Hà Tịnh khẽ hít sâu, đôi mắt ánh lên một nỗi niềm khó tả. Cô giữ giọng bình tĩnh khi bắt đầu, nhưng từng lời nói ra lại mang theo nặng trĩu của ký ức.
“Có lẽ ngài sẽ ngạc nhiên khi biết rằng tôi đã làm mẹ từ rất sớm.” cô cất giọng, khẽ run.
Cô dừng lại, ánh nhìn xa xăm như đang đối mặt với hình ảnh của chính mình trong quá khứ. Một thoáng buồn hiện lên, cô tiếp tục.
“Khi ấy tôi còn quá trẻ, ngây thơ và khờ dại. Tôi từng nghĩ rằng chỉ cần tình yêu là đủ. Tin vào lời hứa của một người đàn ông rằng chúng tôi sẽ xây dựng một gia đình hạnh phúc... nhưng tất cả chỉ là dối trá.”
Một nụ cười nhạt hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của Hà Tịnh, nụ cười ngắn ngủi mà đắng chát.
“Tôi sinh con cho hắn. Tưởng rằng mình sẽ được trân trọng. Nhưng rồi tôi phát hiện ra hắn đã có gia đình, và bản thân chỉ là một cái bóng trong đời hắn. Một lựa chọn thừa thãi.”
Hà Tịnh dừng lại, hơi nghiêng đầu như để che giấu sự yếu mềm. Nhưng giọng cô trầm hơn, như đang xoáy vào nỗi đau sâu thẳm.
“Những tháng ngày đó... Tôi đã từng nghĩ đến chuyện kết thúc tất cả. Không chỉ mình tôi, mà cả con tôi cũng...”
Cô ngừng lại, đôi tay siết chặt lại trên đùi. Một chút run rẩy thoáng qua nhưng nhanh chóng bị cô chế ngự.
“Nhưng... con trai tôi, Hà Lâm...” Đôi mắt cô bỗng dịu lại khi nhắc đến cái tên ấy.
“Nụ cười của nó... ngây thơ, trong sáng như giọt sương đầu ngày. Tôi chợt nhận ra, nếu tôi từ bỏ, nó sẽ ra sao? Một đứa trẻ không có ai bảo vệ... tôi không thể để điều đó xảy ra.”
Cô hít sâu, tiếp tục với giọng nói đã lấy lại sự vững vàng, dù trong đó vẫn ẩn giấu niềm đau khôn xiết.
“Vậy nên, tôi quyết định sống. Không chỉ vì mình mà vì con trai tôi. Tôi đặt cho nó cái họ của mình, để cả thế giới này biết rằng nó là đứa trẻ thuộc về tôi, không liên quan gì đến hắn.”
Hà Tịnh nhìn xuống đôi tay mình, ánh mắt cô như đọng lại một chút gì đó không thể gọi tên.
“Nhưng tôi biết, nếu chỉ dựa vào cảm xúc, tôi sẽ không thể cho con một cuộc sống tốt đẹp. Vì vậy, tôi gửi nó cho ông bà ngoại, để tôi có thể tiếp tục học hành và làm việc. Tôi muốn tạo ra một tương lai đủ vững chắc để bảo vệ nó.”
Cô cười, một nụ cười buồn.
“Thằng bé hiểu chuyện đến mức khiến tôi vừa tự hào vừa đau lòng. Nó chưa từng khóc đòi mẹ, chưa từng phàn nàn. Dường như nó hiểu mẹ nó cần thời gian để chiến đấu.”
Hà Tịnh hơi dừng lại, đôi vai hơi chùng xuống. Ánh mắt dường như chứa cả bầu trời u ám.
“Nhưng rồi, khi Hà Lâm được 4 tuổi, tôi nhận ra điều gì đó không ổn. Thằng bé không biết đi. Tôi cố tự trấn an, nghĩ rằng nó chỉ chậm phát triển một chút thôi, nhưng...”
Giọng cô chùng xuống, gần như thì thầm.
“Khi các bác sĩ kết luận con tôi mắc bệnh loạn dưỡng cơ Duchenne. Một căn bệnh khiến tôi nhận ra, dù có cố gắng đến đâu, thì vẫn có những điều không thể thay đổi được...”
Giọng cô khựng lại, tay nắm chặt mép váy. Trần An nhẹ nhàng gật đầu, như cho phép cô có thời gian lấy lại bình tĩnh.
Lưu Kỳ, không kiềm được sự tò mò, thì thầm hỏi.
"Bệnh loạn dưỡng cơ đu trend là gì thế?"
Trần An quay sang, giải thích bằng giọng trầm ổn.
"Đây là một bệnh lý di truyền hiếm gặp ở trẻ em. Bệnh khiến cơ bắp yếu dần, dẫn đến khó khăn trong việc đi lại.”
“Đến tuổi thiếu niên, trẻ thường mất hoàn toàn khả năng di chuyển. Nguyên nhân là do đột biến gen DMD, khiến cơ thể thiếu hụt protein dystrophin, dẫn đến thoái hóa cơ bắp."
“Có thể là vì do cô ấy có con quá sớm nên mới khiến nguy cơ đột biến di truyền tăng lên.”
Nghe vậy, cả Lưu Kỳ và Phạm Vân đều ồ lên. Lưu Kỳ không khỏi cảm thán.
"Không hổ danh là Trần An của chúng ta! Người tham gia cùng với tiến sĩ Viktor để chế tạo thuốc ProtoVita."
Lời nói của Lưu Kỳ khiến Phạm Vân lập tức quay sang, gằn giọng.
"Ngươi bị điên à Lưu Kỳ? Tiết lộ thông tin bảo mật cấp cao trước mặt người ngoài!"
Lưu Kỳ ngay lập tức bịt miệng mình lại, ánh mắt đầy lo lắng. Trong đầu hắn không ngừng tự trách.
‘Thôi xong lỡ mồm rồi, lần này sợ là không chỉ bị ngài Trần mắng mà còn có thể bị cả Bộ Tư lệnh phạt nặng.’
Nhưng người phản ứng bất ngờ nhất không phải là Trần An, Phạm Vân hay Lưu Kỳ, mà là Hà Tịnh.
Ánh mắt cô, từ bối rối, dần trở nên kinh ngạc. Như thể vừa tìm thấy một tia sáng trong màn đêm u tối, cô nhìn thẳng vào Trần An.
"Ngài... ngài tham gia vào dự án chế tạo ProtoVita?" Giọng cô run lên, không giấu được sự kỳ vọng.
Trần An hơi nhíu mày, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Hắn đáp ngắn gọn.
"Đúng vậy. Nhưng chuyện này không liên quan đến vị trí trợ lý."
Hà Tịnh đứng thẳng lưng, giọng cô tràn đầy khẩn thiết.
"Nếu ngài là người tham gia vào dự án đó, thì có lẽ... có lẽ ngài sẽ biết cách giúp con trai tôi."
Trần An im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Hà Tịnh không ngại tiếp tục nói, giọng cô đầy cảm xúc.
"Thú thực với ngài, ban đầu tôi xin việc ở đây không vì mục đích tiền bạc hay gì khác . Mà tôi đến đây chỉ vì hi vọng được thông qua ngài để liên hệ với tiến sĩ Viktor, cầu một liều ProtoVita."
“Các bác sĩ hàng đầu trên thế giới mà tôi liên hệ đều nói rằng căn bệnh này là vô phương cứu chữa, nhưng nếu là ProtoVita thì nó sẽ có hy vọng.”
Không khí trong phòng chợt trở nên nặng nề, nhưng ánh mắt Hà Tịnh lại sáng lên, chứa đầy hy vọng.
Trần An cảm nhận được tình yêu vô bờ bến của một người mẹ qua từng lời nói của cô. Hắn không đáp ngay, chỉ nhìn thẳng vào cô, cân nhắc điều gì đó trong đầu.
Sau một hồi suy nghĩ, Trần An ngồi thẳng lưng, ánh mắt hướng về Hà Tịnh, dò xét hỏi.
"Tại sao cô lại nghĩ bản thân có thể thông qua tôi mà liên hệ được với tiến sĩ Viktor?"
Hà Tịnh, không chút do dự, đáp lời với sự thành thật tuyệt đối.
"Thưa ngài Trần, vì con trai tôi, tôi đã tìm hiểu rất nhiều về ProtoVita và các thông tin liên quan đến nó. Tất cả đều có một điểm chung, đó là sự góp mặt của ngài."
Phạm Vân, vốn luôn nghiêm túc và cẩn thận, không giấu được sự tò mò, liền hỏi.
"Làm thế nào cô tìm được các thông tin liên quan đến Trần An? Bộ Tư lệnh đã xóa sạch mọi thứ rồi mà."
Hà Tịnh gật đầu, không hề né tránh câu hỏi.
"Quả thật, việc tìm kiếm thông tin về ngài Trần hiện nay rất khó khăn. Chính điều này càng làm tôi chú ý hơn. Một vài mẩu tin nhỏ về ngài vẫn hiện hữu đâu đó trên mạng, nhưng tất cả video cụ thể hay dữ liệu chi tiết lại bị xóa sạch. Điều này rất đáng ngờ."
Cô tiếp tục, giọng trầm nhưng đầy tự tin.
"Tôi đã dành rất nhiều thời gian tìm kiếm thêm và phát hiện ngài Chấn Vương có mối liên hệ mật thiết với ngài, và cha của ngài ấy cũng có liên quan đến tiến sĩ Viktor. Vì vậy, tôi mạo muội tham gia buổi phỏng vấn hôm nay để tiếp cận ngài."
Lời nói của Hà Tịnh khiến Lưu Kỳ và Phạm Vân sững sờ. Cả hai không khỏi cảm phục trước trí tuệ và quyết tâm của người phụ nữ này. Đồng thời, họ cũng thầm thất vọng với cách làm việc của nhân sự bên mình, bởi dù đã xóa dữ liệu, vẫn để lọt những manh mối nhỏ dẫn đến Trần An.
Trần An không thể giấu nụ cười hài lòng. Hắn nhìn Hà Tịnh, trong lòng thầm khen ngợi sự thông minh xuất sắc của cô. Không chỉ tài năng, cô còn có điểm yếu rõ ràng, tình yêu dành cho con trai, khiến hắn cảm thấy đây là người mà mình có thể kiểm soát và tin tưởng.
Một kẻ không đáng tin không phải là kẻ có có dục vọng, mà kẻ không có dục vọng mới đáng sợ và không đáng tin.
"Rất tốt." Trần An nói, giọng điềm đạm.
"Bệnh tình của con trai cô, tôi thật sự có thể chữa trị được."
Những lời này khiến ánh mắt Hà Tịnh sáng bừng. Cô gần như không tin vào tai mình, niềm vui và hy vọng tràn ngập.
Nhưng chưa kịp để cô hoàn toàn phấn khích, Trần An liền tiếp lời.
"Nhưng không phải là lúc này."
Cả phòng chùng xuống, niềm vui của Hà Tịnh như bị chặn đứng. Trần An giải thích.
"ProtoVita, dù có khả năng tái tạo cơ bắp và tăng cường vận động, nhưng nó chỉ có tác dụng nhất thời với trường hợp của con cô.”
“Nó không thể chữa trị hoàn toàn do gene DMD của cậu bé bị thiếu hụt. Để giải quyết tận gốc, cần một loại liệu pháp gen."
Ánh mắt Hà Tịnh lộ rõ sự thất vọng, nhưng cô không buông xuôi. Là một người mẹ, cô không thể từ bỏ bất kỳ tia hy vọng nào.
"Vậy... trong tương lai, liệu ngài có thể trị dứt điểm bệnh cho con trai tôi không?"
Trần An khẽ mỉm cười, cảm thấy nể phục sự nhạy bén và quyết tâm của cô. Hắn gật đầu, như một lời ngầm thừa nhận.
Bất ngờ, Hà Tịnh đứng dậy, cúi người thật thấp trước Trần An. Giọng cô nghẹn ngào nhưng đầy quyết tâm.
"Ngài Trần, chỉ cần ngài chữa khỏi bệnh cho con trai tôi, dù phải làm trâu làm ngựa, tôi cũng sẵn sàng!"
Trần An ngạc nhiên trước hành động bất ngờ này, lập tức định đứng lên đỡ cô. Nhưng Phạm Vân đã nhanh hơn, tiến đến đỡ Hà Tịnh dậy, giọng nhẹ nhàng hơn bình thường.
"Không cần phải làm vậy. Chúng tôi hiểu tâm ý của cô rồi."
Hà Tịnh ngắng đầu, ánh mắt lồng lấy sự cảm kích, nhưng không giấu được nỗi lo lắng đan xen hy vọng.
