Khi Lâm Chấn Vương kết thúc bài phát biểu, Nicolas Laurent bước lên với nụ cười tự tin không, che giấu sự thích thú của hắn khi gặp lại người quen cũ.

"Thật không ngờ, "sói già đệ nhị" kẻ từng khuynh đảo thị trường chứng khoán, khiến cha tôi đau đầu suốt một thời gian dài, giờ lại là cố vấn tài chính chiến lược cho tập đoàn lớn này.”

“Quả là một bất ngờ thú vị."

Chấn Vương bật cười, ánh mắt sắc bén lướt qua Nicolas rồi đáp lại một cách điềm tĩnh.

"Tôi nào dám nhận danh hiệu đó. Nếu cha cậu là "sói già đệ nhất" thì sói già đệ nhị chẳng phải là cậu sao?"

Một số vị khách bật cười, không khí thoáng chốc trở nên nhẹ nhàng hơn. Nhưng những người có kinh nghiệm đều hiểu rằng đây chỉ là sự giễu cợt đùa vui giữa những kẻ cùng đẳng cấp, một trò chơi trí tuệ nơi mà trong từng lời nói đều có sự tính toán.

Nicolas nheo mắt, như thể đang đánh giá đối phương, nhưng nhanh chóng trở lại vẻ tự tin vốn có.

"Thế thì tôi càng tò mò hơn về dự án này. Không biết tôi có cơ hội đầu tư vào không?"

Chấn Vương cười nhạt, nhân cơ hội này nói lớn với toàn bộ quan khách.

"Dự án thành phố ngầm không chỉ là một công trình kỹ thuật, mà còn là một tầm nhìn dài hạn cho tương lai. Với sự phê duyệt và hỗ trợ từ chính phủ, chúng tôi sẽ mở cơ hội cho những nhà đầu tư sở hữu cửa hàng, bất động sản, và các trung tâm thương mại ngay trong thành phố này."

Nhiều người trong hội trường gật gù, tỏ vẻ hứng thú.

Nhưng những kẻ thực sự có tầm nhìn xa hơn lại đánh hơi được điều gì đó.

Các từ khóa "tuyệt diệt" "tái sinh" "tiến hóa" "thích nghi" "phát triển" liên tục xuất hiện trong các bài giới thiệu và phát biểu.

Một tập đoàn lớn đột nhiên xuất hiện với hàng loạt công nghệ tiên tiến vượt thời đại, lại nói về một thành phố dưới lòng đất… Dự án này thực sự chỉ đơn thuần là một kế hoạch bất động sản sao?

Chỉ có kẻ đần mới nghĩ như vậy.

Hẳn là tập đoàn này đã có thông tin về một sự kiện lớn khiến họ phải hành động. Một điều to lớn nào đó đã bắt con quái vật đang ẩn này phải xuất hiện.

Trong khi mọi người vẫn đang đoán gì đoán non, thì Victoria Lancaster lại lặng lẽ siết chặt ly rượu trong tay.

Từ khi nghe đến thành phố ngầm, thì những hình ảnh trong cơn ác mộng kéo dài suốt một năm qua đột nhiên ùa về.

Những giấc mơ đó chưa bao giờ rõ ràng, nhưng chúng luôn mang đến một cảm giác bất an mơ hồ, như thể đang cảnh báo cô về điều gì đó. Và giờ đây, khi tận mắt chứng kiến dự án này, cô cảm thấy… nó có liên quan đến những gì cô đã thấy trong giấc mơ.

Không chần chừ, Victoria tiến về phía Lâm Chấn Vương.

"Ngài Lâm, liệu tôi có thể nói chuyện riêng với ngài về dự án này được không? Ngay bây giờ."

Lâm Chấn Vương thoáng bất ngờ, nhưng ánh mắt nhanh chóng lóe lên sự thích thú.

Hắn vốn nghĩ phải mất thêm thời gian để những người thông minh nhất trong hội trường này nhận ra điều bất thường. Nhưng không ngờ Victoria lại là người đầu tiên chủ động tìm đến hắn.

Không chỉ cô, những vị khách có thiệp mời màu đen khác cũng bắt đầu bày tỏ mong muốn được gặp riêng.

Chấn Vương mỉm cười, nâng ly rượu lên như một lời mời đầy ẩn ý.

"Thế thì, mời các vị. Tôi đã chuẩn bị một nơi thích hợp để chúng ta có thể bàn bạc một cách thoải mái hơn."

Hắn xoay người, ra hiệu cho nhân viên hướng dẫn nhóm khách đặc biệt đến một căn phòng riêng. Những người còn lại trong hội trường tiếp tục được tiếp đón bởi các nhân viên cấp cao của tập đoàn, những ly rượu vang sóng sánh trong ánh đèn vàng nhạt, tiếng cười nói hòa lẫn vào những giai điệu du dương từ dàn nhạc.

Ngay khi Lâm Chấn Vương vừa chuẩn bị rời khỏi khán phòng, một giọng nói trầm ổn nhưng vội vã vang lên phía sau.

"Lâm tiên sinh, xin dừng bước một chút."

Hắn dừng chân, quay lại. Người vừa lên tiếng là Trương Hoa Thịnh, Chủ tịch tập đoàn Hoa Long. Ông ta mặc một bộ vest màu xanh đậm, dáng người hơi gầy nhưng vẫn toát lên phong thái của một kẻ có quyền lực.

Ánh mắt ông ta nghiêm túc, mang theo một chút khẩn trương.

"Có chuyện gì sao, Chủ tịch Trương?" Lâm Chấn Vương nở một nụ cười lịch sự nhưng vẫn giữ khoảng cách.

"Tôi có một chuyện quan trọng muốn bàn bạc riêng với cậu."

"Nếu ngài cần hỗ trợ, nhân viên của tập đoàn có thể giúp."

"Không, tôi muốn nói chuyện với cậu." Trương Hoa Thịnh cắt ngang, ánh mắt có phần cầu khẩn.

"Hoặc tốt hơn, tôi muốn gặp Trần An."

Câu nói này khiến Lâm Chấn Vương khẽ nheo mắt, nụ cười trên môi nhạt đi vài phần. Cả hội trường ồn ào, nhưng khoảnh khắc đó, giữa hắn và Trương Hoa Thịnh như có một khoảng không vô hình tách biệt.

"Ngài vừa nói gì?" Giọng Lâm Chấn Vương trầm xuống.

"Tôi muốn gặp Trần An," Trương Hoa Thịnh nhấn mạnh, vẻ mặt không có chút do dự.

Lâm Chấn Vương nhìn chằm chằm vào ông ta, ánh mắt như một lưỡi dao sắc bén, mang theo áp lực vô hình. Hắn hạ thấp giọng, lạnh lẽo hỏi.

"Trần An?"

Trương Hoa Thịnh nuốt khan, cảm nhận rõ ràng khí tức nguy hiểm từ đối phương. Nhưng ông ta không lùi bước, chỉ chậm rãi giải thích.

"Tôi không có ý gì xấu. Chỉ là trong quá trình tìm hiểu về ProtoVita, tôi đã vô tình chạm đến một số dữ kiện liên quan đến Trần An. Sau đó, tôi dựa vào một vài suy luận để đoán ra cậu ấy có thể là người đứng sau bữa tiệc này."

Lâm Chấn Vương không đáp ngay, ánh mắt vẫn khóa chặt đối phương. Một cơn gió nhẹ lùa qua hội trường, làm lay động vạt áo vest của hắn.

"Tự ý tr.a xét thông tin của người khác không phải là hành động khôn ngoan đâu, Chủ tịch Trương." Hắn nói chậm rãi, giọng điệu mang theo cảnh cáo.

