Cơ quan hành chính nhà nước, bộ xây dựng.
Trong căn phòng rộng lớn được bao phủ bởi sắc gỗ trầm ấm, ánh sáng từ đèn chùm pha lê phản chiếu lên mặt bàn kính, tạo ra những tia sáng sắc lạnh.
Quan Lâm Kiệt, bộ trưởng bộ xây dựng. Hắn ngả lưng vào chiếc ghế bọc da đen, đôi mắt thâm trầm như đang nghiền ngẫm một bí ẩn.
Ở đối diện, Quan Lâm Hạo em trai Lâm Kiệt. Hắn ngồi thẳng lưng, một tay đặt lên bàn, ngón tay gõ nhịp nhẹ, dáng vẻ đầy tự tin nhưng ẩn chứa sự tính toán.
Không ai lên tiếng ngay. Sự im lặng nặng nề kéo dài, như thể cả căn phòng đang chờ đợi một cơn bão sắp ập đến.
Cuối cùng, Quan Lâm Hạo cười khẽ, phá vỡ sự căng thẳng.
“Anh, gần đây có nhiều chuyên gia xây dựng nước ngoài đến Việt Nam, phải chăng có một dự án lớn sắp khởi động?”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt hắn sáng rực, như một con thú săn mồi đánh hơi thấy cơ hội.
Quan Lâm Kiệt nheo mắt. Một tia lạnh lẽo lướt qua đáy mắt ông.
“Chuyện này… em biết từ đâu?”
“Anh nghĩ em vô dụng thế sao?” Quan Lâm Hạo cười lớn, tựa lưng vào ghế.
“Dự án nào cũng cần nguyên vật liệu, tài chính. Nếu chúng ta chen được một chân vào, thì không chỉ kiếm bộn tiền, mà vị thế cũng nâng tầm.”
Hắn cúi người, giọng trầm thấp đầy dụ hoặc.
“Anh nghĩ xem, một dự án lớn thế này, chỉ cần một phần nhỏ thôi cũng đủ để nhà ta giàu ba đời.”
Căn phòng bỗng nhiên chìm vào im lặng, nhưng không phải sự im lặng dễ chịu. Không khí như đông cứng lại, nặng trịch.
Quan Lâm Kiệt chậm rãi đứng dậy, bàn tay vô thức siết chặt. Ánh mắt ông tối sầm, mang theo sự giận dữ pha lẫn cảnh giác.
“Lâm Hạo, mày nên dừng ngay cái suy nghĩ đó nếu không muốn cả nhà chúng ta phải bỏ trốn ra nước ngoài!”
Ông đập mạnh tay xuống bàn. Tiếng vang sắc bén như một nhát dao cắt ngang bầu không khí.
“Mày có biết dự án này là gì không?”
“Thành Phố Ngầm, một thành phố đấy!”
“Không phải thứ mà bọn doanh nghiệp như chúng ta có thể tùy tiện nhúng tay vào! Bộ Quốc Phòng đã đích thân cử đại diện tham gia vào, thậm chí còn có thế lực nước ngoài.”
“Nếu mày tiếp tục để lộ thông tin này ra, tao không chỉ mất chức, mà cả mạng cũng không còn!”
Nụ cười trên môi Quan Lâm Hạo cứng lại. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy lạnh sống lưng.
Lần đầu tiên, hắn nhận ra mình đã đánh giá quá thấp quy mô của dự án này. Nhưng đồng thời, chính sự nguy hiểm đó lại khiến hắn khao khát hơn.
Dù có là rắn độc hay bầy sói, chỉ cần có cơ hội tiếp cận, hắn chắc chắn sẽ tìm cách cắn một miếng.
Hắn nắm chặt tay, trong đầu dâng lên cảm giác không cam lòng.
Bao năm qua, Lâm Hạo luôn dựa vào anh trai để mở rộng tập đoàn, nhưng lần này, con đường trước mặt lại quá mờ mịt.
Nhìn biểu cảm của em trai, Quan Lâm Kiệt thở dài. Dù biết em mình có dã tâm lớn, nhưng dù sao cũng là ruột thịt, là người mà cha mẹ trước khi mất đã nhờ ông chăm sóc.
Sau một hồi suy nghĩ, ông vỗ vai Quan Lâm Hạo, trầm giọng nói.
“Còn cơ hội khác. Sắp tới có một cuộc triển lãm lớn, chắc em cũng biết?”
Quan Lâm Hạo cau mày, không hiểu tại sao anh trai lại nhắc đến triển lãm này. Hắn chợt nảy ra một suy nghĩ.
‘Chẳng lẽ…’
Không để em trai tiếp tục đắm chìm trong dòng suy nghĩ, Quan Lâm Kiệt nói tiếp.
“Anh được mời đến dự buổi tiệc trước triển lãm. Ở đó có chủ nhân thực sự của dự án. Nếu em muốn có cơ hội chen chân vào, hãy đi cùng anh. Nếu lấy lòng được hắn ta, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Ông nhìn thẳng vào em trai, ánh mắt như một lưỡi dao mỏng sắc bén.
“Nhưng nhớ cho kỹ, không được sơ suất.”
“Vâng thưa anh hai, em biết điều đó.”
Quan Lâm Hạo siết chặt nắm tay, không giấu được sự kích động. Dù chưa rõ danh tính của người đứng sau dự án Thành Phố Ngầm, nhưng nếu có cơ hội tiếp cận, hắn tuyệt đối không thể bỏ qua.
…
Khu căn hộ cao cấp
Ánh đèn chùm pha lê hắt xuống bàn trà bằng gỗ mun, phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo trên nền đá cẩm thạch. Căn hộ rộng lớn nhưng không khí lại ngột ngạt như một phòng thẩm vấn.
Vương Chính Phong ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế bọc nhung, ánh mắt sắc như dao quét qua con trai mình.
Ông đã qua tuổi năm mươi, nhưng phong thái vẫn uy nghiêm, giọng nói trầm ổn mang theo áp lực vô hình. Trong tay ông là ly trà Long Tỉnh, hơi nóng bốc lên, nhưng bàn tay đang siết chặt của ông lại như muốn bóp nát nó.
Bên cạnh ông, Lâm Tú Linh khoác một chiếc sườn xám màu xanh ngọc tinh tế, mái tóc dài búi gọn, gương mặt thanh thoát nhưng ẩn chứa sự lo lắng.
Bà nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay chồng, như thể muốn xoa dịu sự căng thẳng đang lan tỏa trong căn phòng.
Đối diện họ là Vương Minh, con trai của họ.
Một chàng trai trẻ hai mươi tư tuổi với vẻ ngoài điềm tĩnh, gương mặt tuấn tú mang nét lãng tử của một nghệ sĩ. Dáng người cao ráo, đôi mắt đen sâu thẳm như chất chứa những suy tư không nói thành lời. Hắn ngồi tựa nhẹ vào lưng ghế, nhưng ánh mắt không né tránh ánh nhìn của cha.
Cái im lặng kéo dài đến khó chịu.
Cuối cùng, Vương Chính Phong đặt mạnh ly trà xuống bàn, giọng nói trầm thấp nhưng mang theo áp lực vô hình.
“Vương Minh, tình hình của con và Kỳ Thanh thế nào?”
Vương Minh lặng đi một chút, rồi chậm rãi đáp.
“Cha, con đã cố gắng, nhưng dường như Kỳ Thanh đã có người mình thích. Với cả chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu, miễn cưỡng chỉ làm xấu đi quan hệ hiện có.”
Lời nói tuy bình thản, nhưng lại như một mũi dao đâm thẳng vào lòng kiêu hãnh của Vương Chính Phong. Sắc mặt ông tối sầm, bàn tay vô thức siết chặt thành ghế, ánh mắt lộ rõ sự thất vọng pha lẫn tức giận.
“Thằng nhãi này! Nếu không phải anh mày đã có vợ thì tao cũng chẳng trông mong gì vào mày!”
Lời nói ấy không chỉ là trách móc, mà còn là sự khinh thường. Một doanh nhân như ông, cả đời chỉ tin vào lợi ích và quyền lực, sao có thể chịu đựng được một đứa con trai mang tư tưởng nghệ sĩ, chỉ biết vẽ vời mà không hiểu sự tàn khốc của thế giới này?
Vương Minh siết chặt nắm tay dưới gầm bàn, nhưng gương mặt vẫn điềm tĩnh. Hắn đã quen với cách cha mình suy nghĩ. Với ông, con cái không phải là người thân, mà là công cụ để củng cố quyền lực.
Với cả, không phải là hắn không cố gắng, mà là đối phương đang dần tránh mặt hắn.
Lâm Tú Linh cau mày, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự bất bình.
“Bình tĩnh nào anh. Chuyện tình cảm không thể ép buộc. Minh nó nói cũng có lý.”
Ánh mắt bà dừng lại trên gương mặt con trai, đầy vẻ xót xa. Vương Minh là đứa con mà bà yêu thương nhất, nhưng bà cũng hiểu rằng trong nhà này, tình mẫu tử chẳng thể nào thắng nổi tham vọng và lợi ích.
Vương Chính Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn giận. Ánh mắt ông tối lại, như đã có một quyết định.
“Cuối tuần này có một sự kiện giao lưu lớn. Tiến sĩ Viktor cùng nhiều nhân vật quan trọng sẽ tham gia. Mày sẽ đi với tao, chuẩn bị kỹ vào! Tao không cần biết mày có hứng thú hay không, nhưng mày nên nhớ…”
Ông ngả người ra sau, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên con trai mình.
“Tài sản và quyền lực không tự nhiên mà có. Nếu mày không biết cách giành lấy, thì người khác sẽ giẫm nát mày dưới chân.”
Vương Minh khẽ nhắm mắt, cố nén một tiếng thở dài.
Hắn biết, từ giây phút này, một ván cờ mới của cha hắn lại được bắt đầu.
…
Bên kia bờ đại dương, trong những tòa cao ốc tráng lệ của các tập đoàn dược phẩm hàng đầu thế giới, không khí cũng đang trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Tại trụ sở chính của Tập đoàn Helios Biotech ở Geneva, Thụy Sĩ, CEO Alexander Grayson đứng trước tấm kính lớn, ánh mắt trầm ngâm nhìn xuống thành phố rực rỡ ánh đèn.
Phía sau ông, hàng loạt báo cáo tài liệu được trải rộng trên bàn họp, trong đó nổi bật là hồ sơ về ProtoVita, công thức thuốc có khả năng thay đổi cục diện ngành y tế.
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Ngài Grayson, chúng ta đã xác nhận. Không chỉ có các tập đoàn y dược, mà còn có các tập đoàn như Baines Pharmaceuticals, Kokoro AI Labs, và thậm chí cả SiberVolt Energy từ Nga cũng sẽ tham dự đấu giá.”
“Đây chỉ là một phần nhỏ trong số những tập đoàn lớn sẽ tham dự sự kiện này.”
Alexander quay lại, ánh mắt sắc lạnh lướt qua trợ lý của mình. Ông chậm rãi cầm lấy một tập tài liệu khác, lật giở từng trang một cách cẩn thận.
“Baines ư? Lão già Samuel Baines vẫn chưa chịu lùi bước à?” Ông cười nhạt, nhưng ánh mắt không hề có ý vui vẻ.
Trợ lý khẽ gật đầu.
“Không chỉ vậy. Người trực tiếp đến dự sự kiện lần này chính là Raphael Baines, con trai ông ta. Một kẻ được đánh giá là rất hiếu chiến và quyết liệt trong hành động.”
Alexander trầm mặc trong giây lát. Sự xuất hiện của Raphael đồng nghĩa với việc Baines Pharmaceuticals đang đặt cược tất cả để có được công thức này.
Helios Biotech không thể để đối thủ vượt mặt.
“Liên lạc với Hoa Long đi, nói với bọn hắn ta sẽ hợp tác. Nhưng điều kiện phải được bổ sung.”
“Rõ thưa ngài.”
Tokyo, Nhật Bản.
Trong căn phòng họp rộng lớn với ánh sáng trắng lạnh lẽo, Kokoro Takahashi.
Chủ tịch của Kokoro AI Labs ngồi khoanh tay, ánh mắt sắc bén quét qua những gương mặt đang im lặng quanh bàn họp. Các cố vấn cấp cao của ông đều có mặt, chờ đợi phản ứng từ người đứng đầu sau khi một trong số họ trình bày báo cáo.
“Đây là một phiên đấu giá công nghệ y học. Chúng ta là một công ty trí tuệ nhân tạo, tham gia làm gì?” Kokoro gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn gỗ đen, ánh mắt thoáng chút chán nản.
Một cố vấn đứng lên, điều chỉnh kính trước khi trình bày.
“Thưa ngài, chúng tôi đã cử nhóm chuyên gia đến đó để thu thập thông tin từ các nguồn nội bộ. Theo báo cáo, phiên đấu giá này không chỉ có công thức ProtoVita, mà còn bao gồm một số công nghệ tiên tiến khác. Trong đó, có một thứ mà tôi chắc chắn ngài không thể bỏ qua.”
Hắn ta đẩy một tập tài liệu về phía Kokoro.
Kokoro liếc nhìn trang đầu tiên, đôi mày khẽ nhíu lại khi thấy cái tên NeuroVista Technologies, một công ty công nghệ thần kinh và AI đến từ Mỹ.
Cái tên này không xa lạ gì với ông. Dạo gần đây, NeuroVista liên tục gây chú ý với những tuyên bố táo bạo: họ đang phát triển một trí tuệ nhân tạo có thể thay đổi toàn bộ cục diện thế giới.
Một lời hứa hẹn đầy tham vọng, hoặc là một trò bịp bợm được đánh bóng bằng những chiến dịch truyền thông rầm rộ.
Dù vậy, Kokoro không thể phớt lờ thực tế rằng thị phần của Kokoro AI Labs đã có dấu hiệu chao đảo. Những lời tuyên bố của NeuroVista, dù chưa được chứng thực, vẫn đủ để khiến các nhà đầu tư dao động.
Ông đặt tài liệu xuống bàn, mắt trầm tư.
“Trí tuệ nhân tạo hoàn thiện đến mức đó ư?” Giọng Kokoro trầm ngâm, xen lẫn chút giễu cợt.
“Vô lý. Nếu có một AI đạt đến mức ấy, thì làm gì có chuyện nó được phát triển trong im lặng?”
Không, trên thế giới này, không ai có thể tạo ra thứ như họ nói, ít nhất là ở thời điểm hiện tại. Nhưng nếu NeuroVista thật sự có thứ gì đó đáng giá… thì ông cần phải tận mắt chứng kiến.
Kokoro ngả người ra sau, đôi mắt sắc sảo ánh lên tia hứng thú.
“Hãy chuẩn bị. Ta sẽ đích thân tham gia phiên đấu giá này.”