Trước mặt Trần An, hình ảnh một người mẹ tài trí, kiên cường, lại đang gánh trên vai tách nặng của tình mẫu tử làm hắn không khỏi suy ngẫm.
Trong đầu hắn, kế hoạch dường như đang hình thành rõ ràng hơn. Hà Tịnh không chỉ là một ứng viên tài năng, mà còn có động lực đủ lớn để khiến cô trung thành và tận tâm với bất kỳ nhiệm vụ nào.
“Được rồi.” Giọng nói đầm chắc của hắn phá vỡ bầu không khí nặng nề.
“Mong cô giúp đỡ nhiều hơn trong tương lai. Cô có thể bắt đầu ngay lập tức, hay cần thêm thời gian để xắp sếp việc gia đình?”
Hà Tịnh lắc đầu, đôi mắt đầy kiên định.
“Thưa ngài, tôi đã sắp xếp xong mọi việc. Nếu được chấp nhận, tôi có thể bắt đầu ngay lập tức.”
Trần An gật đầu hài lòng.
“Tốt lắm. Cô ở lại đây đi, lát tôi sẽ giao nhiệm vụ cụ thể. Bây giờ, chúng ta sẽ tiếp tục buổi phỏng vấn.”
Buổi phỏng vấn kéo dài đến tận chiều muộn.
Cuối ngày, ngoài Hà Tịnh, Trần An chỉ tuyển thêm được một người, một vị trợ lý già lão luyện.
Tuy ông ấy không thông thạo công nghệ hiện đại, nhưng lại sở hữu bề dày kinh nghiệm và sự điềm tĩnh đầy tố chất.
Đặc biệt, ông có cách ứng xử tinh tế, khéo léo, khiến Trần An đánh giá cao.
“Đôi khi, kinh nghiệm và sự chắc chắn lại quan trọng hơn cả kỹ năng.” Trần An tự nhủ.
Khi buổi phỏng vấn kết thúc, nhóm người bị loại đứng tụ tập bên ngoài, đồng loạt lắc đầu thất vọng. Vài người thậm chí buông lời chỉ trích.
“Rõ ràng tên Trần An kia chọn cô ta vì vẻ ngoài thôi. Nhìn là biết ngay!”
“Đúng thế, cả ngày làm bộ tuyển dụng công bằng, cuối cùng cũng chỉ chọn người đẹp.”
Nhưng bên trong phòng, Trần An và nhóm của hắn không hề mày bận tâm đến những lời đó. Phạm Vân, khẽ nhíu mày khi nhìn qua cửa kính.
Trần An chỉ mỉm cười, bình thản nói.
“Đừng để ý. Nếu họ giỏi như vậy, họ đã không đứng ở ngoài đó than phiền. Người thực sự có năng lực luôn chứng minh mình bằng hành động, không phải bằng lời nói.”
Phạm Vân gật đầu đồng tình, còn Lưu Kỳ bật cười trước lời nhận định sâu sắc của anh.
Trần An quay sang nhìn Hà Tịnh, ánh mắt nghiêm túc nhưng đầy niềm tin.
“Cô là một người có tiềm năng. Nhưng tôi không cần lời hứa suông. Hãy chứng minh cô có thể làm được gì.”
Hà Tịnh cúi đầu, đáp lại bằng giọng nói đầy quyết tâm.
“Sẽ không làm ngài không thất vọng, thưa ngài Trần.”
...
Một năm mới lại đến, mang theo hy vọng, niềm vui và những khởi đầu tươi đẹp. Xin gửi lời chúc chân thành nhất đến các bạn, những độc giả thân thương, đã đồng hành cùng tôi và các nhân vật trong bộ tiểu thuyết này suốt chặng đường qua.
Mỗi trang sách chỉ thực sự sống động khi có bạn lật mở, mỗi câu chuyện chỉ thực sự ý nghĩa khi có bạn đồng cảm. Hy vọng rằng trong năm mới này, những câu chữ của tôi sẽ tiếp tục chạm đến trái tim bạn, mang lại những phút giây lắng đọng và những chuyến phiêu lưu khó quên.
Chúc bạn và gia đình một năm mới tràn đầy sức khỏe, hạnh phúc và thành công rực rỡ. Mong rằng mỗi trang sách, mỗi câu chữ mà bạn khám phá sẽ mang lại nguồn cảm hứng và niềm vui trong năm mới này.
Trân trọng.
[Dữ Nhuận]