Trương Hoa Thịnh hít sâu một hơi, rồi cúi đầu nhẹ, tỏ ý thừa nhận lỗi lầm.

"Tôi đến đây không phải để gây chuyện. Tôi thật sự muốn gặp cậu ấy để xin lỗi vì đã tự ý tr.a xét thông tin cá nhân. Đồng thời, tôi có một thông tin quan trọng mà tôi chắc rằng cậu ấy sẽ rất hứng thú. Tôi muốn dùng nó để trao đổi công thức của hợp chất ProtoVita."

Lâm Chấn Vương im lặng vài giây, ánh mắt đầy suy tư. Người đàn ông trung niên trước mặt, với mái tóc đã lấm tấm bạc, đang đặt cược rất lớn vào cuộc gặp mặt này.

Hắn hít sâu, rồi thở ra một hơi nhẹ, quyết định để chuyện này cho Trần An tự xử lý.

Nói rồi, hắn lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.

Ở phía bên kia hội trường, nơi các gian hàng đồ uống đặt san sát nhau, Trần An đang cầm một ly cocktail nhẹ, trò chuyện với Phùng Kiều Ân và cha cô. Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn liếc nhìn màn hình, thấy tên "Lâm Chấn Vương" hiển thị.

"Có chuyện gì sao?" Hắn đưa ly rượu cho Phùng Kiều Ân, rồi nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Có một vị khách đặc biệt muốn gặp cậu." Giọng Lâm Chấn Vương trầm thấp, mang theo một chút nghiêm trọng.

Trần An nhướng mày. "Ai?"

"Trương Hoa Thịnh, Chủ tịch Hoa Long."

"Lý do?"

"Ông ta nói đã điều tr.a về cậu, muốn xin lỗi và có một thông tin quan trọng muốn trao đổi lấy công thức ProtoVita."

Đầu dây bên kia, Trần An trầm mặc trong vài giây. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương rượu từ ly cocktail trong tay Phùng Kiều Ân.

"Được rồi, để ông ta đợi ở phòng VIP. Tôi sẽ đến ngay."

Cúp máy, hắn nhếch môi, ánh mắt ánh lên một tia hứng thú.

Ở vị trí trung tâm, Quan Lâm Kiệt ngồi thẳng lưng, đôi mắt thâm trầm quét một lượt qua những người đối diện. Dù đang mặc một bộ vest xanh đậm đầy trang trọng, nhưng với thân hình rắn rỏi, ông ta vẫn toát lên khí chất mạnh mẽ và quyền lực.

Ông mỉm cười lịch sự, từng cử chỉ đều mang theo sự tự tin của một chính trị gia dày dặn kinh nghiệm.

Bên cạnh ông, Quan Lâm Hạo thì lại có vẻ sốt ruột hơn. Bộ vest đen của hắn ôm sát dáng người, từng đường may đều toát lên sự giàu có và chỉn chu.

Hắn tựa người vào ghế, hai ngón tay gõ nhịp nhẹ trên mặt bàn, ánh mắt sắc bén hướng về phía nhân viên tập đoàn, trong đó có một người phụ trách dự án Thành Phố Ngầm.

"Dự án của quý tập đoàn lần này thực sự rất ấn tượng." Quan Lâm Kiệt lên tiếng, giọng điềm tĩnh và có phần trầm ấm. "Tôi đánh giá rất cao tầm nhìn và chiến lược dài hạn của quý tập đoàn."

Người phụ trách gật đầu cảm ơn, giữ thái độ chuyên nghiệp. Nhưng trước khi hắn ta kịp đáp lời, Quan Lâm Hạo đã lên tiếng, giọng hắn có phần gấp gáp hơn.

"Tôi nghe nói dự án này vẫn đang trong quá trình chọn nhà thầu chính và nguồn cung vật liệu. Quan Thịnh của tôi có đủ năng lực để tham gia, liệu tôi có thể có một cuộc gặp trực tiếp với người đứng đầu dự án này không ?"

Không khí thoáng chùng xuống một nhịp. Nhân viên tập đoàn trao đổi ánh mắt ngầm với nhau trước khi người phụ trách đáp lại bằng một giọng điềm tĩnh.

"Thật tiếc thưa ngài, nhưng hiện tại nguồn cung vật liệu và các nhà thầu chính của dự án đã được quyết định xong. Nếu ngài Hạo vẫn muốn đấu thầu, có thể gửi thư chính thức về tập đoàn. Ban quản lý của dự án sẽ xem xét và phản hồi trong thời gian sớm nhất."

Lời từ chối lịch sự nhưng dứt khoát này khiến ánh mắt Quan Lâm Hạo tối lại. Hắn khẽ cười, nhưng nụ cười đó không hề mang theo ý vui vẻ.

"Tôi nghĩ nếu có một cuộc gặp mặt trực tiếp, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn thay vì thông qua các thủ tục rườm rà như vậy. Chúng tôi đều là người làm kinh doanh, hẳn quý tập đoàn cũng hiểu, những quyết định tốt nhất đôi khi được đưa ra trong các cuộc trò chuyện riêng."

Người phụ trách vẫn giữ nguyên nụ cười chuyên nghiệp, nhưng giọng điệu không hề dao động.

"Tập đoàn có quy trình và tiêu chuẩn riêng để đảm bảo sự minh bạch của dự án, mong ngài Quan thông cảm."

Quan Lâm Hạo đang định nói thêm, nhưng Quan Lâm Kiệt đã đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ vai em trai, như một lời nhắc nhở. Ông ta vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, mỉm cười với nhân viên tập đoàn.

"Tôi hiểu. Quy trình là quy trình, và tôi tôn trọng điều đó." Ông ta đứng dậy, khẽ gật đầu. "Dù thế nào, tôi vẫn đánh giá cao tầm nhìn và sự chuyên nghiệp của quý tập đoàn. Hy vọng sẽ có cơ hội hợp tác trong tương lai."

Thái độ nhã nhặn của ông khiến nhân viên tập đoàn cũng đáp lễ bằng một cái bắt tay chặt chẽ.

Tuy nhiên, khi cả hai rời khỏi nơi này và bước vào hành lang dài vắng vẻ, sắc mặt của Quan Lâm Hạo lập tức thay đổi.

"Anh rốt cuộc có ý gì?" Hắn dừng bước, giọng trầm xuống. "Dự án này là cơ hội vàng, anh thực sự cam tâm để nó vuột khỏi tay như vậy?"

Quan Lâm Kiệt liếc nhìn em trai một cách điềm nhiên.

"Không phải vuột khỏi tay. Chỉ là không nên quá gấp gáp."

"Anh luôn nói như vậy, nhưng nếu không hành động ngay, mọi thứ sẽ thuộc về kẻ khác!" Hạo nghiến răng, bàn tay siết lại thành nắm đấm.

Lâm Kiệt khẽ thở dài, ánh mắt ông vẫn trầm tĩnh như mặt nước hồ sâu không gợn sóng.

"Dự án này phức tạp hơn em nghĩ. Nếu muốn chen chân vào, cần phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, không phải chỉ dựa vào một cuộc gặp gỡ trực tiếp."

Hạo hừ lạnh, ánh mắt lóe lên tia bất mãn.

"Vậy anh có cách gì?"

Kiệt không trả lời ngay, chỉ cười nhạt. "Tất nhiên là có. Nhưng không phải bây giờ."

Hạo không hài lòng với câu trả lời mơ hồ đó, nhưng hắn biết anh trai mình chưa bao giờ là kẻ nói suông. Một khi ông ta đã nhúng tay vào chuyện gì, nhất định sẽ có tính toán.

Hắn mím môi, ánh mắt sắc lạnh như một con rắn đang chờ thời cơ săn mồi.

"Được. Em sẽ chờ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện