“Hatano ơi, cậu có muốn ăn khoai tây không?... Đây, nói ‘Aaa' đi nào!...”

Mishima vừa ra khỏi đùi tôi giờ đã tỉnh táo trở lại, thế là, cậu ấy cũng muốn làm với tôi như Kurita với Maegashira. Cậu ấy lấy khoai tây, đổ tương lên mời tôi, bàn tay lanh lảu như một đầu bếp lành nghề.

Thấy cậu ấy làm đến vậy, tôi cũng chỉ đành cắn miếng khoai tây cậu ấy đút cho.

“Uống nước này, Hatano"

Cậu ấy vừa nói vừa bưng cốc nước lên miệng tôi.

… Thế này thì cũng sướng thật, nhìn Mishima dễ thương chưa kìa… Nhưng chà, nói ra thì cũng có lỗi, nhưng, quả thật hơi phiền phức. Xin lỗi nhé.

Maegashira với Kurita vẫn cứ tự nhiên như không.

… Cậu ta chẳng thèm nghĩ gì cho Kurita luôn à? Trông cậu thì tận hưởng rồi, nhưng bảo nhé, xem cái mũi tự cao của cậu ta kìa…

“Hừ, cứ mấy bài hát nhàm chán đó, nhạt nhẽo thật.” 

Maegashira cầm bảng chọn bài lên.

Cậu định hát hả?! Lượt kế là của tôi mà?!

“Ồ ồ ồ! Đến rồi đến rồi, giọng hát của con trai!...”

“Đi họp lớp sao mà hạnh phúc quá…”

Các cô gái cực kỳ phấn khích.

…Thằng khốn cậu, đáng ra người được ca ngợi trước phải là tôi.

Mà đã biết cậu ta hát hay dở thế nào đâu… thôi cứ nghe đã vậy.

Có vẻ Maegashira đã chọn bài xong, cậu ta cắp cái mic rồi bước ra khỏi ghế.

Trên đường đi lên sân khấu, cậu ta cứ cười cười nhìn tôi.

…Cái gì đấy!??

Chắc là kiểu “Tôi sẽ cho cậu nghe giọng hát tuyệt vời của tôi, biết ơn đi!”...

Tôi cũng tự tin giọng hát của bản thân lắm đó nhá!

Rồi bài hát bắt đầu.

“Để rồi ~ bên cạnh anh ~ anh nhận ra ~ em ~ luôn ~ ở ~ bên ~”

Gì cơ…!! Cậu ta hát ballad á…?

Cứ tưởng với cái hình tượng đó cậu ta sẽ hát mấy bài “thất dạy" của các nam idol trên mạng chứ… nhưng… cái này… không thể tin nổi mà…

Chà, mà cũng hay đấy chứ! Cứ kiểu này thì “giá trị thị trường" của cậu ta kiểu gì cũng tăng vun vút cho xem, kiểu như hình tượng một nhân vật hào hoa quý phái lại lộ ra bản mặt dễ thương, một công tử lạnh lùng lại đột nhiên tỏ ra đáng yêu vậy! Chà, cũng được.

Tất cả đều chăm chú nghe Maegashira hát.

Mishima ngồi bên tôi cũng lẩm bẩm xuýt xoa: “Cậu ấy hát hay quá.”

Hự! Đến lượt mình hát thì kiểu gì cũng bị đem ra so sánh cho xem! Nhưng, mình không thể thua.

Thế là bài hát kết thúc.

Các cô gái rất thưởng thức. Tiếng vỗ tay thì cứ như sấm rền.

Maegashira nghiễm nhiên được khen: “Hay quá", “Tuyệt quá"... từ các cô nàng khán giả.

Nhưng tôi sẽ chẳng nói cho ai việc tôi cũng thấy ấn tượng đâu.

“Hatano, cậu thấy sao?”

Maegashira bảo tôi nhận xét. Trông mặt cậu ta háo hức cả lên.

Thôi dù sao cũng chẳng cần nói dối làm gì.

“Chà, bất ngờ thật đấy. Hát hay không nói rồi, nhưng tớ không nghĩ cậu sẽ hát ballad đâu.”

“Thật tốt quá! Tớ tập hát thể loại này mới đây thôi đấy.”

“Ồ, thế trước đây cậu hát gì?”

“Ừm, nhiều loại lắm. Gần đây ngoài ballad tôi còn tập cả mấy bài nhạc sống của các idol nữa cơ, cậu biết loại đó chứ?”

“Ồ, thể loại đó hả, ừm… hợp với cậu đấy.”

Hợp với cậu chắc chắn luôn!

“Thế, thế…”

Hở?

Chẳng hiểu sao Maegashira cứ ậm ừ, ấp a ấp úng. Tôi là trai thẳng, và trên quan điểm của trai thẳng tôi không bao giờ nghĩ một tên trai thẳng nào lại có thể làm ra những biểu hiện ngập ngừng như thế.

“Cậu nói tớ hát hay…, thế tức là… tớ cũng được ngồi trên đùi cậu, phải không?”

Các cô gái bắt đầu xì xào bàn tán.

“Không thể nào…, thế tức là…”

“Chẳng nhẽ mình được chứng kiến khung cảnh đắt giá trời ban này ư?”

“Ôi, cảm ơn rất nhiều vì ngày hôm nay…”

“Ảnh, cho tớ, chụp một bức, nhé?!”

…Thế giới này đã bại hoại từ trong trứng nước thế này rồi ư? Nhưng khi đặt mình vào hoàn cảnh của các cô gái, tôi cũng không phải là không hiểu…

Nhưng!... Xin lỗi nhé!

Tôi thầm xin lỗi Maegashira.

“Tất nhiên là không.”

“Ể ể ể…”

Nghe tôi nói xong, giọng của cả Maegashira lẫn các cô gái chồng cả lên nhau.

Thì làm sao tôi lại cho một thằng đực ngồi lên đùi mình chứ… tại sao tôi phải làm thế, phải không?

Chẳng mảy may gì đến căn phòng đột nhiên im lặng, tôi gắp lấy miếng gà rán ở trên bàn… Chà, ngon thật.

Maegashira vẫn không chịu thôi.

“Không, sao lại! Thế vì sao Mishima lại được?”

“Vì cậu là con trai…”

“Như thế còn tuyệt vời hơn!”

“Không là không!”

Lý do à?! … Thế ai muốn cảm nhận mông của một thằng đực nó như thế nào không!

“Cũng buồn thật vì không được thấy cảnh hai cậu dính lấy nhau, nhưng như thế có nghĩa là Hatano thích con gái hơn, đúng không?”

“Nghĩa là, Hatano sẽ không theo đuổi con trai, đúng không?”

“Thế là mình có hi vọng rồi?!”

“Còn lâu nhé. Hi vọng đó là của tớ chứ.”

Sau lời tôi nói, mấy cô gái lại bắt đầu phấn khích về một chủ đề khác.

Tôi chọn gì họ cũng vui nhỉ… Lạc quan thật!

Maegashira dần chấp nhận sự thật, cậu buông thõng hai tay như bị gãy, Kurita phải tới dỗ dành cậu ta.

“T-Thế, mình được ngồi trên đùi Hatano… vì, mình… đặc biệt…ư?

Mishima vừa tự nhủ xong liền nhảy xổ tới tôi như một con sóc.

Những đường nét mềm mại từ cơ thể cậu ấy lan rần trên tay tôi.

Có chút xấu hổ nhưng… tôi sẽ bỏ qua chuyện này! Vậy đấy…

Nhưng chẳng tận hưởng hoàn cảnh này được bao lâu… vì lượt tiếp theo chính là lượt của tôi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện