm. Khi vị chua nhẹ hòa cùng vị ngọt của nước dùng, cô không kiềm chế được mà khẽ rùng mình vì thích thú.

"Tôi không nghĩ chỉ cần thêm một chút gia vị mà hương vị lại thay đổi nhiều đến vậy."

Trần An nhấp một ngụm nước dùng, rồi chỉ nhẹ vào bát của cô.

"Thức ăn Việt Nam luôn có sự cân bằng giữa các vị. Ngọt, mặn, chua, cay, tất cả đều có thể tùy chỉnh theo khẩu vị mỗi người."

“Đặc biệt mỗi vùng miền lại có một khẩu vị và cách nếm khác nhau. Nếu có dịp tôi nghĩ cô nên thử đi để trải nghiệm các món đặc sản.”

Victoria nhìn hắn, trong mắt có chút cảm phục.

Cô đã gặp rất nhiều người trên đời, từ chính trị gia, doanh nhân, nhà khoa học, đến những kẻ giàu có quyền lực. Nhưng Trần An lại khác.

Hắn không quan tâm đến việc cô là ai, không tò mò về vệ sĩ của cô, cũng không cố thể hiện gì cả. Hắn chỉ đơn giản là một người Việt Nam tự hào về văn hóa của mình, sẵn sàng chia sẻ niềm vui ẩm thực với bất cứ ai.

Cảm giác xa lạ ban đầu bỗng dưng tan biến.

Lần đầu tiên khi đến một quốc gia khác, Victoria không còn cảm thấy mình là một vị khách lạc lõng nữa. Thay vào đó, cô cảm nhận được sự hiếu khách và ấm áp từ con người nơi đây.

Và trong khoảnh khắc đó, bát phở trên bàn không còn là một món ăn đơn thuần.

Nó trở thành một phần của trải nghiệm, một cây cầu nối hai con người tưởng như chẳng có gì liên quan đến nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện